Bốn mắt nhìn nhau.

Tay Đường Kiếp đặt trên môi của Thẩm Tình Đan, nơi tay chạm thật ấm áp và mềm mại như ngọc.

Đôi mắt của Thẩm Tình Đan như bừng sáng, nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp. Câu nói vừa rồi của hắn đã khiến nàng ngừng chống cự, cũng khiến cho thời gian lúc này như ngừng trôi.

Sau đó hai người mới hồi phục tinh thần lại.

Đường Kiếp chậm rãi buông Thẩm Tình Đan ra rồi lùi về phía sau.

Thẩm Tình Đan nhanh chóng ngồi dậy chỉnh sửa quần áo một chút rồi làm thủ thế.

Đường Kiếp hiểu ý nàng, liền khoa chân múa tay ra hiệu cho nàng biết ở bên ngoài có không ít người.

Thẩm Tình Đan vội vàng đi theo Đường Kiếp rời khỏi căn phòng, chỉ thấy Đường Kiếp lấy ra một thanh dao găm màu vàng sắc bén, chặt một cành cây thô to thành hai đoạn cao bằng thân người.

Trong lúc vẫn còn kinh ngạc, Thẩm Tình Đan lại thấy Đường Kiếp không biết sử dụng pháp thuật gì mà có thể biến hai đoạn thân cây kia trở thành hình dáng của Đường Kiếp và nàng đang tiến vào trong phòng.

Thẩm Tình Đan còn chưa kịp hiểu rõ đã bị Đường Kiếp kéo chìm xuống nước.

Nước biển che mất sự ngạc nhiên của nàng, khiến tất cả lời muốn nói đều hóa thành bọt khí. Nàng nổi lơ lửng trong nước, nước biển nâng quần áo và mái tóc của nàng lên, thoạt nhìn giống như mỹ nhân ngư vậy.

Thẩm Tình Đan nhìn Đường Kiếp lại dùng lưỡi dao cắt lấy vài đoạn thân cây, thân cây biến thành cá mập, không ngừng lẩn quẩn ở trên đỉnh đầu bọn họ, chắn tầm nhìn phía trên.

Thẩm Tình Đã cũng đã từng gặp qua rất nhiều loại ảo thuật, nhưng ảo thuật chân thật và thần kỳ giống như Phục Chế Thuật thì lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thời khắc này, nàng kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp cười cười, khẽ chỉ tay lên phía trên.

Từ khe hở kia, Thẩm Tình Đan nhìn thấy ba bóng người đang từ mặt nước đi tới gần phòng ngọc.

Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng ngọc liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt thả luyện thú ra, hiển nhiên đây chính là người của Thú Luyện Môn.

Luyện thú vừa xuất hiện, ba người kia lại cùng lúc thi triển pháp thuật. Một người cầm đầu đưa một trảo vào khoảng không, lập tức, một tia sét từ không trung đánh xuống, ầm ầm oanh kích căn phòng ngọc.

Cùng lúc đó, hai đệ tử Thú Luyện Môn khác cũng ra tay, thả ra ánh đao bóng kiếm.

Ỷ vào thủ đoạn đánh lén, ba người này thẳng tay sử dụng pháp thuật có uy lực lớn nhất. Trong tiếng ầm ầm vang dội cùng ánh sáng rực rỡ, toàn bộ căn phòng ngọc đã nổ tung.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Tình Đan tức giận đến nổ phổi, đám người Thú Luyện Môn này thật quá độc ác, rõ ràng việc này không liên quan gì tới mình, vậy mà bọn họ lại cùng nhau ra tay, không thèm để ý đến người vô tội.

Trong lòng nàng vô cùng tức giận, đã bơi dọc theo đám cây trong biển, lặng yên trồi lên mặt nước.

Đứng ở sau lưng ba người, gương mặt của Thẩm Tình Đan mang nặng sát khí, nhanh chóng đánh ra một chưởng.

Ngọc Cơ Thủ.

Bàn tay trắng nõn giống như ngọc thạch đánh trúng lưng một gã đệ tử Thú Luyện Môn phía sau, tên đệ tử Thú Luyện Môn kia liền ngửa đầu phun mạnh ra một ngụm máu tươi. Ngay sau đó, trên ngọc chưởng của Thẩm Tình Đan chợt phát ra một mảnh linh triều kinh thiên, khiến tên đệ tử Thú Luyện Môn lập tức chia năm xẻ bẩy, cho đến chết cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, hai tên đệ tử Thú Luyện Môn còn lại mới nhận ra có chuyện bất thường, vội vàng bay ra xa, đồng thời sai khiến yêu thú vồ đến.

