- Không.
Phong Bất Trí phát ra tiếng thét sợ hãi.

Dưới tiếng thét tuyệt vọng này, pháp thuật hùng mạnh như gió lốc thổi tới, cuốn chặt lấy Phong Bất Trí, chỉ trong nháy mắt đã xé rách gã thành nhiều mảnh nhỏ.

Ngay khi thân thể gã nát bấy, đồng thời có một đạo ảo ảnh Bạch Hạc nhập vào khoảng không.

Cơn gió lốc mãnh liệt tàn sát náo loạn một hồi mới chịu dừng lại, khi nó ngừng lại, bốn phía đã không còn được như cũ, bốn phái vì bị khống chế mà lóe sáng, ngăn cản sự tàn phá tràn ra ngoài, mà những người sống sót cũng không thể bay đến bên kia sườn núi.

- Gã đã chết!
Hứa Diệu Nhiên ôm Y Y hỏi.

Cả cuộc chiến, Hứa Diệu Nhiên chú ý nhất không phải đối địch mà là bảo vệ Y Y, bởi vậy khi gió lốc bạo khởi, Hứa Diệu Nhiên đã đào Lục Ngạc từ trong đất ra.

Lục Ngạc vừa rời ddaaats, bông hoa cũng biến trở lại thành hình dáng Y Y, lúc này nàng ta nằm trong lòng Hứa Diệu Nhiên, vẫn ngủ say như trước.

- Thân thể đã chết, yêu hồn chạy thoát… có thể nói chết rồi, cũng có thể nói vẫn chưa chết.
Nhìn ánh sáng trắng trên đỉnh núi, Đường Kiếp thở dài nói.

- Yêu hồn chạy thoát? Nhưng không phải gã vẫn chưa tiến tới Hóa Hồn kỳ sao?
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc hỏi.

Chưa tới Hóa Hồn kỳ, sinh mạng vẫn như cũ bị thân thể trói buộc, thân thể chết đi, cũng tức là sinh mạng đến lúc cuối cùng.

Mặc dù là tới Hóa Hồn kỳ, chưa tới Tử Phủ, cũng rất khó thoát ly thân thể mà một mình sống sót được.

Đối với chuyện này, Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Rất hiển nhiên, kẻ này là một ngoại lệ.

Phong Bất Trí dùng yêu thân làm phân thân, lấy yêu hồn mà ngưng thành hư tương, đó chính là một dạng hình thức tồn tại đặc biệt.

Chính vì nguyên nhân này, khi thân thể gã chết đi, nhưng yêu hồn vẫn như cũ có thể sống lại được.

Đương nhiên, sau khi sống lại thì thực lực Phong Bất Trí sẽ chịu ảnh hưởng lớn, nhưng dù thế nào chăng nữa, có thể khẳng định phân thân này chắc chắn chưa chết hoàn toàn.

Tuy nhiên đây là chuyện về sau, ít nhất bây giồ áo bào trắng Phong Bất Trí đã không thể sống trở về.

Quay đầu nhìn lại, đám người Vân Đan Kỳ đang nhìn chằm chằm hắn.

Tất cả mọi người bị cơn gió lốc pháp thuật làm cho kinh sợ.

Cũng đồng dạng chấn động tâm linh của bọn họ.

Thẳng cho tới thời khắc này, bọn họ cuối cùng mới ý thức được, sự khủng bố của “Khâu Chính”.

Tiên Thiếu Vũ không dám tin nhìn Đường Kiếp, nhìn kẻ nhát gan mà trước đó bị mình kinh miệt coi thường.

Không chỉ có Tiên Vũ Thiếu, ngay cả Vân Đan Kỳ, đám người Thẩm Minh Ngưng cũng toàn hoàn sững sờ.

Sau khi thân phận bị bại lộ, Qủy Vệ cũng không tiếp tục ngụy trang, mà trực tiếp đứng phía sau Đường Kiếp.

Hành động này khiến đám người Vân Đan Kỳ càng choáng váng.

- Ngươi thực sự là Đường Kiếp?
Vân Đan Kỳ nhìn Đường Kiếp hỏi.

Đường Kiếp gật gật đầu, khuôn mặt biến hóa, khôi phục lại hình dáng cũ.

Thấy khuôn mặt của hắn, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Vân Đan Kỳ đầu tiên giật mình, sau đó lập tức rống lên giận dữ:
- Hóa ra ngươi là kẻ vẫn luôn làm liên lụy tới chúng ta.

