Cùng lúc con rắn lớn lao xuống, nam tử mặc áo giáp vàng kia cũng cười dài, đâm ra một thương.
Hai đại yêu vật biến hình khiến cho toàn bộ phiến thiên địa này tràn ngập luồng sát khí.
Đối mặt với luồng khí thế công kích hùng hồn kia, Đường Kiếp cũng không thể nương tay, lập tức ném ra một viên Thiên Sát Lôi Châu.
Vừa nhìn thấy viên Thiên Sát Lôi Châu này, con rắn trắng sợ tới mức co rụt đầu lại, trong nháy mắt thân hình đã bay thẳng đến chân trời. Nam tử mặc áo giáp vàng cũng vội vàng tháo chạy, hào quang trên kim giáp kia càng trở nên rực rỡ.
Trong tích tắc bọn chúng tránh lui, Thiên Sát Lôi Châu cũng ầm ầm nổ tung, nguồn ánh sáng chói lọi, mạnh mẽ điên cuồng tuôn ra bốn phía.
Mặc dù hai con yêu thú này rút lui kịp thời, nhưng vẫn có một chút Thiên Sát Lôi Châu dính ở trên bộ kim giáp. Ngay lập tức, đại hán kia đau khổ kêu lên, vài mảnh lân giáp màu vàng lơ lửng bay trên trời, mang theo khá nhiều máu thịt.
Nhưng chuyện cũng chỉ đến đây là chấm dứt rồi.
Đây là lần đầu tiên Thiên Sát Lôi Châu của Đường Kiếp trở nên vô ích. Tuy uy lực của Thiên Sát Lôi Châu vô cùng cường đại, nhưng nếu ở dưới tình huống có sự chuẩn bị thì thật ra muốn phòng bị được nó cũng là chuyện không khó.
Nhưng ít nhất thì Thiên Sát Lôi Châu lần ày cũng đã ngăn cản hai con yêu thú tiến công. Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan thừa dịp này tiếp tục chạy đi, kéo dài khoảng cách.
- Muốn chạy sao?
Thường Bạch Mi hừ một tiếng, con chim lớn kia đã bay đi như mũi tên, đánh ra một tia sét thẳng tới đỉnh đầu hai người.
Tuy nó không phải là hóa hình đại yêu nhưng cũng là yêu thú Khai Trí thượng đẳng, cho nên tia sét này cũng vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù thể chất của Đường Kiếp có thể chống đỡ được lôi điện, nhưng khi tia sét này đánh vào người, không ngờ hắn cũng không chịu nổi, liền kêu lên một tiếng đau đớn. Ngay lập tức, tay phải của Đường Kiếp khẽ đảo một cái, một tia sáng màu vàng lập tức bắn tới phần cổ của con chim lớn kia.
Nhưng con chim kia đã sớm có chuẩn bị, vội vàng xòe cánh bay lên, khó khăn lắm mới tránh thoát được một kích này.
Cùng lúc này, con rắn trắng và con tê tê lại đánh tới lần nữa, duy chỉ có con gấu chó và linh cẩu là đứng yên tại chỗ bảo vệ Thường Bạch Mi, giương đôi mắt nhìn chăm chú.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy ra một nắm hạt đậu từ trong túi Giới Tử, vung tay rải ra.
Tát Đậu Thành Binh!
Lập tức, rất nhiều Đậu Binh cùng nhau tuôn ra, đánh về phía ba con yêu vật.
Thực lực của đám Đậu Binh này vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước, Lương Hưng Bang, Ngọc Uyển Nương cũng khó có thể chống cự lại đám Đậu Binh, huống hồ ba con yêu vật này còn yếu hơn Lương Hưng Bang, nhất thời không thể tiếp tục bước đi.
Nhưng Đường Kiếp biết rõ đám Đậu Binh này chỉ có thể ngăn cản được một lát mà thôi, không thể giết chết đám yêu vật kia đấy.
Lúc trước Đậu Binh có thể đối phó với đám người Lương Hưng Bang là bởi vì lúc ấy thân thể của Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương đều đã bị trọng thương. Giờ phút này, con rắn trắng và con tê tê đang tràn đầy sinh lực, hơn nữa còn có thêm gấu chó và Thường Bạch Mi trợ giúp, cho nên Đậu Binh bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bởi vậy, sau khi tung đám Đậu Binh ra, Đường Kiếp cũng không quay đầu nhìn lại mà là vội vàng kéo Thẩm Tình Đan cùng bỏ chạy.
