Nước biển xanh thẳm, một con sứa đang cố gắng bơi hướng về phía trước.

Trải qua việc quan trong nhất trong cuộc đời là lột xác, nó đã có được tứ chi tráng kiện hữu lực, cơ thể màu lam nhạt cũng trở nên cứng rắn.

Điều này khiến nó thoạt nhìn giống như sinh vật màu lan nào đó không biết tên, chỉ số thông minh hữu hạn khiến nó không thể phân chia sự hiện hữu của mình, theo bản năng nó càng không ngừng hướng lên không trung.

Nó có thể cảm giác được, ở nơi nào đó, nó có thể có được sinh mạng càng thêm hoàn mỹ.

Nếu nó có thể thành công trèo lên đỉnh, có lẽ nó có thể hình thành nên một chủng tộc vĩ đại hoàn toàn mới.

Nó kiên trì không ngừng leo lên , đi ra mặt biển, hướng đỉnh đại thụ.

Lộ trình xa xôi như thế, đại thụ dường như thông thiên, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Sứa không biết mệt mỏi đi tới, trải qua xuân thu đông hạ.

Nó càng ngày càng già, cũng càng ngày càng suy yếu, nhưng vẫn không buông tha.

Rốt cục, nó tới đỉnh đại thụ, đứng trên đầu một người cao lớn.

Nó hưng phấn ngửa mặt lên trời cuồng hô, ta rốt cục đã đứng ở đỉnh cao thế giới!

Lúc nó cúi đầu liền thấy mặt nước xanh thẳm.

Sứa giật mình.

Nó không rõ vì sao mình bò lên bao nhiêu năm mà khoảng cách lại gần mặt nước như vậy.

Một trận gió thổi tới, sứa già thấy cơ thể mình bay lên như cát bụi theo gió.

Một khắc này, sứa rốt cục tỉnh ngộ.

Hoá ra không phải nó đi không đủ cao, chỉ là cả đời này nó đã quá vội vàng.

Một đường tức là cả đời!

Thỏ yêu lui về phía sau mấy bước để tránh dính phải con sứa hóa thành tro bụi kia, đồng thời cũng tránh dòng thời gian quanh quẩn bên Đường Kiếp.

Ngồi ở ngọn cây nhìn Đường Kiếp, trong mắt nó lại thêm chút ưu sầu.

Đã một ngày.

Thời gian trôi qua nhanh khiến Đường Kiếp tưởng đã đi qua ba mươi năm.

Tóc của hắn đã dài chấm đất, khuôn mặt cũng thành thục hơn nhiều, dáng vẻ phong sương. Thân là tu giả vốn có thể duy trì tuổi trẻ, nhưng do thời gian kéo theo sinh mạng khiến nó không thể che lấp.

Gương mặt tang thương khiến Đồ Đồ thêm ưu tâm, nó thì thào nói:
- Đường Kiếp, mau đứng lên! Ngươi không thể kéo dài như vậy, ngươi sẽ chết đấy!

Tuổi thọ của tu giả cũng có cực hạn, tuy Đường Kiếp trẻ tuổi, ít nhất có thể chống đỡ mấy ngày nhưng sớm tiến vào già cả, đối với hắn sau này sẽ có ảnh hưởng. Mà Thoát Phàm Cảnh đỉnh có Tam Khô Kiếp cắn nuốt tính mạng con người, tạo thành biến chất nhanh chóng, bởi vậy nên tu giả cần có nhiều lực sinh mạng để duy trì xông qua.

Nếu xông không qua, như vậy cuộc đời của Đường Kiếp cũng dừng bước tại này.

Đường Kiếp lại vẫn chưa tỉnh.

Thời gian như gió thổi trên người hắn, hiện ra mấy sợi tóc trắng.

Hắn tĩnh tọa suy ngẫm , giống như một pho tượng điêu khắc bằng đá.

Đồ Đồ không biết hắn tiếp tục như vậy tới khi nào mới tỉnh lại, nhưng nó biết cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ Đường Kiếp thật sự xong đời.

Nó liều lĩnh qua đánh thức Đường Kiếp, nó đi qua, ý đồ đẩy Đường Kiếp, nhưng đang khi đó, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Đừng lo lắng, ta không có việc gì.

- Ngươi...
Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẫn ngồi không nhúc nhích, dường như vừa rồi không phải hắn nói, không liên quan tới hắn.

Hắn còn đang lĩnh ngộ, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kỳ diệu.

Như vậy... Hắn vẫn có thể nói chuyện sao?

Đồ Đồ không hiểu, tuy nhiên Đường Kiếp biết nói chuyện đã làm nó tin tưởng.

Nó lui ra phía sau mấy bước, ngồi xuống.

Trong nháy mắt, lại hơn sáu canh giờ trôi qua.

