Cho nên lấy năng lực của hắn chỉ có 25 phần, tức tự thân, lĩnh ngộ trí tuệ và động sát thêm vào 15 phần.
Về phần cơ duyên, có thể coi là nhân tố chiếm nhiều nhất.
Tổng thể cộng lại mới có 35 phần, khoảng cách đạt tiêu chuẩn còn rất xa.
Bởi vậy nếu tính xác suất, Đường Kiếp không phải 35 phần thành công, mà là trăm phần trăm không thành công.
Nhưng thế sự khó liệu, tu luyện càng không phải là toán học, điểm chỉ là con số tham khảo, cụ thể còn tùy. Toán học xác suất với thực tế hành động vẫn có sai biệt lớn.
Còn đối với Đường Kiếp mà nói, mặc kệ thành công hay không, mỗi lần đối mặt với kỳ ngộ đều dốc sức tranh thủ mới là thói quen của hắn, về phần thành công hay thất bại thì không trọng yếu.
Không có tâm nỗ lực phấn đấu, cho dù có nhiều cơ hội hơn nữa cũng sẽ bỏ qua.
Hắn vừa nói vừa nhắm mắt suy ngẫm, tâm thần thả lỏng, tự do bay lượn trong Bí Cảnh, đi cảm thụ uy năng không gian và thời gian.
Bởi vì chưa tu thành linh thức, Đường Kiếp cũng không thể chủ động đi đón nhận hơi thở này, tuy rằng hơi thở này hùng hậu tràn đầy thiên địa, không cần bắt giữ Đường Kiếp cũng có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó. Nhưng Đường Kiếp cũng bởi vậy mà chỉ có thể cảm nhận được bộ phận quanh thân chứ ý thức không có cách nào đi xa.
Thoát Phàm ngộ đạo là mượn dùng thiên địa kiều; vấn tâm ngộ đạo, đó là hiểu ra tâm của mình. Mượn bảo ngộ đạo, lại là thực lực chân chính cần ủng hộ.
Đoạt lấy, dùng sức không dụng tâm!
Bởi vậy phải muốn thông qua bảo vật lĩnh ngộ đại đạo, đầu tiên cần có đủ thực lực.
Này cũng là vì sao nói Đường Kiếp muốn kỳ ngộ phải tùy duyên, hắn thực lực vốn đã kém cỏi.
Nhưng Đường Kiếp lại không có ý định buông tha.
Chỉ cần cố gắng, không sợ thất bại cũng không hối hận!
Tinh thần cảm ngộ trong yên lặng, bên tai không nghe thấy thỏ yêu huyên náo nữa, Đường Kiếp toàn tâm đắm chìm trong cảm ngộ và lý giải.
Tâm linh dần trắng xóa, xung quanh hết thảy dường như yên tĩnh xuống.
Không có linh thức, không nhìn ra bên ngoài, nhưng Đường Kiếp vẫn có thể nhìn thấy thân thể mình.
Khác với lúc trước, khi hắn chân chính đắm chìm trong bản thân, hắn phát hiện cảnh tượng trước mắt mình thay đổi.
Hắn nhìn thấy trái tim đang đập, máu đang chảy, vô số cơ quan trong cơ thể làm công việc của mình, nhưng hết thảy lại kéo thành một đường cong dài.
Những đường cong không đếm được, bọn chúng vừa tồn tại lại vừa có khác biệt rất nhỏ, đại biểu cho thời gian bất đồng, cùng dùng một cách thể hiện trên một đường thẳng.
Vì thế Đường Kiếp nhìn đến vô số bản thân đang kéo dài vô hạn .
Vĩnh viễn không có chừng mực, không có cuối, theo thời gian trôi qua không ngừng kéo dài, mà bản thân cũng không biến mất mà vẫn tồn tại như trước.
Đường Kiếp cố gắng đi hướng về tương lai nhưng lại chỉ thấy một mảnh thâm trầm hắc ám.
Hắn biết đó là nguyên nhân hắn không thể nhập đạo, hắn không thấy tương lai của mình. Mà lời tiên đoán lại một trong những biểu hiện mạnh nhất củathời gian chi đạo.
Không chỉ như thế, từ nơi cành thời gian này nhìn lại, rất hiển nhiên đây cũng là lời tiên đoán không quan hệ tới thời gian chi đạo, hắn không biết đó là đạo gì, nhưng hắn phải đi nếm thử, đi mới có được.
Hắn thử tới gần kia vô số ảo ảnh của mình, nhưng thế nào cũng không đến.
Rõ ràng gần trong gang tấc, rồi lại xa cách Thiên Nhai.
Bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không bắt được!
