Điện mang mới vừa xuất hiện, liền hiện ra chỗ phi phàm.
Điện mang vừa hiện nhưng không biến mất mà cứ chói lọi trên bầu trời, hình thể như một thanh trường kiếm, toàn thân thẳng tắp, một đầu dài nhỏ như mũi kiếm, đầu nhọn chỗ co duỗi hình cán, chỗ chuôi kiếm vẫn nắm một bàn tay.
Một thứ từ trong tầng mây như Vân Tùng Thiên Đao đột ngột ra tay!
Điện kiếm nhìn từ xa chỉ giống như một thanh kiếm, nhưng do khoảng cách cực xa, chiều dài thực tế sợ là phải đạt tới nghìn trượng, cái tay này cứ giữ chuôi kiếm, nhưng không có chỗ nào không hài hòa.
Điện mang cự kiếm vừa xuất hiện, liền hướng tới cự tượng mặt người.
Tia chớp ngưng mà không tán nhẹ nhàng mở ra tầng mây, đồng thời cũng mở ra mặt người sói xanh giữa hư không.
- Có phải ngươi không, Tiêu Biệt Hàn!
Một tiếng tức giận gầm rú từ trong tầng mây nổ vang.
Điện mang kiếm quang cũng không để ý tới y mà lần nữa huy động, trái một kiếm, phải một kiếm, giống như tiểu nhi trêu chọc, nháy mắt đem người chém thành mảnh nhỏ.
Mây mù còn không chịu tản ra, vẫn đang ngưng tụ.
Điện mang rõ ràng đâm vào gương mặt khổng lồ.
Điện quang xuyên qua mây mù, sau đó tóe ra quang hoa, nổ tan mây mù bốn phía.
Trong tầng mây không ngờ phát ra một tiếng hừ nhẹ:
- Phong Mục Nguyên, chỉ bằng ngươi cũng muốn chưởng kiếm nhân phái ta ra tay?
Thanh âm này vào tai Đường Kiếp, tâm thần hắn chấn động mạnh, bật thốt:
- Minh sư!
- Minh Dạ Không?
Một âm thanh hoảng sợ, rung động, không dám tin thốt lên từ miệng Phong Mục Nguyên:
- Ngươi đã thăng tiến Tử Phủ?
Minh Dạ Không thăng tiến Tử Phủ một chuyện tuyệt đối không bình thường.
Lục đại phái giằng co nhiều năm, thực lực vẫn duy trì cân bằng.
Trong đó có số Chân Quân nhiều nhất là Thú Luyện Môn, nếu đem phân thần yêu thú tính thì họ có chí ít bảy Tử Phủ, tuy nhiên cảnh giới có cao thì độ chênh lệch khá lớn. Thất Tuyệt Môn thứ hai, có năm Chân Quân. Thiên Thần Cung, phái Tẩy Nguyệt, Thiên Tình Tông mỗi bên bốn Tử Phủ, nhưng lại có một vị thiên tôn, Thiên Nhai Hải Các nhân số ít nhất, chỉ có ba vị Tử Phủ, đã có hai vị là thiên tôn... Tu luyện và công pháp có liên quan.
Tổng thể mà nói, thực lực không chênh lệch nhiều.
Dưới tình huống như vậy, bất kỳ bên nào có nhiều hơn một Tử Phủ Chân Quân thì đều tạo ra uy hiếp và áp lực lớn.
Minh Dạ Không đột phá, phái Tẩy Nguyệt càng thêm uy danh.
- Thác thiên chi hạnh, chung được công thành, lại không ngờ trận đầu tiên là cùng Phong Lang Chủ đọ sức.
Nói xong tay cầm kiếm đột nhiên buông ra điện mang.
Điện mang trường kiếm nháy mắt tiêu tan, chỉ để lại bàn tay điểm ra xa.
Chỉ một cái điểm nhẹ, Phong Mục Nguyên lại phát ra tiếng gầm phẫn nộ chưa từng có.
Mây mù biến ảo, một con sói xanh mới hình thành cứ như vậy bị Minh Dạ Không điểm thành hư vô.
Phong Mục Nguyên tức giận rít gào:
- Minh Dạ Không, cho dù ngươi thành Tử Phủ thì cũng chỉ là nhập môn, còn xa mới tới lúc càn rỡ!
