Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Lấy uy vũ của ngươi, ít nhất cũng có khả năng nhập đạo. Ngươi nhập đạo ngũ hành, không biết có hiểu về đạo âm dương không?

Chim lửa vẫn như cũ không nói lời nào.

- Trả lời ta đi, chuyện này đối với ta rất quan trọng.
Đường Kiếp hô to, giọng điệu kiên quyết.

Chim lửa nghiêng đầu, làm như vẻ đang tự hỏi mình, một lát sau, nó lại nhìn về phía thung lũng.

Sau đó nó hơi mở miệng. phun ra một ngọn lửa, bắn về phía kỳ hoa dị thảo dưới thung lũng.

Mũi tên lửa đánh vào một khối đá lớn trong thung lũng, tảng đá đó dưới uy lực của mũi tên lửa, biến thành dung nham chảy xuôi xuống, còn chảy qua cả một gốc Ngọc Hoàn Châu ngàn năm.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc, đó là Ngọc Hoàn Châu lại không hề chịu bất cứ tổn thương nào.

Dung nham chảy qua, rồi dần dần tiêu tan.

Đường Kiếp nhìn thấy cảnh đó, mắt cũng căng hết ra.

Đúng vậy, chính là cảnh này.

Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ, trước kia mình dùng Phục Chế Thuật tiến vào đã từng chứng kiến qua.

Ngọn lửa dễ dàng phá hủy hết thảy những sinh mạng dám xâm nhập vào cốc, nhưng lại không hủy hoại bất cứ hoa cỏ nào trong cốc.

- Đây là đạo âm dương?
Hắn nhìn chim lửa trên không trung hỏi.

Chim lửa không nói lời nào, chỉ nhìn Đường Kiếp mà thôi.

Đường Kiếp biết rằng, hắn đã đoán đúng.

Chim lửa này, quả nhiên là hiểu rõ âm dương ngũ hành đấy.

Hắn rung giọng:
- Như thế nào là âm dương?

Một ý niệm vang lên trong đầu hắn:
- Đạo không thể truyền!

Đường Kiếp rung động nhìn chim lửa, đây là lần đầu tiên, hắn có thể tiếp thụ được tin tức từ chim lửa.

Hắn hô to:
- Ta hiểu rồi, đạo phải tự ngộ. Nhưng là phân thân của ta đang ở hạ giới, đang ở bờ vực sinh tử, hắn đang đối mặt với một đối thủ đáng sợ hiểu đạo âm dương, ngươi không giúp ta, ta không thể thắng được gã.

Chim lửa lắc đầu, xoay người bay về phía hồ dung nham.

Đường Kiếp thấy nó rời đi, ngưng lại một lát, sau đó đột nhiên lớn tiếng thét lên:
- Âm dương giả, hắc bạch dã; hắc bạch giả, sinh tử dã; âm dương chi thế, sinh tử chi uyên.

Đây cũng là mấy lời mà Phong Bất Trí nói, hắn chỉ thay đổi rồi lặp lại mà thôi.

Chim lửa quả nhiên dừng lại, quay nhìn Đường Kiếp.

Một ý niệm vang lên trong đầu Đường Kiếp.

- Chỉ biết nói bừa, toàn lời bậy bạ!

Đường Kiếp mỉm cười:
- Xin hỏi cao kiến!

Đạo không thể truyền, nhưng có thể luận.

Ngộ đạo không giống nhau, nhưng luận đạo tranh phong, thì trong tu giới cũng là chuyện thường xảy ra mà thôi.

Khi Đường Kiếp tung ra điều duy nhất hắn hiểu về đạo âm dương, luận đạo liền bắt đầu, mặc dù hắn không hề có trình độ, không hề có giới hạn, cũng không hiểu một chút về sự tồn tại, nhưng những điều này đều không quan trọng.

Quan trọng là… hắn có thể nghe đạo.

Chim lửa nhìn hắn, cuối cùng đưa một tia ý niệm vào trong đầu Đường Kiếp.

Ngay sau đó, Đường Kiếp nhìn thấy, toàn thân là ngọn lửa hồng bao quanh, nhưng lại không tổn thương bản thân chút nào cả.

- Đạo âm dương, chỉ là tên gọi thay mà thôi. Âm dương giả, nhưng là thực giả, có thể sinh cũng có thể tử, có thể hư thực, có thể là tất cả lập nên đạo, làm sao có thể gói gọn trong một lời sinh tử được chứ.

- Toàn bộ lập thành đạo?
Ánh mắt Đường Kiếp sáng lên:
- Thì ra là như vậy.

——————————————

Bí cảnh vạn thú, hắc bạch chi uyên.

Đây không biết là lần thứ mấy hắc bạch không gian thay đổi rồi, dưới vực sâu vô tận dây leo sinh sôi càng lúc càng nhiều, hắc nghiệt dần dần hiện hình, không nhìn thấy diện mạo, chỉ có một chiếc miệng lớn, đang không ngừng hướng lên trên phát ra tiếng rít gào đầy tử vong.

