Thường Bạch Mi nói xong mấy lời này, đột nhiên ngửa đầu rống to.

Theo tiếng hét của gã, Linh Hoàn đột nhiên thu lại, lồng phòng ngự pháp thuật biến mất, trên bầu trời sấm sét lại một lần nữa đánh xuống.

Cùng lúc đó, con gấu đen vội vã chạy về phía Thường Bạch Mi.

Nhìn thấy cảnh đó, tinh quang trong mắt Đường Kiếp chợt lóe lên, nhận ra điều gì đó, hét lớn:
- Ngăn nó lại.

Sợi xích trong tay Thẩm Tình Đan bay ra, hướng thẳng vào người con gấu đen, tiếp theo cô ta vỗ vào đèn đồng, mũi thương bay ra, cùng đuổi về hướng con gấu đen.

Ngay tại khi muốn ngăn con gấu đen lại, một đạo thân ảnh lao ra, đâm thẳng vào sợi xichs của cô ta.

Chính là một con linh cẩu.

Nó bị một đạo của Đường Kiếp chém trọng thương, mặc dù nỗ lực chiến đấu nhưng uy hiếp cũng không lớn, không hiểu sao lúc này lại đột ngột vọt ra. Sợi xích Đồng đăng hỏa diệm và trường thương đều đánh lên người con linh cẩu, nó đau đớn kều dài một tiếng rồi ngã xuống, hiển nhiên là không còn sống nữa.

Nhưng kẻ bị ngăn cản, là con gấu đen đã kịp chạy tới bên cạnh Thường Bạch Mi, Thường Bạch Mi vung tay đánh một chưởng vào trán con gấu đen, nó phát ra tiếng rít gào đầy thống khổ, thân thể cao lớn dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến trở thành một con gấu nhỏ như vừa mới sinh.

Đồng thời thân thể của Thường Bạch Mi bắt đầu trở lên cao lớn, uy phong lẫm liệt như một người khổng lồ.

Sức lực của con gấu đen đã bị Thường Bạch Mi hút sạch.

Đó chính là bí pháp của Thú Luyện Môn, có thể hút toàn bộ khí huyết của yêu thú vào cơ thể mình, tăng cường thực lực bản thân. Tuy nhiên, loại tăng cường này chỉ là tạm thời, hơn nữa phải là do yêu vật tự nguyện, bởi vậy không thể dùng trên những luyện thú và yêu vật có ý đồ phản kháng.

Lúc này con gấu đen nhỏ bé đang nhìn Thường Bạch Mi, phát ra giọng nói trầm nhỏ mong đợi:
- Thiếu gia… hãy nhớ kỹ lời hứa của ngài, ngài sẽ bồi dưỡng ta một lần nữa, khôi phục năng lực của ta.

- Ngu xuẩn. Ngươi mặc dù được giữ lại trí tuệ, tu vi cũng thuộc loại Thông Linh hạ phẩm. Muốn bồi dưỡng ngươi một lần nữa, thà di tìm một yêu vật Khai Trí khác, dốc lòng bồi dưỡng, tài nguyên phải tiêu hao sẽ ít hơn nhiều. Ngươi… đã là thứ vô dụng rồi!

Nói xong Thường Bạch Mi bước tới, giơ chân giẫm nát con gấu đen.

Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Đường Kiếp, Thường Bạch Mi lạnh lung nói:
- Đường Kiếp, ta hấp thu toàn bộ tu vi của con gấu đên, hiện tại khí huyết thịnh vượng, thực lực không kém gì Thường Minh Tâm. Ngươi hiện tại đã dùng hết mọi thủ đoạn, ta xem ngươi làm thế nào mà đấu lại được ta.

Nói xong đã đánh ra một chưởng, chưởng này mang theo sức lực mạnh mẽ hùng hậu, so với lúc trước không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Sắc mặt của Đường Kiếp cũng trở nên ngưng trọng, đối mặt với chưởng phong của Thường Bạch MI, hắn cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể dùng toàn lực né tránh.

Thường Bạch Mi cười ha hả, đánh tiếp ra một chưởng nữa, quát lên:
- Đến đây, ta xem ngươi còn có chiêu gì.

Nói xong hai nắm đấm của gã đấm vào nhau, một cơn hồng thủy tuôn ra lao thẳng hướng Đường Kiếp.