Quả nhiên Thường Bạch Mi không thể đứng yên nhìn yêu thú quan trọng của mình bị vây bắt, liền lập tức đi lên hợp sức cùng yêu thú dọn dẹp mấy thứ chán ghét này. Mặc dù thực lực của bọn họ vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng phải mất khá nhiều thời gian mới quét sạch được đám Đậu Binh này, cho nên giờ phút này không còn nhìn thấy bóng dáng của Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan nữa.
Thường Bạch Mi cũng không nản lòng, hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn trốn? Có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay của lão phu sao?
Y vừa dứt lời, con linh cẩu kia đã hếch mũi lên không trung ngửi ngửi vài cái, sau đó phóng vụt đi. Thường Bạch Mi và bốn con yêu thú kia không dám chậm trễ, liền nhanh chóng đuổi theo. Mặc dù con linh cẩu này không phải là loại Trường Vẫn Tế Khuyển mà Thú Luyện Môn nuôi dưỡng, nhưng nó cũng có năng lực đánh hơi, lần theo dấu vết.
Ở bên này, Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan đã bay được một đoạn đường dài, quay đầu lại không nhìn thấy ai đuổi theo, lúc này mới dám bay chậm lại một chút.
Thẩm Tình Đan thở phào một hơi, nói:
- Phù, rốt cuộc cũng đã chạy toát rồi. Pháp thuật ngươi vừa dùng tên là gì vậy, thật sự là rất lợi hại đấy.
- Tát Đậu Thành Binh.
- Nói nhảm, ngươi nghĩ rằng bổn cung chủ chưa từng thấy qua pháp thuật Tát Đậu Thành Binh sao?
Thẩm Tình Đan lườm Đường Kiếp một cái, nói:
- Chiêu vừa rồi của ngươi không giống.
Đường Kiếp cũng không trả lời, nhìn về phía sau, nói:
- Tranh thủ lúc lão già kia chưa đuổi tới, ngươi hãy chạy nhanh ra khỏi chỗ này đi.
- Ngươi muốn đuổi bản cô nương đi sao?
Thẩm Tình Đan trừng mắt hỏi hắn.
Đường Kiếp bất đắc dĩ thở dài:
- Ta đã giết rất nhiều người của Thú Luyện Môn, lão già lông mày trắng kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Lúc này mới chỉ là tạm thời cắt đuôi y mà thôi, chắc chắn y sẽ lại nhanh chóng đuổi kịp.
- Chẳng phải ngươi có pháp thuật biến hóa thân hình đấy sao?
Thẩm Tình Đan hơi đảo mắt, hỏi.
Đường Kiếp lắc đầu trả lời:
- Đúng, nhưng nó vô dụng đối với Thú Luyện Môn.
Tuy Phục Chế Thuật cường đại nhưng đương nhiên cũng có chỗ thiếu hụt, đó chính là không thể phục chế mùi. Bởi vậy thủ đoạn dựa vào hơi thở để lần theo dấu vết của Thú Luyện Môn chính là khắc tinh của Phục Chế Thuật.
- Ta không đi. Bổn cung chủ không phải là loại người có thể vứt bỏ bằng hữu mà chạy.
Thẩm Tình Đan ôm cánh tay nói.
Đường Kiếp nghe được lời này liền trợn mắt há hốc mồm, rất muốn nói rằng ngươi không phải là bằng hữu của ta, nhưng lại cảm thấy lời này hình như quá linh hoạt, sắc bén rồi, rất dễ làm cho nàng bị tổn thương. Hắn còn đang do dự thì bỗng phát hiện ra điều gì, quay đầu lại đã thấy thân hình của Thường Bạch Mi thấp thoáng xuất hiện ở chân trời phía xa xa.
- Đúng là rất nhanh.
Đường Kiếp bất đắc dĩ nói.
Tuy tốc độ không phải là sở trường của Thường Bạch Mi nhưng dù sao y cũng là Linh Hoàn Chân Nhân, cho dù thuộc hàng thấp kém nhất, lúc toàn lúc truy kích vẫn nhanh hơn Đường Kiếp đấy.
