Ảo ảnh Bạch Hạc như một mũi tên nhọn lao đi, khi lại gần đột nhiên ngưng lại thành thật, xuyên qua ngực một người tu, hai cánh giống như trường đao, không chỉ chém người tu thành hai đoạn, nhân tiện còn cắt rời cánh tay một người tu đứng cạnh đó.
Máu tanh tràn ngập khắp không gian, sau khi Bạch Hạc giết người lại biến trở thành ảo ảnh, sau đó tiếp tục bay lên không trung, cất lên tiếng gáy đắc ý, dường như nó thực sự tồn tại vậy.
Nhưng mà các người tu đánh ra vô số pháp thuật lên người Bạch Hạc, hình ảnh của nó chỉ rung lên như gợn sóng nước, sau đó xuyên qua như đánh lên khoảng không vậy.
Lại là hư thực.
Đây là lần đầu tiên Đường Kiếp thấy có người có thể dùng đạo niệm toaoj ra nhiều loại đạo pháp như vậy.
Tróc phong nã nguyệt, không gian hắc bạch, còn có ảo ảnh Bạch Hạc, toàn bộ đều có liên quan tới đạo niệm hư thực, nhưng thủ pháp không giống nhau, tác dụng cũng bất đồng, Phong Bất Trí đúng là lợi dụng đạo niệm, năng lực được phát huy tới cực hạn.
Chỉ có điều lúc này đây, phải làm thế nào mới phá vớ được ảo ảnh của Bạch Hạc chứ?
Đường Kiếp nhất thời cũng không tìm được đáp án.
Mà Phong Bất Trí hiển nhiên là không có ý định cho đối thủ thời gian.
Sau khi giết chết một người tu, Bạch Hạc lại bay lên lần nữa, hướng về một người khác bay đi, nó lao nhanh như chớp. Thấy người tu không kịp tránh né, đột nhiên một bàn tay đột nhiên xuất hiện, kéo người đó tránh về một bên, mới tránh khỏi cú tấn công nguy hiểm này.
Người tu kia tìm được đường sống trong chỗ chết, quay đầu nhìn lại, là Qủy Vệ cứu gã.
Chưa kịp cảm tạ, chợt nghe thấy “A” một tiếng thê lương vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Bất Trí đang thu tay lại, một người tu đã ngã xuống dưới chân gã.
Thân hình gã vừa động, cũng liền biến mất lần nữa, lưu lại một câu:
- Ta xem nguươi làm thế nào để cứu chúng.
Lúc trước chỉ có một mình gã, Qủy Vệ còn có thể theo dõi được, phá hư hành động của gã, hiện giờ thì gã và Bạch Hạc cùng nhau xuất thủ, một lần chính là hai mục tiêu, Qủy Vệ cứu được một, chứ không thể cứu được cả hai.
Thời khắc này Phong Bất Trí và Bạch Hạc cùng nhau lui lại, hợp àm một, ngay sau đó lại phân thành hai, đồng thời hướng về hai người tu lao ra.
Bàn tay đnahs ra môt cõ khí màu trắng, mỏ dài mổ xuống, thấy hai người tu đều sắp chết.
Qủy Vệ lại xuất thủ, nhưng đồng thời xuất hiện hai Qủy Vệ, phân biệt lao về Phong Bất Trí và Bạch Hạc, ngăn cản được công kích của hai kẻ này.
Qủy Ảnh Ngàn Trượng.
Qủy Ảnh Ngàn Trượng nhiều nhất có thể chế tạo ba mươi sáu ảo giác, tuy nhiên cũng không phải nhất định phải chế tạo nhiều như vậy. Ba mươi sáu ảo giác tiêu hao quá lớn, Phong Bất Trí ra tay lại có chút tương tự với Đường Kiếp, thủ đoạn không phải lập tức lấy ra sử dụng, mà là từng chút lấy ra dùng, Quỷ Vệ không biết người này còn có thủ đoạn gì nữa, bởi vậy cũng không dám một lần liền chế tạo ba mươi sáu ảo giác.
Nhìn đến Quỷ Vệ một phân thành hai, Phong Bất Trí không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lui lại sau đó cười to:
- Đã sớm biết ngươi có phương pháp phân thân ảo ảnh, cũng liền muốn nhìn một chút, hiện giờ rốt cục đã phải dùng đến sao? Chớ khách khí, ta biết rằng ngươi còn có thể phân ra càng nhiều ảo ảnh!
Bản thân gã chính là kẻ thông thạo phân thân, đối với phân thân chi đạo cảm thấy hứng thú nhất, ngày đó ở đảo Nhạc Sơn, Quỷ Vệ thi triển Quỷ Ảnh Ngàn Trượng, chế tạo vô số ảo giác công kích đối thủ, đã sớm gây chú ý lớn cho Phong Bất Trí.
