Đường Kiếp ở đâu?
Thanh âm không lớn, lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bạch y nhân đột nhiên xuất hiện đứng trên tàng cây, chắp hai tay sau lưng, thoạt nhìn bình thường, nhưng chẳng biết tại sao mọi người đều cảm nhận được một cỗ hàn ý.
Hứa Diệu Nhiên ngẩng đầu nói:
- Ngươi là ai? Tìm chàng làm gì?
Bạch y nhân nhìn Hứa Diệu Nhiên, cười nói:
- Ta là Phong Bất Trí. Ngươi là Hứa Miểu Nhiên sao?
Phong Bất Trí?
Nghe tên Đường Kiếp cả kinh, nhớ tới Lâm Bạch Tạng từng nói với hắn.
Không chờ hắn phản ứng, Phong Bất Trí đã gật đầu:
- Nếu ngươi ở đây, như vậy Đường Kiếp có hay không cũng không sao, bắt được ngươi chẳng khác nào bắt được hắn.
Nói xong thân hình y chợt lóe, tan biến tại chỗ rồi tái xuất hiện bên cạnh Hứa Diệu Nhiên, đưa tay phải ra chộp Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên không nghĩ y nói động thủ liền động thủ, kinh hãi mau lui, chỉ có điều một trảo này nhìn như bình thản không có gì lạ lại cứ như vậy chộp tới, nàng tránh không được. Mắt thấy sắp bị bắt, đột nhiên có người vươn tay đánh thẳng vào Phong Bất Trí, đúng là Quỷ Vệ.
Phong Bất Trí khẽ nhìn Quỷ Vệ cười nói:
- Ta nhớ ngươi, ngươi đã xuất thủ vậy cùng nhau giết đi.
Nói xong tay phải hắn phẩy nhẹ vào trán Quỷ Vệ, về phần tay trái vẫn đề sau lưng, thần thái dù bận vẫn ung dung, dễ dàng.
Chỉ này nhìn như đơn giản, Quỷ Vệ lại đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm.
Hắn mau lui, bóng dáng ở nháy mắt kéo ra vô số tàn ảnh, đã tăng tốc độ tới cực hạn, dù vậy, trên trán Quỷ Vệ vẫn hiện huyết sắc, chảy ra một giọt máu tươi.
Bức lui Quỷ Vệ, thực lực người này mạnh tới làm người ta khiếp sợ, cũng may đây chỉ là thể xác ngụy trang, với Quỷ Vệ ảnh hưởng không lớn.
Ngược lại Phong Bất Trí ồ lên một tiếng, chà xát ngón tay, xúc cảm không hợp lắm, trên mặt hiện ra một tia mê hoặc.
Ngay lúc y đang tự hỏi, kiếm quang chợt khởi, trong gió có tiếng gào thét và hào quang lóe lên.
Lại là một tên Thiên Nhai Hải Các thấy Đại sư tỷ bị tập kích, trong lòng phẫn nộ, chém một kiếm tới.
Phong Bất Trí không buồn ngẩng đầu, tay áo vung lên, ống tay áo cuốn tới trúng kiếm quang, kiếm quang lập tức đảo ngược về đánh vào người trẻ tuổi.
Thiên Nhai môn hạ lập tức hộc máu bay lên, từ không trung té rớt mặt đất, không động đậy.
- Lý Tranh!
Vân Đan Kỳ hô to bổ nhào qua ôm lấy sư đệ, rõ ràng đã chết rồi.
Gã tức giận quay đầu lại căm tức nhìn Phong Bất Trí:
- Ngươi là ai, dám giết người của Thiên Nhai Hải Các?
- Môn hạ Thiên Nhai?
Phong Bất Trí phục hồi tinh thần nhìn nam tử đã chết, nhíu mày nói:
- Ta không biết hắn là môn hạ Thiên Nhai, nhưng hắn đã dám đâm kiếm vào ta, cho dù là môn hạ Thiên Nhai... Cũng phải chết.
Không phải y không quan tâm mà là chuyện bây giờ đang tiến hành đến thời điểm cuối cùng, Thú Luyện Môn không cần mọi chuyện đều phải xem sắc mặt của Thiên Nhai Hải Các. Lại nói nếu Hứa Diệu Nhiên không phải con gái của đại nhân vật, lấy thân phận của hắn, cho dù có giết một hai môn hạ Thiên Nhai Hải Các cũng không có gì không được.
- Hỗn... Đản!
Nghe hắn nói như vậy, Vân Đan Kỳ nghiến răng phun ra hai chữ này.
Lần này Lý Tranh và sư đệ giúp gã thủ hộ đảo Nhạc Sơn, nhiều lần gian nan khổ chiến, hiểm tử nhưng vẫn còn sống, không ngờ qua bao nguy hiểm đều vượt qua, giờ lại đột nhiên chết trong Bí Cảnh.