Chỉ mới qua có một lát, mười mấy người tu đã chỉ còn lại một nửa, đây là kết quả cứu viện của Qủy Vệ, trong lòng mỗi người đều tràn đầy tuyệt vọng.

Cũng chính trong lúc đó, Qủy Vệ đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Hóa ra là như thế, ngươi lĩnh ngộ được, chính là hư thực phải không?

- Hả?
Phong Bất Trí hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Qủy Vệ.

Qủy Vệ liền nói tiếp:
- Hư thực chi đạo, thay đổi giữa hư và thực. Tróc phong nã nguyệt của ngươi cũng như vậy, kỳ thục là ngươi căn bản không phải ngươi sửu dụng phương pháp di thuấn, mà là hương pháp chuyển hóa giữa hư và thực. Hắc bạch không gian cũng như vậy, ngươi cố ý mệnh danh hắc bạch, xưng sinh tử, nhưng thực ra là đang làm nhiễu loạn tâm trí ta. Chân chính huyền ảo cũng chính là chuyển hóa giữa hư và thực. Toàn bộ không gian hắc bạch, kỳ thực chỉ là một hư cảnh khổng lồ, giống như không gian trong chiếc gương. Mà kỳ thực, ngươi vẫn luôn ở bên ngoài tấm gương, đây chính là nguyên nhân chúng ta đánh thế nào cũng không đánh được trúng ngươi.

Sắc mặt của Phong Bất Trí đột nhiên trầm xuống:
- Cũng có chút thông minh, có thể nhìn thấu được huyền ảo trong không gian hắc bạch của ta, chỉ có điều nhìn thấu thì sao chứ? Ngươi có khả năng phá được sao?

Qủy Vệ từ tốn nối:
- Muốn phá cảnh này, có hai phương pháp. Một là dùng sức mạnh phá vỡ nó. Đáng tiếc thực lực của ta vốn không bằng ngươi, căn abrn không có năng lực đánh vỡ hư cảnh này. Cách thứ hai chính là nói toạc đạo. Đạo âm dương, đại biểu hai mặt thế giới, hư thực cũng vậy, mà sinh tử cũng thế, âm dương cũng xong, bất quá đều là hai mặt của một sự vật mà thôi. Chỉ cần nắm được mấu chốt, tất có thể tùy ý xuất nhập hư thực, đạo cảnh tự được phá.

Ánh mắt Phong Bất Trí co rút lại:
- Nói thực dễ nghe, tuy nhiên ngươi có bản lĩnh đó không?

Qủy Vệ thở dài:
- Ta không có bản lĩnh kia, nhưng ta lại có may mắn.

Hắn nói xong, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía vực sâu đen thẳm, nhấc chân bước về phía đó.

Một cước này bước vào khoảng không, cả người ngã xuống vực, mọi người đồng thời phát ra tiếng thét kinh hãi.

Trong mắt mọi người Qủy Vệ là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ, nếu gã mà chết đi, những người còn lại ngay cả một vòng chuyển đổi không gian hắc bạch cũng không tránh thoát được.

Ngay khi gã vừa rơi xuống dưới, thì Qủy Vệ cũng đồng thời giơ tay lên, đánh ra một trảo vào không trung. Một bàn tay quỷ trong suốt xuất hiện trên mu bàn tay Qủy Vệ, đâm vào hư không phía trước, dường như phía trước có người vậy, chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong bóng tối thâm trầm, điểm biến hóa nho nhỏ này thậm chí không có người nào cảm thấy được.

Nhưng ngay lúc đó, trước ngực Phong Bất Trí đánh thế nào cũng không trúng trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một cánh tay màu đen, vuốt một đường trước người Phong Bất Trí.

Xoẹt!

- A.
Phong Bất Trí đột nhiên phát ra tiếng thét thê lương nhất từ khi khai chiến đến nay:
- Chuyện này làm sao có thế?

Ầm!

Không gian hắc bạch bao phủ mọi người đột nhiên biến mất, mọi người phát hiện mình lại lần nữa đứng trên khoảnh đất trống lúc trước, ngay cả người bị hắc nghiệt cắn nuốt, không ngờ vẫn còn sống trở về, dường như mọi chuyện trước đó đều chưa phát sinh.

Một gã người tu rõ ràng đã ngã chết, kinh hãi nhìn lại thân mình, sau đó bật thốt lên:
- Ta… ta còn sống?

Qủy Vệ kéo dài âm thanh nói:
- Hắc bạch ảo cảnh vốn là hư cảnh, hắc nghiệt vì có hư cảnh mà sinh ra, nên người bị cắn nuốt không phải thực sự bị chết, mà chỉ bị ngất đi mà thôi.

