Tìm được Qủy Vệ, thực lực của Đường Kiếp đại tăng, cũng khiến cho trò săn bắt càng trở nên dễ dàng hơn.

Mặt biển mênh mông, trở thành sân khấu cho Đường Kiếp tung hoành, hắn tùy tiện đi chung quanh, săn bắt từng đệ tử Thú Luyện Môn hoặc người của Thiên Thần Cung. Thẩm Tình Đan đi theo phía sau hắn hái linh thảo, ngẫu nhiên cũng giúp đỡ giết vài người, Đường Kiếp cũng phân chia lợi lộc thích hợp cho nàng.

Hắn ở bên này thỏa sức giết chóc, thì người của Thú Luyện Môn lại gặp phải xui xẻo lớn.

Ở giữa tiên đảo, hai kẻ Phong Bất Trí đang ngồi bên bàn cờ đánh cờ, cách đó không xa là hơn hai mươi đệ tử Thú Luyện Môn đang đứng nghiêm canh giữ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Bất Trí mặc áo bào đen đẩy bàn cờ nói:
- Thời hạn bảy ngày đã tới, không chờ nữa, đi thôi.

Nói xong hai tay vắt sau lưng, đi về phía đỉnh núi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có người kêu lên:
- Thất gia, còn có rất nhiều người chưa tới mà.

Phong Bất Trí nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ không tới được rồi.

Gã vừa nói xong, trong lòng mọi người đều run lên.

Cùng với Hách Liên Hổ đồng thanh kêu lên:
- Không, bọn họ chỉ tới muộn mà thôi. Thất gia, đừng quên còn có Thường gia nữa. Ngài ấy giết Đường Kiếp rồi, có lẽ hiện tại đang trên đường trở lại đây.

Thường Bạch Mi đánh với Đường Kiếp một trận, Thạch Thương Hiên vì cứu Thường Bạch Mi mà chết, Cổ Thu đến có lẽ lại còn sống. Tên kia vốn đi theo Thường Bạch Mi đuổi giết Đường Kiếp đấy, nhưng Đường Kiếp chạy trốn quá nhanh, Thường Bạch Mi đuổi sát phía sau, Cổ Thu không đuổi kịp, nên dần dần bị rớt lại.

Thấy không đuổi kịp Thường Bạch Mi, gã liền quay lại trên đảo, bởi vậy mà tránh thoát được một kiếp.

Lúc này Phong Bất Trí mặc áo bào trắng chậm rãi nói:
- Nếu gã có thể tới, đã tới từ lâu rồi. Ta có thể cảm giác được, nơi này không còn khí tức của gã… Bạch Mi, không còn nữa rồi!

Tin tức này khiến Hách Liên Hổ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch:
- Không, điều đó không thể xảy ra, Đường Kiếp không có bản lĩnh này, hắn không thể mạnh hơn Thường gia được.

Phong Bất Trí mặc áo bào đen thở dài một tiếng:
- Đường Kiếp đương nhiên không thể mạnh hơn Thường Bạch Mi, nhưng không có nghĩa là hắn không thể giết chết Thường Bạch Mi, cũng giống như hắn không mạnh hơn Minh Tâm, nhưng vẫn có thể giết chết Minh Tâm đó sao? Có lúc, thắng bại không phải phụ thuộc vào mạnh yếu. Không riêng gì Bạch Mi, chỉ sợ những đệ tử khác, cũng đều chết trên tay hắn rồi.

Mọi người nghe thấy vậy, kinh hãi tột độ, chỉ có Hách Liên Hổ lắc đầu liên tục nói:
- Không, điều đó không thể xảy ra, ta không tin, ta không tin.

Trước đó ở Tiên Duyên Hội, hắn vẫn là đại sư huynh của Thú Luyện Môn, một người lĩnh quân, Đường Kiếp mới chỉ là một kẻ đứng phía sau Bành Diệu Long. Hiện giờ tuy mới gia nhập phái, nhưng lại vút thẳng lên trời, giết chết Thường Minh Tâm, và mười mấy đệ tử Thú Luyện Môn, hiện giờ ngay cả Thường Bạch Mi cũng bị hắn giết chết.

Chênh lệch to lớn này, khiến Hách Liên Hổ không thể tưởng tượng được.

Gã đau lòng, không chỉ vì Thường Bạch Mi, mà còn vì khoảng cách chênh lệch quá lớn này.

Cạnh tranh giữa bọn họ, chưa bắt đầu đã chấm dứt.

