Xoẹt!

Máu bắn ra.

Phong Bất Trí kinh ngạc phát hiện, cánh tay trái của mình đã rời khỏi thân thể.

Gã gào lên một tiếng đau đớn, đá một cước lên người Qủy Vệ, Qủy Vệ bị cú đá của gã đá bay vào trong đám ảo ảnh phía sau, sau đó Qủy Vệ lăn một vòng rồi biến mất vô tăm.

Lại có ba Qủy Vệ xông lên, một trước hai sau tấn công Phong Bất Trí, Phong Bất Trí đánh một chưởng vào Qủy Vệ phía trước, không ngờ đó lại là một Phục Chế Thể, nhưng ngay sau đó, hai gã Qủy Vệ khác đã đồng thời lao vào, bốn bàn tay cùng đánh lên người Phong Bất Trí.

Bang bang, chiếc lồng hộ thể của gã lại vỡ tan, trên người Phong Bất Trí hiện ra mấy lỗ máu.

Gã đau nhức liên tục vỗ xuống hai chưởng, khiến hai gã Qủy Vệ bị chấn động văng ra ngoài, thê thanh thét lên:
- Đi.

Trong tay áo chợt có bốn vật bay ra, cũng chính là bốn còn yêu thú.

Đúng là bốn con yêu thú mà năm đó Phong Bất Trí dựa vào chúng mới thành danh, thời khắc này vừa xuất hiện đã lập tức xông vào đám Qủy Vệ.

Một hồi giết chóc gió tanh mưa máu cứ như vậy được triển khai.

Thực lực của bốn yêu thú không thể bì kịp Qủy Vệ, nhưng tác dụng của chúng không phải là thắng lợi mà là kéo dài thời gian.

Mặc cho Qủy Vệ tăng năng lực ảo ảnh lên tới mức nào, nó đều có nhược điểm đó là thời gian có hạn.

Nói chung không thể tồn tại mãi mãi, chỉ cần kéo dài thoát được khoảng thời gian này, người thắng sẽ là Phong Bất Trí.

Lúc này đây, Phong Bất Trí chỉ huy tứ yêu điên cuồng ngăn trở, đại quân Quỷ Vệ như thủy triều xông thẳng về phía Phong Bất Trí.

Phong Bất Trí gắt gao ngăn chống đỡ, giống như một khối đá dưới lòng biển, tứ yêu thì liều chết bảo hộ trước thân thể gã.

Vô số quỷ thủ đánh ra một đạo lại một đạo tử vong huyễn ảnh, thiết cát đánh lên người đám yêu thú , tạo ra một hồi máu tươi.

Rất nhanh, thực lực yếu nhất là chuột yêu đã ngã xuống, tiếp theo là hồ ly, yêu báo, cuối cùng là yêu vượn.

Yêu vượn đại khái là khá gần với đại yêu Biến Hóa, thực lực dũng mãnh đã vào Khai Trí đỉnh cao, đáng tiếc dưới thế tấn công mãnh liệt của Qủy Ảnh Ngàn Trượng, vẫn bị giết chết tại chỗ.

Ngay sau khi yêu vượn chết đi, lập tức có bốn gã Qủy Vệ xông lên.

Phong Bất Trí đánh ra một chưởng nhưng không ngờ lại là hai Phục Chế Thế, bản thân lại trúng một chưởng của ảo ảnh Qủy Vệ, lại một nữa lồng bảo hộ bị đánh vỡ, ngón tay Phong Bất Trí cũng tấn công, ấn thẳng vào trán Qủy Vệ, sau đó gã nhấc chân đá bay Qủy Vệ ra.

Nhưng chính trong lúc đó, bốn Qủy Vệ lại lao ra, quỷ trảo như dao hung hăng cắt vào đùi gã, máu tươi bắn ra như suối.

Một chiếc chân phải của gã cũng đã rời khỏi cơ thể.

Gã rít lên, phản thủ túm lấy cổ họng một Qủy Vệ, dùng sức bóp, khiến cổ của Qủy Vệ đó nổ tung, Phong Bất Trí cũng lảo đảo vài bước, nhất thời không đứng vững được.