Ngay khi bọn hắn bay lên, Thẩm Tình Đan cũng vung tay trái lên, một tay áo thật dài đã bao phủ xuống.

Thủy Vân Tụ.

Đại Năng Tiêu Dao Cung năm đó tung hoành vạn giới, được mệnh danh là tay áo cuốn Càn Khôn, một chưởng phá vỡ trời cao, ám chỉ chính là hai tuyệt chiêu Thủy Vân Tụ và Ngọc Cơ Thủ của Tiêu Dao Cung.

Đương nhiên Thẩm Tình Đan không đủ năng lực tái hiện lại thần uy tổ tông ngày đó, nhưng cho dù chỉ có một phần uy năng thì tu giả bình thường cũng khó có thể chống đỡ.

Tay áo kia mờ mịt giống như tấm màn sân khấu buông xuống, bao bọc lấy toàn bộ khu vực này. Đám yêu thú do hai tên đệ tử Thú Luyện Môn thả ra còn chưa kịp ra oai đã bị một chiêu này cuốn đi hết.

Bàn tay phải lại đưa ra, lại là một chiêu Ngọc Cơ Thủ.

Tuy nhiên lúc này đây, hai tên đệ tử Thú Luyện Môn kia đã có chuẩn bị, tên đệ tử bị tập kích bỗng lấy ra một lá bùa, vỗ mạnh vào người một cái.

Trong tích tắc, một lồng ánh sáng màu vàng đã bao bọc thân thể y, Ngọc Cơ Thủ đánh tới chỉ có thể làm cho màn sáng màu vàng chấn động một trận, lại không thể phá vỡ nó. Uy thế của Ngọc Cơ Thủ không hề thua kém Liệt Ngọc Chỉ, nhưng không ngờ vòng bảo hộ màu vàng này lại có được năng lực phòng ngự kinh người như thế.

- Huyền Hoàng Thần Giáp Phù?

Thẩm Tình Đan thấp giọng hô lên.

Huyền Hoàng Thần Giáp Phù nổi tiếng là có lực phòng ngự kinh người, được xưng là một trong mười loại pháp phù phòng ngự mạnh mẽ nhất Tê Hà Giới, tuy nhiên chỉ có Thiên Thần Cung mới có loại bùa này. Hàng năm, Thú Luyện Môn đều thu mua rất nhiều Huyền Hoàng Thần Giáp Phù của Thiên Thần Cung, dùng làm vật đổi lấy điểm cống hiến ở trong môn phái.

Không ngờ tên đệ tử Thú Luyện Môn này đã đổi được một tấm pháp phù này, dễ dàng chặn đứng một kích của Thẩm Tình Đan.

Thẩm Tình Đan vốn dự định giết chết hai người trước, sau đó sẽ ứng phó với người còn lại. Nhưng vào lúc này, rốt cuộc vẫn biến thành cục diện một chọi hai.

Trong lúc tên đệ tử Thú Luyện Môn kia đang ra sức chống đỡ Ngọc Cơ Thủ, gã đệ tử Thú Luyện Môn còn lại cũng lấy ra một vật, là một cái ô.

Ô kia vừa xuất hiện đã liên tục xoay tròn ở trên không trung, trong chớp mắt, vô số băng tuyết bỗng từ không trung rơi xuống. Luồng hàn khí âm u phả vào mặt, nhiệt độ chợt giảm xuống cực nhanh, một lớp băng mỏng đã ngưng tụ trên mặt biển.

Vào thời khắc này, thân hình của Thẩm Tình Đan hơi ngưng lại, tên đệ tử dùng Huyền Hoàng Thần Giáp Phù kia đã cười ha hả, đánh một quyền thật mạnh lên bầu trời, quát:

- Phá cho ta!

Thủy Vân Tụ ầm ầm chấn động, dâng lên từng gợn sóng lớn.

Chỉ đơn thuần là lấy lực kháng lực, đương nhiên nắm đấm thép của tên đệ tử Thú Luyện Môn kia không thể phá nổi Thủy Vân Tụ, nhưng trong Thủy Vân Tụ vẫn còn che phủ sáu con luyện thú. Dưới hai tướng giáp công, Thẩm Tình Đan cũng không thể chịu nổi, trong giây phút này, thân hình theo gió bay lên, cũng lấy là một vật, là một chiếc đèn đồng.