Gã hận chỉ muốn giết chết Đường Kiếp, nên lúc này ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không chút lưu tình. Mà sau khi hấp thu tu vi của con gấu đên, thực lực của gã đích xác là tăng lên rất nhiều, từng tia sét của Ngũ Lôi Âm Sát trận đánh lên người gã, nhưng hã không hề có cảm giác.

Lấy lực phòng ngự của gã và con gấu đen hợp lại, đã có thể chống đỡ được những tia sét trong trận pháp này.

Hai tay Đường Kiếp khép mở, trên không trung lại có năm tia sét hiện ra, chính là Ngũ Âm Lôi lần thứ hai ngưng tụ thành.

Thường Bạch Mi chỉ cười ha hả, giơ một nắm đấm lên trên không quát:
- Mở!

Kẻ này không hổ là Chân Nhân, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ánh mắt độc đáo, tuy rằng không hiểu trận pháp, nhưng vẫn nhìn ra được chỗ thiếu hụt của Ngũ Âm Lôi, biết sách lượng đối phó tốt nhất không phải là ngăn cản, mà là trước khi nó đánh xuống phải tấn công trước, lấy công đối công.

Lúc này quyền kinh mãnh liệt bổ xuống, một cỗ sóng khí kinh người phát ra, lập tức đánh tan hơn phân nửa uy lực của Ngũ Âm Lôi.

Đối với việc này, Đường Kiếp cũng không có cách nào cả.

Cuối cùng vẫn là kém hai bậc, tất cả thủ đoạn của hắn khi sử dụng lần đầu đều có tác dụng, nhưng chỉ cần đã dùng một lần, thì lần thứ hai rất khó đạt được hiệu quả mong muốn.

Kim đao, Lôi Châu, Ngũ Âm Lôi, hết thảy mọi thứ đều đã dùng rồi, chỉ cần đã rơi vào mắt đối thủ, thì rất khó có thể phát huy tác dụng lần nữa.

Cái này chính là sự chênh lệch thực lực.

Nếu như thực lực đầy đủ, cho dù đối phương có sách lược ứng đối thì thế nào chứ?

Ví như một kiếm vừa rồi của Minh Dạ Không, như phi ngoại thiên tiên, thế không thể chống đỡ, cho dù có nhiều phương pháp thủ đoạn ứng đối, nhưng chỉ sợ cũng không triển khai được.

So sánh với họ, bản thân mình đúng là quá mức ỷ vào vật ngoài thân.

Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không định vì thế mà thay đổi điều gì cả.

Đạo lý thực lực là căn bản không phải hắn không biết, chẳng qua là có nhiều thứ nói thì đơn giản như vậy nhưng làm thì không hề dễ dàng.

Rốt cuộc vẫn là kém đối thủ hai bậc cảnh giới, phải tu luyện thế nào mới có thể vượt qua được? Không dựa vào ngoại vật thì dựa vào cái gì chứ?

Kỳ thực nếu chỉ dựa vào thực lực, thì bậc Khai Trí bình thường, Đường Kiếp đã có thể nắm chắc phần thắng. Bởi vậy thực lực của Đường Kiếp không phải không mạnh, mà là vì đối thủ của hắn quá mạnh, thế cho nên hắn không thể không dùng hết tất cả mọi thủ đoạn của bản thân.

Thẳng cho tới tận lúc này, đối mặt với sự tức giận của Thường Bạch Mi, Đường Kiếp cuối cùng cũng không còn biện pháp nào khác.

Sức lực cạn kiệt, có thể đấu được với một vị Linh Hoàn Chân Nhân tới lúc này, Đường Kiếp đã phát huy vượt qua thực lực bản thân, dưới tình huống không thể triệu hồi bản thể, thì bại cục đã được định rồi.

Hắn là phân thân, không sợ chết, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc, sau khi chết sẽ có rất nhiều chuyện không thể làm, những chuẩn bị cho sau này cũng bị uổng phí.

Mặc dù như vậy, Đường Kiếp vẫn như cũ cười dài một tiếng, kim đao đổi thành Đọan Tràng Đao, chém ra một dòng khí mãnh liệt, đồng thời nói:
- Trận chiến này bại cục đã định, cô mau đi đi, ta ở lại ngăn cản gã.

