- Đường Kiếp ở đây, lão nhi có dám đánh một trận!

Giờ khắc này, tiếng hô của Đường Kiếp đã khuấy động đất trời, ngay cả Thường Bạch Mi cũng cảm thấy hơi giật mình khi nhìn vào gương mặt tràn đầy tự tin của Đường Kiếp.

Thân ở trong pháp trận, lôi quang phủ kín đầy trời, Đường Kiếp cũng không muốn che giấu trận pháp của mình.

Thường Bạch Mi chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết ngay đây chính là một pháp trận ngũ phẩm.

Thường Bạch Mi hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Dựa vào một trận pháp bố trí vội vàng mà dám đối phó lão phu sao? Đúng là người si nói mộng!

Nếu Đường Kiếp không cất giấu pháp trận, có lẽ Thường Bạch Mi còn mất công tìm kiếm cẩn thận một lượt.

Nhưng thời khắc này hắn đã trực tiếp lấy ra, cho nên Thường Bạch Mi càng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng.

Với thực lực của y, hơn nữa còn có hai hóa hình đại yêu, quả thật là một trận pháp ngũ phẩm này chẳng đáng để vào mắt.

Thường Bạch Mi cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu bối ngông cuồng.

Dứt lời, Thường Bạch Mi giơ tay chỉ về phía trước, một ảo ảnh Thanh Long lập tức xuất hiện, lao thẳng tới Đường Kiếp. Dưới sự khống chế của y, con rồng này mở lớn, tựa như chân long giáng thế.

Đường Kiếp cũng không sợ hãi, liền hợp hai chưởng lại, điện quang phía sau ầm ầm bùng nổ, trong tích tắc đã hội tụ thành một con Điện Long, tiến lên nghênh đón đối phương.

Thanh Long và Điện Long đụng nhau, tạo thành vô số tia lửa điện, cảnh tượng này khiến cho người xem phải rùng mình sợ hãi.

Mãi một lúc lâu sau, hai con rồng này mới cùng nhau biến mất.

Lúc này, Thường Bạch Mi mới cười lớn rồi thu tay lại. Tuy thoạt nhìn có vẻ như y không chiếm được chút lợi ích gì từ chiêu thức này nhưng thật ra y mới chỉ dùng bẩy phần thực lực, hơn nữa năm chiến thú vẫn còn chưa trợ giúp.

Sau khi có Ngũ Lôi Âm Sát Trận, quả thật thực lực của Đường Kiếp tăng vọt nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dừng ở chỗ này mà thôi.

Sau khi thử dò xét qua thực lực của Đường Kiếp, Thường Bạch Mi cười dài một tiếng:

- Cũng chỉ thế mà thôi!

Y vung hai tay áo lên, nhanh chóng xông vào trong trận.

Một người năm thú đồng loạt xông tới, không coi đại trận ngũ phẩm ra gì.

Trong nháy mắt, một tia chớp bên trong trận chợt lao ra, nện xuống người đám người này.

Thường Bạch Mi cười khẩy một cái, giơ một tay lên nghênh đón tia chớp trong không trung kia.

Đồng thời Linh Hoàn trên người Thường Bạch Mi tăng vọt, y quát:

- Đường Kiếp, ta sẽ cho ngươi biết Thiên Tâm là như thế nào!

Theo tiếng thét này, chỉ thấy ánh chớp vô tận trên bầu trời kia dần dần ngưng tụ, tạo thành một chưởng lôi quang khổng lồ, quay ngược lại đè ép Đường Kiếp.

- Dùng tâm ta, nhập Thiên Tâm, là vì Thiên Tâm!

Thường Bạch Mi cười lớn, nói:

- Ngươi chỉ biết theo đuổi sức mạnh, không hiểu biết về Thiên Tâm Chân Nhân. Ta ý nhập thiên ý, đạo hợp thiên đạo, ý chí của ta là ý chí của trời đất, một trận pháp nhỏ bé này không thể ngăn cản được ta. Giết!

Thiên Tâm tức là trong cơ thể thai nghén linh tâm, nghênh thiên ý, hợp thiên đạo, là vì Thiên Tâm.

Đường Kiếp đã sớm biết được điều này nhưng rất ít người biết rõ nó hợp ở nơi nào, thể hiện ở chỗ nào. Thời khắc này, Thường Bạch Mi trở tay làm mưa, lật tay cũng thành mưa, dễ dàng khống chế được trận pháp ngũ phẩm này. Y có thể hội tụ điện quang để bản thân sử dụng, đó mới đích thực là chân lý Thiên Tâm.