Phong Bất Trí mặc áo bào trắng thông cảm liếc nhìn Hách Liên Hổ một cái, lúc này mới nói:
- Ta biết ngươi không phục, nhưng Đường Kiếp… hắn và ngươi đã không cùng cấp bậc rồi.

Lời khẳng định này đã bác bỏ hoàn toàn khả năng Hách Liên Hổ đánh thắng Đường Kiếp.

Hai Phong Bất Trí cùng nhau đi về phía đỉnh núi:
- Đi thôi, nếu Đường Kiếp đi vào, đích thân ta sẽ tự tay đối phó với hắn.

Ngọn núi này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng Phong Bất Trí chỉ cần đảo mắt qua, liền biết trên núi có cơ quan Cấm chế chặt chẽ, có vô số yêu vật đang ẩn núp trên đó.

Nếu muốn từ nơi này đi lên đỉnh núi, cũng phải vượt qua vô số hung hiểm.

Đây cũng là lý do vì sao Phong Bất Trí phải đợi môn hạ tập trung lại một chỗ, như vậy đa số các cơ quan, yêu vật, mặc dù là sức lực của Phong Bất Trí cũng không thể dễ dàng vượt qua, nhất là khi gã cảm nhận được trên núi có ba con yêu thú cực khủng bố.

Đáng tiếc, chờ đợi nhiều ngày, hắn cuối cùng cũng chr đợi được hơn hai mươi đệ tử.

Vừa nghĩ tới Thường Bạch Mi rất có khả năng bị Đường Kiếp giết chết, ngay cả Phong Bất Trí cũng cảm thấy đau lòng – người này còn bao nhiêu thứ tốt chưa bị mình lừa lấy đi, hiện giờ toàn bộ lại cho tên Đường Kiếp được món hời.

Gã không biết bởi vì dòng chảy thời gian, nên Đường Kiếp cũng không chiếm được bất cứ lợi lộc nào từ phía Thường Bạch Mi, vì thế Đường Kiếp cũng đau lòng ko kém.

Nhưng trong lòng Phong Bất Trí đã hạ quyết tâm, gặp Đường Kiếp nhất định phải lập tức giết chết hắn, đoạt bảo.

Đối với việc giết Đường Kiếp, gã cũng không có bất kỳ hoài nghi gì, mặc dù Đường Kiếp giết Thường Minh Tâm và Thường Bạch Mi, nhưng chống lại mình cũng không có bất kỳ phần thắng nào cả.

Bởi vì gã mạnh hơn cả Thường Minh Tâm và Thường Bạch Mi cộng lại.

Bởi vì gã là Tâm Ma Chân Nhân!

————————————

Ngay khi Phong Bất Trí bước về phía đỉnh núi, thì trên đỉnh núi, một mảnh băng huyết ngút trời đang xảy ra.

Đó là một hồ máu khổng lồ, trong hồ toàn là máu tuwoi.

Máu sôi trào như dung nham, mãnh liệt lộ ra sát ý, mà ở trên hồ máu, còn có một tinh thể sáu cạnh trong suốt đang xoay trong, chiếu rọi ra vô số hình ảnh, chính là các địa điểm trong bí cảnh.

Một chuột yêu Khai Trí thượng phẩm tham lam nhìn vào hồ máu, nó có thể cảm nhận được huyết khí cường đại trong đó. Máu trong hồ có thể khiến nó thăng cấp, càng thêm thông minh và trở nên cường đại hơn.

Điều này khiến nó khát vọng tới gần hồ máu, càng tới gần nó có thể càng hùng mạnh hơn.

Nhưng đồng dạng, nó cũng cảm nhận được một uy hiếp cực lớn tới tính mạng mình, nó biết mỗi khi bước về phía trước một bước, nó lại càng gần với tử vong hơn.

Nhưng nó không thể kiềm chế khát vọng về lực lượng khổng lồ kia, nên tự động cất bước tiến về phía trước.

Từng bước một, càng ngày càng gần.

Nó có thể cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đang tràn ngập khắp cơ thể mình, sôi trào trong thân thể, chuột yêu không khắc chế được muốn thét to, muốn hò hét.

Nó nhìn thấy thân thể của mình không ngừng bành trướng, đang biến hóa, phát triển với tốc độ kinh người, nó phát ra tiếng kêu vui sướng. Sau đó trong thân thể bắn ra một tia hào quang màu huyết sắc, giống như máu chảy ra từ cơ thể, ngay lúc đó thân thể nó phình ra như khí cầu, rồi nổ tung.

