Đường Kiếp cảm thấy, dường như bản thân mình đang ở trong một thế giới tiêu điều xác xơ.

Núi vẫn là ngọn núi kia, nước vẫn là nước, nhưng trong đất trời chỉ còn có hai màu trắng và đen.

Hai màu trắng đen tự động hiện ra, cuốn vào nhau tạo thành một hình vẽ thái cực rất lớn.

Phong Bất Trí đứng một góc bên nửa màu trắng, giọng nói tràn ngập khắp không gian:
- Hoan nghênh tiến vào thế giới hắc bạch.

- Thế giới hắc bạch?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn xung quanh.

Phong Bất Trí cười ha hả:
- Hắc bạch giả, âm dương dã, âm dương giả, sinh tử dã, thế giới hắc bạch, sinh tử chi uyên.

Nói xong gã phất nhẹ tay phải một cái, mặt đất màu đen đột nhiên biến thành một vực sâu vạn trượng, người vừa lúc nãy còn đứng phía trước, nay đã rơi xuống.

Lần này thực sự khiến mọi người sợ hãi không nhẹ, may mà mọi người ở đây đều biết bay, nên vừa mới rơi liền lập tức bay lên không trung.

Nhưng ngay sau đó, dưới vách núi lao lên vô số xúc tu, hướng về phía mọi người, cuốn lấy chân họ, kéo bọn họ xuống dưới.

Mọi người đều giãu dụa, dùng đao kiếm chém xuống, chỉ có điều dây leo bị chém đứt một cành, thì lại có một cành lao lên, sinh sôi không dứt, cản trở không được. Chỉ qua có một lát, một gã người tu khí lực ít nhất đã bị kéo xuống vực sâu hắc ám bên dưới, theo sau đó chỉ nghe “A” thê lương kéo dài vang lên, giống như phải trải qua một hình phạt vô cùn kinh khủng, sau đó liền im bặt không một tiếng động nào nữa.

Cảnh vừa rồi khiến cho mọi người càng kinh sợ, cả đám đều ra tay, toàn lực phát uy chặt đứt một bụi dây leo, sau đó không ngờ bọn họ thành công, chạy đến chỗ vùng đất màu trắng. Nói cũng kỳ lạ, chỉ cần bọn họ đứng trên khu vực màu trắng, dây leo cũng không tiếp tục truy kích họ nữa.

Mặc dù như vậy, dây leo ma quái dưới vực sâu vẫn kéo được một người xuống, ở dưới đó như có một con thú khổng lồ, dễ dàng cắn nuốt mạng của bọn họ.

Phong Bất Trí khoanh tay đứng nhìn, chỉ nhẹ nhàng cười lạnh, cũng không ngăn cản hành động chạy trốn của bọn họ, đợi tất cả mọi người chạy thoát sang vùng đất màu trắng, mới chậm rãi nói:
- Hắc giả chủ tử, bạch giả chủ sinh, âm dương thay đổi liên tục, sinh tử vô thường.

Nói xong gã đột nhiên xoay người, lần xoay người này, mọi người đều hoảng sợ nhìn theo, hắc bạch quang ảnh biến hóa, thế giới như chớp động theo, vừa mới ban nãy mặt đất dưới chân là màu trắng, nay chỉ trong nháy mắt đã hóa thành màu đen, còn vực sâu bên cạnh, chẳng biết đã biến thành mặt đất từ lúc nào.

Đường Kiếp thấy vậy da đầu run lên, thét lớn:
- Cẩn thận.

Sau đó dẫn đầu bay lên.

Ngay sau đó chỉ thấy đất dưới chân bỗng nhiên sụt xuống, vô số dây leo phá mặt đất lao lên.

Lần này mọi người đều có kinh nghiệm, đồng thời đổi hướng chạy về phía bên kia.

Chỉ có điều, ngay tại khi bay khỏi nơi đó, đột nhiên trong vực sâu phát ra một tiếng gầm rú.

Tiếng gầm như sấm, oanh oanh nổ vang bên tai mọi người, tâm thần mọi người đều bị chấn động đến run rẩy. Có người tu không giữ vững được tâm thần, trực tiếp rơi xuống dưới vực. May mà lần này Qủy Vệ phản ứng nhanh, phân ra một ảo ảnh túm lấy kẻ vừa rơi xuống, kéo kẻ đó lại.

Trong vực sâu đen ngòm đó có sinh vật sống?

Mọi người đều hoảng sợ.

Phong Bất Trí cười ha hả nói:
- Đó là hắc nghiệt, là ác niệm sinh ra trong tâm các ngươi. Cẩn thận đó nha, mỗi một lần âm dương thay đổi, hắc nghiệt đều trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu để cho nó leo ra khỏi vực, vậy thì ngay cả lên trời cũng không thoát được đâu.

