Thường Bạch Mi xuất hiện vừa là chuyện ngẫu nhiên cũng vừa là chuyện tất nhiên.
Từ sau khi y đụng vào bí cảnh Quỷ Vệ, luôn cảm thấy kỳ lạ, kiên quyết cho rằng Đường Kiếp nhất định sẽ đến. Cho nên y không vội đi trên đảo mà là cố gắng thu gom đám đệ tử xung quanh.
Bởi vì áp lực ở phía bên ngoài nhẹ hơn bên trong, cho nên y chỉ gom góp được thêm mấy người.
Vì vậy y liền mang theo những đệ tử Thú Luyện Môn này đi khắp nơi tìm Đường Kiếp.
Sự cố chấp luôn là cơ sở để đạt được thành tựu, quả thật hôm này sự cố chấp đó đã giúp y tìm thấy Đường Kiếp.
Giờ khắc này, y toàn lực đuổi bắt, nhanh chóng thu ngắn khoảng cách với Đường Kiếp.
Với tốc độ của y, trong tháy mắt đã vượt qua sát bên người Thạch Thương Hiên và Cổ Thu Lai, vừa đuổi giết vừa quát Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ngươi không trốn thoát được đâu!
Một bàn tay đã đánh về phía xa.
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn y một cái, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ chế giễu và khinh thường.
Tay trái hắn nắm vai Thẩm Tình Đan, tay phải vươn ra, búng một cái vào không trung.
Cái búng tay này rơi vào trong mắt Thường Bạch Mi, y lập tức cảm thấy nguy hiểm, trong lòng biết không tốt, theo bản năng phát động vòng bảo hộ.
Nhưng mà đã chậm một bước.
Đường Kiếp vừa mới búng tay một cái.
Uỳnh!
Nước biển chợt bùng lên một cột nước cao ngút trời.
Một ánh đao sắc bén đã từ dưới mặt nước lao thẳng về phía Thường Bạch Mi.
Cùng lúc đó, hai mươi thanh Vân Tùng Thiên Đao trên bầu trời cùng cấp tốc trảm xuống.
Không chỉ thế, bàn tay lớn Kình Thiên, Phi Tinh loạn chỉ cũng cuồn cuộn lao tới, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ khu vực này đã bị rơi vào trong công kích điên cuồng nhất.
Thường Bạch Mi chính là một đầu xông vào trong cạm bẫy gió lốc pháp thuật. Mặc dù thực lực của y rất lớn mạnh nhưng cũng khó có thể chống đỡ được pháp thuật khủng bố như vậy.
Phải biết rằng tu giả có sử dụng vòng bảo hộ rất khác với tu giả không dùng vòng bảo hộ. Dưới tình huống không dùng vòng bảo hộ, năng lực phòng ngự tự thân của một vị Thiên Tâm Chân Nhân chỉ hơn mức giới hạn của Thoát Phàm Cảnh.
Mà xét về phương diện này, Thiên Tâm của Thú Luyện Môn lại còn yếu kém hơn, bởi dù sao cái bọn họ am hiểu cũng là luyện thú, thực lực bản thân thua xa những cường giả cùng cấp tại các môn phái khác. Nói về năng lực bản thân, khi toàn thịnh nhất, y cũng chưa chắc đã vượt qua Thường Minh Tâm thời kỳ suy yếu. Dưới tình huống không dùng luyện thú, Linh Hoàn Chân Nhân của Thú Luyện Môn chưa chắc đã đánh thắng được một Thoát Phàm đỉnh cao của Tẩy Nguyệt phái.
Bởi vậy, cho dù Thường Bạch Mi là Linh Hoàn Chân Nhân nhưng đối mặt với loại công kích này, cũng có khả năng bị một kích giết chết.
Nhưng đúng lúc này, Thạch Thương Hiên kia đột nhiên lao đến, giơ tay khẽ đập vào người Thường Bạch Mi.
Huyền Hoàng Thần Giáp Phù!
Một luồng sáng màu vàng từ trên người Thường Bạch Mi chợt lóe lên, ngay sau đó, cơn lốc pháp thuật bàn tay lớn Kình Thiên cùng Vân Tùng Thiên Đao đồng loạt từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh vào người Thường Bạch Mi, làm cho những tia sáng màu vàng trên người y liên tục bắn ra ngoài.