Lúc này, nhìn thấy bàn tay điện quang khổng lồ ầm ầm hạ xuống, nét mặt của Đường Kiếp vẫn không thay đổi, chỉ hừ nhẹ, nói:

- Thực lực như ngươi mà cũng dám nói rằng hợp với thiên đạo sao? Thiên Tâm không thay đổi, lòng người vĩnh luân!

Dứt lời, tay trái của hắn thả lỏng, năm ngón tay từ từ đưa về phía trước, xuyên vào trong bàn tay điện quang khổng lồ kia, thả ra một luồng khí tức mênh mông hùng vĩ. Trong khoảnh khắc, bàn tay điện quang khổng lồ kia không thể duy trì, đột nhiên sụp đổ.

Ngay cả Thường Bạch Mi cũng phải kinh ngạc kêu lên:

- Tử Ngọc Tâm Pháp?

- Tinh mắt đấy.

Tử Ngọc Tâm Pháp của Tẩy Nguyệt phái vô cùng hào hùng khí thế, tuy biểu hiện về pháp thuật của nó khá bình thường nhưng xét về cấp độ cảnh giới lại rất mạnh mẽ. Tu giả có cấp độ càng cao thì lại càng ít ỷ lại vào pháp thuật, yêu cầu đối với việc cảm ngộ cảnh giới lại càng cao.

Thiên Tâm chính là một ranh giới rõ ràng nhất trong đó.

Xét về mặt dựa nhiều thủ thắng, Thú Luyện Môn đứng hàng đầu, nhưng nếu xét về việc cảm ngộ cảnh giới, Thú Luyện Môn lại thua xa Tẩy Nguyệt phái. Hơn nữa, pháp trận này vốn do Đường Kiếp tự mình bố trí, bởi vậy cho nên sau khi dùng Tử Ngọc Tâm Pháp, Đường Kiếp dễ dàng đoạt lại quyền khống chế pháp trận.

Đường Kiếp thuận tay chỉ ra, một đạo điện quang lại ngưng tụ ở trên không trung, hợp thành một chưởng lớn, nện xuống đầu Thường Bạch Mi.

Hai hàng lông mày trắng của Thường Bạch Mi nhướn lên, y quát:

- Đi!

Năm con chiến thú bên người y đồng loạt chống cự lại.

Y muốn dựa vào ưu thế cảnh giới để cướp đoạt trận pháp, nhưng không ngờ lại thật bại, rốt cuộc vẫn phải dựa vào năng lực của thuộc hạ. Dù sao thì trong phương diện này, Thương Bạch Mi cũng hơn đối thủ nhiều lắm.

Lúc này, năm con yêu thú đồng loạt ra tay. Con rắn trắng và con tê tê chia nhau tấn công Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan, còn con chim lớn, gấu chó cùng linh cẩu thì hợp lực chống đỡ tia chớp.

Nhìn hai hóa hình đại yêu vọt tới như vậy, Đường Kiếp chỉ hừ lạnh một tiếng, hai tay lập tức nặn ấn pháp, đánh ra một pháp thuật về phía con rắn trắng. Cùng lúc đó, Thẩm Tình Đan cũng lôi Chiến Vương Giáo của mình ra, hiển nhiên là đã quyết định sẽ xử lý con rắn trắng này trước rồi.

Nhưng con rắn trắng chợt bật cười ha hả, nghênh ngang chặn đứng đòn công kích của hai người. Miệng rắn mở lớn lè ra cái lưỡi cực dài, giống như một mũi tên nhọn phóng tới mặt Đường Kiếp.

Đây là một chiêu trí mạng của con rắng trắng. Lưỡi chính là phần mạnh nhất trên cơ thể con rắn, nó sinh ra kịch độc, lại nhọn hoắt vô cùng sắc bén. Một khi đánh trúng mục tiêu, chỉ cần rót thêm độc rắn vào thì cho dù là Thiên Tâm Chân Nhân cũng sẽ mềm nhũn ngay tại chỗ.

Lưỡi rắn phun ở ngay giữa mặt Đường Kiếp, chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe trên mặt Đường Kiếp, bị con rắn kia đánh bể đầu.

Kết quả lần này khiến cho con rắn trắng và con tê tê đồng thời ngơ ngẩn.

Chúng vốn cho rằng sẽ phải giằng co với Đường Kiếp một lát, không ngờ chỉ một lần công kích đa giết chết được Đường Kiếp rồi.

