Xoát!

Ánh đao xẹt qua, suối máu tung toé.

Quỳ rạp xuống trước Đường Kiếp, đệ tử Thiên Thần Cung ôm cổ họng, cố gắng nói ra vài chữ:
- Vì... sao...

Y nghĩ mãi mà không rõ, mình đã nhận thua cầu xin tha thứ rồi vì sao Đường Kiếp còn không chịu buông tha mình.

Mũi đao xoa lên đầu vai xóa đi vết máu, Đường Kiếp thuận miệng nói:
- Bởi vì đây là mệnh của ngươi... Khi ngươi tiến vào Thiên Thần Cung đã định trước vận mệnh.

- Vận...Mệnh!
Đệ tử kia nỉ non một tiếng, rốt cục vô lực ngã xuống.

Kể từ khi biết nhân quả và vận mạng liên hệ, Đường Kiếp dường như đặc biệt thích phục vụ quên mình, giống như có thể dẫn dắt mình thẳng vào đại đạo vận mệnh, thấy được vận mệnh hư vô mờ ảo.

Nghe Đường Kiếp nói, thỏ yêu không nhịn được quẹt miệng:
- Vận mệnh Đại đạo Huyền ảo khó lường, nếu dùng miệng nói, dùng đao giết có thể lĩnh ngộ thì quá mức đơn giản. Kỳ thật, vận mệnh chính là nhân quả, ngươi đau khổ theo đuổi vận mệnh chi đạo, còn không bằng tự mình lĩnh ngộ nhân quả chi đạo. Khi ngươi lĩnh ngộ nhân quả đạt tới trình độ nhất định thì sẽ chậm rãi nắm giữ vận mệnh.

Đường Kiếp nghe mà ngẩn ra:
- Vận mệnh là nhân quả chi quả?

Lời này là lần đầu tiên nghe được.

Mười hai đại có...song song, có tiến dần lên, có tương ứng bất đồng, như thời không đạo thuộc loại song song, nhân quả vận mệnh thuộc loại tiến dần lên, nhưng trước đây, Đường Kiếp chưa bao giờ phân chia và lý giải sự khác biệt trong đó, mãi đến khi Đồ Đồ nói ra lời này, Đường Kiếp mới lý giải.

Hắn thoáng suy nghĩ mới gật đầu nói:
- Có đạo lý, xem ra vẫn là ta nghĩ kém, có lẽ có chút đạo lý vốn cũng không phải sự đau khổ truy cầu mà là theo thời gian, sự kiện, nước chảy thành sông. Ta quá cố ý, ngược lại mất bản tâm.

Nói đến đây, hắn nhìn thỏ yêu:
- Lúc trước lưu lại ngươi, chính là nhìn trúng mấy ngàn năm kiến thức nhưng vẫn chưa nghe ngươi đề cập tới chuyện gì, hôm nay cuối cùng mới được ngươi chỉ điểm. Làm lão gia gia, ngươi có thể làm tròn bổn phận không!

Thỏ yêu bị hắn nói tới choáng váng, không biết cái gì lão gia gia, chỉ có thể xấu hổ cười cười:
- Kỳ thật ta với mười hai đại đạo chỉ biết hữu hạn. Ngươi đừng thấy ta từng là phân thần, chỉ là thiên phú tộc của ta, ngày ngày ăn ăn ngủ ngủ kéo dài sự sống, cho nên muốn muốn khổ luyện nâng cao cũng khó khăn.

- Vậy đạo lý này sao ngươi biết được?

- Đương nhiên là thiếu gia nhà ta!
Thỏ yêu nói.

- Thiếu gia nhà ngươi am hiểu nhân quả vận mệnh?

- Cũng không phải, thứ chân chính y am hiểu là sinh mệnh và luân hồi, có lẽ do hai đạo này với hai đạo kia có liên quan, thiếu gia với nhân quả vận mệnh cũng có chút lý giải.

- Thì ra là thế.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Tuy nhiên hiểu ra sinh mạng, thấm nhuần luân hồi, thời gian dài như vậy, thiếu gia nhà ngươi nói cũng đã chết.

- Điều này sao có thể!
Thỏ yêu nhảy dựng, kêu lên:
- Thiếu gia nhà ta luân hồi đứng đầu muôn đời bất diệt, không thể nào...

Lời còn chưa dứt, thỏ yêu giơ hai chân trước che miệng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ánh mắt của Đường Kiếp dừng trên người thỏ yêu, nhẹ giọng phun ra bốn chữ:
- Luân hồi đứng đầu...

Bốn chữ này ý tứ hàm súc lắm.