Mặc dù lực phòng ngự của Huyền Hoàng Thần Giáp Phù mạnh mẽ tới kinh người, nhưng phải hứng chịu cơn lốc pháp thuật khủng bố của Đường Kiếp, rốt cuộc nó cũng vẫn bị đánh cho ảm đạm, dần dần tan biến hoàn toàn.
Tuy nhiên, có một bước đệm này, rốt cuộc Thường Bạch Mi cũng có cơ hội chống đỡ lại.
Trong giây lát Huyền Hoàng Thần Giáp Phù tan biến, tay phải y vỗ một cái, trên người lại sáng lên một đạo bạch quang, hình dáng giống như áo tiên, kín mít không chút kẽ hở. Bây giờ, duy chỉ có chưởng phong Đại Ma La Thiên Vương Chú mới có thể công kích được y bởi nó có mặt ở khắp nơi, còn những công kích khác đã trở nên vô hiệu rồi.
- Thương Hiên, làm tốt lắm!
Thường Bạch Mi khen một tiếng.
Chuyện vừa xảy ra thật quá mạo hiểm, Thường Bạch Mi bị rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Giờ phút này, y rất cảm kích Thạch Thương Hiên, liền quyết định sau khi trở về sẽ dìu dắt tiểu tử này thật tốt.
Nhưng khi y quay đầu nhìn lại thì lại thấy thi thể của Thạch Thương Hiên đang từ không trung rơi mạnh xuống.
- Thương Hiên…
Thường Bạch Mi ngơ ngẩn.
Lúc này y mới nhận ra, vì muốn cứu mình, Thạch Thương Hiên cũng đã bị rơi vào trong cạm bẫy gió lốc pháp thuật kia.
Mặc dù trên người y cũng có Huyền Hoàng Thần Giáp Phù nhưng lúc trước giao thủ cùng Thẩm Tình Đan, Huyền Hoàng Thần Giáp phù đã sớm rạn nứt rồi. Y lại không có năng lực nối pháp thuật tinh diệu như Thường Bạch Mi, cho nên bị gió lốc pháp thuật đánh chết tại chỗ.
Thường Bạch Mi vừa sợ vừa giận, quay đầu nhìn tới phương xa, lại thấy trên mặt của Đường Kiếp hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Đúng vậy.
Kinh ngạc.
Vì muốn chắc chắn một kích vừa rồi đánh trúng Thường Bạch Mi, hắn đã dùng đạo Nhân Quả.
Thường Bạch Mi ẩn nấp và gió lốc pháp thuật đánh ra là mầm mống, kết quả chính là Thường Bạch Mi cần phải xuất hiện ở trên điểm thời gian mà Đường Kiếp đã tính toán.
Trong một khắc này, đạo Nhân Quả và đạo Thời Gian kết hợp với nhau, tạo thành một cách dùng vô địch xưa nay chưa từng có.
Nhưng mà Thường Bạch Mi vẫn chưa chết!
Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn gieo xuống nhân, cũng đã nhận được quả, nhưng kết cục lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đây là lần đầu tiên nhân quả Đường Kiếp mất đi hiệu lực.
Chẳng lẽ là vì Thường Bạch Mi là Chân Nhân nên mình không thể tính kế sao?
Hay là bởi vì đạo Nhân Quả vốn không phải tồn tại sự chắc chắn?
Hay là còn có thứ gì khác?
Đường Kiếp nhìn chằm chằm vào mắt Thường Bạch Mi, trong một khắc này, hắn cảm thấy hơi động lòng, dường như đã lĩnh ngộ thêm điều gì đó.
Nhưng hiện giờ không phải là lúc để cho hắn ngộ đạo.
Ngay sau đó, Thường Bạch Mi đã lại đuổi theo Đường Kiếp.
- Đi!
Đường Kiếp quát một tiếng rồi buông Thẩm Tình Đan ra, hai người nhanh chóng bay đến phương xa, đằng sau là Thường Bạch Mi không ngừng truy đuổi.
Đuổi theo!
Cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt bằng được tên tiểu tử này!
Một đường bay nhanh, ánh mắt của Thường Bạch Mi nhìn Đường Kiếp tràn ngập thù hận.
Y hét lớn:
- Năm chiến thú, đi ra cho ta!
Theo tiếng quát lớn của Thường Bạch Mi, năm bóng đen lập tức lao ra từ thú bài bên trong tay y. Đó là một con chim màu vàng, một con gấu chó, môt con rắn trắng, một con tê tê và một con linh cẩu.