Nếu tính tổn thất sinh mạng, Đường Kiếp giờ đã gần bảy mươi.

Tóc của hắn đã hoa râm.

Đối với tu giả chưa qua Tam Khô Kiếp, số tuổi này cũng không trẻ, trên thế giới tuyệt đại bộ phận tu giả ở tuổi này cũng không thông qua Tam Khô Kiếp.

Lúc này, Đồ Đồ vò đầu bứt tai nhưng không còn lo lắng cho Đường Kiếp nữa.

Dù sao mệnh số đã định, sinh tử cũng vậy.

Trên bầu trời đột nhiên có gió.

Đỉnh đầu có lốc xoáy kia dần dần tiêu tan.

Một cơn gió thổi tới đưa tới thu bi thương, xuân ấm áp lại khiến Đồ Đồ không kìm nổi rùng mình một cái.

Nó nhìn quanh, nhạy bén nhận thấy biến hóa gì đó, nhưng lại không nói ra được.

Đường Kiếp chậm rãi mở hai mắt ra.

Già nua mà cơ trí.

- Đồ Đồ.
Hắn nói.

- Ngươi rốt cục đã tỉnh.
Đồ Đồ hưng phấn nhảy dựng lên.

Đường Kiếp gượng cười:
- Đúng vậy, đã tỉnh, khiến ngươi lo lắng.

- Vậy ngươi ngộ đạo thành công?

- Đương nhiên.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Được lợi không ít!

Đồ Đồ đột nhiên nhận thấy cái gì, chỉ vào Đường Kiếp lên tiếng kinh hô:
- A, cảnh giới của ngươi...

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ân, lúc ngộ đạo đồng thời thuận tiện sửa thân, mượn dùng thời gian cực nhanh, tu đến tứ chuyển.

Trong quá trình ngộ đạo, Đường Kiếp thuận tiện tăng sức mạnh. Bởi vì có điều kiện thuận lợi nên nâng cao không lớn, chỉ tăng hai bậc thang nhỉ, nhưng với Đường Kiếp mà nói, đó đã tiết kiệm không ít thời gian.

Đồ Đồ kinh ngạc nhìn hắn:
- Vậy thì thế nào? Mười tám canh giờ, bốn mươi mốt năm, ngay cả ngươi có thể ngộ đạo thì như thế nào? Cho dù ngươi có thể đạt thành cửu chuyển thì như thế nào? Mất đi sinh mạng lực rồi, trừ khi tìm được cái gì có thể khôi phục sinh mạng bản thân, nếu không sẽ không qua được Tam Khô Kiếp! Bốn mươi mốt năm nâng được nhị chuyển, mất nhiều hơn được a! Như thế này, chỉ chết nhanh hơn!

Đường Kiếp cười cười:
- Vì cầu đại đạo, chết có làm sao? Có một số việc, ngươi có nghiêm trọng rồi.

Với Đường Kiếp thân thể này cũng chỉ là phân thân, cho dù thật sự tan thành tro bụi cũng không có vấn đề gì, dù sao phân thân lĩnh ngộ Đạo Niệm, bản thể có thể cảm nhận được. Huống chi Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận có không ít thiên tài địa bảo, cũng không phải là không có thứ có thể bổ sung sinh mạng.

Chỉ có điều hắn sẽ không nói với Đồ Đồ, hắn vung tay lên đoạn mái tóc dài, mặt mũi Đường Kiếp biến hóa lần nữa biến trở về nguyên bản, tóc biến thành đen, lại từ túi Giới Tử lấy quần áo ra thay, lại trở lại ban đầu.

Đồ Đồ trợn mắt há hốc mồm, vừa định hỏi hắn làm thế nào liền tỉnh ngộ lại, nói:
- Ngươi dùng biến hóa thuật?

Đường Kiếp cười gật gật đầu.

Đồ Đồ tức giận dậm chân:
- Như thế có ý nghĩa gì, bịt tai trộm chuông!

Đường Kiếp tướng mạo hiện giờ cũng là mượn dùng biến hóa thuật biểu hiện, mặc dù che đậy bản chất sinh mạng nhưng chung quy vẫn không thể sửa đổi việc này là thực.

Đường Kiếp nói:
- Chỉ để miễn phiền toái, đỡ phải giải thích thôi. Đồ Đồ ngươi nhớ kỹ, việc này đừng cho bất cứ ai biết.

Đồ Đồ thở dài, chỉ có thể gật đầu.

Ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Đúng rồi, ngươi ngộ tới cái gì?

Trả giá lớn như thế dù sao cũng phải thu hồi chút tiền mới đúng.