Biển máu cuốn trở về, tất cả máu thịt của nó hòa vào trong hồ, biến mất không vết tích.

- Lại là một kẻ tham lam ngu xuẩn.
Một tiếng hừ nhẹ vang lên.

Bên cạnh hồ máu, có một đại hán mặt đen đang ngồi trên một tảng đá lớn, sau khi than thở, lại tiếp tục cúi xuống gặm đùi dê.

ở bên cạnh gã còn có hai người nữa, một người văn sĩ áo xanh, và một đại hán mũi ưng.

Đại hán mũi ưng chính là đại yêu Thiết bối thương ưng biến hóa thành, kẻ mà Hứa Diệu Nhiên đã từng gặp qua.

Lúc này ưng yêu nói:
- Máu của Bạch Hổ, có sức hấp dẫn to lớn? Nếu có thể, có kẻ nào không tham lam một lần chứ?

Văn sĩ áo xanh cũng nói:
- Đáng tiếc nếu không phải hậu duệ đích truyền, chung quy không thể chịu đựng nổi lực lượng của chân huyết, chỉ có thể ở xa mà nhìn lại, nếu không vì tiểu tử đó, thì chúng ta cũng không ngồi ở đây, chịu đựng huyết lộ này.

- Nếu không phải như vậy, chúng ta sao phải để tiểu tử đó dễ dàng đi vào nơi này chứ.
Đại hán mặt đen than thở một câu:
- Hiện giờ nếu ta chờ đợi có thể nhận được ân huệ, thực lực đại tiến, nhưng qua lần này, máu của Bạch Hổ cũng không còn, uy năng của Vạn Thú Viên biến mất, thực không hiểu vụ làm ăn này là phúc hay họa nữa.

- Là phúc hay họa, cũng dựa vào quyết định của các ngươi.
Một giọng nói từ trong hồ máu truyền tới.

Cùng với giọng nói này, hồ máu tự động mở ra, hiện ta một hình dáng trong đó.

Dưới ánh huyết quang như dunng nham sôi sục, có một bộ hài cốt Bạch Hổ đang đứng thẳng.

Bộ hài cốt của Bạch Hổ vô cùng to lớn, cao gần trăm trượng, toàn bộ không gian trong thung lũng gần như bị bộ hài cốt này chiếm cứ.

Tuy chỉ là một bộ hài cốt, nhưng thoạt nhìn lại mang khí thế vô biên, khiến người ta sợ hãi, chỉ có điều hai hốc mắt trống rỗng, không ngờ là hai tròng mắt đều bị móc đi.

Nếu như nhìn kỹ, thì trong hốc mắt cũng có một khối tinh thể tương hợp với khối tinh thể trên mặt hồ.

ở ngực hài cốt Bạch Hổ còn có một lỗ thủng.

Máu trong hồ, từ vết thương này chảy ra, không ngừng hóa thành sương máu bay lên không, trong không khí qua lỗ chân lông lại thấm vào thi hài Bạch Hổ, cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn.

Mà giờ khắc này, ở giữ ngực, chính là một mãnh hổ màu trắng đang đứng.

Toàn thân nó trắng nõn, chỉ có dưới khóe mắt, chỉ là phần giữa trán có chữ vương là giống màu sắc của những con hổ bình thường khác. Lúc này con hổ trắng đang chiếm cứ trái tim của bộ hài cốt, nơi mà vô số đại yêu không dám tiến lại gần, máu loãng trong hồ lướt qua thân thể nó, bốc hơi tạo thành một mảnh thiết huyết hùng hồn trào dâng.

Nó mở mắt ra, nhìn về ba đại yêu phía dưới, nói:
- Máu của Bạch Hổ, không phải là biến mất, chỉ là để cho ta kế thừa. Nếu các ngươi không nỡ, có thể đi theo ta, tái hiện lại vinh quang của bộ tộc Bạch Hổ, tất nhiên lợi lộc sẽ không thiếu phần của các ngươi.

- Đi theo?
Ba đại yêu biến hóa đều nhìn nhau, sau đó bật cười ha hả.