- Gã không xong rồi!
Hứa Diệu Nhiên vui mừng hoan hô.

Nhưng mà chính trong lúc đó, chợt nghe lụp bụp một vài tiếng vang nhỏ, Qủy Vệ đột nhiên biến mất.

Sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến, trên mặt Phong Bất Trí lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Cuối cùng cũng hết thời gian rồi sao?

Đúng thế, cuối cùng cũng hết thời gian rồi.

Giờ khắc này, ngoại trừ bản thể Qủy Vệ, còn dư lại đều là Phục Chế Thể vô dụng, không có khả năng công kích, tác dụng của chúng kỳ thực cũng chỉ có hạn.

Đã không còn có ảo ảnh Qủy Vệ ngăn cản, Phong Bất Trí cuối cùng cũng có thể toàn lực xuất kích, tay phải đột nhiên đánh một quyền vào không trung, bàn cờ thiên địa cũng vì thế mà tan biến.

Tiếp theo, tay phải Phong Bất Trí lại vung lên, một cỗ cuồng phong thổi quét tới, tản ra bốn phương tám hướng, đánh tan toàn bộ Phục Chế Thể.

Phong Bất Trí ngẩng đầu cười ha hả:
- Cuộc chiến này, cuối cùng vẫn là ta thắng. Có thể đánh được tới bước này, các ngươi tuy bại mà vinh rồi.

Ngay tại khi gã nói chuyện, phía sau đột nhiên có gió nổi lên.

Phong Bất Trí hơi ngạc nhiên, một đạo thương mang đã đánh vào lưng của gã, đau đớn khiến Phong Bất Trí ngã xuống.

Quay đầu nhìn lại, cũng là Từ Thiên đang ở phía sau lạnh lùng nhìn gã.

- Là ngươi.

Từ Thiên hừ nói:
- Ngươi đã quên tính cả chúng ta nữa… Cửu giao long bá thiên kích!

Sau lưng ảo ảnh Cửu giao long lại hiện ra, va mạnh vào Phong Bất Trí, lần này Phong Bất Trí không kịp triệu tập ảo ảnh Bạch Hạc, bị Cửu giao long mạnh mẽ va trúng.

Phong Bất Trí điên cuồng gào thét:
- Ta giết sạch các ngươi!

Tay phải ấn xuống, hình thành một chưởng lớn áo chế mọi người.

Tất cả người tu đồng thời ra tay, vô số đạo ánh sáng pháp thuật va chạm vào cự chưởng, một mảnh hào quang va vào nhau, cuối cùng cũng đánh nát bàn tay khổng lồ đó. Nhưng ngay sau đó Phong Bất Trí đã hiện ra bên cạnh một gã người tu, tay bóp chặt cổ người đó, xem ra đã vặn gẫy cổ người đó.

Bốn người tu khác đồng thời ra tay, gã rít lên cứng rắn chống đỡ, ống tay áo phất lên, bốn người tu đồng thời bị hất văng ra, trên không trung đồng thời nổ tung.

Hai mắt Phong Bất Trí đỏ vẳn:
- Lại dám đối nghịch với ta, muốn chết!

Bàn tay lại mạnh mẽ đánh ra một chưởng, bão cát cuồn cuộn, đá vụn bay lên ba gã người tu nhất thời né tránh không được, hơn mười viên đá vụn xuyên qua thân thể bọn họ, khiến cho cơ thể họ biến thành chiếc sàng.

- Nạp mạng đi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, kiếm quang đâm thẳng vào sau đầu Phong Bất Trí.

Phong Bất Trí bỗng nhiên xoay người, một chưởng đánh ra.

Mũi kiếm đánh lên lòng bàn tay gã, không ngờ chưa kịp đam xuống, ngược lại thân kiếm bị gấp khúc lại. Phong Bất Trí đẩy ra một chưởng, chuôi kiếm oanh một tiếng hất ngược lại người hồng y nữ tử đó, hồng y nữ tử hộc máu bị đánh bay ra.