Thời gian là đại đạo, nhưng bên trong cũng có vô số nhánh rẽ, tỷ như có thể nhìn thấu tương lai, tỷ như có thể trở về quá khứ cải tạo khả năng, tỷ như có thể nháy mắt gia tốc điện quang thời gian, hoặc có vô số năng lực khác —— lúc trước Thích Vô Niệm từ trong tay Nam Bách Thành lấy đi danh sách cũng dùng Đạo niệm Thời gian, chính là cải tạo.

Dưới đại đạo, tiểu đạo vô số.

Đồ Đồ tin Đường Kiếp không phải Đại Năng kiên trì chịu đựng lĩnh ngộ đầy đủ đại đạo, cho nên hắn chỉ lĩnh ngộ một bộ phận trong đó.

Đường Kiếp đang muốn trả lời, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm lại, nghiêng tai lắng nghe, nói:
- Có người tới chỗ chúng ta.

- Là ai?

- Không biết, nhưng bất kể là ai, trong vạn thú Bí Cảnh địch nhân luôn nhiều hơn bằng hữu. Đi, nếu là địch nhân thì thuận đường làm thịt, vừa lúc thử một chút ta mới tân ngộ Đạo Niệm.
Đường Kiếp nói xong đã nắm Đồ Đồ bay đi.

Đồ Đồ nhanh chóng kêu to:
- Này, này, ngươi không cần bay loạn, nơi này thời không thác loạn, Càn Khôn điên đảo, ngươi nói cho ta biết ở đâu, ta dẫn ngươi đi là được.

- Ồ, giờ đã không là vấn đề rồi.
Đường Kiếp thuận miệng đáp.

Lúc hắn lĩnh ngộ đại đạo, thác loạn thời không chẳng còn ảnh hưởng tới hắn, coi như là một chút phúc lợi ngộ tiểu đạo.

Một đường bay thẳng, chỉ trong chốc lát đã đến mặt biển.

Phía trước là hai đệ tử Thú Luyện Môn đang ở tiến lên, như ruồi bọ không đầu đi loạn.

Đường Kiếp thấy rõ hai người này đều là Khai Thức.

Nếu là trước đây, trong tình huống không có Thiên Sát Lôi Châu mà một mình đối hai Khai Thức, mặc dù có Kim Nhận và Đoạt Thần Sát, Đường Kiếp cũng không nắm chắc.

Nhưng lúc này đã có chỗ bất đồng.

Nhìn hai người này, Đường Kiếp trực tiếp bay ra cười nói:
- Hai vị sư huynh đã lâu không gặp a!

Hắn lao ra dọa hai người hoảng sợ, đồng thời kêu lên:
- Đường Kiếp!

Lúc nói đã dẫn động Phong quyết, thân hình trong nháy mắt trở nên linh động mơ hồ, lộ vẻ muốn nghênh đón Thiên Sát Lôi Châu.

Bất đắc dĩ, việc Đường Kiếp dùng Thiên Sát Lôi Châu kia đã khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Đường Kiếp lại lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, đối phó các ngươi không dùng đến Thiên Sát Lôi Châu.

Lời này làm hai đệ tử Thú Luyện Môn tức đến biến sắc.

Thiên Sát Lôi Châu tuy rằng đắt nhưng chung quy chỉ mấy vạn linh tiền là có thể mua được.

Bồi dưỡng một đệ tử đủ tư cách, tiêu hao tài nguyên không chỉ thế này.

Đường Kiếp không ngờ việc mình nói đánh với Khai Thức không cần dùng Thiên Sát Lôi Châu cũng quá mức nhục nhã.

Nhưng mà họ có tư cách nhục nhã.

Mặc dù cao cấp hơn nhưng Đường Kiếp lại không thèm để ý, thoạt nhìn người khẩn trương lại là hai đệ tử Thú Luyện Môn.

Hai người thoáng nhìn nhau, rốt cục gật đầu.

Một người trong đó hung dữ nói:
- Đường Kiếp, tất cả thủ đoạn của ngươi chúng ta đều đã biết được, lần này ngươi đừng mơ tưởng dùng quỷ kế gì!

Lúc nói chuyệni, hai người đã cùng nhau gọi ra ưng, hổ, cá mập, quy, hạc, rắn, sáu loại luyện thú.

Bởi vì đây là trên biển, thú vật am hiểu bay và bơi là luyện thú thích hợp hơn cả, bởi vậy hai người gọi ra sáu con luyện thú cũng có năm con là tinh thông kỹ năng bơi hoặc bay, duy nhất có một con mãnh thú là Bạch Ngạch Hổ. Sở dĩ giữ lại con thú này là vì yêu vật trong Vạn Thú Viên, thực lực tăng trưởng luôn lấy hổ làm đầu.

Vì vậy, trong Thú Luyện Môn, yêu vật phổ biến hùng mạnh nhất cũng là hổ.

Lục thú vừa ra đã là cùng nhau gầm thét hướng tới Đường Kiếp.