Vừa xuất hiện, con rắn trắng và con tê tê đã đồng thời bay lên. Con rắn hóa thành một nữ tử mặc y phục màu trắng, con tê tê thì biến thành một đại hán khôi khô, toàn thân khoác giáp trụ cứng rắn.
Hóa hình đại yêu!
Trong lòng Đường Kiếp rất căng thẳng.
Khác với đệ tử Thoát Phàm Cảnh, bởi vì hóa hình đại yêu rất ít ỏi, cho nên không phải Chân Nhân nào cũng có thể hóa hình đại yêu đấy.
Đệ tử Thoát Phàm Cảnh có thể dự trữ các loài yêu vật, tùy tình huống sẽ lấy ra dùng, nhưng nhóm Chân Nhân thì hoàn toàn khác. Họ có thể dự trữ yêu vật cấp thấp, nhưng yêu vật cao cấp lại thường có mức giới hạn cao nhất, thu thập không đủ.
Sở dĩ như vậy là vì hai nguyên nhân.
Một là số lượng yêu vật cao cấp có hạn. Một gã Thú Luyện Môn có thể kết hợp với yêu vật cùng cấp, nhưng Tê Hà Giới đã sớm là chúa tể thế giới nhân loại, yêu vật chỉ có thể an phận ở một góc. Số lượng yêu vật đã sớm ít hơn số người, trên thực tế, số lượng yêu vật này chỉ vừa đủ số lượng cần thiết của Thú Luyện Môn mà thôi, chứ đừng nói tới chuyện có rất nhiều yêu vật cao cấp cho Thú Luyện Môn rồi.
Nguyên nhân thứ hai là yêu vật cao cấp rất khó bị thuần hóa. Thật ra mỗi một con yêu vật bắt được đều đòi hỏi tự thân tu giả cố gắng, lại không được người khác trợ giúp, nếu không, với yêu vật tính tình kiêu ngạo, nó thường thà chết cũng không chịu cúi đầu. Yêu vật cấp thấp thì có trí tuệ thấp kém hơn, lại dùng làm luyện thú, cho nên dễ dàng bị thu phục. Nhưng yêu vật cấp cao lại dùng để nâng cao tiềm lực cho chủ nhân, bình thường sẽ không bị hủy diệt thần trí, cho nên bản thân tu giả lại càng cần phải nỗ lực hơn.
Là tu giả của Thú Luyện Môn, trong quá trình tu luyện, năng lực bản thân sẽ ngày càng yếu đi, thuần thú sẽ ngày càng mạnh lên.
Ở cảnh giới thấp, thực lực bản thân tu giả Thú Luyện Môn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khi đạt tới cảnh giới cao lại hoàn toàn không có tư cách đấu một mình với người khác. Chính bởi vậy cho nên rất khó có thể thu phục được yêu thú cấp cao.
Nói cách khác, nếu ngươi muốn thu phục được yêu thú cấp cao, ngươi nhất định phải đánh bại nó và tu luyện Vạn Thú Đồng Tâm Quyết. Nếu muốn đánh bại nó, nhất định thực lực bản thân phải cường đại, nhưng nếu muốn Vạn Thú Đồng Tâm Quyết lớn mạnh thì sẽ dẫn đến thực lực bản thân sẽ giảm xuống.
Bởi vậy đã tạo thành một cái tuần hoàn chết.
Đối với hầu hết đệ tử Thú Luyện Môn mà nói, cách giải quyết vấn đề này là tự mình bồi dưỡng, nhưng như vậy sẽ cần rất nhiều tài nguyên
Đương nhiên nếu bọn họ thật sự có thể dễ dàng tập hợp đủ số hạn mức tài nguyên cao nhất thì đã sớm vô địch thiên hạ rồi.
Vạn Thú Đồng Tâm Quyết có thể tu luyện tới mức cao nhất là tầng mười ba. Nếu một Tử Phủ có đồng thời nắm giữ mười ba con Phân Thần yêu thú, thì đó lại là cái khái niệm gì?
Bất kể là nói thế nào thì một Linh Hoàn Chân Nhân như Thường Bạch Mi cũng chỉ có thể có được hai con hóa hình yêu vật, dù vậy cũng đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy ở trong Thú Luyện Môn rồi.