- Ta làm thịt ngươi!
Vân Đan Kỳ cùng thiếu nữ áo đỏ phẫn nộ hò hét, một kiếm đâm tới Phong Bất Trí.
Cùng lúc đó, hai gã môn hạ Thiên Nhai Hải Các cũng cùng nhau nhảy lên, đánh một chưởng tới Phong Bất Trí.
Phong Bất Trí hừ nhẹ một tiếng, chỉ vung tay áo đã thoải mái tiếp được, nhưng ngay sau đó, lại có mấy tu giả đồng thời ra tay với Phong Bất Trí.
Phong Bất Trí biến sắc, hừ nói:
- Ta vốn chỉ định bắt Hứa Diệu Nhiên, tuy nhiên nếu các ngươi thích chết, vậy cùng nhau chết đi.
Nói xong thân hình chợt lóe, lại lần nữa quỷ dị biến mất, giống như Loạn Phong Bộ khi xuất hiện đã ở phía sau một người, tùy tay đánh ra một chưởng vào giữa lưng người nọ, người nọ phun ra một ngụm máu tươi, tại chỗ ngã chết.
- Thanh Vân!
Từ Thiên đau lòng hô to.
Hắn hoàn toàn không nghĩ chuyện biến hóa như vậy, phải biết vừa rồi những người ra tay với Phong Bất Trí không có người của Tiêu Diêu Cung, toàn bộ là người của đảo Nhạc Sơn, cũng chỉ có nhân tài của đảo Nhạc Sơn nhìn thấy cảnh của Lý Tranh phẫn nộ ra tay, đồng thời cũng có người của Thiên Nhai muốn bảo hộ Hứa Diệu Nhiên.
Bọn họ cùng Thiên Nhai Hải Các cũng không có giao tình, điều quan tâm chỉ có tiểu cung chủ nhà mình. Đường Kiếp tuy rằng có thể dùng ngọc bội Thẩm Tình Đan cho để bọn họ nghe theo mình chỉ bảo, nhưng không đủ bảo bọn họ liều mạng. Trước mắt những người này không dễ sống chung, ngay cả Quế chân nhân đều bị bức lui, đánh với y tuyệt không có gì hay.
Vấn đề này Phong Bất Trí không biết, y vừa ra tay, đầu tiên đã giết đúng người của Tiêu Diêu Cung.
Người này ánh mắt độc ác, vừa nhìn đã nhận ra mấy người kia cùng luyện loại chiến pháp liên hợp, bởi vậy bắt đầu giết một người trước, làm suy yếu thực lực nhưng lại không nghĩ rằng đám người này không phải chung một đường.
Thanh Vân đã chết, một gã thị vệ Tiêu Dao cung có quan hệ giao hảo với gã căm tức nhìn Phong Bất Trí:
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Bạn sinh tử tri kỉ bị giết, chớ nói người này chỉ là Thiên Tâm, cho dù là Tử Phủ, thời khắc này cũng dám ra tay.
Từ Thiên kinh hãi:
- Giang Tài cẩn thận!
Chỉ thấy Phong Bất Trí nhướn mày, thân hình lại lóe lên, lập tức hiện ra sau Giang Tài, tay phải chụp vào lưng gã.
Một chưởng này nếu trúng, người này chỉ e phải chết.
Cũng may Quỷ Vệ vừa đúng lúc xuất hiện ngăn trở Phong Bất Trí:
- Cẩn thận người này thân hình quỷ mị, trước bảo vệ mình!
Y nói chuyện lưu loát, vừa vội vừa nhanh, kỳ thật là do Đường Kiếp điều khiển.
Mọi người như ở trong mộng bừng tỉnh, đến lúc này mới biết thêm cho mình phòng ngự tráo pháp.
Phong Bất Trí ngâm nga:
- Không vội, không vội, chư vị chi bằng chậm rãi thì hơn... Tróc Phong Nã Nguyệt!
Nói xong thân hình y chợt lóe, cũng không thấy y có cái gì động tác, cứ vô cùng đơn giản di động ra sau ai đó, nhìn người ta thêm phòng ngự tráo pháp rồi mới nhẹ tênh đánh một chưởng ra.
Người này thực lực khá thấp, chỉ là Linh Hải kỳ, bị một chưởng của Phong Bất Trí liền như tờ giấy mỏng bị một kích dập nát, bàn tay dư thế không giảm, lại đặt lên lưng người nọ khiến gã chưa kịp kêu đã ngã xuống đất chết đi.
Lượng lớn pháp thuật oanh kích Phong Bất Trí.
Phong Bất Trí chợt lóe rồi biến mất, thoải mái tránh thoát, sau xuất hiện đã ở gần bên.
Người này có Tróc Phong Nã Nguyệt và Loạn Phong Bộ, trong một khu vực có thể tự do thuấn di pháp thuật, mà Phong Bất Trí càng thêm thoải mái, linh hoạt, xoay xở tự nhiên, hoàn toàn không thấy đám tu giả đang vây công.