- Liên lụy?
Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Phong Bất Trí tới để tìm ta, điểm đó không sai. Nhưng gã trước đó giết các ngươi, có biết ta ở trong số các ngươi sao?

Vân Đan Kỳ tức khắc khựng lại.

Đúng như lời Đường Kiếp nói, Phong Bất Trí đích thực là muốn tìm Đường Kiếp, nhưng lần chém giết này của gã, kỳ thực cũng chẳng liên quan gì tới Đường Kiếp cả, bởi vì gã không hề biết Đường Kiếp lẫn trong bọn họ.

Đường Kiếp lại tiếp tục nói:
- Ta sở dĩ phải che giấu tung tích, chính là vì không muốn liên lụy tới các ngươi. Chỉ là ta thực sự không ngờ đến, Phong Bất Trí lại tàn nhẫn như vậy, cho dù không phải mục tiêu của gã, gã cũng sẽ giết hết các ngươi.

Vân Đan Kỳ hừ một tiếng:
- Đúng thế, gã là Tâm Ma Chân Nhân đó, một đại nhân vật cao cao tại thượng, làm gì có chuyện để tính mạng đám tép riu chúng ta vào mắt? Trong mắt gã, dưới Thiên Tâm, có lẽ đều là con kiến mà thôi? Chỉ là gã không ngờ được, lần này lại bị kiến lật thuyền.

Nói đến đây, trong mắt Vân Đan Kỳ lóe lên hận ý.

Nhìn bộ dạng của gã, trong lòng Đường Kiếp cũng khẽ động.

Hắn nói:
- Đại nhân vật, chung quy cũng là từ các tiểu nhân vật mà đi lên thôi, chỉ cần khổ tu, có ai nói mình không phải là đại nhân vật đâu cơ chứ? Nếu như muốn báo thù, liền cố gắng tu luyện đi, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ trở thành Tâm Ma Chân Nhân.

Vân Đan Kỳ lắc lắc đầu:
- Ta ở Thiên Nhai Hải Các, ngay cả đệ tử chính thức cũng chưa được. Đảo Nhạc Sơn gặp nạn, thậm chí không có tư cách cầu cứu môn phái, đành phải tìm vài vị bằng hữu sư đệ muội thân thiết, rồi lại ở chỗ này táng thân…

Nói tới đây, Vân Đan Kỳ khóc nấc lên.

Dù sao gã cùng là người tu Thoát Phàm, ở bên ngoài cũng là một nhân vật nổi danh, hiện tịa cứ như vậy không để ý tôn nghiêm khóc nức nở, khiến cho mấy vị còn lại cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Duy chỉ có Đường Kiếp hừ lạnh nói:
- Đúng là loại không có tiền đồ.

- Ngươi nói cái gì?
Tiên Thiếu Vũ xông lên, căm tức nhìn Đường Kiếp nói:
- Nếu không phải nể mặt đại sư tỷ…

Phịch!

Đường Kiếp giơ một cước đá bay gã:
- Nếu không phải nể mặt đại sư tỷ nhà các ngươi, ta liền đấm cho hai kẻ không có tiền đồ các ngươi một trận rồi, sau đó ném ra khỏi đảo. Đánh không lại người ta thì thôi, ngay cả tư cách trả thù cũng không dám. Báo thù cần có tư cách sao? Nó chỉ cần thù hận thôi. Đồ không có chí khí!

Tiên Thiếu Vũ tức giận gào lên:
- Ngươi nói nghe thì nhẹ nhàng đơn giản. Lấy cái gì mà báo? Gã là Tâm Ma Chân Nhân đấy.

Đường Kiếp ngửa đầu nhìn bầu trời:
- Chuyện này không phải đơn giản sao? Các ngươi cũng khiến bản thân trở thành Chân Nhân là được mà.

Khiến cho mình trở thành Chân Nhân?

Đây là câu trả lời của Đường Kiếp.

Vân Đan Kỳ và Tiên Thiếu Vũ nhất thời đều ngẩn ra.

Một hồi lâu sau, Tiên Thiếu Vũ mới nói:
- Ngươi đang nói đùa a?

Một gã Thoát Phàm người tu phải mất ít nhất trăm năm khổ tu, mới có thể trở thành Thiên Tâm.

Đường Kiếp từ tốn nói:
- Quân tử báo thù, trăm năm không muộn. Chỉ cần nguyện ý cố gắng, ông trời sẽ không ngăn bước tiên của các ngươi.

Nói xong Đường Kiếp vung tay lên, hai chiếc túi Giới Tử bay vào trong tay Tiên Thiếu Vũ và Vân Đan Kỳ.