Nhìn thấy Thường Bạch Mi đuổi kịp nhanh chóng như vậy, Đường Kiếp chỉ có thể ném ra một đám Đậu Binh, thừa dịp Đậu Binh giằng co cùng đối phương, hắn và Thẩm Tình Đan lại chạy, lần này không dám chậm trễ một giây, một phút nào nữa.
Một hồi trốn giết cứ tiếp tục như vậy.
Trong lúc chạy trốn, Đường Kiếp vắt óc suy nghĩ cách giải quyết, nhưng lúc này đây, cho dù hắn cố gắng như thế nào thì cũng vẫn không thể thoát khỏi sự truy bắt của con linh cẩu của Thường Bạch Mi. Hơn nữa, ở bên trong thác loạn thời không này, hắn không thể triệu hồi bản thể xuất hiện.
Theo thời gian trôi qua, Đậu Binh của Đường Kiếp càng ngày càng ít đi, không chỉ vậy, Đường Kiếp còn phải dùng thêm hai viên Thiên Sát Lôi Châu nữa.
Thấy mình sắp dùng hết thủ đoạn mà Thường Bạch Mi vẫn không ngừng truy kích, sắc mặt của Đường Kiếp càng lúc càng trở nên ảm đạm.
- Mẹ nó…
Hắn quay ra sau nhìn một cái rồi nói nhỏ:
- Ngươi muốn giết ta đúng không? Được, Linh Hoàn Chân Nhân thì sao, lão tử sẽ liều mạng với ngươi một trận.
Nói xong, thân hình hắn xoay chuyển, bay về một hướng khác.
Thẩm Tình Đan hoảng sợ, hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Đường Kiếp tức giận trả lời:
- Cho lão già khốn khiếp kia một chút phiền phức!
Nói rồi, hắn đã lao nhanh tới chỗ có mấy khối thạch đá lởm chởm ở phía trước. Đường Kiếp vừa tiến vào, trên bầu trời đột nhiên sáng lóe lên, một tia sét giáng xuống đầu hắn, đồng thời vô số thủy tiễn từ trong mặt nước đồng loạt bắn ra.
Thì ra nơi này có bầy một pháp trận.
Nơi này là một trong số rất nhiều pháp trận bên trong Vạn Thú Viên. Đường Kiếp rất am hiểu trận đạo, đương nhiên biết rõ lúc này không thể cứ thế mà xông vào. Trong chớp mắt, Đường Kiếp chợt vung hai tay lên, đánh ra vô số điểm sáng:
- Phá cho ta!
Chỉ thấy trong trận đã vang lên những tiếng ầm ầm nổ tung cực kỳ vang dội.
Hắn đang cưỡng ép phá trận.
Thẩm Tình Đan ngẩn người, lại thấy một vật chợt bay ra từ trong tay Đường Kiếp.
Vật kia tròn trùng trục, toàn thân đen nhánh, bên trên tròn bên dưới nhọn, giống như một quả chùy.
Vật ấy có tên là Phá Trận Tử, là đồ vật Đường Kiếp đã đoạt được từ trong tay Long Đảo. Tuy vậy nhưng từ trước tới nay Đường Kiếp luôn dựa vào năng lực bản thân để phá trận, rất hiếm khi dùng đến vậy ấy, nhưng hiện giờ chính là lúc để cho nó xuất hiện.
Bởi vì hắn không có nhiều thời gian.
Phá Trận Tử vừa xuất hiện, Đường Kiếp lập tức quăng mạnh về phía khai môn.
Khai môn là nơi trung tâm, mất chốt nhất của trận pháp, một khi bị phá vỡ, toàn bộ trận pháp căn bản sẽ trở nên vô hiệu.
Mặc dù thực lực của Đường Kiếp rất cường đại nhưng cũng rất khó có thể phá vỡ được khai môn.
Nhưng trong tích tắc Phá Trận Tử rơi xuống, nó lập tức phát ra luồng sáng rực rỡ, trong khai môn lập tức nổi lên một trận gió nổi mây phun.
Tiếp đó, Đường Kiếp khẽ đảo tay, đánh ra từng đạo từng đạo ấn vào về phía khai môn.
Mượn uy lực của Phá Trận Tử, hắn bắt đầu cưỡng ép xoay chuyển và bày trận một lần nữa.