- Thì ra là vậy.
Mọi người hiểu ra, cùng nhau cười ha hả:
- Hóa ra không gian hắc bạch cũng chẳng có gì đáng sợ cả, chỉ là dọa người mà thôi.

Qủy Vệ lại nói tiếp:
- Tuy nhiên âm dương thay đổi liên tục, hư thật luân phiên, hư cảnh cũng có thể chuyển thành thực cảnh đấy. Một khi hư biến thực, thì những người chết vừa nãy sẽ thực sự chết rồi. Cho nên các ngươi không chết, không phải vì không gian hắc bạch không có gì đáng sợ, mà là vì Phong Bất Trí còn chưa giết hết chúng ta, chưa kịp để hư biến thực, đã bị ta phá vỡ hư cảnh.

Nghe tới đây, mọi người mới tỉnh ngộ ra.

Lại nhìn Phong Bất Trí, trước ngực của gã bị kéo ra một vết hổng cực lớn, miệng vết thương lại không có một chút máu, ngược lại mang theo băng sương, tỏ vẻ bị thương không nhẹ.

Phong Bất Trí trái lại không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Qủy Vệ nói
- Ngươi không phải là người bình thường.

Lời này của gã có nghĩa là người tu bình thường không có khả năng dễ dàng chuyển hoán hư thực được.

Đường Kiếp lại làm như không biết, khống chế Qủy Vệ nói:
- Ta vốn không phải người thường mà. Giống như ngươi vậy, ta cũng là Thiên Tâm, chỉ có điều thấp hơn ngươi một bậc mà thôi.

- Cấp thấp hơn một bậc, thực lực chênh lệch như vực sâu với trên trời đấy.
Trên mặt Phong Bất Trí phát ra sát khí dầy đặc:
- Đừng tưởng rằng phá được không gian hắc bạch, là các ngươi có thể thắng được ta.

Nói xong gã ngửa đầu gầm lên một tiếng, phát động Tróc phong nã nguyệt, trực tiếp đánh vào trước người một gã người tu, khiến đầu của kẻ đó bay lên không trung.

Sau đó nhẹ nhàng đá một cái, đá vào đầu người tu đó, người tu chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng rồi vỡ sọ mà chết.

Vô số đao phong sương kiếm dũng mãnh đánh về phía Phong Bất Trí, Phong Bất Trí lại chỉ xoay tròn người, thân thể hiện ra ở một chõ khác, đang đối mặt với một gã người tu. Phong Bất Trí nhấc đầu gối, húc vào bụng người tu đó, đánh gãy xương hất bay gã.

Gã càng phẫn nộ, càng tỏ vẻ tinh tướng.

Thời khắc này giết người không dùng tay, chỉ dùng hai chân hoặc giẫm hoặc đá, mỗi lần ra tay đều giết chết một người.

- Bên này!
Qủy Vệ đột nhiên chém ra một chưởng vào không trung.

- A.
Một tiếng rên vang lên, thân hình của Phong Bất Trí từ trên không trung ngã xuống, lúc này hình ảnh Phong Bất Trí ở bên kia nhấc chân đá chết một người vẫn chưa tiêu tán đi.

Theo sau mới bụp một tiếng, rồi như quả cầu bị vỡ nát, tan biến thành mây khói.

Hư thực chuyển hóan chi đạo.

Sau khi hiểu rõ thủ đoạn của Phong Bất Trí, Đường Kiếp cũng biết gã không phải thực sự dùng thuấn di thuật, mà là mượn hư thực chi đạo để sử dụng ảo thuật một các cực kỳ cao siêu. Kỳ thực, mỗi một lần gã sử dụng thuấn di thuật, đều phải rời đi trước một bước, sau đó kết hợp hư thực chi đạo, khi đó Phong Bất Trí chỉ là một cái ảo ảnh che mắt, đồng thời cũng che được giấu vết gã di chuyển, hình thành lên thuấn di ảo giác.

Sau khi hiểu rõ điểm này, Đường Kiếp thấy cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng, nhìn thấu chuyển hoán của Phong Bất Trí, có thể công kích được gã cũng không có gì kỳ lạ.

Sau không gian hắc bạch, Tróc phong nã nguyệt cũng bị phá giải.

Thời khắc này Qủy Vệ lại tiếp tục bổ ra một chưởng, Phong Bất Trí hít sâu một hơi:
- Khốn khiếp… toàn bộ các ngươi đều phải chết.

Hai tay gã nhấc lên, chập vào nhau, hai ngón trỏ dựng thẳng, các ngón khác ôm chặt lấy nhau, một đạo bạch quang từ chân trời bay tới.

- Tà tên là… Bạch Hạc.

Một ảo ảnh Bạch Hạc cực lớn xuất hiện, thét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng lao về phía mọi người.