Vốn tưởng gã có thể nắm giữ thuật pháp này, bản thể và phân thân liên hợp thi triển, với tu vi của gã, hiệu quả sẽ mạnh hơn, uy lực sẽ to lớn hơn nhiều, chỉ nghĩ cũng sẽ biết được.
Bởi vậy gã muốn Qủy Vệ dùng pháp thuật này, nếu không gã cần gì phải đối phó với người khác, rồi để cho Qủy Vệ không gian cứu người chứ.
Lúc này Qủy Vệ chỉ hừ một tiếng, thân hình lóe lên, lại tạo ra thêm một ảo ảnh, ba Qủy Vệ đồng thời phóng về phía Phong Bất Trí, lúc này Phong Bất Trí và Bạch Hã đã hợp làm một, không thể tránh né được.
Thấy Quỷ Vệ công lại đây, Phong Bất Trí lại cười một tiếng dài:
- Đứng lại cho ta!
Đầu ngón tay chỉ ra không trung phía xa, đầu ngón tay lóe lên một tia sét, đánh thẳng vào một Qủy Vệ.
Điện quang đánh trên người của Quỷ Vệ, Quỷ Vệ lập tức ngưng trệ bất động, dòng điện quang oanh một chút khuếch tán ra, liền hình thành một lồng giam bằng tia chớp, bao bọc toàn bộ Quỷ Vệ lại.
Cùng lúc đó, hai Qủy Vệ khác đã dùng tốc độ cực nhanh lao đến, quát to một tiếng:
- Chết!
Sau đó đồng thời ra tay với Bạch Hạc.
Phong Bất Trí biến sắc, vội vã xông lại cứu viện, đánh một chưởng lên người một Quỷ Vệ, khiến người ta kinh ngạc là, thủ trảo trực tiếp xuyên thấu qua Quỷ Vệ thân thể, lại như đánh vào khoảng không, Quỷ Vệ quay đầu lại nhìn Phong Bất Trí liếc mắt một cái, trên mặt thả ra loại quỷ mị tươi cười:
- Ngươi bị lừa rồi.
Phong Bất Trí kinh hãi mau chóng lui lại, cùng lúc đó, Quỷ Vệ thứ ba cũng chợt gia tốc lấn đến gần Phong Bất Trí, đánh một trảo hướng về Phong Bất Trí.
Lần này vừa nhanh vừa độc, Phong Bất Trí lại không tránh né được, U Minh Quỷ Trảo đã đâm vào bụng Phong Bất Trí.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt Quỷ Vệ xuất hiện rõ ràng sự kinh hãi.
Cảm giác khi một trảo này đi xuống, nhưng lại giống như đánh vào ảo ảnh Phong Bất Trí, giống như đánh vào trong không khí.
Phong Bất Trí cười ha hả:
- Ngươi cũng bị lừa.
Bạch quang như điện, đánh lên trên người của Quỷ Vệ, Quỷ Vệ mãnh liệt ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn, ngã bay ra ngoài.
Chính là ảo ảnh Bạch Hạc.
Chỉ có điều lúc đó Bạch Hạc thoạt nhìn có vẻ chân thật, không có chút cảm giác hư giả nào cả, ngược lại Phong Bất Trí thân thể trong suốt, thoạt nhìn lại như ảo ảnh vậy.
Một kích đắc thủ, Bạch Hạc ngóc đầu cất tiếng kêu vui vẻ.
Hai cánh được nâng lên, tạo ra một cơn lốc, tạo thành một chiếc lồng ngăn cản toàn bộ pháp thuật mà đám người tu đánh tới, đồng thời ảo ảnh Phong Bất Trí bất ngờ xuất hiện phía sau Bạch Hạc.
Một người một yêu, không ngờ thời khắc lại đảo lại.
Ánh mắt Đường Kiếp co rút lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, dường như có thứ gì vừa lướt qua đầu hắn, nhưng hắn không bắt được, lập tức khổ não suy nghĩ.
Trái lại Phong Bất Trí, đang cùng Bạch Hạc đã một lần nữa tách ra, trở về thật thể, ánh mắt lại dừng lại tại Quỷ Vệ đang bị vây khốn trong lồng điện quang.
Gã cười to nói:
- Cuối cùng cũng để cho ta bắt được, cho ta xem xem, ngươi làm cách nào mà thoát ra được.
Nói xong hắn vung tay lên, ảo ảnh Quỷ Vệ đã bay tới bên cạnh Phong Bất Trí, tay Phong Bất Trí bắn ra, một đạo linh quang đánh vào trán ảo ảnh Quỷ Vệ, tiếp theo hai mắt một khép một mở, một bên đen nhánh, một bên trắng dã, giống như nhật nguyệt Càn Khôn, luân phiên thay đổi liên tục.
Gã ngang nhiên trong lúc chiến đấu, thăm dò huyền bí trong pháp thuật của Qủy Vệ.