Chiếc đèn đồng ở trong tay nàng, không lửa tự cháy, ánh lửa từ từ khuếch tán, như gió xuân mang tới sự ấm áp, thổi tan cái lạnh thấu xương đi.

Ngay sau đó, Thẩm Tình Đan thổi nhẹ một hơi vào ngọn lửa đèn đồng, một đám lửa chợt cuốn ra, đánh úp về phía hai tên đối thủ.

Gã đệ tử Thú Luyện Môn sử dụng Huyền Hoàng Thần Giáp Phù kia lại lấy ra một là bùa vỗ xuống mặt biển, một con rồng nước khổng lồ nhanh chóng xuất hiện, nghênh đón ngọn lửa của Thẩm Tình Đan. Trong giây phút nước lửa giao hòa, đã kích động ra một luồng sáng kinh người.

Cùng lúc đó, tên đệ tử sử dụng ô băng tuyết liền chỉ tay lên bầu trời, một viên Thấu Cốt Đinh đã bay lên không trung.

Cũng không biết Thấu Cốt Đinh này được tạo thành từ vật gì, thoạt nhìn đen ngòm như bình tường, nhưng khi đánh vào Thủy Vân Tụ của Thẩm Tình Đan lại khiến cho tay áo kia mở ra một lỗ hổng.

Sau một khắc, linh quang lóe lên trên bầu trời rồi biến mất, sáu con luyện thú bị Thẩm Tình Đan cuốn vào kia không ngờ rối tít té ra ngoài. Vào lúc này, Thẩm Tình Đan cũng cảm thấy kinh hãi, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.

Hai gã đệ tử kia bật cười ha hả, nói:

- Thẩm Tình Đan, thì ra là tiện nhân nhà ngươi, mau giao Đường Kiếp ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Trong hai người này, một người tên là Thạch Thương Hiên, một người là Cổ Thu Lai, một tên thiên về bùa chú, một tên thiên về pháp bảo, ở trong Thú Luyện Môn cũng nổi tiếng là hợp tác ăn ý.

Thời khắc này, Thạch Thương Hiên vung tay lên, lại lấy ra ba lá bùa. Ba lá bùa này bay về phía ba con quạ Hỏa Vân do y nuôi dưỡng, chính là ba lá Huyền Hoàng Thần Giáp Phù.

Quạ Hỏa Vân chính là yêu vật hỏa hệ nổi tiếng là công kích mạnh mẽ, chỉ có điều chúng có một thiếu hụt trí mạng đó là thân thể của chúng quá yếu ớt bé nhỏ. Ba lá Huyền Hoàng Thần Giáp Phù này đã bổ sung chỗ thiếu hụt cho chúng. Chỉ trong chớp mắt, chỉ thấy ngọn lửa lớn như nước lũ hung hăng tiến công về phía Thẩm Tình Đan.

Cổ Thu Lại lại lấy ra một cái quạt, quạt mạnh một cái vào ngọn lửa kia, lập tức ngọn lửa cháy nồng đượm thêm vài phần, đồng thời ba con luyện thú của y cũng đánh về phía Thẩm Tình Đan.

Hai người này liên kết với nhau, kẻ dựa vào luyện thú, kẻ dựa vào pháp phù và bảo vật, nhất thời đã khiến cho Thẩm Tình Đan luống cuống tay chân.

Dù sao thì nàng cũng chỉ có một thân một mình, lấy một chọi hai, hơn nữa kẻ địch lại là người của Thú Luyện Môn, am hiểu nhất là lấy nhiều thủ thắng, nàng lập tức cảm thấy khó khăn.

Cho đến lúc này, Đường Kiếp vẫn cố tình không xuất hiện, để Thẩm Tình Đan rơi vào khổ chiến. Nàng chỉ cảm thấy không ngờ Đường Kiếp là hạng người chẳng ra gì, trong lòng đắng ngắt, con ngươi đã bắt đầu đỏ lên.

Hai tên kia thấy Thẩm Tình Đan như vậy thì cười điên cuồng, lời nói lại càng tràn ngập khiêu khích.

Sắc mặt của Thẩm Tình Đan dần dần thay đổi.

Sự đắng ngắt trong lòng từ từ chuyển thành tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng.

Nàng cắn hàm răng, nói:

- Các ngươi nghĩ như thế là có thể bức bách được ta sao?

Cổ Thu lai cười hỏi:

- Còn có thủ đoạn gì nữa thì mau dùng đi.