Có người nén giận:
- Ngươi đáng chết.

Bổ ra một đạo kiếm quang tấn công Phong Bất Trí.

Chỉ có điều kiếm quang này bổ lên người Phong Bất Trí, chỉ giống như ảo ảnh, tạo ra một ảnh gợn nước.

- Đây… đây là chuyện gì vậy?

Đường Kiếp điều khiển Qủy Vệ nói:
- Gã không ở đằng kia, đó chỉ là ảo giác mà thôi.

- Ảo giác?

Vậy Phong Bất Trí chân chính ở nơi nào?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Đường Kiếp vẫn tiếp tục thao túng Qủy Vệ nói:
- Âm dương là đường lớn, xem ra người này đã lĩnh ngộ được một chút đạo âm dương, kết hợp với phá thuật tự thân, tạo ra ảo cảnh âm dương này.

Phong Bất Trí hơi ngạc nhiên một chút, sau đó đột nhiên cười to:
- Không tệ, không tệ, quả nhiên ngươi mới là kẻ xuất sắc nhất ở đây đấy. Đúng là ta có chút cảm ngộ với đạo âm dương, sau đó lại lấy phương pháp Huyễn tượng thiên sinh, hình thành nên âm dương ảo cảnh, không gian hắc bạch. Tuy ảo cảnh mặc dù là giả, nhưng tử vong là thực, chư vị phải hết sức cẩn thận đó nha.

Khi gã nói chuyện, một lần nữa hai thế giới hắc bạch lại phát sinh biến hóa, may mà mọi người có chuẩn bị, dốc toàn lực ứng phó, lại thêm Qủy Vệ cố gắng cứu người, nên lúc này đây vẫn chưa ai bị chết.

Chỉ có điều lúc này đây, công kích quả nhiên lợi hại hơn so với trước kia rất nhiều, ngay cả tiếng rống phát ra bên dưới vực vũng càng khiến mọi người ở đây, run rẩy trong lòng.

- Quế Chân Nhân, đã là ảo cảnh, thế nào để phá được?
Từ Thiên vội hỏi.

Quỷ Vệ lắc đầu:
- Ta cũng không hiểu lắm về đạo âm dương.

Quỷ Vệ là người có thực lực cao nhất ở đây, nghe thấy gã nói bản thân gã cũng không phá được, trong lòng mọi người đều sinh ra tuyệt vọng.

- Nhưng mà… để ta suy nghĩ biện pháp đã:
Sau đó Qủy Vệ cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Nói gã trầm tư, nhưng chân chính suy nghĩ vẫn là Đường Kiếp.

Trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bản thể của Đường Kiếp đứng lên lần nữa.

Bởi vì bí cảnh bị rối loạn, nên Đường Kiếp không thể triệu tập bản thể, tuy nhiên ồn niệm lại không ở trong vòng hạn chế này.

Thời khắc này bản thể vừa xuất hiện, liền nhảy lên trên trời, thét lớn:
- Hà Xung, ra đây!

Từ xa vọng tới âm thanh lười biếng của Hà Xung:
- Tên tiểu tử thôi đánh không chết kia, lại muốn ăn đòn sao?

- Lần này không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một chút thôi đạo âm dương giải thích thế nào.

- Đạo âm dương?
Âm thanh của Hà Xung đột nhiên đề cao lên tám phần:
- Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?

Đường Kiếp cười hì hì nói:
- Đột nhiên có chút hứng thú mà thôi, thế nào? Có thể nói với ta một chút không?

- Đạo âm dương pha tạp khổng lồ, những thứ liên quan rất rộng, cho dù đã từng nghe nói, nhưng nội dung cụ thể ta cũng không thể trả lời được.

- Ngươi nghe nói qua về không gian hắc bạch hay chưa?

- Không gian hắc bạch?
Hà Xung đầu tiên ngẩn ra, sau đó kêu lên:
- Phong Bất Trí?

- Hóa ra ngươi biết gã. Vậy có thể nói với ta về pháp thuật đó?

Hà Xung lại trầm ngâm, không nói gì, sau đó hắc hắc mỉm cười:
- Đường Kiếp, tuy rằng ngươi chưa bao giờ nói với ta, nhưng ngươi cho là, tới tận ngày hôm nay, mà ta vẫn không nghĩ ra hay sao? Ngươi ở nhân gian, vẫn còn có một phân thân, đúng không?

Đường Kiếp cứng người.