Y chắp tay sau lưng nói:
- Một bầy kiến hôi, nhân số nhiều hơn nữa thì sao, chung quy cũng chỉ là sơn dương chờ làm thịt.
Nói xong đưa tầm mắt nhìn qua mọi người, nói:
- Kế tiếp phải chết ...
Đột nhiên chỉ vào một gã trẻ tuổi nói:
- Ngươi!
- Bảo hộ!
Quỷ Vệ hô to, thân hình đột nhiên gia tốc nhằm phía sau người trẻ tuổi bị chỉ điểm, nếu lúc này Phong Bất Trí hiện thân, chắc chắn bị Quỷ Vệ đụng phải.
Chỉ có điều Phong Bất Trí vẫn chưa động, mà bắn ra một đám chỉ phong tới người trẻ tuổi.
Chỉ phong vừa vội vừa nhanh, đánh vào đầu người trẻ tuổi khiến một suối máu phun ra.
Giơ tay nhấc chân, Phong Bất Trí đã giết liền bốn người, trong lòng ai cũng hoảng sợ.
Hơn nữa kẻ bị giết quá dễ dàng, từ đầu đến cuối cũng chưa dùng qua pháp thuật gì, thậm chí ngay cả tay cũng chỉ dùng một —— tay trái của y vẫn thủy chung để ở phía sau.
Mặc dù giết tới bốn mạng người nhưng áo bào trắng vẫn sạch sẽ không nhiễm vết máu.
Nhìn mọi người, Phong Bất Trí tùy tay chỉ vào một người trung niên:
- Kế tiếp...
Tu giả hoảng hốt tránh lui, mọi người đồng thời ra tay về phía người trung niên, nhất thời các loại phòng ngự vòng hộ đều thêm vào trên người trung niên.
Phong Bất Trí cũng là tùy tay vỗ lấy một gã áo lam bên tu giả kia, đầu tiên là một kích chấn vỡ áo lam bảo hộ, tiếp theo là một chưởng đặt trên đầu gã.
Hai chưởng đánh chết.
Tu giả áo lam đầu vỡ vụn, không dám tin nhìn Phong Bất Trí rồi ngã xuống.
Phong Bất Trí khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi!
Đồng thời Quỷ Vệ lần nữa vọt tới, Phong Bất Trí lóe lên biến mất.
Cảnh tượng này khiến mọi người hít sâu.
- Khốn khiếp!
Từ Thiên đã là không thể kìm lại kêu to lên.
Y ngửa mặt lên trời gầm hét, sau lưng đột nhiên hiện ra chín con giao long hung ác to lớn.
- Cửu giao long bá thiên kích!
Cánh tay Từ Thiên rung lên, chín con giao long hung ác đồng thời đánh về phía Phong Bất Trí.
Nét mặt của Phong Bất Trí rốt cục hiện ra một tia nghiêm túc, mắt nhìn Quỷ Vệ nói:
- Ngoài ngươi ra, cuối cùng cũng có một hai kẻ ra dáng đấy.
Tay trái luôn bất động phía sau đã lấy ra, y hơi ngẩng đầu nhìn giao long hung ác trên không rồi đột nhiên làm một động tác song chưởng.
Ở phía sau y đã xuất hiện một bạch hạc to lớn.
Bạch hạc mới vừa xuất hiện, trong mắt Phong Bất Trí đã hiện lên một đường ánh sao.
Y lẩm bẩm nói:
- Ta danh... Bạch hạc... Đi!
Một tay chỉ trước, bạch hạc ảo ảnh ngửa cổ gáy dài, giống như mũi tên nhọn bay vụt kia tới chín con giao long hung ác.
Hoa quang xuất hiện, chín con giao long đột nhiên phát ra tiếng bang bang, ảo ảnh giao long lần lượt vỡ tan, hạc ảnh như cầu vồng xuyên thủng giao long, thẳng vào trời cao.
Sau đó là bầu trời Bí Cảnh bừng sáng lên.
Lúc này, áo bào trắng Phong Bất Trí mới thu hồi cánh tay, y cứ như vậy đứng ở không trung, vẫn không nhúc nhích, như hạc giữa bầy gà.
Một khắc này, mọi người đã kinh hãi lạnh run.
Không biết là ai hô câu:
- Chạy!
Mọi người lúc này mới nhớ ra, bọn họ hoàn toàn không cần phải ở chỗ này liều mạng.
Mục đích của y rõ ràng không phải mình.
Đang định rời đi, Phong Bất Trí lại nói:
- Ta có cho các ngươi đi sao?
Nói xong tay phải y duỗi ra, nói:
- Hắc bạch không gian!
Oanh!
Trên sườn núi chợt biến hóa, bày ra quang ảnh hắc bạch, không biết người ở chỗ nào!