Thời khắc này dòng chảy thời gian đang không ngừng đuổi theo Thường Bạch Mi, gã không còn tâm trạng mà để ý tới Đường Kiếp.
Thường Bạch Mi hoảng hốt, chỉ có điều mặc cho gã tránh né thế nào chăng nữa, cũng không thể chạy thoát khỏi dòng thời gian đang đuổi sát phía sau. Hai bên kẻ tới người lui, nháy mắt đã loạn thành một khối, chung quanh sóng triều trào dâng, thời không biến ảo, cảnh vật điêu linh, câu cối héo rũ, yêu vật thành tro bụi, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
Dưới sự truy đuổi điên cuồng, dòng thời gian từ đầu tới cuối không hề chạm qua Đường Kiếp dù chỉ một chút, Thường Bạch Mi kinh hãi liên tục gầm lên:
- Tại sao có thể như thế? Là ai? Là kẻ nào đang đối nghịch với ta?
Ánh mắt của Đường Kiếp vẫn bình tĩnh như cũ.
Từ khi linh ngộ Đạo niệm thời gian, hắn cũng đã có cảm giác, trong bí cảnh này, không gian tối tăm dường như có thiện ý quan tâm tới mình, chỉ có điều lúc đó, hắn cũng không thể chắc chắn.
Thẳng cho tới bây giờ, khi dòng thời gian xuất hiện, hắn cuối cùng đã có thể xác định được.
Nhìn Thường Bạch Mi bị truy đuổi chạy lên trời hay xuống đất đều không tránh khỏi, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Xem ra, hiện tại ta còn chưa thể chết dễ dàng như vậy được.
Hắn nhìn lên trời, chú ý tới dòng thời gian đang dần dần suy yếu.
Rất hiển nhiên, dòng thời gian như vậy, cũng không phải là có thể triển khai mãi, mỗi khi quét qua một chỗ, mỗi một vật bị thời gian quét qua, bản thân nó đều bị tiêu hao một chút.
Thường Bạch Mi dường như cũng ý thức được điều này, nên chỉ hướng về những nơi có nhiều sinh vật sống lao tới.
Sau khi thấy dòng chảy thời gian đang giảm bớt, trong mắt Thường Bạch Mi lại hiện lên hy vọng, gã cười gằn nói:
- Ngươi không thắng được ta.
- Thật sao?
Đường Kiếp thở dài một tiếng:
- Kỳ thực… ta còn có một chiêu nữa, vẫn chưa dùng tới.
- Cái gì?
Thường Bạch Mi kinh ngạc.
Ngay sau đó Đường Kiếp đột nhiên nhảy lên không trung.
Hắn bay về hướng Thường Bạch Mi, tay phải đánh ra một quyền.
- Hoang đường.
Thường Bạch Mi quát lên rồi vung tay nghênh đỡ.
Với thực lực hiện tại của gã, tuyệt đối không cho rằng một quyền của Đường Kiếp có thể làm gì được mình.
Nhưng đúng lúc đó, uy thế cú đấm của Đường Kiếp bỗng nhiên tăng vọt.
- Diệt Ma Quyền!
Theo tiếng thét của hắn, hai cỗ khí lực giao nhau, Thường Bạch Mi chỉ cảm thấy một lực lượng kinh người mà gã chưa từng gặp đang mãnh liệt đánh tới, không thể chống đỡ nổi bị hất bay ra phía sau.
Vấn đề là phía sau gã, chính là dòng chảy thời gian đang đuổi sát theo.
- A!
Trong tiếng thét chói tau, Thường Bạch Mi ngã vào dòng chảy thời gian.
Gã cố giãy dụa muốn thoát ra, nhưng sự cường đại của Diệt Ma Quyền, khiến gã trong nhất thời không có biện pháp có thể triệt tiêu được cỗ lực lượng này.
Khi dòng chảy thời gian lướt qua thân thể gã, khuôn mặt gã trong nháy mắt trở nên già nua, da dẻ khô nứt khiến gã trông càng dữ tợn khủng bố.
Sinh mạng trong giờ khắc này như lướt qua, Thường Bạch Mi biết mình không có khả năng sống sót, thét dài một tiếng:
- Ta chết, ngươi cũng đừng hòng sống sót!
Gã hướng tới Đường Kiếp đánh ra một chưởng.
Cùng với chưởng này, Thường Bạch Mi cũng dùng toàn bộ năng lượng của bản thân mình, gã thậm chí còn không kịp nhìn Đường Kiếp chết, cứ như vậy tan biến thành tro bụi.
Cùng lúc đó, Đường Kiếp cũng từ trên không trung rơi xuống.
