Ba yêu vật Biến Hoá vừa xuất hiện, liền hiện ra yêu hình.

Văn sĩ áo xanh lăn một vòng ngay tại chỗ, biến thành một con sư tử lông xanh, mặt đen nam tử thì biến thành một con lợn rừng, mũi ưng nam tử thì biến thành một con chim ưng.

Chim ưng dẫn đầu tấn công trước, đánh một trảo xuống phía dưới, bộ móng vuốt chụp vào mặt Phong Bất Trí.

Lợn rừng khẽ gừ một tiếng, thân hình lóe lên, hóa thành một đạo ánh sáng chui xuống dưới mặt đất, mặt đất động đậy hướng về phía đám đệ tử Thú Luyện Môn.

Con sư tử lông xanh mở chiếc miệng rộng, một cơn lốc từ trong miệng nó phun ra, gió cuốn như đao, nháy mắt đã phát triển thành vòi rồng, gió cuốn lại tạo ra một cỗ khí thế kinh người, tấn công về hướng vận chuyển trận. Dưới cơn lốc thổi quét xuống, nếu muốn trận pháp không bị tổn hại là điều rất khó khăn.

Phong Bất Trí hừ một tiếng:
- Hóa ra ở đây còn có ba con ẩn núp. Biến Hóa thì sao chứ? Chẳng lẽ không biết Thú Luyện Môn ta am hiểu nhất là đối phó với yêu vật hay sao?

Đối mặt với ba đại yêu Biến Hóa, Phong Bất Trí cũng không thèm để ý, ống tay áo cuốn lại, cơn lốc của sư tử đã bị gã ngăn lại, đồng thời tung ra một vật, vât đó vừa bay ra không trung liền thả ra một luồng lửa, đánh thẳng lên lưng con sư tử, không ngờ đánh ngã được con sử tử.

Sử tử đau đớn kêu hô:
- Đây là gậy đánh yêu, cẩn thận!

Phong Bất Trí chỉ hắc hắc một tiếng, tay trái chỉ ra, ảo ảnh gấu đen đột nhiên xuất hiện, cũng chui vào trong lòng đất, ngay sau đó chợt nghe ầm ầm một tiếng nổ lớn.

Lợn rừng vốn là loài sức lực hùng mạnh, nhưng gấu đen cũng giống như vậy.

Một gấu một lợn đụng nhau, mà cấp bậc của gấu cao hơn lợn rừng, chẳng qua bởi vì vấn đề hư không nên mới dẫn đến thực lực bị hạ thấp, bởi vậy lúc này đối chiến, lợn rừng cũng không hề chiếm được lợi thế, sau tiếng ầm ầm truyền đến, gấu đen và lợn rừng điên cuồng kêu gào, không bên nào thắng được bên nào.

Phong Bất Trí cũng không để ý tới, ngẩng đầu chỉ lên bầu trời:
- Bắt nó lại đây cho ta.

Nếu Phong Bất Trí áo bào trắng còn ở đây, chỉ cần một ảo ảnh Bạch Hạc là có thể đối phó với con chim ưng, áo bào đen đối với chiến đấu trên không trung đúng là không bằng gã đấy.

Nhưng áo bào trắng không ở đây, thì có đệ tử Thú Luyện Môn.

Tuy đệ tử Thú Luyện Môn cũng chỉ là Thoát Phàm, nhưng khi đối mặt với đại yêu Biến Hóa, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại toát ra sự hưng phấn.

Hách Liên Hổ ra tay đầu tiên, nắn động ấn pháp:
- Tháp trấn yêu, tỏa hồn nã phách, xuất!

Một tòa tháp nhỏ rời khỏi tay gã bay đi, lao thẳng về phía chim ưng.

Đồng thời các đệ tử khác cũng động thủ:
- Tháp trấn yêu, tỏa hồn nã phách, xuất!

Chỉ thấy hơn hai mươi tòa tháp nhỏ cùng lúc xuất hiện, đồng thời bay lên không trung.

Thú Luyện Môn dùng yêu thú làm lực lượng, bản lĩnh khác không lớn, nhưng khả năng bắt yêu trấn yêu có thể nói là số một.

Tháp trấn yêu có thể nói là bảo vật tất yếu của đệ tử Thú Luyện Môn, một món bảo vật có thể khắc chế yêu vật, vả lại mỗi người đều có một cái, cho dù đối phó với yêu vật bậc cao cũng không sợ.