- Lạc Tương.
Vân Đan Kỳ kêu to, nhào về phía trước, ôm lấy sư muội, lại nhìn cô nương này, nhưng nàng đã ngọc nát hương tan rồi.

- Lạc Tương.
Vân Đan Kỳ thương tâm thét lên, kỳ thực gã đã biết rằng Lạc Tương thích mình từ lâu, chỉ có điều trong lòng gã có theo đuổi, nên không chú ý tới Lạc Tương, giờ phút này mất đi, mới biết chính mình đã bỏ lõ cái gì.

Gã điên cuồng gào khóc, xông về phía Phong Bất Trí, Phong Bất Trí hừ lạnh một tiếng, từ trong lỗ mũi có lại đạo khí trắng tuôn ra, như xiềng xích lách về hướng Vân Đan Kỳ, thấy gã sắp chết, một người bay ra đẩy Vân Đan Kỳ ra, chính là Tiên Thiếu Vũ.

Dòng khí trắng như rắn, gắt gao cuốn lấy cổ Tiên Thiếu Vũ, Tiên Thiếu Vũ vô lực ngã xuống.

Đúng lúc này, Đường Kiếp xông lên, một đao trảm lên dòng khí trắng đó, Tiên Thiếu Vũ mới được cứu sống.

Nhìn thấy Đường Kiếp cứu người, Phong Bất Trí hừ một tiếng, tùy tay đẩy ra một chưởng, không ngờ đao Đường Kiếp quét ngang ra, chặn đứng một chưởng này.

Đay cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước trong khi chiến đấu, Phong Bất Trí cũng đã công kích Đường Kiếp hai lần, tuy nhiên hắn đều tránh thoát được. Lúc đó, gã cũng không kịp chú ý, cho tới tận bây giờ, mới cảm giác có chút không đúng, lại quay ra nhìn kỹ Đường Kiếp.

Trong đầu một tia linh quang xẹt qua, gã kêu to:
- Đường Kiếp!

Một khắc này, cuối cùng gã cũng đã ý thức được, người này chính là Đường Kiếp.

Tên khốn khiếp chết tiệt này.

Gã hướng tới Đường Kiếp lao đi.

Nhưng Đường Kiếp chỉ lạnh lùng nhìn gã, cũng không tránh lui, trong tay nặn ra ấn pháp.

Đúng lúc này thương gió sau lưng lại tái khởi, Phong Bất Trí xoay tay đánh ra một trảo, bắt được mũi thương của Từ Thiên đang đâm tới.

Hai mặt đụng nhau, Phong Bất Trí đang muốn phản thủ, Từ Thiên đột nhiên giận dữ thét lên:
- Lạc Dương thiên nhật trảm.

Không ngờ trên chiến thương còn có một đao ảnh, chém rụng cánh tay phải của Phong Bất Trí.

Phong Bất Trí đau đớn thét lên giận dữ, ngay khi cánh tay kia rơi xuống, đồng thời nửa cánh tay đứt đột nhiên bay lên, cắm thẳng vào cổ họng Từ Thiên, sau đó nổ tung, đem theo đầu lâu của Từ Thiên bay lên không trung.

- Từ ca.
Mấy thiết vệ của Tiêu Dao cùng đồng thời thét lên giận dữ, xông về phía Phong Bất Trí.

Phong Bất Trí miệng hơi mở, một đạo bạch quang từ trong miệng gã phun ra, đánh thẳng lên người một thiết vệ, khiến người đó bị nổ tung.

Nhưng những người khác vẫn nhào tới, mở rộng hai tay ôm chặt lấy Phong Bất Trí, Phong Bất Trí vừa mới bị cụt tay, từ miệng vết thương của gã có một đạo quang hoa hiện lên, cắm lên lồng ngực một người, dồng thời đao của đối phương cũng chém lên vai gã.

Một gã thiết vệ khác dùng thương đâm vào ngực Phong Bất Trí, Phong Bất Trí cậy mạnh hiếp yếu, không ngờ tiếp một thương này, tùy ý để nó xuyên qua cơ thể để mình tới gần đối phương, sau đó đập đầu mình vào đầu thiết vệ đó.