Hiện tại, hắn toàn thân không còn chút sức lực, thậm chí hắn còn không có sức lực che giấu khuôn mặt già nua của mình, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn và mái tóc bạc trắng, trực tiếp ngã từ trên không trung xuống.
Ngã vào trong nước.
Cuối cùng, vẫn là chết.
Đường Kiếp nghĩ.
Rồi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ tử thần đến.
Đúng lúc này, một cánh tay ngọc vươn ra, túm lấy cổ áo hắn, lôi hắn ra khỏi mặt nước.
Một khuôn mặt vừa vui mừng vừa tức giận xuất hiện trước mắt hắn.
Đường Kiếp cố gắng muốn nhìn xem là ai, nhưng ngay sau đó, mệt mỏi đã bao vây lấy hắn, hắn nhắm mắt lại, ngất đi.
Khi tỉnh lại, Đường Kiếp phát hiện mình đang nằm trên một thân cây.
Thẩm Tình Đan ngồi cách đó không xa, đang nhìn hắn.
- Qủa nhiên là cô vẫn chưa chạy đi.
Đường Kiếp gian nan nhả ra vài tiếng.
- Vốn muốn tìm cơ hội đánh lén gã, không ngờ một mình ngươi lại có thể giết chết gã.
Thẩm Tình Đan trả lời.
- Là dòng chảy thời gian giết chết gã, không phải là ta.
Đường Kiếp thuận miệng trả lời, Thẩm Tình Đan nếu có thể kịp thời cứu hắn, tất nhiên cũng đã nhìn thấy hết thảy mọi chuyện.
- Là ngươi lợi dụng nguy hiểm của nơi này, đáng tiếc ngươi vẫn không tránh khỏi một kiếp này.
Thẩm Tình Đan đưa tay vuốt ve mặt Đường Kiếp.
Đường Kiếp theo bản năng rụt cổ lại, hắn quay đầy, nhìn hình ảnh của mình trên mặt nước.
Vốn dĩ là như thế này sao?
Thẩm Tình Đan tưởng lầm rằng dòng chảy thời gian vừa rồi đã khiến mình già đi.
Nàng ta cũng không biết rằng khi dòng chảy thời gian lựa chọn đối tượng công kích, chính là nó đã bị người ta khống chế.
Là ai khống chế dòng chảy thời gian, trợ giúp mình?
Lúc này đây, trong đầu Đường Kiếp hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc.
- Bảo nhỉ, là ngươi sao…
Hắn lẩm bẩm nói.
- Cái gì?
Thẩm Tình Đan không nghe rõ.
- Không có gì.
Đường Kiếp ngồi dậy, hắn dùng tay xoa xoa mặt, khuôn mặt lập tức trở lại vẻ trẻ trung như cũ.
Thẩm Tình Đan thấy hắn một lần nữa bừng bừng sức sống, sực tỉnh ngộ:
- Hóa ra ngươi còn có Hoàn hình thuật. Không ngờ Hoán hình thuật này thần diệu đến vậy, không lộ một chút manh mối nào, quả là cao minh. Nhất định đây là lá bài chưa lật của ngươi, hôm nay ta may mắn được chứng kiến.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Nếu đã biết đó là quân bài bí mật của ta, vậy xin hãy giữ bí mật. Ta coi cô là bằng hữu, mới không dối gạt cô.
- Bằng hữu?
Thẩm Tình Đan ôm lấy cánh tay:
- Thế nào, hiện tại đã coi bản cô nương là bằng hữu rồi hả? Trước kia thì sao?
Sau trận tử chiến với Thường Bạch Mi, hai người sóng vai chiến đấu, nếu không có Thẩm Tình Đan trợ giúp, đa phần là Đường Kiếp đã bị chết rồi. Dù sao thì trận này, hắn vốn thắng nhưng vô cùng gian nguy, sức lực của một con kiến còn có thể thay đổi cán cân tiểu ly. Thẩm Tình Đan ở thời khắc mấu chốt đã không vứt bỏ hắn mà đi, khiến cho hảo cảm của Đường Kiếp đối với Thẩm Tình Đan tăng lên nhiều, coi nàng thành bạn bè bằng hữu của mình.
Nghe thấy Thẩm Tình Đan hỏi vậy, Đường Kiếp cười nói:
- Trước kia à… là một nữ nhân phiền phức.
- Ngươi nói cái gì?
Vừa nghe thấy Đường Kiếp nói mình là nữ nhân phiền phức, Thẩm Tình Đan lập tức nhíu mày, giận dữ đứng dậy. Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp, Thẩm Tình Đan nói:
- Nam nhân tự cho mình là đúng.