Thẩm Tình Đan nghe thấy vậy, tim đập thình thịch, lần đầu tiên, cô thấy Đường Kiếp có biểu hiện tuyệt vọng như vậy. Trước kia, bất kể là phải đối mặt với nguy hiểm khó khăn thế nào, Đường Kiếp tựa hồ như đều có chuẩn bị, mặc dù Thường Bạch Mi truy đuổi hắn tới cùng trời cuối đất, hắn cũng chỉ nói:
- Ta không muốn chấp vặt với gã.
Dường như hắn đều đã có tính toán từ trước hết rồi.

Nhưng lúc này, không ngờ hắn lại nói bại cục đã định, Thẩm Tình Đan không kìm chế được kêu lên:
- Không, ngươi sẽ không thua, ngươi làm sao có thể thua được chứ?

Đường Kiếp thất thần.

Từ khi nào thì Thẩm Tình Đan lại tin tưởng mình như vậy?

Mình và cô ta cũng chỉ mới kết giao.

Ầm!

Dòng nghịch lưu đến từ Thường Bạch Mi, gã đánh tan Vô Song Trảm, đánh thẳng vào Đoạn Tràng Đao, dư ba không dừng, tiếp tục va vào người Đường Kiếp, đánh bay hắn lên.

Đường Kiếp phun ra một ngụm máu, cười nói:
- Nha đầu ngốc, thiên hạ làm gì có ai không thua chứ? Ta dù sao cũng chỉ là Cửu Chuyển, đối thủ lại là Chân Nhân. Cho dù có trận pháp phụ trợ thì thế nào chứ? Vội vã bày trận, chung quy cũng không thể phát huy hết uy lực của pháp trận ngũ phẩm. Thắng là kỳ tích, còn thua mới là bình thường. Trận chiến này, ta có thể giết chết hai yêu vật biến hóa, cũng đã dốc toàn lực, tuy bại nhưng vinh, đâu có gì kỳ quái chứ.

Thường Bạch Mi cười ha hả:
- Ngươi biết vậy thì tốt.

Quyền thế, chưởng phong, chỉ kình liên tục xuất ra, vị Linh Hoàn Chân Nhân tới giờ phút này, mới chinh thức phát huy thực lực của bản thân tới tận cùng. Tu vi hùng mạnh, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy lực to lớn.

Kỳ thực, nếu lúc này gã dốc toàn lực, thì đã có thể giết chết Đường Kiếp.

Nhưng chỉ là gã không cam lòng, không muốn dễ dàng bỏ qua cho tên khốn khiếp này.

Gã muốn tra tấn Đường Kiếp tới chết mới hả dạ.

Thẩm Tình Đan hét lên:
- Ngươi còn có Thiên Sát Lôi Châu mà.

Đường Kiếp cố gắng vung đao nói:
- Thiên Sát Lôi Châu… được rồi, sẽ để cô thấy nó còn có tác dụng hay không.

Hắn vung tay lên, một viên Thiên Sát Lôi Châu được ném ra.

Thường Bạch Mi điên cuồng cười vang:
- Ta đang đợi thứ này đấy.

Tay gã vung lên, ống tay áo cuộn lại, cuốn lấy Thiên Sát Lôi Châu, bao một vòng quanh nó, sau đó hạt châu liền thay đổi phương hướng bay đi, kéo theo tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Trên bầu trời hiện ra một đám khói kinh người.

Uy lực hạt châu vẫn lớn như vậy, nhưng lại không thể nổ tới Thường Bạch Mi, duy có dư ba còn sót lại tràn về phía Thường Bạch Mi. Đáng tiếc, gã đã có chuẩn bị từ trước, thả ra một chiếc lồng bảo hộ, dư ba không tạo được một tia thương tổn cho gã, ngược lại Đường Kiếp thì bị chấn động toàn thân mệt mỏi rã rời.

Cửu Chuyển mới chỉ thành Tứ chuyển, gan thận dạ dày ruột phổi vẫn yếu đuối như cũ, tấn công này khiến hắn bị thương nặng. Ngũ tạng chịu tổn thương vỡ nứt ra, ngã trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy nổi, toàn thân đều là máu tươi.

Cùng lúc đó, cùng với chấn động kịch liệt, thì lôi quang đầy trời cũng tiêu tan.