Chim ưng là đại yêu Biến Hóa, bình thường tháp trấn yêu sẽ không làm gì được nó, nhưng hiện tại có hơn hai mươi chiếc tháp trấn yêu cùng nhau lao đến, thả ra hơn hai mươi đạo ánh sáng lên người nó, lập tức khiến nó cảm thấy áp lực như thiên quân. Dần dần không chống đỡ nổi, nó điên cùng rít gào, liều mạng vỗ cánh, nhưng dần dần cũng không tiếp tục duy trì được nữa, từ trên không trung rơi xuống.

Con gấu đen đối phó với lợn rừng, đệ tử môn hạ đối phó với chim ưng, còn thứ cao hơn tháp trấn yêu một bậc là gậy đánh yêu thì đối phó với con sư tử.

Còn Phong Bất Trí không hề ra tay, chỉ tiếp tục duy trì vận chuyển trận.

Thấy bạch quang trong trận đã từ từ ngưng tụ, bầu trời bí cảnh cũng đã xuất hiện dấu hiệu bị suy yếu, chỉ nghe hừ một tiếng, một ngọn gió chợt thổi qua.

Cơn gió này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng khoảnh khắc đó trong lòng Phong Bất Trí chợt phát ra một tia báo động.

Trong cơn gió này, dường như cất chứa một điều gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Gã rú lên một tiếng quái dị, mạnh mẽ thu tay lại.

Ba đại yêu liên kết cũng không thể khiến gã từ bỏ việc duy trì trận pháp, vậy mà lúc này chỉ có một cơn gió nhẹ, mà gã bị uy hiếp tới mức phải từ bỏ việc duy trì trân pháp.

Tay gã vừa buông xuống, cột sáng màu trắng trong vận chuyển trận cũng dần yếu đi, biến mất vô tăm. Khi cơn gió xẹt qua trận pháp, cũng liền biến mất vô tung. Nhưng Phong Bất Trí vẫn phát hiện ra, khi cơn gió thổi qua trận pháp, chỗ bày trận không ngờ hiện lên một màu xám mờ, dường như đã tồn tại từ rất lâu, rất cổ xưa vậy.

- Dòng chảy thời gian?
Ánh mắt của Phong Bất Trí đột nhiên co rút lại:
- Thần nguyên trụ tinh, nhất định là thần nguyên trụ tinh.

Vấn đề là bảo vật ấy tồn tại bao nhiêu năm qua, cho tới giờ vẫn không có ai có thể khống chế sử dụng nó.

Nghe nói vật đó xuất pháp từ thi thể đại ma, thần dị phi thường, cũng chỉ có hậu nhân của kẻ đó mới có thể sử dụng, mặc dù là Tử Phủ Chân Quân cũng chỉ có thể trấn áp, chứ đừng mơ tưởng về việc có nó. Chính vì nguyên nhân đó, nên mới có thể đặt chúng ở cạnh nhau, dựng lên bia trấn áp, thông qua việc tiết lộ khí tức có thể tăng thực lực vạn yêu, hình thành lên Vạn Thú Viên.

Có thể thấy được tình huống hiện tại, rõ ràng có người khống chế được Thần nguyên trụ tinh công kích mình, Phong Bất Trí lập tức cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Ba đại yêu biến hóa gã không sợ, bất kể là cấp bậc hay khắc chế, gã đều có thể đối phó, hơn nữa bên cạnh gã còn có nhiều đệ tử như vậy.

Nhưng Thần nguyên trụ tinh cũng là bảo vật cực kỳ đáng, nắm giữ uy năng của thời không, căn bản chính là một kiện Đạo Binh, dòng thời gian dài tới mức, vạn vật thành tro, trừ phi là nắm giữ đạo niệm tương đương hoặc cao hơn, nếu không căn bản không thể chống cự.

Thời khắc này trong lòng gã rung động, thì cơn gió đó lại biến mất.

Cứ như vậy đột nhiên biến mất, mặc dù không sắc không hình, nhưng Phong Bất Trí vẫn cảm giác được sự biến mất của nó.

Trong mắt Phong Bất Trí xuất hiện tinh quang.

- Xem ra ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng vận dụng mà thôi. Nói như vậy, không phải là trực hệ huyết mạch của đại ma kia, có thể chỉ là chi thứ hoặc do cơ duyên xảo hợp chiếm được một tia huyết mạch. Chẳng trách có thể khởi động Vạn Thú Viên và Thần nguyên trụ tinh, nhưng cũng chỉ là đắc ý nhất thời, mà không thể khống chế được lâu dài.
Phong Bất Trí hắc hắc mỉm cười.