Hai người nhìn nhau, cùng cất tiếng cười ha hả, cuối cùng sự ngăn cách giữa hai người cũng hoàn toàn bị phá bỏ.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó hai người tiếp tục chạy đi.
Đường Kiếp đứng dậy đi phía trước, lại bị Thẩm Tình Đan ngăn cản:
- Bên kia có một pháp trận ngăn gió, trong đó có không ít yêu vật, chúng ta đi đường vòng thôi.
Đường Kiếp hỏi:
- Làm sao cô biết?
- Chắn phong trận có mấy gốc cỏ tai mèo vài trăm năm tuổi, ta vốn muốn tới lấy, không ngờ có vài chục yêu vật thủ ở đó, tất cả đều là Khai Trí yêu vật trở lên, ta bất đắc dĩ, đành phải quay lại.
Cỏ tai mèo cũng không tính là vật quý hiếm gì, tuy nhiên nếu được trên trăm năm tuổi thì lại có chút tác dụng. Tuy rằng hiệu quả không mạnh như dùng trên yêu vật, nhưng cũng là một linh thảo ít ỏi trong bí cảnh vạn yêu, có tác dụng đối với con người. Thẩm Tình Đan muốn tới lấy, hơn phẩn nửa chắc là vì muốn trị thương cho Đường Kiếp, nhưng không ngờ là nơi đó, có nhiều yêu vật thủ hộ như vậy.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy à, để ta qua đó xem một chút.
Thẩm Tình Đan hoảng sợ:
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi vừa trải qua khổ chiến, thân thể đang suy yếu, không thể liều mạng được.
Hơn mươi hải yêu Khai Trí, uy hiếp đã vượt qua cả Thường Bạch Mi, với thực lực hiện tại của Đường Kiếp, hoàn toàn không có khả nưng thắng được nhiều hải yêu như vậy. Trừ phi hắn không tiếc sưu cao thuế nặng, dùng Thiên Sát Lôi Châu mở đường để tới. Đám hải yêu này chắc chắn sẽ không giống Thường Bạch Mi, không thể phản ứng nhanh như gã, nhưng vấn đề là nếu làm vậy, hắn cũng đừng mong lấy được cỏ tai mèo.
Đường Kiếp nói:
- Không sao hết, ta chẳng qua là cảm thấy, trong khoảng thời gian gần đây, ông trời đối xử với ta không tệ, dường như rất quan tâm ta. Có lẽ ta qua đó, có khi đám yêu vậy còn tự động nhường đường cho ta lấy bảo vật ý chứ.
Thẩm Tình Đan nghe vậy, trợn mắt lên mắng:
- Haha, ngươi cho là ngươi là ai chứ? Là con trai của Thiên Mệnh sao? Đi tới đâu đều được Thiên Mệnh chiếu cố chắm sóc? Đánh nhau với Thường Bạch Mi có dòng chảy thời gian giúp ngươi, đi lấy cỏ tai mèo thì yêu vật cũng tự nhường đường cho ngươi?
- Nói không chừng chính là thế đó.
Đường Kiếp chậm rãi trả lời, sau đó liền tiến về phía trước.
Thẩm Tình Đan bị hắn chọc tức, không nói gì, chỉ có thể bám theo phía sau hắn. Trong lòng nàng ta thầm quyết định, nếu như mọi chuyện không ổn, ngay lập tức phải bỏ chạy. Dù sao hắn còn có Thiên Sát Lôi Châu trong tay, nên không chết được, cùng lắm là lãng phí bảo bối mà thôi.
Lúc này Đường Kiếp bước ở phía trước, cứ như vậy tiến vào trong trận.
Với hiểu biết của hắn về trận đạo, chắn phong trận cũng không có nhiều tác dụng với hắn, chỉ có điều trong trận quả thực có lượng lớn hải yêu tụ tập. Cầm đầu là một con ốc biển, Khai Trí bậc thượng phẩm, cái vỏ ốc to xác nhìn như bất động, nhưng thực ra bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra lực lượng khủng bố đánh tới.
Đường Kiếp từng bước chậm rãi tới gần, càng lúc càng gần.
Trái tim Thẩm Tình Đan như bị treo ngược lên.
Một trận gió thổi qua.
Toàn bộ hải yêu đều tản ra, nhường lại lối đi tới gốc cỏ tai mèo.
Sau đó Đường Kiếp cứ như vậy mà bước tới, hái lấy vài gốc cỏ tai mèo, sau đó quay người đi ra.
Đám hải yêu này thực sự không hề tấn công Đường Kiếp.
- Đây… đây là chuyện gì vậy?