Đường Kiếp kinh hãi, vội khống chế Quỷ Vệ cắt đứt linh khí ủng hộ, khiến cho biến mất, chỉ có điều linh khí Quỷ Vệ bị gián đoạn, nhưng ảo ảnh kia cũng không biến mất, lại vẫn tồn tại như cũ.
Phong Bất Trí lạnh nhạt nói:
- Vô dụng thôi, ngươi không phải sớm biết rằng ta là người thông thạo sử dụng hư thật khoảng không sao? Vừa rồi dùng để đối phó các ngươi chính là Hư Cảnh, vạn vật đều ảo; hiện giờ lồng điện quang cũng là cảnh thật, ảo đều là thực. Ảo giác vừa vào của ta là cảnh thật, nên làm sao có thể khiến nó tiêu tan được chứ, phải nghiên cứu kỹ càng một phen mới được! Bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ở trong này, cùng các ngươi lãng phí thời gian làm gì chứ?
Nói xong liền bật cười ha hả.
Đường Kiếp lạnh lùng nhìn gã, thao túng Qủy Vệ nói:
- Ngươi đã muốn nhìn, vậy nhìn cho đã mắt đi.
Nói xong Qủy Vệ xông về phía trước, Mị Ảnh Mê Tung Lộ phát huy tới cực điểm, trong nháy mắt kéo theo chín đạo ảo ảnh, ảo ảnh vừa mới xuất hiện, liền cùng nhau đánh về phía Phong Bất Trí.
Chín ảo ảnh Qủy Vệ lại thêm bản thể cùng đồng thời ra tay, cho dù là Tâm Ma Chân Nhân cũng không thể cứng rắn chống đỡ.
Phong Bất Trí cũng chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Cũng chỉ chín ảo ảnh sao?
Gã đột nhiên quay đầu nhìn thoáng quá.
Cái nhìn này rơi vào trong đám người Đường Kiếp, chỉ cảm thấy hai màu mắt của gã thay đổi liên tục, nhưng lại phóng ra vô số mũi nhọn, toàn bộ thế giới đều trở nên tối sầm lại, biến thành hai màu đen trắng.
Nhưng không giống với không gian hắc bạch lúc trước.
Không gian hắc bạch là một nửa đen một nửa trắng, đen trắng thay đổi liên tục.
Hiện giờ không gian biến thành hình dạng như mạng lưới, chia thành từng ô, trắng đen lần lượt thay đổi, một đen một trắng, giống như một bàn cờ vậy.
Mà ở trong bàn cờ này, mọi người tựa hồ như cũng bị ảnh hưởng, động tác của Qủy Vệ đột nhiên bị kìm hãm, chỉ cảm thấy bước đi rất khó khăn.
Cùng lúc đó, Phong Bất Trí đã kéo dài giọng nói:
- Vạn giới như bàn cờ, chúng sinh đều là quân cơ… Đi!
Chín viên cờ màu trắng bay về phía Qủy Vệ, trong tiếng vù vù, chín ảo ảnh Qủy Vệ đồng thời đều bị phám hóa thành một đám linh quang tiêu tán đi.
Phong Bất Trí lúc này mới cười ha hả một tiếng, quay đầu tiếp tục hướng về lồng điện quang nhìn lại, bàn cờ thiên địa cũng nháy mắt biến mất.
Thấy pháp thuật hùng mạnh nhất của Thất Sát Qủy Vệ và khả năng phân thân, cứ như vậy bị Phong Bất Trí dễ dàng phá vỡ, tất cả mọi người sợ hãi ngây người tại chỗ. Lúc này bọn họ mới ý thức được, thực lực của bọn họ và đối phương chênh lệch bao xa, nhìn bộ dạng như vậy, nếu không phải vì dụ Qủy Vệ sử dụng ảo ảnh, chỉ một bàn cờ thiên địa của Phong Bất Trí đã dễ dàng nghiền nát bọn họ.
Một đám người nhìn Phong Bất Trí, vừa không dám công, mà chạy cũng không được, không biết phải làm gì mới được.
Đúng lúc đó mọi sự chú ý của Phong Bất Trí đều tập trung trên người ảo ảnh của Qủy Vệ, cũng không tiếp tục giết người, chiến đấu quỷ dị tất nhiên cũng vì vậy mà ngừng lại.
Đường Kiếp nhíu mày lại.
Hắn cũng không phải là người không muốn đối mặt với sự thực, hắn cũng tin tưởng với cảnh giới của Phong Bất Trí, cò có đánh giá cả Hà Xung về gã, Phong Bất Trí có thực lực làm vậy cũng không có gì kỳ lạ cả. Chính vì nguyên nhân này, kỳ thực hắn đã nghĩ tới đường lui, nhưng không biết tại sao, hắn vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không hợp lý cho lắm.