Biến hóa này làm cho khí thế như cầu vòng tiến công của con rắn trắng và con tê tề đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác hơi hoảng hốt.

Cùng lúc đó, Thường Bạch Mi kinh hãi gào lên:

- Cẩn thận!

Xoẹt!

Kim quang hiện ra.

Một bóng người từ bên nghiêng lao ra, giơ tay chém xuống. Một đao này chém vào đúng cái lưỡi rắn chưa kịp thu hồi hoàn toàn, chỉ một kích đã chém đứt lưỡi rắn.

- A!

Con rắn trắng đau đớn kêu lên thảm thiết.

Lúc này nó mới nhìn ra bóng người kia chính là Đường Kiếp.

- Khốn khiếp!

Con rắn trắng phẫn nộ rít lớn, thân thể thật dài cuốn trở về, như một cây roi dài quất về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhảy lùi về sau, đồng thời tay trái ấn xuống:

- Chuyển!

Đột nhiên, vùng lân cận chấn động mạnh một cái, Thường Bạch Mi chợt thấy phong cảnh bốn phía quay vòng một cái.

Núi giả vẫn là núi giả, nước biển vẫn là nước biển, đại thụ vẫn là đại thụ, chỉ là thời khắc này, vị trí vật thể bên trong đã xuất hiện biến hóa.

Thường Bạch Mi vốn ở phía sau, giờ lại chạy tới phía trước, phải quay đầu lại mới nhìn thấy con rắn trắng. Thẩm Tình Đan hiện ra ở một bên khác, đang chiến đấu cùng với con chim lớn. Con rắn trắng vốn ở trước mặt Đường Kiếp, lúc này Đường Kiếp lại ở đằng sau nó.

Đường Kiếp mỉm cười.

Tay phải cầm Kim Đao hung hăng chém vào thân thể con rắn trắng, chia nó thành hai đoạn.

Nhưng biến hình đại yêu không phải là dễ dàng đối phó như vậy đấy, một đao này chỉ nhập vào cơ thể một chút mà thôi. Con rắn trắng ngửa đầu thét dài, một nguồn lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể phát ra, đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.

Linh Triều như sóng biển nhưng không thể tới gần Đường Kiếp.

Con rắn trắng xoay người, đầu rắn hóa thành gương mặt mỹ nữ, nhưng vì tức giận mà giờ đây trở nên vặn vẹo, cực kỳ dữ tợn.

Nàng vừa hét lên một tiếng "Ngươi muốn chết", trên người lập tức mọc ra hai cánh tay, chộp tới Đường Kiếp.

Một trảo này xông tới Đường Kiếp nhanh như điện, đột nhiên Đường Kiếp cười lớn, vỗ tay mọt cái, nói:

- Ngũ Lôi, ra!

Trong thiên địa chợt lóe lên năm tia sáng rực rỡ.

Năm tia sét này đột ngột hiện ra tại không trung, bốn phía là điện quang vô tận không ngừng nhấp nháy, nhưng không che được vầng sáng của năm đạo lội điện này.

Chúng giống như năm lưỡi dao, trong nháy mắt xuất hiện đã bổ xuống, trảm vào người con rắn trắng.

Năm dòng suối máu phun lên. Dưới công kích ngũ lôi này, con rắn trắng đau đớn kêu thảm thiết, ngã bay ra ngoài, toàn thân nó bị quang điện quấn quanh, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy được, có thể thấy rõ uy lực của ngũ lôi này to lớn tới mức nào.

Tuy thực lực của Thường Bạch Mi mạnh mẽ nhưng lại không hiểu rõ pháp trận. Y không biết đây là trận gì, càng không hiểu phải đối phó với nó như thế nào. Biết trước khi vào trận phải thăm dò thử một chút đã là hành vi cực hạn của y rồi. Theo góc độ suy xét của y, thực lực mới là gốc rễ, bởi vậy y cũng không hiểu được chỗ ảo diệu của trận pháp này.

Uy lực chân chính của Ngũ Lôi Âm Sát Trận không nằm ở vô số tia chớp kia mà là năm đạo Âm Lôi này.

Trên thực tế, nói riêng về năm tia chớp này, ngay cả pháp trận tứ phẩm cũng không uy lực bằng. Nếu không sao có thể gọi là trận ngũ phẩm đánh chết Thiên Tâm, làm sao có thể để cho Thường Bạch Mi dễ dàng vượt qua được.