Đạo giả, có ngộ, nhập, chưởng…, mọi người với Đạo Niệm lý giải bất đồng, nên năng lực cũng bất đồng.

Cái gọi là chủ giả là chúa tể, ngộ nhập trên lòng bàn tay.

Chúa tể đại đạo là loại nào khí phách?

Luân hồi đứng đầu?

Nghĩ Binh Chủ tung hoành một đời, xưng bá vạn giới cũng không quản lý qua binh đạo, dám xưng đứng đầu vạn Binh, ra lệnh một tiếng vạn Binh đều vỡ thành Binh tự quyết.

Nhưng cũng chỉ là tiểu đạo!

Luân hồi chi đạo, vô thượng đại đạo, người nào có thể làm chủ?

Thời khắc này thấy Đường Kiếp nhìn chăm chú, thỏ yêu sợ tới mức lạnh run, luôn miệng nói:
- Là ta suy đoán, thiếu gia nhà ta bản lãnh như thế, chỉ là nhập đạo cấp bậc. Có điều thiên hạ ngày nay, chưởng đạo ít gần như hiếm, đạo xưng chủ thì vô căn cứ không thật. Vả lại thiếu gia nói vào luân hồi, đã có thể chưởng tự thân tính mạng, chỉ cần không phải dấn thân vào nơi hoang vu, người có chết cũng có thể giữ lại trí nhớ, chuyển thế tái sinh, cho nên nhất định còn sống trên thế giới này.

- Thật sao?
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Vậy là lưu tâm lại. Thiên đạo có mắt, cẩn thận... Thiên lôi đánh xuống!

Thỏ yêu sợ tới mức khẽ run, hai móng vuốt cùng nhau giơ lên:
- Lấy tính mạng Đồ Đồ đảm bảo, tuyệt đối không nói dối !

Đường Kiếp lúc này mới buông tha cho tiểu tử kia.

Bên này Thẩm Tình Đan cũng làm xong công tác của mình —— cướp đoạt người chết.

Mang theo vài cái túi Giới Tử tới ném cho Đường Kiếp nói:
- Đây là của ngươi.

Đường Kiếp cũng không khách khí nhận lấy, nhìn quanh nói:
- Hôm nay đụng tới đụng lui, xem ra sẽ không còn ai nữa.

- Đúng thế, đều bị ngươi giết sạch rồi.
Thẩm Tình Đan cười nói.

- Thế nào? Cảm thấy ta giết chóc quá nặng?
Đường Kiếp hỏi.

Thẩm Tình Đan lắc đầu:
- Là do ngươi giết thì đều đáng chết.

Lời này hơi ái muội, Đường Kiếp nghe mà nao nao.

Thẩm Tình Đan cũng hiểu ra có điều không ổn, mặt đỏ lên, cũng không lên tiếng nữa.

Không khí trở nên lúng túng.

Một lát sau, Đường Kiếp rốt cục nói:
- Nếu không còn ai có thể giết, vậy lên đảo đi.

- Lên đảo...
Nghe vậy, trong mắt của Thẩm Tình Đan hiện lên vẻ thất vọng.

Lên đảo sẽ không phải thế giới hai người —— tuy giờ cũng không phải, nhưng đám Quỷ Vệ trầm mặc cũng như không ở.

Ngẫm nghĩ một chút, Thẩm Tình Đan lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi, ta ở lại, cũng đỡ phiền toái cho ngươi.

Đường Kiếp ngẩn người, nhưng lập tức hiểu ra nàng muốn tốt cho mình, nếu đụng phải Hứa Diệu Nhiên, sợ là khó giải thích.

Nhìn thấy Đường Kiếp như vậy, Thẩm Tình Đan cười:
- Đừng nghĩ nhiều, cũng không hoàn toàn là vì ngươi. Tiêu Diêu Cung đến nay vẫn chưa thấy ai, cho nên ta muốn đi tìm bọn họ.

- Cũng có thể bọn họ đã lên đảo.

- Người trên đảo ngươi giữ lại giúp ta.
Thẩm Tình Đan nói, lấy ra một khối ngọc bội:
- Ngươi cầm vật này có thể ra lệnh cho người trong cung. Ngươi nói Thú Luyện Môn có ba vị chân nhân đến đây, ngươi đã giết hai, vậy trên đảo bây giờ còn một. Tuy rằng bằng hữu ngươi có thực lực Linh Hoàn, nhưng giúp đỡ thêm vẫn tốt.

Nói xong nàng nhìn sang đám Quỷ Vệ.

Tuy Đường Kiếp nói Quỷ Vệ là bạn hắn, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc Thẩm Tình Đan vẫn nhận thấy Quỷ Vệ thoạt nhìn trông giống tôi tớ hơn bằng hữu, tuy nhiên nàng sẽ không nói ra.