- Nhưng dưới tình huống như vậy đối phó ngươi cũng là đủ rồi.
Thanh âm của Minh Dạ Không vẫn như cũ là đạm bạc yên lặng.
Minh Dạ Không không có nói dối, luận tư cách, y lên Tử Phủ cũng còn kém xa Phong Mục Nguyên.
Nhưng loại chiến đấu cách không này với y có lợi ích rất lớn.
Y sở trường về không gian, nếu không cũng không có thể am hiểu Loạn Phong Bộ.
Khi thành tựu Tử Phủ, lý giải với không gian càng thêm sâu, mặc dù còn chưa đạt tới nhập đạo thiên thành thiên tôn nhưng lĩnh ngộ lại thâm sâu hơn nhiều, thế nên với không gian không có trở ngại.
Y ngưng tụ giống Phong Mục Nguyên, nhưng bàn tay đang cầm kiếm kia là thật!
Là y xuyên qua không gian, đưa cánh tay thật tới, có thể trăm phần trăm phát huy ra thực lực của mình, đây là nguyên nhân y không sợ uy hiếp của Phong Mục Nguyên.
Nếu đổi thành Tử Phủ khác, có lẽ còn có biện pháp giải quyết vấn đề này, Phong Mục Nguyên cũng là đại năng Thú Luyện Môn, ít nhất một nửa thực lực của y đã phải trút vào con thanh thiên ma lang kia, nhưng thực lực lại khá bình thường rõ ràng cho thấy thấp hơn nhiều.
Cứ thế một bên tăng một bên giảm xuống, chiến đấu cách không, Minh Dạ Không hoàn toàn không sợ lão.
Mây mù biến hóa, Phong Mục Nguyên và Thanh thiên ma lang ảnh không ngừng tụ tập, rồi lại dưới ngón tay của Minh Dạ Không tiêu tán, Phong Mục Nguyên tức tới điên cuồng rít gào nhưng lại không thể làm gì.
Nếu đổi thành người thật, lão thêm Thanh thiên ma lang thì sao Minh Dạ Không có thể làm càn như vậy, còn nếu đơn đấu, khảo nghiệm thực lực cá nhân lại đúng là điểm yếu của Thú Luyện Môn.
Hơn nữa phái Tẩy Nguyệt còn để Minh Dạ Không ra tay, rõ ràng là muốn mượn trận chiến này để Minh Dạ Không nổi danh.
Tương lai Tẩy Nguyệt có thêm Chân Quân, Minh Dạ Không thăng tiến trận chiến đầu tiên đại bại Thanh Thiên Lang chủ Phong Mục Nguyên, Phong Mục Nguyên là bị người lợi dụng, trở thành đá kê chân.
Nghĩ vậy, Phong Mục Nguyên tức muốn hộc máu.
Đúng lúc này, trên mặt biển chợt nổi sóng.
Mặt biển không gió chợt dâng sóng lớn, lên rất cao cũng không chịu hạ xuống, giống như một tòa núi nước làm người ta hoảng sợ.
Ngọn núi dâng lên cao, dần dần thăng tới vạn mét, che khuất mây trên trời cao.
Sau đó mới thấy "Thủy đỉnh" biến hóa, trong nước biển lưu động dần hình thành một pho tượng hình người, thoạt nhìn giống như Đại Ma La Thiên Vương Chú, nhưng uy nghiêm cao lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Là một trung niên nam tử, dòng nước lưu động khiến gương mặt lão mơ hồ không rõ, nhưng Hứa Diệu Nhiên vẫn kêu lên:
- Phụ thân!
Phụ thân?
Đường Kiếp run lên.
Trấn hải Chân Quân Hứa Quang Hoa?
Lão quả nhiên vẫn phải tới, cũng không phải vì nữ nhi triệu tập.
Hứa Quang Hoa mới xuất hiện đã nói:
- Chúc mừng Minh khôi nâng cấp Tử Phủ, việc vui mừng việc như thế cần gì phải lấy giết chóc tranh chấp giải quyết. Ta Thiên Nhai Hải Các tự nhận làm chủ, kính xin hai vị để chút mặt mũi, chớ nên tranh cãi nữa.
Minh Dạ Không cười ha hả nói:
- Hứa hải chủ đương nhiên phải để thể diện rồi, chỉ không biết Phong Lang Chủ thế nào?