Thời khắc này, Đường Kiếp liên tiếp đánh ra mười tám chưởng vào mười tám vị trí khác nhau, hắn quát:
- Phong Hỏa Lôi Đình, mau nghe hiệu lệnh của ta!
Dứt lời, sấm chớp dữ dội vừa rồi đột nhiên biến mất.
Sau đó, Đường Kiếp thu hồi Phá Trận Tử rồi đánh ra ba lá cờ nhỏ.
Kinh Môn Kỳ, Đỗ Môn Kỳ, Cảnh Môn Kỳ!
Ba là cờ này vừa xuất hiện, Đường Kiếp lại tung ra một vài vật liệu, dốc sức tạo ra một trận pháp hoàn toàn mới.
Thẩm Tình Đan ngạc nhiên hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
Đường Kiếp trả lời:
- Nơi này vốn là Điện Quang Hỏa Diễm Trận, một trận pháp cấp hai, uy lực bình thường, lại không có hiệu quả đối với yêu vật. Nhưng ta đã thay đổi một chút, hiện giờ nó đã trở thành Ngũ Lôi Âm Sát Trận ngũ phẩm, có hiệu quả với yêu vật.
- Ngươi muốn liều mạng cùng lão già kia tại đây sao?
Thẩm Tình Đan kinh hãi hỏi.
Đối thủ chính là Thiên Tâm Chân Nhân, thực lực vượt quá xa Đường Kiếp. Vậy mà chỉ dựa vào một cái trận pháp này, hắn cũng dám đánh một trận sao?
Mặc dù nói trận pháp ngũ phẩm có thể giết chết được Thiên Tâm, nhưng dù sao như vậy cũng thật sự là quá liều lĩnh rồi.
Không nói những thứ khác, chỉ bằng hiện tại Đường Kiếp vội vàng bố trí như thế này là có thể tưởng tượng ra uy lực của trận pháp ngũ phẩm này chỉ bằng một nửa bình thường đấy.
Trong tình huống như thế này, phải đồng thời đối mặt với một Thiên Tâm, hai hóa hình đại yêu, ba yêu vật Khai Trí, khó khăn không thể tưởng nổi.
Đường Kiếp chậm rãi rút Đoạn Tràng Đao ra, nói:
- Nếu như ngươi sợ hãi thì có thể rời đi.
Đường Kiếp khẽ cắn môi, đứng yên không nhúc nhích.
Thấy nàng kiên định như vậy, Đường Kiếp bất chợt sợ run lên, rốt cuộc nói:
- Ngươi cần gì phải thế? Chúng ta cũng không phải là quá thân quen, ngươi không cần phải đồng sinh cộng tử cùng ta.
Thẩm Tình Đan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói:
- Chỉ là ta không có thói quen tùy tiện vứt bỏ đạo hữu.
- Đạo hữu…
Đường Kiếp khe khẽ nhấm nuốt từng chữ này, hơi mỉm cười một cái.
Hắn nói:
- Đúng vậy, đạo hữu!
Lời nói này xem như Đường Kiếp đã chính thức thừa nhận Thẩm Tình Đan là bạn rồi. Nhìn dáng vẻ của hắn, Thẩm Tình Đan cũng bật cười.
Hai người cứ sóng vai đứng như vậy, không trốn chạy nữa, yên lặng chờ Thường Bạch Mi đến.
Rất nhanh, thân hình của Thường Bạch Mi lại xuất hiện lần nữa.
Đi cùng y là năm con chiến thú hùng mạnh.
Nhìn thấy Đường Kiếp không bỏ trốn, Thường Bạch Mi cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó liền mừng như điên, quát:
- Đường Kiếp, rốt cuộc ngươi cũng không chạy nữa hả?
- Đương nhiên.
Đường Kiếp hừ nhẹ nói:
- Ngươi trăm phương nghìn kế muốn tìm tới cái chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường thì đã sao?
Nói xong, hai tay Đường Kiếp rung lên, điện quang phía sau lập tức bùng lên, hắn quát lớn:
- Đường Kiếp ở đây, lão nhi có dám một trận chiến!
Có dám một trận chiến!
Có dám một trận chiến!
Có dám một trận chiến!
Một tiếng hô vang vọng khắp đất trời.