Thời khắc này, hai con yêu thú hóa thành hình người, nữ tử do con rắn trắng biến thành đã kêu lên:
- Cái gì? Chỉ là một tên Cửu Chuyển nhỏ bé mà thôi. Thường Bạch Mi, sao ngươi lại thả tất cả chúng ta ra vậy?
- Ít nói nhảm đi!
Thường Bạch Mi quát lên:
- Tiểu tử này chính là Đường Kiếp, toàn lực đánh chết hắn!
- Đường Kiếp trong trận chiến Bích Hải thanh thiên sao?
Con gấu đen kia lên tiếng hỏi. Ngoài hai con hóa hình đại yêu kia, chỉ có con gấu chó Khai Trí đỉnh cao này không ngờ cũng được phép giữ lại thần trí.
Ở Thú Luyện Môn, yêu vật được giữ lại thần trí có tiềm lực phát triển hơn luyện thú thông thường, thực lực cũng càng mạnh mẽ hơn. Bởi vậy, có thể thấy được, cho dù con gấu chó này không phải là hóa hình đại yêu, nhưng xem ra thực lực cũng không hề thua kém.
Đại hán mặc áo giáp vàng do con tê tê kia biến thành, cầm trường thương trong tay, lên tiếng nói:
- Mặc kệ hắn là ai, chủ nhân đã có lệnh, cứ giết đi là được!
Dứt lời, nó đã nhảy dựng lên, phi thân đánh tới Đường Kiếp. Trường thương trong tay nhanh chóng phóng ra một mũi thường dài sắc bén, xuyên phá hư không, đâm thẳng vào Đường Kiếp.
Đường Kiếp lập tức phát động Vô Tướng Kim Thân, toàn lực chém ra một đao. Hắn hy vọng một đao này có thể phá tan thương mang của đối phương, mượn lực rời đi.
Nhưng trong chớp mắt đao thương va chạm, thương mang như nắng gắt nhô lên cao hòa tan băng tuyết, chỉ một kích đã phá tan đao kình của Đường Kiếp, luồng sóng khí mãnh liệt xoẹt qua thân thể Đường Kiếp, đã cạo xuống khá nhiều máu thịt từ trên người hắn.
Đối mặt với một thương này, Vô Tướng Kim Thân dường như không tồn tại vậy.
Đường Kiếp biết ngay không tốt, không nói tới những thứ khác, chỉ riêng thực lực của hóa hình đại yêu này, hắn đã xa xa không phải là đối thủ.
Nói về thực lực bản thân của người Thú Luyện Môn, ngoại trừ loại ngoại tộc vốn có liên hệ trực tiếp với yêu thú như Thường Minh Tâm ra, Thường Bạch Mi này có được hai hóa hình đại yêu, như vậy nếu tổng hợp thực lực, y đã vượt xa Thường Minh Tâm.
Đường Kiếp vốn nghĩ năng lực bản thân của y là một điểm yếu, nhưng vừa rồi đánh lén không thành, hiện giờ không còn hy vọng có thể giết chết được y nữa.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp đẩy Thẩm Tình Đan một cái, nói:
- Ngươi đi mau, người hắn muốn đuổi theo là ta!
- Không!
Thẩm Tình Đan kêu thét lên.
Thường Bạch Mi cười ha hả, nói:
- Đi sao? Muốn chạy trốn dưới tay bổn phái đâu dễ dàng như vậy? Đừng quên đối thủ của các ngươi là ai!
Mặc dù người của Thú Luyện Môn thiếu sức bật, tự thân gầy yếu, nhưng họ cũng có ưu thế riêng, đó chính là sở trường đuổi giết.
Bất luận là ngửi dấu vết phân biệt tung tích hay là Thiên Nhãn quan sát, Thú Luyện Môn đều có chỗ hơn người. Hơn nữa, bởi vì nắm giữ rất nhiều yêu thú cho nên họ hoàn toàn không lo đối phương chia nhau chạy trốn.
Nếu Thẩm Tình Đan và Đường Kiếp tách ra, chắc chắn Thường Bạch Mi sẽ sai con tê tê và rắn trắng phân công nhau truy kích.
Thời khắc này, Thường Bạch Mi chỉ một ngón tay ra, quát:
- Giết đôi cẩu nam nữ này!
Nữ tử áo trắng kia chợt chui vào không trung, biến thành một con rắn khổng lồ, há mồm muốn cắn nuốt hai người.