Nói vậy nhưng ngón tay vẫn như phật chỉ niêm hoa bắn trái bắn phải, quyết không cho Phong Mục Nguyên ngưng tụ.
Chỉ cần Phong Mục Nguyên không ngưng tụ được thì đừng mơ phát huy thực lực, cũng đừng mơ lấy đi Vạn Thú Viên, phái Tẩy Nguyệt đạt được mục đích.
Phong Mục Nguyên tức giận kêu to:
- Mơ tưởng!
- Thì ra là Phong Lang Chủ không muốn cấp thể diện cho Thiên Nhai Hải Các, không liên quan tới phái Tẩy Nguyệt.
Minh Dạ Không lời lẽ chính nghĩa nói.
Hứa Quang Hoa bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu hai vị không chịu ngừng, vậy để ta tới giúp các ngươi dừng lại.
Nói xong từ trong sóng lớn vươn một cánh tay chụp vào không trung.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp nhướn mày.
Cái vỗ này như ngăn trở hai người tranh đấu, kỳ thật là ngầm giúp Phong Mục Nguyên.
Dù sao Minh Dạ Không đang có lợi thế, nhưng khi Phong Mục Nguyên thành hình, Phong Mục Nguyên kết hợp Thanh thiên ma lang, hai tướng phát uy thì Minh Dạ Không có am hiểu chiến đấu cách không cũng chưa chắc đứng vững trước Phong Mục Nguyên.
Hứa Diệu Nhiên hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, biến sắc kêu to:
- Phụ thân!
Hứa Quang Hoa cũng không để ý tới, ánh mắt hướng qua Hứa Diệu Nhiên, nhìn về phía Đường Kiếp bên cạnh nàng.
Ánh mắt kia uy nghiêm, linh hoạt, sắc bén, mang theo khí thế to lớn.
Một khắc này Đường Kiếp chỉ cảm thấy trong lòng run lên, tâm lý muốn quỳ lạy, thế nhưng hắn biết mình không thể làm như vậy, khẽ cắn khớp hàm, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Quang Hoa, không có chút nào nhượng bộ.
Không chỉ thế, Đường Kiếp thậm chí còn bắt đầu nắn ấn.
Theo hai tay của hắn biến ảo, trong mắt Đường Kiếp hiện ánh sáng chỉ vào phía chân trời:
- Vân Tùng Thiên Đao, ra!
Xoát xoát, Vân Tùng Thiên Đao đã phá mây bay ra, thẳng hướng Phong Mục Nguyên.
Cảnh tượng này khiến mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Phong Bất Trí cũng không dám tin mà nhìn Đường Kiếp.
Tại nơi Đại Năng ra tay, tất cả mọi người chỉ có thể đứng một bên thành thật ngoan ngoãn, thậm chí là quỳ xuống, tên khốn Đường Kiếp không ngờ lại ra tay với Chân Quân!
Rốt cuộc là hắn to gan lớn mật hay là không biết thì không sợ?
Chẳng lẽ hắn thực sự nghĩ đồng sắt vụn này có thể thương tổn Phong Mục Nguyên sao?
Lúc này Hứa Quang Hoa dùng sóng biển công kích của Minh Dạ Không, hình ảnh của Phong Mục Nguyên đang nhanh chóng ngưng tụ.
Hai mươi Vân Tùng Thiên Đao lướt đi, đánh về phía Phong Mục Nguyên cùng Thanh thiên ma lang.
- Grraaào!
Trên bầu trời nổ vang tiếng sấm sét gầm rú.
Đây là tiếng gào của Phong Mục Nguyên.
Tiếng hô lớn như thế, tức giận như thế, không phải do y bị thương tổn, mà là tôn nghiêm đã bị làm nhục.
Một Thoát Phàm cửu chuyển, một con kiến cũng dám giơ móng vuốt với một Chân Quân như y.
Đây quả thực là nỗi nhục lớn nhất!
- Chết đi!
Nương theo tiếng bạo rống, trên bầu trời Thanh thiên ma lang phun ra một luồng gió xanh tới Đường Kiếp.
Gió xanh thoạt nhìn đơn giản nhưng lại ngưng tụ ra uy lực kinh khủng nhất, mặc dù là Quỷ Vệ và bản thể cũng ngăn không được một kích.
Lúc này, Đường Kiếp chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diệu Nhiên, hắn nói:
- Có nguyện cùng ta đồng sinh cộng tử?