Trong ý niệm trong thế giới, duy chỉ có thần niệm mới có thể tới gần, linh thức chỉ là cơ sở!
Cả linh thức hắn cũng không chuẩn bị, làm sao đi bắt giữ đại đạo?
- Không...
Đường Kiếp gầm nhẹ.
Đáng tiếc mặc hắn cố gắng thế nào cũng không thể tu thành linh thức cũng không cách nào bắt được kia một tia cơ duyên. Phải biết cho dù có tu thành linh thức cũng chưa hẳn có thể bắt được cơ duyên.
Phải duy trì tâm linh ảo cảnh, Đường Kiếp phải tiêu hao lượng lớn tâm lực.
Mắt thấy thời gian tuyến cách mình càng ngày càng xa, chính mình cuối cùng không thể bắt lấy, Đường Kiếp biết lúc này đây hơn phân nửa mình đã thất bại.
Hắn thở dài một tiếng, đã chuẩn bị thất bại.
Đúng lúc này, một cỗ khí tức vô biên cuốn tới.
Thỏ yêu kinh hãi phát hiện, quanh thân thể nó tất cả thực vật đột nhiên lớn bổng lên.
Dây leo nhanh chóng sinh trưởng, tạo ra gỗ lớn.
Vô số con cá biến thành hải yêu, từ trong nước leo lên cây, nhưng không có ai dám tới gần bọn họ.
Tóc của Đường Kiếp dùng mắt thường có thể thấy tốc độ dài ra rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dài tới eo.
- Thời gian...
Thỏ yêu la thất thanh:
- Thời gian đang gia tốc, trực tiếp có tác dụng với nhân loại, điều này sao có thể?
Lúc này nó mới nhìn thấy, trên bầu trời khí tức khổng lồ đã ngưng tụ thành thực chất, hình thành một cơn xoáy cuốn mây tản, lẩn quẩn ở đỉnh đầu bọn họ, huyết sắc rọi tùm lum như pháo hoa, toát ra uy thế khôn cùng khiến thỏ yêu sợ tới mức ngồi bệt mông xuống.
Nó không biết bên trong Đường Kiếp đang phát sinh biến hóa cực lớn.
Tuyến thời gian đi xa đột nhiên biến hướng bay nhanh trở về gần Đường Kiếp, không ngừng gần hơn, dĩ nhiên cũng tự vọt lên!
Rốt cục, ý thức của Đường Kiếp hạ xuống tuyến thời gian, hợp vào đó.
Phía trước vẫn hắc ám mơ hồ, phía sau là vô số bản thân mình trước đây, một đường đi về quá khứ sâu xa.
Đúng vậy, rốt cuộc hắn đã đứng trên tuyến thời gian rồi!
Đường Kiếp kích động muốn cuồng hô.
Không có linh thức không thể bắt giữ, thời gian chi đạo tự đụng vào mình.
Hắn không biết tại sao phải như thế, nhưng hắn biết rằng kế tiếp mới là mấu chốt của việc lĩnh ngộ.
Đứng trên tuyến thời gian, chỉ mới mở đầu lĩnh ngộ, kế tiếp còn cần hắn tự phát hiện, phá giải.
Mà thời gian của hắn lại không nhiều.
Khi hắn đứng trên tuyến sinh mạng thời gian, thời gian của hắn liền bày ra trạng thái gia tốc, sinh mạng bắt đầu trôi qua.
Mặc kệ hắn có thể lĩnh ngộ thời gian chi đạo hay không, mỗi một giây hắn ở đây đều sẽ bị tiêu hao, lĩnh ngộ thời gian càng dài, tiêu hao sinh mạng cũng càng nhiều.
Tìm hiểu thời gian chi đạo không thành thì một đêm đầu bạc, thậm chí thân hóa tro bụi cũng có.
Ngộ đạo không phải đều an toàn, kỳ ngộ thường cũng kèm thêm đại mạo hiểm.
Đối với Đường Kiếp bước trên thời gian tuyến đã hiểu điều này, nhưng hắn cũng không quay về đâu.
Hắn nhìn hắc ám phía trước, bước tới một bước...
Chân chính lĩnh ngộ, tại giờ khắc này mới bắt đầu.
Thuyền nhỏ xuyên qua rừng rậm, rốt cục tới gần tiên sơn trên biển.
- Ồ! Cuối cùng đã tới!
Trong tiếng Y Y hoan hô, Hứa Diệu Nhiên kéo Y Y bước lên đảo.
- Xem!
Chỉ vào xa xa, Y Y hưng phấn nói:
- Thiệt nhiều đồ ăn ngon!
Quả nhiên ở phía xa có hơn mười gốc kỳ hoa dị quả.