- Chỉ sợ ngươi không chịu nổi.

Thẩm Tình Đan khẽ quát một tiếng, đột nhiên vứt chiếc đèn đồng trong tay đi.

Sau đó nàng lấy ra một đoạn bấc đèn, ném vào bên trong đèn.

Chiếc đèn này vốn không cần bấc vẫn có thể tự phát sáng. Nhưng lúc này có thêm một đoạn bấc, ngọn lửa bùng lên, một nguồn sóng lửa hùng hồn tuôn ra, lấy hỏa đối hỏa, ép đám quạ Hỏa Vân phải lui về.

Cùng lúc đó, Thẩm Tình Đan lại lấy tiếp một vật, lần này là một chiếc khăn tay được thêu vô số đóa hoa ở bên trên.

Nàng ném cái khăn này vào trong làn nước, chỉ thấy khăn tay kia vừa rơi xuống nước đã không ngừng khuếch đại, ngay cả những đóa hoa trên khăn cũng mở rộng ra. Những đóa hoa này rời khỏi khăn tay, tự do di chuyển trong nước, không ngừng sinh trưởng, chỉ trong chốc lát, trên mặt nước đã tràn ngập đóa hoa.

- Đây là…

Hai tên đệ tử kia kinh ngạc nhìn xem. Giờ phút này, những bông hoa kia giống như dã thú, cánh hoa mở rộng, lộ ra từng vòng răng sắc nhọn, liên tục đớp tới đám luyện thú.

Một con quạ Hỏa Vân không tránh kịp, bị một ngụm cắn trúng. Có Huyền Hoàng Thần Giáp Phù, con quạ này sẽ không bị bông hoa ăn thịt cắn xé, nhưng bị tán hoa bao vây, nó cũng không thể chạy đi. Từng vòng răng nanh sắc bén điên cuồng gặm lên vòng bảo hộ, tạo ra tia sáng màu vàng. Một bông hoa ăn thịt nhào đầu về phía trước, tranh giành để được cắn xé, nhìn dáng vẻ của nó, e rằng nếu không thể ăn sống nuốt tươi đối phương, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Trong lúc hai người kia vẫn đang hoảng sợ nhìn xem, Thẩm Tình Đan đã lại lấy ra một vật, là một dây xích sắt, vừa xuất hiện đã nhanh chóng quấn về phía hai người.

Xét về cảnh giới, Thẩm Tình Đan và hai người này cũng xấp xỉ nhau, đều là tu vi cửu chuyển. Xét về kế thừa thì nàng là thiếu chủ một cung, đối phương là anh kiệt đại phái, đối phương có vẻ không bằng, tuy vậy sự khác biệt này cũng không lớn lắm. Nhưng nếu xét về thân gia thì lại là chuyện hoàn toàn khác biệt.

Lấy một chọi một, Thẩm Tình Đan chỉ nhỉnh hơn đối phương một chút, nhưng có pháp bảo thân gia, Thẩm Tình Đan lại dễ dàng ném hai người này ra phía sau.

Thời khắc này, trong lòng nàng cực kỳ tức giận, cũng không nương tay. Sau đèn đồng, khăn gấm vè xiềng xích, nàng lại lấy ra một cây giáo dài, bay vào không trung tự mình công kích. Một cái vòng vàng đột nhiên xuất hiện trên không trung, lơ lửng trên đầu một người một thú.

Cuối cùng, Thẩm Tình Đan lại tung ra một nắm lá bùa, số lượng rất nhiều, cuồn cuộn giống như gió lốc, uy lực mãnh liệt, thanh thế to lớn làm cho da đầu người ta phải run lên.

Hai người kia chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này, sợ hãi lùi về phía sau.

Cổ Thu Lai hô lớn một tiếng:

- Đi!

Hai người lập tức bay về phương xa.

- Muốn chạy sao?

Thẩm Tình Đan nhướn máy, đang muốn đuổi theo thì bỗng thấy một bóng người đột nhiên thoát ra từ trong làn nước, ôm lấy Thẩm Tình Đan.

Thẩm Tình Đan không ngờ Đường Kiếp lại muốn ngăn cản mình, tức giận quát:

- Ngươi làm gì vậy?

- Đi mau, mấy thứ này là mồi nhử, cá lớn ở phía sau!

Nói xong đã ôm chặt Thẩm Tình Đan bay đi.

Cùng lúc đó, một bóng người từ đằng xa bay vút đến.

Chính là Thường Bạch Mi.