Phía tây dãy Xuất Vân, lướt qua ngọn núi cao nhất có một ngọn tên Vấn Đỉnh.

Trên núi có một khối kỳ thạch, hình dạng như thuyền, hai đầu là trời, ở giữa là đỉnh núi, thoạt nhìn liền giống như cái cân tiểu ly, chỉ một trận gió thổi tới, cũng sẽ khiến đỉnh núi kia lay động.

Nhưng có thế nào ngọn núi kia cũng không ngã xuống, như có thần trợ giúp, vững như Thái Sơn.

Trên kỳ thạch, có một người ngồi nhắm mắt yên tĩnh suy nghĩ, trong tay còn cầm một chiếc cần câu, dây câu từ trên không trung rủ xuống chân núi, đúng là thả câu trên bầu trời.

Đúng là Đường Kiếp.

Trên lưỡi câu treo một khối thịt máu chảy đầm đìa.

Thịt này cứ nằm đó, tản ra mùi huyết tinh, rất nhanh, một con chồn yêu bị hấp dẫn tới.

Chồn yêu này chỉ là thông linh hạ phẩm, loại thú mới thành yêu thì món thịt tươi mới vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.

Nó nhìn quanh, cẩn thận tới gần, lúc nghĩ không gặp nguy hiểm nữa liền táp tới khối thịt.

Ngay lúc nó cắn xuống, sợi dây căng ra kéo nó bay lên không.

Chồn yêu như đuôi cá vẫy điên cuồng trên không trung, còn sợi dây thỉnh thoảng lại tỏa ra linh quang.

Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng hô:
- Đường Kiếp!

Đường Kiếp run tay, sợi dây đứt rời, chồn yêu rơi thẳng xuống, lăn mấy vòng rồi mất hút.

Nhìn chồn yêu chạy trốn, Đường Kiếp không đuổi theo mà thu hồi sợi dây:
- Khí như phát ti, thiên lý nhất tuyến, đúng là vẫn còn kém quá xa.

Thỏ yêu Đồ Đồ bên cạnh khâm phục nói:
- Câu yêu thuật là bí pháp Thiên Âm Giới tu luyện, dùng linh khí thao túng và nắm năng lực trong tay. Phải biết rằng sợi tơ này rất nhỏ, phân tán tư tưởng sẽ cắt đứt liên hệ. Nếu không lưỡi câu câu yêu, chỉ dùng linh khí cường ép thì tương đương với lấy dây nhỏ buộc búa tạ, khó khăn càng lớn hơn. Ngươi có thể trong vòng trăm ngày luyện đến mức này đã là tiến cảnh cực nhanh, xem ra ta vẫn xem thường ngươi, ngươi quả nhiên là một thiên tài.

Chỉ có điều Đường Kiếp tự biết, bản thân mình không phải thiên tài, là máu Bạch Hổ cải biến hắn, cũng cải biến tư chất của hắn. Chẳng qua Bạch Hổ không thay đổi ngọc môn mà là phương diện khác, tỷ như thể chất, tỷ như tiềm lực, tỷ như năng lực khống chế và cảm ứng linh khí.

Lúc này người vừa gọi hắn đã tới nơi, là Vệ Thiên Xung.

Từ Nhai Hải trở về, Đường Kiếp ngày nào cũng tới nơi này câu yêu, đảo mắt đã ba tháng trôi qua, thời gian kéo dài, mọi người cũng biết đến đâu tìm hắn.

Vệ Thiên Xung đang muốn nói chuyện, Đường Kiếp đã khoát tay:
- Ngươi đừng nói, để ta đoán. Nếu ta đoán đúng, chắc là có quan hệ với cống hiến và ban thưởng của ta?

Vệ Thiên Xung cười ha hả:
- Khâm phục, khâm phục, đích thật là như vậy, trong phái đã có kết quả.

Trong trận Bích thủy thanh thiên, đấu với hơn vạn yêu Bí Cảnh, Đường Kiếp chém hai bán Thiên Tâm Thú Luyện Môn, giết trên trăm đệ tử Thú Luyện Môn, phá hư pháp trận truyền tống, những thứ này đều là công lao của hắn.