Đầu thiết vệ giống như trái dưa hấu bị đập nát.

Đồng thời bản thể Qủy Vệ lại xông lên lần nữa, đánh một trảo vào lưng Phong Bất Trí, U Minh Qủy Trảo được phát động, một kích bóp nát trái tim của Phong Bất Trí.

- Ngươi không giết được ta.
Phong Bất Trí gầm lên một tiếng, mãnh liệt quay đầu lại, điện quang lóe lên trong hai mắt.

Thần niệm!

Mặc dù trái tim Phong Bất Trí bị vỡ nát, nhưng Phong Bất Trí cũng sẽ không chết, ngược lại gã dùng thần niệm công kích, cả người Qủy Vệ rung lên, không ngờ không thể động đậy được.

Cánh tay Phong Bất Trí bị chặt đứt lại liền lại, đánh lên người Qủy Vệ một chưởng, đánh bay Qủy Vệ lên, với thực lực dũng mãnh của Qủy Vệ, nhưng cũng không thể đứng dậy nổi nữa.

Một kích này hung ác dữ tợn, khiến người xem cũng đắng mật.

Lúc này toàn bộ người của Tiêu Dao Cung đã chết trận, mà ngay cả người của đảo Nhạc Sơn cũng bị chết gần hết chỉ dư lại ba năm người, Phong Bất Trí mặc dù bị thương nặng, nhưng lại không có ai dám động thủ với gã.

Phong Bất Trí cà nhắc đi về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẫn như cũ chỉ nhìn Phong Bất Trí, hai tay biến hóa ra một thủ ấn.

Theo bản năng Phong Bất Trí thấy một tia không ổn.

Gã đánh tới lúc này, bản thân bị thương liên tục, thực sự không thể chịu đựng thêm công kích nữa, vội vàng gia tốc vọt lên trước.

Từng tiếng nói vang vọng phát ra:
- Trấn Hải Ấn!

Bàn tay thon thả như ngọc của Hứa Diệu Nhiên đánh ra một thủ ấn kỳ lạ, áp chế Phong Bất Trí.

Bước chân Phong Bất Trí cũng không ngừng lại, chỉ hơi ngửa đầu, ảo ảnh Bạch Hạc sau lưng lại xuất hiện, nghênh hướng thủ ấn trên không trung.

Hai bên va chạm vào nhau, Trấn Hải Ấn của Hứa Diệu Nhiên vỡ vụn.

Phong Bất Trí nhe răng cười độc ác, xông tới gần, cánh tay cụt đam thẳng về phía Đường Kiếp.

Đúng lúc này, thân hình Hứa Diệu Nhiên chợt lóe lên, chắn trước người Đường Kiếp.

Phong Bất Trí lập tức khựng lại.

Người của Thiên Nhai Hải Các, những kẻ khác giết không sao, duy chỉ có Hứa Diệu Nhiên này là gã không được phép giết.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đổi đâm thành đẩy, tay đánh vào vai Hứa Diệu Nhiên, cú đánh mạnh làm nàng gãy tay, người cũng bị đánh bay lên.

- Đường Kiếp, nạp mạng đi.
Phong Bất Trí cao giọng quát to, xông lên như một viên đạn.

Gã muốn trực tiếp va nát người Đường Kiếp,

Đường Kiếp khẽ ngẩng đầu:

- Kẻ chết là ngươi!

Lời này lọt vào tai gã, như có một loại cảm giác không rõ ràng bao phủ lấy toàn bộ trái tim Phong Bất Trí.

Gã ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung không biết từ lúc nào đã hiện lên một người khổng lồ, đang đánh một chưởng xuống dưới.

Hai mươi thanh Thiên Đao từ trên trời giáng xuống.

Vô số pháp thuật ở bên người gã xuất hiện xen lẫn vào nhau.

Cơn lốc pháp thuật xóa tan mây đen, cũng bao phủ toàn bộ Phong Bất Trí trong một chiếc lồng.