Ngũ Lôi Âm Sát Trận bị Thiên Sát Lôi Châu phá vỡ.

- Đường Kiếp.
Thẩm Tình Đan không ngờ tới bảo Đường Kiếp sử dụng Thiên Sát Lôi Châu, lại khiến sự tình phát triển tới cục diện này, cô vô cùng hối hận.

Nhưng Đường Kiếp vẫn tươi cười như cũ:
- Nữ nhân ngốc nghếch, nếu cô còn không chịu đi, thì ta thực sự không giúp được nữa đâu.

Nói xong vung tay lên, lại ném ra thêm một viên Thiên Sát Lôi Châu nữa.

Tuy rằng thứ này không giết được Thường Bạch Mi, nhưng ít nhất cũng có thể phân tán lực chú ý của gã.

Quả nhiên Thường Bạch Mi vừa nhìn thấy Thiên Sát Lôi Châu, chân mày nhướn lên, động tác có chút khựng lại.

Thẩm Tình Đan nhìn Đường Kiếp bị thương đầy mình, cuối cùng cắn răng, lui về phía sau.

Kim điêu dưới sự khống chế của Thường Bạch Mi quay ngược lại tấn công Đường Kiếp, một người một thú vây công, tình thế của Đường Kiếp càng lúc càng nguy hiểm.

Phụt!

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu nữa, thương thế trên người không ngừng nặng thêm, nhưng trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn Thường Bạch Mi tràn đầy thương cảm và khinh thường.

Ánh mắt này khiến Thường Bạch Mi càng phẫn nộ, gã rốt cuộc không còn ý định kéo dài sinh mạng Đường Kiếp nữa, tay phải giơ ra nắm đấm, quát to:
- Nạp mạng đi!

Rồi đấm mạnh xuống.

Đối mặt với cú đấm trí mạng này, ánh mắt của Đường Kiếp lại vô cùng bình tĩnh.

Ngay khi hắn định tiếp nhận, thì trên bầu trời đột nhiên nổi lên một trận gió.

Thường Bạch Mi và Đường Kiếp đồng thời ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Cơn gió kia thổi tới, mang theo một luồng sáng màu bạc, rơi trên người Thường Bạch Mi. Thường Bạch Mi đột nhiên điên cuồng kêu lên một tiếng, vội vã lui lại, trong mắt ngập đầy vẻ căng thẳng.

Trong nháy mắt, Đường Kiếp nhìn thấy hai hàng lông mi của Thường Bạch Mi như dài ra một chút, nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm, tay gã khẽ run run.

Thường Bạch Mi thất thanh thét chói tai:
- Dòng thời gian.

Cơn gió thổi tới rồi mở rộng ra, trên không trung quét về phía Thường Bạch Mi.

Thường Bạch Mi thấy vậy vội vã lui lại, không dám để cơn gió chạm vào người mình.

Đường Kiếp chứng kiến cảnh này, trong lòng khẽ động, đúng lúc này móng vuốt của Kim điêu đâm vào sau lưng hắn.

Đường Kiếp lật tay tóm lấy con Kim điêu, ném mạnh nó vào trong cơn gió màu bạc kia.

Kim điêu rơi vào trong cơn gió, sau đó ánh sáng màu bạc tràn qua người nó. Đầu tiên là động tác của Kim điêu khựng lại, sau đó thân thể nó nhanh chóng trở nên già nua, da lông đều bong ra, cuối cùng hóa thành tro bụi, tiêu tan trong không khí.

- Qủa nhiên là dòng thời gian.
Đường Kiếp thấp giọng nói.

Chính hào quang màu bạc này trước kia đã giúp hắn lĩnh ngộ Đạo niệm dòng thời gian, nhưng uy thế lại mạnh hơn, và hung hãn hơn trước kia nhiều. Kim điêu thân là yêu vật Khai Trí bậc thượng phẩm, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua, trong nháy mắt đã vong mạng, có thể thấy được trong nháy mắt đó, tốc độ thời gian trôi qua cực nhanh.

Thường Bạch Mi mặc dù phản ứng khá nhanh, vừa chạm tới đã lui lại, nên mặc dù chỉ bị già đi một chút, nhưng có khi bên trong đã tổn thất vài chục năm dương thọ rồi.