Khách sáo vài câu, hai người rốt cục tách ra.

Nhìn Đường Kiếp rời đi, Thẩm Tình Đan đột nhiên hít một hơi dài, hướng lui về phía sau mấy bước, dựa vào tàng cây.

Dựa vào thân cây, ánh mắt rơi về phía xa, vẻ mặt có chút si ngốc ngơ ngác.

Nàng nói với Đường Kiếp, mình muốn đi tìm thuộc hạ thất lạc, kỳ thật chính là nàng ta trong lòng có quỷ.

Còn có cái gì đơn giản dễ dàng hơn trên đảo?

Chỉ có điều nàng thật sự không muốn đi cùng Đường Kiếp.

Không phải do căm hận, mà hoàn toàn tương phản.

Đúng vậy, Thẩm Tình Đan phát hiện mình đang thích Đường Kiếp.

Ban đầu chỉ do tranh chấp cùng Hứa Diệu Nhiên, không muốn chịu thua. Nhưng không biết từ bao giờ, cảm giác của nàng với Đường Kiếp đã thay đổi.

Từ mới bắt đầu căm thù, càng về sau càng tích cực, tiêu tan hiềm khích cũng sóng vai cộng chiến, cảm giác với Đường Kiếp cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa vi diệu, ngắn ngủn mấy ngày cảm nhận của Thẩm Tình Đan đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mới đầu cảm nhận này không mãnh liệt, nàng vẫn chưa phát hiện ra, nhưng giáp mặt với sự uy hiếp của Thường Bạch Mi, nàng lại sống chết không chịu bỏ rơi Đường Kiếp thì mới phát hiện. Việc nàng cứu Đường Kiếp nói là đạo nghĩa còn không bằng nói là do tình cảm trong nội tâm.

Lúc đó Thẩm Tình Đan còn có thể lừa gạt mình, nhưng thời gian trôi qua, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Cùng một chỗ trải qua chiến đấu, cảm nhận được sự hùng mạnh tự tin, đối mặt với cường địch mà không sợ hãi, thêm cả trí tuệ nhìn thấu tất cả, nàng rốt cuộc hiểu ra, nàng đã thích nam tử này rồi.

Vì vậy nàng mới cảm thấy sợ hãi!

Dù thế nào nàng không thể thừa nhận mình thích một nam nhân không thương mình, càng không thể cùng nữ nhân khác chung một chồng, vì vậy, khi nhận ra điều này, việc đầu tiên là rời khỏi.

Chỉ có điều trong lúc nàng còn đang do dự, có chút không nỡ, trong nội tâm chờ mong, hy vọng có thể cùng hắn ở chung mấy ngày sau đó mới rời khỏi, cứ việc nàng cũng biết, nhưng càng ở chung càng khó bỏ.

Mãi khi Đường Kiếp nói lên đảo, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định bóp chết tình cảm vừa mới nảy sinh.

Từ điểm đó mà nói, nàng giống như Hứa Diệu Nhiên, đều có kiêu ngạo thuộc về mình, cũng là kiêu ngạo thiên chi kiều nữ nhất định phải có.

Nhìn bóng lưng biến mất, ánh mắt của Thẩm Tình Đan dần trở nên kiên nghị:
- Chỉ là một người khác qua đường... Ta sẽ quên ngươi.

Cứ việc không biết Thẩm Tình Đan có nhiều tâm tư phức tạp như vậy, nhưng ít nhất Đường Kiếp cũng nghe ra Thẩm Tình Đan nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hắn cũng không kỳ quái, bởi vì hắn cũng đồng dạng cảm nhận được phần cảm giác bắt đầu nảy sinh.

Vì thế mới đề xuất lên đảo.

Với hắn mà nói, Hứa Diệu Nhiên mới là Thiên nữ trong sinh mạng, buông tha những người khác cũng không có gì kỳ quái.

Cho nên giống như từng cự tuyệt Vệ Điệp, cự tuyệt một Thẩm Tình Đan cũng không có gì kỳ quái.

Con người vốn là cự tuyệt và bị cự tuyệt mà vượt qua, điểm khác là có người luôn bị cự tuyệt, có người luôn cự tuyệt.

Ai mà trong trong sinh mạng lại không vài người khách qua đường? Cùng với tình yêu quấn quýt si mê và cay đắng, không bằng thản nhiên rời đi, ít nhất còn có thể có hoài niệm đẹp.

Dần bay xa dần.

Quay đầu lại, phương xa chỉ còn hình ảnh mơ hồ.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Đường Kiếp quay đầu, hướng về phía đảo bay đi...