Có công phải thưởng, vấn đề là thưởng như thế nào.

Tu giả cấp tiến cho rằng nên trọng thưởng Đường Kiếp, coi như tinh anh phái Tẩy Nguyệt mà bồi dưỡng.

Nhưng cũng có người cho rằng, hành động này có điều không ổn. Trận chiến này mặc dù tru sát đệ tử Thú Luyện Môn nhưng không lấy được bảo vật trong Vạn Thú Viên. Thú Luyện Môn tổn thất nhưng phái Tẩy Nguyệt cũng không thu được chỗ gì tốt. Mặc dù nói địch nhân tổn thất là thu hoạch của chúng ta, nhưng cũng không thể vĩnh viễn khuyếch đại. Nếu phái Tẩy Nguyệt không chiếm được lợi, vậy ấn theo đầu người tính cống hiến, không cần phải tưởng thưởng.

Thưởng phạt công bằng, nên thưởng phải thưởng, nhưng không đáng cũng không nên thưởng loạn.

Bởi vậy, trong phái tranh luận, hai bên đều kiên quyết.

Bởi vì liên quan tới phần thưởng nên Đường Kiếp cũng không giống trước đi quan hệ khắp nơi, ngày ngày ở trên núi câu yêu tiêu khiển, rèn luyện bản thân, nhưng trong mắt một số người lại thấy hắn tâm tính không tệ, định lực hơi tệ, không vì vật vui mừng, không vì mình đau buồn, đối với hắn lại thêm vài phần hảo cảm.

Ba tháng trôi qua, tranh luận cũng đưa ra một ý kiến thống nhất.

Vệ Thiên Xung nhận được tin nên vội tới, không ngờ Đường Kiếp đã đoán được.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Đây đã là gì. Không bằng như vậy, ta với ngươi đánh cuộc. Đánh cuộc ta còn có thể đoán được trong phái thưởng cụ thể thứ gì. Nếu ta đoán được, ngươi phải giảng cho ta nghe về Phân Thần Định Tâm Pháp.

- Cái gì?
Vệ Thiên Xung run một cái.

Phân Thần Định Tâm Pháp là pháp thuật gia truyền của Yến Trường Phong, tự tiện truyền bá là tội lớn.

Đường Kiếp nói:
- Ngươi yên tâm, phương pháp ta dùng để tham khảo, tuyệt sẽ không tiết lộ, càng sẽ không truyền cho người khác. Nếu ta thua, sẽ đem bộ Minh Tâm Kiến Tính trọn bộ cho ngươi.

Nghe vậy, Vệ Thiên Xung an tâm rất nhiều.

Ngẫm lại vẫn thấy mình có phần thắng, rốt cục gật đầu nói:
- Được, quyết định như vậy đi. Ngươi nói!

- Lần này tranh luận, kỳ thật không ở cống hiến mà là ở phần ban thưởng. Chưởng kiếm nhân cho rằng nên trừ cống hiến cho ta vào Thủy Nguyệt Động Thiên, ban thưởng tự do đi lại trong cửu phong, Thiên Nhất Các, miễn hai mươi năm cống hiến, để Đường Kiếp lên Bí Đường Trường Khanh, cái khác thưởng linh tiền ba trăm ngàn. Huyền Nguyệt Chân Quân cho rằng, thưởng quá nhiều, không công bình...

Nói đến đây, Đường Kiếp dừng lại một chút:
- Kỳ thật ta cũng hiểu phần thuởng quá dày, thật sự là không công bình.

Cái gọi là Thủy Nguyệt Động Thiên, chính là động tiên phái Tẩy Nguyệt, chỗ của vô số Đại Năng Quy Khư, là nơi tràn trề linh khí trong Tê Hà Giới. Ở bên trong tu luyện một ngày bằng bên ngoài tu luyện mười ngày trăm ngày.

Còn có ngàn năm Linh Điền, có vô số kỳ hoa dị thảo, là trọng địa số một phái Tẩy Nguyệt.