Lúc này đây gã cũng tự cho mình là đúng.

Giờ phút này tiểu hổ đích thực là khó có thể duy trì Thần nguyên trụ tinh, nhưng chẳng liên quan tí nào tới huyết mạch cả, chỉ là tiểu hổ đang hấp thu huyết mạch của tổ tiên, bản thân đang ở thời điểm lột xác mấu chốt, cần tập trung toàn bộ tinh lực vào việc này, nên không thể phân tâm.

Nếu ba đại yêu liên hợp cũng không ngăn cản được Phong Bất Trí, vậy thì tiểu hổ căn bản sẽ không ra tay. Chính vì nguyên nhân này mà lúc trước áo bào trắng bọn Đường Kiếp bị áo bào trắng Phong Bất Trí đánh cho thảm hại như vậy, tiểu hổ cũng không ra tay, không phải vì nó không muốn ra tay, mà là thực sự không có khả năng phân thân.

Tuy nhiên vì chuyện này, mà Đường Kiếp lại có được lợi rất lớn.

Sau khi Vạn Thú Viên biến mất, đã có người của Thú Luyện Môn hoài nghi tiểu hổ là hậu duệ của Bạch Hổ đang giở trò quỷ, dù sao chỉ có bọn họ mới ảnh hưởng sức lực Bạch Hổ.

Mà hậu duệ của Bạch Hổ hiện tại đang ở trên núi Hổ Khiếu, điều này Thú Luyện Môn cũng rõ ràng. Bọn họ thậm chí ngay cả việc vì sao Tẩy Nguyệt phái lại tra khảo tiểu hổ cũng nắm được hết – không phải là vì huyết mạch Bạch Hổ và Thần nguyên trụ tinh sao?

Vì thế phái Tẩy Nguyệt hàngnăm cung ứng cho tộc Bạch Hổ, bắt giữ tiểu hổ, nghiên cứu huyết mạch. Mặc dù không thể đoạt được huyết mạch chính thống, nhưng tạp huyết thì thu được không ít.

Bởi vậy khi Vạn Thú Viên vừa bị mất, đã có người bắt đầu tiến hành điều tra, một khi chuyện này rơi vào trong tai Tẩy Nguyệt phái, bọn họ cũng chưa chắc đã không điều tra.

Có một số việc, ngươi không quan tâm, thì sẽ không có vấn đề gì; chỉ khi nào dụng tâm, sau đó dù lời nói dối có khéo léo thế nào cũng bị bại lộ.

Chuyện tiểu hổ, Tẩy Nguyệt phái tất nhiên là không biết đấy.

Nhưng nếu như đem tất cả chuyện những chuyện như Đường Kiếp có thể chống sự Sưu Hồn thuật, Đường Kiếp có một con hổ yêu, Đường Kiếp có một quãng thời gian thường xuyên lên núi Hổ Khiếu, Hổ Dao mất đi, Vạn Thú Viên cũng bị đánh cắp, ghép lại với nhau.

Thì rất nhiều đáp án đều được phác họa rõ ràng rồi.

Mặc dù không thể xác định được chắc chắn, nhưng ít nhất Đường Kiếp là kẻ có hiềm nghi nhất là việc không thể tránh khỏi.

Hiện tại nhận định của Phong Bất Trí, lại giúp Đường Kiếp một đại ân, từ việc này thì nguyên nhân cũng sẽ không lôi tới núi Hổ Khiếu nữa, thoạt nhìn càng giống như tạp huyết Bạch Hổ của Tẩy Nguyệt phái gây ra chuyện này hơn. Mà nếu như trong mấy năm nay, Tẩy Nguyệt phái có một con hổ tạp huyết chạy trốn được ra ngoài, thì chuyện này càng trở nên hoàn mỹ rồi.

Đây chỉ là mấy lời tán gẫu, tạm thời cũng không nhắc đến, chỉ có điều lúc này bị dòng chảy thời gian ngăn cản, vận chuyển trận của Phong Bất Trí không thể lập tức khởi động lại, đồng thời con sư tử cuối cùng cũng thoát được trấn áp của gậy đánh yêu, xông ra phản kích Phong Bất Trí, lợn rừng cũng thoát khỏi ảo ảnh gấu đen, cùng sư tử lao về phía Phong Bất Trí, triển khai giáp công.