Hà Xung cười ha hả nói:
- Chả trách lúc trước ngươi có thể nhanh chóng lĩnh ngộ Cửu Lê Binh Kinh như vậy, còn lĩnh giáo tấn công Thoát Phàm kinh nghiệm, quả là vậy, quả là vậy. Được, được lắm, tiểu tử ngươi có bản lĩnh, Linh Đài kỳ có thể có phân thân, xem tình hình, những năm nay ngươi không ở Tê Hà giới, nhưng ở Tê Hà vẫn có truyền thuyết về ngươi, mà ta, đường đường là Hóa Hồn Chân Nhân Hà Xung, chỉ sợ từ nay về sau cũng sẽ không có người nào từng nghe đến tên của ta.

Nói tới đây, trong giọng nói Hà Xung tràn đầy tức giận.

Gã thét lớn:
- Phong Bất Trí! Ha ha, tiểu tử ngươi không ngờ lại dám chọc tới gã. Tốt, tốt, tốt lắm! Người này tuy là Tâm Ma Chân Nhân, nhưng gã ngộ đạo âm dương, hiểu rõ hư thật, am hiểu nhất là phương pháp chiến đấu hư thực khó lường, Tâm Ma Chân Nhân thực lưc cũng không yếu, cho dù lấy thực lực Hóa Hồn của ta, muốn đánh bại được gã cũng phải khổ chiến một phen. Ta mặc dù không biết thực lực phân thân của ngươi thế nào, nhưng từ những biểu hiện của ngươi trong những ngày qua, trước mắt cũng chỉ là một Cửu Chuyển mà thôi. Lấy thực lực Cửu Chuyển đối đầu với Phong Bất Trí, chỉ với một yêu thân bên cạnh gã cũng có thể nghiền ngươi thành bột.

Đường Kiếp ngẩn người:
- Hiểu rõ hư thực? Bất cứ một yêu thân?

Hà Xung chột dạ, biết mình nhất thời hưng phấn, nói lộ ra một chút rồi, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Tóm lại, ngươi chớ nghĩ tới việc dựa dẫm vào ta để tìm cách đối phó với Phong Bất Trí.

Đường Kiếp cũng không để ý tới gã nữa, chỉ cúi đầu trầm tư, thì thào tự nói:
- Ngộ đạo âm dương… ngộ đạo âm dương…

Hắn cũng không thể thông qua cách bẩm lẩm mấy từ này mà có thể ngộ đạo âm dương được, chỉ khi hắn nhớ lại không gian hắc bạch của Phong Bất Trí, đột nhiên khi hắn nhấm nuốt bốn chữ này, dường như cảm thấy có linh cảm gì đang lướt qua cực nhanh trong đầu hắn.

Hắn cố gắng nắm bắt, cảm thụ, muốn bắt được linh cảm kia, thì có lẽ Đường Kiếp sẽ có cơ hội chiến thắng.

Chỉ có điều lặp đi lặp lại mấy từ đó, nhưng làm thế nào cũng không đoạt được kết quả.

ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, ngoài trừ Hà Xung, còn ai có thể giúp được mình?

Chẳng lẽ lại đi cầu Đoàn Lão Tứ hay Đặng Ngọc Khánh sao?

Không, không đúng!

Trong mắt Đường Kiếp đột nhiên sáng ngời.

Còn có một sự sống nữa tồn tại.

Quay đầu nhìn lại, bên dưới Hỏa Diệm Sơn, dung nham đang cuồn cuộn sôi trào.

Đường Kiếp đột nhiên hiểu ra:
- Mười hai đại đạo, từng đôi tương xứng, sinh mạng và luân hồi phải luôn đi với nhau, nhân quả và vận mệnh bị buộc chặt, thời gian và không gian song song, âm dương và ngũ hành đối chiếu…

Chim lửa trong hồ dung nham kia, nhất định hiểu đươc đạo âm dương.

Hắn mạnh mẽ tiến lên, hướng về hồ dung nham phát ra một tiếng rống to.

Ngay sau đó, chim lửa từ trong ao bay lên, giãn đôi cánh bay trên đỉnh đầu hắn.

Nó từ trên cao nhìn xuống Đường Kiếp, dường như đang hỏi hắn muốn tiếp tục khiêu chiến sao?

Đường Kiếp lớn tiếng nói:
- Nam Minh Ly Hỏa Thần Viêm, có thể dùng ý niệm phân thần, mặc dù cách xa ngươi cả ngàn vạn dặm, ta cũng sẽ bị ý niệm của ngươi ảnh hưởng, cái này… thuộc về đạo cảnh phải không?

Chim lửa chỉ nhìn hắn không nói gì.