Đường Kiếp được mở ra Thủy Nguyệt Động Thiên, đúng là đại ân sủng.

Về phần đi lại tự do trong Thập Cửu Phong, nói đúng là nơi mười chín Thiên Khôi trong phái Tẩy Nguyệt được tự do đi lại, là quyền thông hành tự do, mặc dù không có tác dụng thực tế nhưng đại biểu cho địa vị hiển hách và rộng lớn trong tương lai.

Miễn hai mươi năm cống hiến, nói đúng ra là Đường Kiếp không cần phải giao nộp cống hiến, đương nhiên những bộ phận khác nên trả lại được giao.

Về phần linh tiền ba trăm ngàn, tự do ra vào Thiên Nhất Các và thăng tiến Trường Khanh thì không cần giải thích.

Ngay cả Đường Kiếp cũng thấy đây là quá cao, hèn chi trong phái tranh luận không ngừng.

Nhưng Đường Kiếp hiểu thứ này không phải do hắn lập nhiều công lao mà là Tiêu Biệt Hàn mượn cơ hội để phái bảo thủ khiêu chiến và làm khó dễ.

Làm người cầm quyền, phái bảo thủ keo kiệt không ban thưởng, nói nó phá hủy quy củ, gây trở ngại công bình, bởi thế là tuyệt đối không có khả năng đồng ý phương án này.

Mà bọn họ phản đối, không nghi ngờ sẽ làm Đường Kiếp tổn thất khiến hắn bất mãn đi theo phái cấp tiến.

Dầu gì, phái cấp tiến cũng coi trọng Đường Kiếp, thậm chí còn "Thể hiện thiện ý", đối với người trẻ tuổi mà nói, có khi lý do lựa chọn rất đơn giản, chính là —— ai trọng thị mình.

Vẻn vẹn theo đó mà nói, phái cấp tiến so với phái bảo thủ coi trọng mình hơn, ít nhất bọn họ vì mình mà sẵn lòng đánh vỡ quy tắc.

Đáng tiếc, trò hề này chẳng có tác dụng với Đường Kiếp, hắn đã sớm nhìn thấu hết thảy, phái cấp tiến coi trọng hắn, nhưng họ lại không phải người chân chính cầm quyền.

Những lời này Đường Kiếp sẽ không nói với Vệ Thiên Xung, chỉ nói:
- Kỳ thật Huyền Nguyệt Chân Quân cũng tán thành việc ta cống hiến. Suy xét ý nghĩa của Vạn Thú Viên với Thú Luyện Môn, còn là nơi năm đó hai phái kết thù, thưởng thêm cũng là tất yếu. Cho nên hai bên tranh chấp đến giờ, kỳ thật chính là quá trình nhượng bộ lẫn nhau. Người chưởng kiếm xóa đi vài phần thường, bên Huyền Nguyệt Chân Quân cũng thích hợp mở ra một mặt lưới, như thế tất cả đều vui vẻ. Rất nhiều chuyện tình chỉ nhưng phải tìm được cớ, phá lệ cũng đơn giản. Cho nên ta suy đoán, quyết định thưởng cuối cùng có nội dung như sau:

- Đầu tiên là bộ phận cơ sở, bộ phận này đơn giản. Lần đi Nhai Hải, ta giết đệ tử Thú Luyện Môn, tới năm mươi mốt người, trong đó bao gồm 18 Bách Luyện, 20 Cửu Chuyển, 11 Khai Thức, 2 Thiên Tâm, không khó có thể khảo chứng. Lấy Bách Luyện được mười điểm, Cửu Chuyển năm mươi điểm, Khai Thức một trăm điểm, Linh Hoàn một ngàn điểm cống hiến mà tính, người khó khảo thống nhất lấy năm mươi điểm mà, tổng cộng cống hiến 7130 điểm, phá hủy truyền tống trận thưởng cho một ngàn điểm cống hiến, hơn nữa thêm vào nhiệm vụ tìm kiếm Lâm Bạch Tạng, tổng cộng thưởng tới 8630 điểm cống hiến.