Năm đạo Âm Lôi này được hình thành từ khí Âm Sát ngưng tụ cùng lôi điện trong quá trình vận hành trận pháp, uy lực cực lớn. Tên gọi Ngũ Lôi Âm Sát Trận cũng chính là lấy từ năm đạo Âm Lôi này mà ra.

Ngũ lôi oanh đỉnh uy lực cực lớn, nếu được phát động vào lúc toàn thịnh, chỉ cần bắn trúng một chút thôi, chắc chắn con rắn trắng kia sẽ phải chết chứ không phải chỉ là trọng thương như lúc này.

Vì Đường Kiếp gấp gáp bố trí trận pháp ngũ phẩm cho nên gặp nhiều trở ngại, một vài thủ đoạn của hắn không bù đắp đủ chỗ thiếu hụt, cho nên uy lực Ngũ Lôi Âm Sát Trận chỉ có thể đạt đến mức này mà thôi.

Tuy vậy nhưng năm đạo Âm Lôi cũng có nhược điểm, một là chúng cần có thời gian ngưng tụ, không thể liên tục phóng ra, hai là chúng cần hấp thu khí âm sát, về phương diện này thì có thể đền bù thông qua vật liệu được. Nhược điểm thứ ba là một trận pháp chỉ có thể ngưng tụ tối đa là năm lần, tức là hai mươi lăm đạo Âm Lôi.

Thời khắc này, ngũ lôi oanh đỉnh xuống, con rắn trắng lập tức bị thương nặng.

Con tê tê vội vàng nhào đầu về phía trước muốn đâm Đường Kiếp một phát.

Tay trái của Đường Kiếp lại thi triển ấn pháp:

- Chuyển!

Mọi người lại di chuyển vị trí lần nữa.

Đây chính là tác dụng kỳ diệu của Đỗ Môn Kỳ.

Ngũ Lôi Âm Sát Trận vốn không có năng lực làm điên đảo càn khôn.

Nhưng đừng quên bọn hắn hiện đang ở trong một thời không thác loạn, càn khôn đổi chỗ trong bí cảnh, làm điên đảo càn khôn là bản năng của bí cảnh này, mà Đỗ Môn Kỳ chính là đầu mối then chốt khống chế tất cả những thứ này.

Lúc trước Đường Kiếp lấy phục chế thể mê hoặc, bản thân thì ẩn nấp, đó chính là công lao của Cảnh Môn Kỳ. Kinh Môn Kỳ thì đơn giản hơn, tác dụng của nó là nâng cao uy lực. Nếu không có Kinh Môn Kỳ, một trận pháp do Đường Kiếp vội vàng bố trí như thế này cũng rất khó có thể khiến cho con rắn trắng bị trọng thương.

Dựa vào Bát Môn Kỳ, Đường Kiếp càng sử dụng trận pháp này cực kỳ nhuần nhuyễn.

Thời khắc này điên đảo càn khôn, con tê tê đã hiện ra ở một nơi khác, vẫn tiếp tục lao đầu vọt thẳng tới trước, khoảng cách với Đường Kiếp ngày càng xa.

Đường Kiếp thì xuất hiện ở bên người con rắn trắng, lưỡi đao vàng lại đâm ra.

Giờ phút này, tuy thực lực của con rắng trắng vô cùng mạnh mẽ, nhưng lưỡi đã bị cắt đứt, bản thân lại bị thương nặng, cho nên tình huống so với Thường Minh Tâm lúc trước còn thua kém rất nhiều.

Trong tích tắc một đao đâm tới đầu con rắn trắng, đột nhiên, thân thể của nó nhoáng lên, đã biến hình thành một nữ tử, chỉ là dưới thân vẫn còn cái đuôi dài.

Nử tử nửa người nửa rắn này u oán nhìn vào mắt Đường Kiếp.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ thì thào:

- Ngươi… thật sự muốn giết ta sao?

Tâm thần Đường Kiếp hơi run rẩy, dường như cô gái trước mắt đã hóa thân thành Hứa Diệu Nhiên đang đau khổ cầu xin mình. Trong một khắc này, hắn cảm thấy choáng váng, nhất thời ngây ngốc đứng yên.

Con rắn trắng mỉm cười, mở rộng hai tay ôm cổ Đường Kiếp, dịu dàng nói:

- Thế mới đúng chứ…

Nó chậm rãi tới gần Đường Kiếp, ôm chặt cổ hắn.

Ở sau lưng Đường Kiếp, miệng của nó đã mở lớn, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, trong nháy mắt đã cắn xuống một ngụm vào cổ hắn.