Thẩm Tình Đan nhìn trố mắt.
Để lại một gốc cho Đồ Đồ, Đường Kiếp tiện tay đặt vài gốc còn lại vào trong tay Thẩm Tình Đan, trả lời:
- Nhờ mấy lời đại cát của cô, có lẽ ta thực sự là con trai của Thiên Mệnh, có đại vận khí hộ thân, yêu tà không dám lại gần.
Thẩm Tình Đan bị mấy lời của hắn làm cho ngẩn người, mãi sau mới thốt ra một câu:
- Ngươi… không cần thứ này?
Đường Kiếp lắc đầu.
Đối với hắn mà nói, hái cỏ tai mèo, chỉ là để chứng minh chút suy nghĩ trong lòng hắn.
Chỉ cần chứng thực được điều này, giá trị đám cỏ tai mèo cũng không cần quan tâm nữa.
- Vậy ta sẽ không khách khí.
Thẩm Tình Đan vui vẻ cất đi.
Đảo mắt, Thẩm Tình Đan nói:
- Này, dù sao ngươi hiện tại cũng là con trai của Thiên Mệnh, địa khi vận hộ thân, chi bằng chúng ta ở trong này đi dạo một vòng, có vật gì tốt thì hái xuống đi. Ngươi ko dùng tới, nhưng đại nghiệp của Tiêu Dao Cung, vẫn phải dùng tới đấy.
Ngẫm nghĩ một lát, Đường Kiếp gật đầu:
- Được, đúng lúc ta cũng muốn tìm một vị bằng hữu bị lạc, vậy cùng cô đi dạo một vòng, có thu hoạch được gì thì đều cho cô cả, tuy nhiên thứ bên ngoài có thể lấy, thứ trong đảo, có nghĩ cô cũng đừng nghĩ tới.
- Tại sao?
Thẩm Tình Đan mở to hai mắt, linh thảo trên đảo khẳng định là có giá trị hơn bên ngoài nhiều.
Đường Kiếp trả lời:
- Bởi vì nếu ta đoán không nhầm, linh thảo trên đảo, phỏng chừng đều bị hái sạch rồi.
- Ai hái?
- … Con gái của Thiên Mệnh.
———————
- Ợ!
Y Y ợ một tiếng, xoa chiếc bụng tròng vo, nằm trên mặt đất rên rỉ nói:
- Không được, thực sự không thể ăn được nữa…
- Đúng thế, hai ngày hôm nay muội không ngừng ăn còn gì.
Hứa Diệu Nhiên trừng mắt trả lời.
Chưa từng nghĩ tiểu cô nương này có thể ăn nhiều tới vậy, trong hai ngày này điên cuồng ăn uống, số linh vật nàng ta ăn vào quả thực không đếm nổi. Dạ dày tiểu cô nương này như cái động không đáy, điên cuồng hấp thụ một lượng lớn linh thực, cho tới hiện tại đã ăn gần như toàn bộ linh thực trên đảo, mới chịu dừng lại.
Cái gì có thể nuốt đều nuốt hết vào, Y Y cũng là lần đầu phá lệ đấy.
Sau khi ăn xong, Y Y vô lực nói:
- Không được, muội muốn ngủ, tỷ tỷ phải bạo vệ muội đấy.
Nói xong nàng ta cứ như vậy nằm xuống, biến thành một đóa Lục Ngạc, đón gió phấp phới, tản ra mùi hương thơm ngát.
- Đây là…
Hứa Diệu Nhiên đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu được, thấp giọng thốt lênL
- Lột xác!
Sau khi ăn một lượng linh thực lớn, dược lực trong cơ thể Y Y bắt đầu bùng nổ, sinh ra biến hóa trong cơ thể.
Điều này ở yêu và tinh vật đều vô cùng hiếm gặp đấy.
Lột xác mặc kệ đối với yêu hay tinh vật mà nói, đều là kỳ ngộ cực lớn, đồng thời cũng là mạo hiểm lớn.
Trong quá trình lột xác và nâng cao, thường thường sẽ tỏa ra mùi hương đặc biể, dẫn dụ kẻ có lòng tham tới.
Thực sự mà nói, sau khi ăn gần hết linh thực trên đảo, thân thể Y Y cũng chính là linh thực, cũng có loại có giá trị nhất, thậm chí toàn bộ linh thực trên đảo cộng lại đều không so bằng.
Lúc này nàng ta tương đương với Bạch Liên ngàn năm yêu hóa, là dị bảo cấp bậc cao nhất.
Hứa Diệu Nhiên đột nhiên nhận ra, phiền phức tới rồi.