- Phần thưởng thứ hai chính là bộ phận thêm vào. Đầu tiên thăng tiến Trường Khanh, việc này không có khả năng, việc này ít điểm tốt với ta, lại do phá hư quy củ quá độ, bởi vậy khước từ, nhiều nhất chỉ làm Tùng Trưởng. Quyền tự do đi lại Thập Cửu Đỉnh cũng giống như vậy, có quyền hữu danh vô thực, lúc thực lực chưa tương xứng sẽ thành vô ích, chỉ biết đưa tới việc người khác ghen tị và phiền toái, bởi vậy có thể miễn.

- Đúng vậy.
Vệ Thiên Xung gật đầu.

Hai phái tranh luận, đúng là đầu tiên hủy bỏ hai hạng mục thưởng này.

- Tự do ra vào Thiên Nhất Các cũng không được. Không phải phần thưởng này không trọng yếu, mà là ta trước đó từng đọc qua Thần Tiêu Bí Điển và Tử Ngọc Tâm Pháp, phần thưởng này với ta ý nghĩa không lớn. Cho dù sau này muốn xem lại, cũng có thể nghĩ biện pháp, cho nên điều kiện kỳ thật là dùng để nhượng bộ.

Vệ Thiên Xung nghe mà ngây người.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Về phần miễn hai mươi năm cống hiến. Bởi vì hiện giờ ta đã là Tứ Chuyển, khoảng cách Khai Thức dĩ nhiên không xa. Một khi tiến vào Khai Thức, tới Tam Khô Kiếp, độ phiêu lưu gia tăng. Vì bảo vệ nhân tài, bộ phận là duy nhất không giảm trái mà còn tăng. Theo ta thấy, là miễn ba mươi năm cống hiến cơ sở. Bảo đảm ta trong ba mươi năm không cần vì cống hiến cơ sở mà ở bên ngoài bôn ba. Đương nhiên, ba trăm ngàn linh tiền thưởng cho sẽ giảm còn ba vạn. Kỳ thật cống hiến chỉ vì quyền hạn, linh tiền là tài nguyên. Lấy quyền hạn đổi tài nguyên, là biện pháp thích hợp nhất và thông minh nhất.

Miệng của Vệ Thiên Xung không khép lại nổi.

- Cuối cùng chính là về Thủy Nguyệt Động Thiên. Thủy Nguyệt Động Thiên là trọng địa, đệ tử các đời có thể đi vào trong đó tu luyện đều vẻ vang. Nếu ta có công lao lớn, được phép tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên cũng không vấn đề gì, hơn nữa đây là hành động tốt nhất. Cho phép tiến vào là một chuyện, nhưng có thể đi vào bao lâu lại là chuyện khác. Ta đoán, Huyền Nguyệt Chân Quân cho phép ta nhập Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng thời gian sẽ bị hạn chế.

Nói xong Đường Kiếp dựng thẳng ba ngón tay:
- Chỉ cho phép ba ngày! Đương nhiên chưởng kiếm nhân khẳng định sẽ không đồng ý đơn giản như vậy, kết quả cuối cùng là dùng cống hiến đổi. Cho phép ta tự lấy cống hiến kéo dài thời gian trong Thủy Nguyệt Động Thiên. Theo tiêu chuẩn, ba trăm điểm cống hiến một ngày, nhưng chỉ có một lần, đồng thời cho phép ta tự lựa chọn thời gian tiến vào, trong vòng mười năm là được!

Vệ Thiên Xung chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm:
- Ngươi... Ngươi tất cả đều đã đoán đúng!

Đường Kiếp bật cười ha hả:
- Nếu đã đoán đúng, vậy thực hiện đánh cuộc đi.

Vệ Thiên Xung chỉ có thể dùng vẻ mặt đau khổ giảng Phân Thần Định Tâm Pháp cho Đường Kiếp, vừa truyền vừa dặn dò, ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không Yến Trường Phong sẽ lột da y.