Đường Kiếp đã nói:
- Tu luyện không thể không có tài nguyên, xem bộ dáng các ngươi bây giờ, phỏng chừng cũng không có nhiều của cải. Hai cái này túi Giới Tử là ta giết người của Thú Luyện Môn mà đoạt được, lung tung lộn xộn cái gì cũng có, nhưng mấy thứ vụn vặt đó cộng lại cũng đáng không ít tiền, chỉ là xử lý có chút phiền phức. Ta lười xử lý, liền cho các ngươi đi, chính mình bán đi sau lợi dụng nó để tu luyện. Chỉ cần thực lực tăng lên, tương lai từ môn hạ thăng lên làm đệ tử, cũng không phỉa là việc không thể. Chỉ cần ngươi không dừng lại, thì chắc chắn có thời điểm đuổi kịp.

Vân Đan Kỳ khó khăn nói:
- Từ môn hạ lên làm đệ tử, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đường Kiếp khinh thường nhìn Vân Đan Kỳ:
- Muốn thành đại sự, thì phải hiểu được việc, lợi dụng hết thảy những điều kiện có thể lợi dụng, động não, suy nghĩ thật kỹ.

Trong lòng Vân Đan Kỳ chấn động, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Diệu Nhiên, rốt cục ý thức được cái gì, khom người với Hứa Diệu Nhiên bái một bái:
- Bái kiến đi sư tỷ!

Hứa Diệu Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Đường Kiếp, nói:
- Thôi, lần này chết nhiều như vậy, cũng có trách nhiệm của ta, nể tình các ngươi trước đó bảo vệ ta, chỉ cần thực lực các ngươi đạt được yêu cầu, ta định sẽ giúp các ngươi trở thành đệ tử chính thức của Thiên Nhai Hải Các.

- Đa tạ đại sư tỷ.
Vân Tiên hai người cung kính trả lời, trong lòng mừng rỡ, chỉ có điều vừa nghĩ tới việc này là do tính mạng ba vị sư đệ muội tử đổi lấy, trong lòng lại không khỏi xót xa.

Thời khắc này lại nói thêm vài lời, sau đó Vân Tiên hai người biết nếu tiếp tục hướng lên trên đi, cũng không phải nơi mà bọn hắn có thể chen chân vào được, vì thế thẳng thắng mang theo thi thể Lạc Tương quay trở về.

Lúc gần đi, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Chờ một chút!

Vân Đan Kỳ nhìn lại Đường Kiếp, chỉ thấy Đường Kiếp điểm vào mi tâm bọn họ, hai người lập tức cảm thấy có thứ gì đó tiền vào trong đầu mình, chính là một bộ tâm pháp tu luyện cực kỳ tinh diệu, hai người vưi mừng vừa kinh ngạc.

Đường Kiếp đã nói:
- Có thứ này, chăm chỉ tu luyện, tương lai có thể trở thành vũ khí. Nhớ kỹ, pháp không thể truyền cho người ngoài.

Hai người đồng thời trả lời:
- Đa tạ Đường sư huynh tặng pháp, Vân Đan Kỳ (Tiên Thiếu Vũ) lập lời thề Vô thượng tâm ma, tuyệt không tiết lộ cho người ngoài dù chỉ nửa lời.

Sau khi lập lời thề xong, hai người lập tức mang theo những người tu còn lại rời đi.

Trên núi lập tức chỉ còn lại hai người Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp.

Hứa Diệu Nhiên nhìn Đường Kiếp:
- Tặng pháp thuật gì vậy?

- Cửu Lê Tâm Kinh, Như Vân Hoa Cái và một bộ phận của Minh Huyền Sinh Điện.

- Cũng là một khoản đầu tư không nhỏ.
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng.

Có Cửu Lê Tâm Kinh này làm vốn, hơn nữa có thêm đống tài nguyên và Hứa Diệu Nhiên chiếu cố, tiền đồ hai người này đã trở nên quang minh. Mà thù hận còn lại là động lực tốt nhất, khiến cho bọn họ càng thêm cố gắng trưởng thành.

- Chỉ là muốn giúp đỡ họ một chút thôi mà.
Đường Kiếp cười nói.

Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh:
- Bỏ cái dáng vẻ đó đi, rõ ràng là kẻ bụng dạ khó lường, có tâm phá hư giao tình giữa Thiên Nhai Hải Các chúng ta và Thú Luyện Môn.

- Ta có như vậy sao?
Đường Kiếp tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.