Cuối cùng vẫn là đại hán mặt đen nói:
- Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng ngươi có thần nguyên trụ tinh, là có thể mượn uy lực hồ máu này uy hiếp vạn yêu, có thể hô to gọi nhỏ với bọn ta. Uy phong của ngươi chung quy, cũng chỉ có thể dùng đối với đám yêu vật ăn hại chưa mở mắt, đối với chúng ta cũng chẳng có tác dụng gì cả. Lúc trước nghe lời ngươi bỏ qua cho mấy kẻ loài người kia, chỉ là vì hợp tác với ngươi có chút vui vẻ, cho ngươi chút mặt mũi. Hơn nữa linh thực đối với chúng ta cũng không còn tác dụng nữa rồi. Nếu thực sự nghĩ rằng như vậy có thể chỉ huy ra lệnh cho chúng ta, cũng quá mức cuồng vọng rồi. Một Khai Trí sơ kỳ nho nhỏ, không ngờ cũng muốn thu phục ba đại yêu biến hóa chúng ta, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

- Khai Trí sơ kỳ?
Bạch Hổ lắc nhẹ đầu:
- Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi.

Đại hán mặt đen ngẩn người:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi mới ở đây bảy ngày.

- Là Các ngươi cho là vậy mà thôi.
Bạch Hổ chẫm rãi đứng dậy.

Nói tới đây, da lông trên cơ thể dần biến mất, ở trước ba đại yêu biến hóa, biến thành hình người, là một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng.

- Chuyện này… chuyện này làm sao có thể chứ?
Tuy rằng tiểu hổ này hấp thu huyết mạch của tổ tiên, nhất định thực lực sẽ đại tiến, nhưng mà mới qua có bảy ngày.

Yêu vật có thể hấp thu huyết mạch của tổ tiên, nhưng không có nghĩa là nó có thể lập tức đạt đươc sức lực cường đại như tổ tiên. Chỉ đại biểu cho việc hoàn toàn mở ra trí nhớ và thiên phú ngủ say trong cơ thể, có đươc tiềm lực siêu việt của tổ tiên, nhưng nếu muốn nâng cao thực lực vẫn cần có thời gian.

Huống chi máu trong hồ ở Vạn Thú Viên đã có cả ngàn năm.

Một ngàn tám trăm năm tiêu hao, tích lũy, mặc dù là máu Bạch Hổ tiêu hao khá nhiều, nên máu của Bạch Hổ trong hồ, chỉ sợ không thể bì kịp một nửa thực lực của tổ tiên Bạch Hổ năm xưa.

Dưới tình huống như vậy, tại sao chỉ có bảy ngày mà tiểu hổ này đã tiến bộ vượt bậc như vậy?

Từ Khai Trí trực tiếp tiến vào giai đoạn Biến Hóa?

Ba đại yêu quả thực không thể hiểu được chuyện này.

Vẫn là văn sĩ áo xanh nhìn thoáng qua tinh thể xoay tròn trên không trung, chợt hiểu ra, lớn tiếng kêu lên:
- Thần nguyên trụ tinh, ngươi sử dụng thần nguyên trụ tinh!

- Cuối cùng cũng hiểu rồi sao?
Trên mặt tiểu hổ lộ ra nụ cười mỉm.

Ngón tay tiểu hổ dừng trên không trung, nhẹ nhàng xoay xoay, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Thần nguyên trụ tinh, là bảo vật của tổ tiên ta chế tạo thành. Bộ tộc Bạch Hổ chúng ta, vốn nắm trong tay sức mạnh của thời gian và không gian, song mục song đạo, vũ trụ tương hợp. Hiện giờ trụ tinh trong tay, có thể đẩy nhanh sức mạnh huyết thống, tốc độ trưởng thành gia tăng, đâu có gì mà ngạc nhiên chứ? Đáng tiếc chính là máu của toeo tiên tiêu hao quá nhiều, cho dù ta hấp thụ toàn bộ, chũng quy cũng không cường thịnh được như tổ tiên. Tuy nhiên nếu không thể dựa vào kế thừa… thì phải dựa vào bản thân đi tranh giành phấn đấu, dốc sức để đoạt được.

Nói tới đây, tiểu hổ ngẩng đầu nhìn về phía ba đại yêu:
- Trước kia, ta muốn hỏi ba vị, có muốn cùng ta phấn đấu hay không? Đương nhiên, các ngươi có thể cự tuyệt, vậy ta chỉ còn cách dùng hai nắm đấm của mình, đánh tới khi các ngươi đồng ý.

Ba đại yêu nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Trên mặt tiểu hổ ý cười càng tăng lên:
- Nếu vậy… càng tốt.

Một quyền ầm ầm đánh ra.