Hứa Diệu Nhiên tươi cười:
- Quân còn ta còn, quân mất ta mất.
Hai người nhìn nhau cười rồi đứng bên nhau, cùng nhau thản nhiên đối mặt với cuồng phong màu xanh kia.
Đem mạng ra đùa, việc này là Trấn Hải Chân Quân sợ tới mức hồn phi phách tán.
- Không thể!
Bàn tay khổng lồ đột nhiên quay lại, một chưởng phách lao tới ầm ầm chụp tan màu xanh kia.
Bọt nước văng đầy trời nhưng không tiêu tan mà lao tới bao bọc quanh người Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên, nháy mắt tạo ra bức tường trong suốt, dư chấn lập lòe bên ngoài chứ không làm tổn thương hai người mảy may.
Đường Kiếp nhìn Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Cuối cùng vẫn là lợi dụng nàng.
Hứa Diệu Nhiên lắc đầu cười khẽ:
- Ta không quan tâm.
- Chỉ là như vậy, ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt.
Đường Kiếp thở dài một tiếng.
Lần đầu tiên gặp mặt đã dùng nữ nhi của Hứa Quang Hoa chơi trò sinh tử, tin rằng vị Trấn Hải Chân Quân này sẽ tức giận muốn điên.
Nhưng hắn không có lựa chọn khác.
Phía chân trời, Phong Mục Nguyên vừa mới có cơ hội ngưng tụ ra một chút thì lại bị Minh Dạ Không chiếm cơ hội điểm vỡ.
Bết bát nhất chính là, Chân Quân cũng không thể không hạn chế việc ngưng tụ chính mình.
Trải qua nhiều lần thất bại, Phong Mục Nguyên đã bắt đầu khó kết nối.
- Không!
Y điên cuồng kêu to, hình tượng trên không trung vặn vẹo:
- Hứa huynh, giúp ta một tay, lấy Vạn Thú Viên không quan trọng, quan trọng là vật bên trong, bất kể như thế nào cũng không thể rơi vào tay phái Tẩy Nguyệt!
Minh Dạ Không hừ lạnh một tiếng:
- Chê cười, Phong Mục Nguyên, ngươi cho là ngươi Thú Luyện Môn có bao nhiêu bảo bối có thể hấp dẫn chúng ta?
Phong Mục Nguyên hung dữ cười to:
- Minh Dạ Không, ngươi ít huênh hoang đi. Phái Tẩy Nguyệt mơ ước bảo vật đâu phải mới một hai ngày, ngàn năm ân oán, đều từ ở đây!
Minh Dạ Không hừ nói:
- Thối lắm. Năm đó lục phái liên kết đối địch, trả giá vô số tính mạng mới giết được liêu đầu, lúc ấy lục phái ký kết, đâu có cái do hai phái ta và ngươi chia đều, dựa vào cái gì Thú Luyện Môn đòi độc đắc thi thể? Phái Tẩy Nguyệt ta cũng là xứng đáng có được, các ngươi là thiếu nợ phải trả!
Đã sớm biết phái Tẩy Nguyệt và Thú Luyện Môn có thù hận tới chết, chỉ có điều không ai biết rốt cuộc vì sao, hôm nay mới hiểu được, thù hận ban đầu là vì tranh chiến lợi phẩm.
Chỉ không biết một cỗ thi thể có gì đáng giá khiến hai phái giết chóc ngàn năm.
Phải biết rằng, đây chính là hai đại môn phái, môn phái không có cá nhân, cũng không có nghĩa khí.
Phong Mục Nguyên rống giận:
- Vô nghĩa, năm đó phái ta vì thế tổn thất nặng nhất, ngay tổ sư cũng ngã xuống, nếu không giành được xác hổ, thành tựu cho sư thúc, chỉ sợ đã sớm bị các ngươi ăn cả da lẫn xương.
- Ước định chính là ước định, sao lại nói xạo. Hạng người bội bạc, nói không giữ lời!
Minh Dạ Không không chút khách khí lớn tiếng trả lời.
Hai bên bóc mẽ nhau, chỉ có Hứa Quang Hoa không cảm xúc.
Lúc này Phong Mục Nguyên đã không chịu nổi, y hô to:
- Hứa huynh, giúp ta!
Hứa Quang Hoa không nói gì gật đầu.