Xét giá trị linh thực chỗ này cũng không ít, mỗi cái đều là linh thực trăm năm.
Y Y bắt đầu đếm:
- Có Hoàng Kim Quả, có Ngọc Liên Thực, có Dạ Minh Thảo... Đều là ăn ngon!
Tiểu nha đầu giơ hai tay lao thẳng tới.
- Này, cẩn thận!
Hứa Diệu Nhiên thấy Y Y chạy ra ngoài, vội vàng đuổi tới.
Ba ngày nay các nàng cũng chứng kiến không ít yêu vật hung mãnh. Vẻn vẹn là yêu vật mới sinh cũng đủ làm các nàng hoảng hốt, giờ trên đảo này yêu vật càng hùng mạnh hơn, nơi dị quả tập trung sao có thể không có đại yêu trông coi.
Quả nhiên ngay lúc Y Y tiến lên liền có một đại yêu Sói lao ra.
Yêu Lang vừa mới lao ra đã xông lên cắn Y Y.
- Thiểm khai!
Hứa Diệu Nhiên kêu lên tung một chưởng, chưởng phong đánh thẳng vào người Yêu Lang, chợt nghe phịch một tiếng Yêu Lang đã bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ có điều Yêu Lang trở mình, giống như không có chuyện gì.
Hứa Diệu Nhiên biến sắc:
- Y Y cẩn thận, Yêu Lang thực lực không kém.
Nàng rất rõ chưởng lực của mình, có thể chịu một chưởng này mà vô sự, ít nhất cũng phải là Khai Trí trung phẩm.
Tuy nhiên một con trung phẩm Yêu Lang, nàng không sợ.
Nhưng ngay sau đó, trong rừng có lượng lớn yêu vật xông ra, ít nhất phải mấy trăm con, thoạt nhìn đều là Khai Trí trở lên.
Hứa Diệu Nhiên nhìn tới phát lạnh, nàng không ngờ trên đảo này lại có nhiều Khai Trí yêu vật như vậy, liền kéo Y Y lùi về phía sau.
Vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy trên bầu trời một tiếng Ưng gáy.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con ưng trên không trung xoay tròn, chậm rãi hạ xuống.
Run rẩy thu cánh, đúng là hóa thành một nam nhân mũi ưng, lạnh lùng nhìn Hứa Diệu Nhiên và Y Y.
Biến hóa đại yêu!
Hứa Diệu Nhiên hoảng sợ.
Nàng đẩy Y Y:
- Y Y chạy mau!
Y Y kêu to:
- Không cần, Y Y cùng đi với tỷ tỷ!
Hứa Diệu Nhiên khẩn trương, nàng cắn răng lấy trong túi Giới Tử ra một vật, thầm nghĩ bà cô cùng các ngươi liều mạng.
Không ngờ đúng lúc này, biến hóa đại yêu nhìn nhìn bọn họ thì ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, sau biến trở về ưng thân, bay thẳng lên trời.
Đám yêu vật ầm một tiếng tản ra, trong nháy mắt chạy mất tung ảnh.
Y Y và Hứa Diệu Nhiên ngây ra, nhất thời đều không hiểu chuyện gì.
Vẫn là Y Y còn nhỏ mà gan lớn, đảo mắt kêu lên:
- Mặc kệ, ăn trước đã nghiền nói sau.
Nói xong đã phi thân bổ nhào qua, bắt lấy một viên linh quả, bắt đầu ăn.
- Y Y cẩn thận!
Hứa Diệu Nhiên sợ yêu vật trở về, vội xông lại bảo hộ, chỉ có điều nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy có yêu vật xuất hiện.
Kỳ quái là, một quả trái cây đã dừng trước Hứa Diệu Nhiên.
Bên tai truyền đến tiếng Y Y:
- Tỷ tỷ cầm.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Mấy thứ này đối với ta vô dụng.
Y Y nói:
- Ăn không được thì mang đi, không cần lưu lại cho những người khác.
Hứa Diệu Nhiên nghe mở to mắt:
- Quỷ Tâm nhãn là Đường Kiếp dạy muội sao?
- Đi theo ca ca, còn không học giỏi?
Y Y bĩu môi, bổ nhào vào một bụi linh thực khác, tay nhỏ bé dùng sức, rút cả bùn đất ra.
Hứa Diệu Nhiên còn đang cổ quái, hồ nghi và khó hiểu, Y Y đã coi khu vực linh thực trở thành hư không, sau đó kéo Hứa Diệu Nhiên sang khu vực khác xuất phát.
Xem tiểu cô nương muốn đem ưu đãi nơi này trở thành hư không.