Hắn quay đầu lại nhìn, người khổng lồ kia đã biến mất vô tung.

Lúc này Đường Kiếp mới lau mồ hôi trên trán, nói:
- Thật không nghĩ đến, nơi này thật đúng là đủ hung tàn.

Một ít tiểu yêu hạng thường cộng thêm một cái trận pháp đã bức cho mình chạy hoảng loạn, mặc dù một phần nguyên nhân là mình không muốn liều mạng, nhưng cũng nói lên Hải Yêu Bí Cảnh này không phải là chỗ mà mọi người cho là chỉ cần cúi người xuống là có thể nhặt được bảo vật, mà là nơi từng bước đều có nguy hiểm.

Chẳng qua cũng vì vậy mà Đường Kiếp lại trở nên hăng hái.

Nguy hiểm thường đi kèm kỳ ngộ, nguy hiểm càng lớn thì kỳ ngộ càng lớn.

Sở dĩ Đường Kiếp không muốn đấu với bọn tiểu yêu, nguyên nhân chủ yếu do tiểu yêu vừa mới thành yêu, cơ bản sẽ không cung cấp ra tài liệu có giá trị, đánh cũng vô ích. Nhưng nếu càng vào sâu bên trong, thực lực yêu vật sẽ càng mạnh hơn, sẽ thu được càng nhiều lợi ích hơn.

Đường Kiếp rất vui lòng nếu trên đường đi đến khu vực trung ương, thuận đường thu hoạch một phen.

Vấn đề duy nhất là, trở ngại của cả trận pháp và yêu vật sẽ kéo dài thời gian đi tới khu vực trung tâm, một đường tốn thời gian mấy ngày thậm chí có thể đến mấy chục ngày.

Tuy nhiên không phải chỉ riêng mình mình mà những người khác cũng gặp phải vấn đề này. Nghĩ đến đây, Đường Kiếp cũng liền không vội.

—————————

Ý nghĩ của Đường Kiếp quả là không sai.

Vào giờ phút này, mỗi người đều gặp phải vấn đề giống hắn.

Trên thuyền rồng, Thẩm Tình Đan nhìn cây mây rậm rạp phía dưới giống những xúc tu vươn ra kéo chặt thuyền rồng, sắc mặt xanh mét.

Khoảng không gian này dường như rất chán ghét tất cả những vật thể bay, cho nên lúc thuyền rồng của Tiêu Dao cung vừa mới tiến vào khu vực này liền bị các cây trên biển tấn công.

Sự tấn công này còn hung mãnh hơn cái Đường Kiếp phải chịu, tất cả cổ thủ trên vùng biển này đồng loạt duỗi ra rễ cây quấn chặt lấy thuyền rồng, từ không trung lôi hẳn nó xuống dưới.

Trong lúc bị lôi kéo kịch liệt, thuyền rồng phát ra tiếng gãy do không chịu nổi sức kéo, Thẩm Tình Đan hít sâu một ngụm khí lạnh, rốt cục nói:
- Xem tình thế thì không thể tiếp tục tiến lên trước được rồi. Dì Anh và mười tám thiết vệ theo ta xuống thuyền, những người khác canh giữ thuyền rồng.

Trong một trận tiếng hô tuân mệnh, Thẩm Tình Đan phi thân xuống dưới, đi theo sau là dì Anh và mười tám thiết vệ của Tiêu Dao cung. Những người này đều là tử sĩ do Tiêu Dao cung bồi dưỡng nhiều năm, mỗi người đều có đúng tiêu chuẩn Cửu chuyển đỉnh cao, đều có pháp thuật kết hợp, liên hợp lại với nhau có thể đánh lại Thiên Tâm.

Dọc theo mặt biển, hai mươi người Tiêu Dao cung cùng nhau xuất phát hướng về phía tiên sơn trên biển.

So với những người khác, bọn họ có ưu thế lớn nhất do bọn họ đi thuyền tiến vào, dừng thuyền trong Bí Cảnh, bởi vậy cũng là đoàn người duy nhất không bị tách ra sau khi tiến vào Bí Cảnh.

Cùng lúc đó, một thân áo bào trắng Phong Bất Trí đứng giữa không trung, trong mắt lộ vẻ mê mang:
- Điên đảo càn khôn âm dương rối loạn, mê tung ảo ảnh thời không biến đổi…Điều này làm sao có thể xảy ra? Tuy Vạn Thú Viên có ảo trận, nhưng còn chưa thể làm được đến mức đấy.

Y vốn là Thú Luyện Môn chân nhân, sau khi tiến vào liền nhận ra Bí Cảnh này không bình thường.

Phân thân và bản thể của y không ngờ lại không thể xuất hiện ở cùng một nơi, mà lại bị tách xa nhau, vả lại y làm cách nào cũng không thể đến gần tiên sơn chỗ vùng biển trung ương kia, điều đó cho thấy cả vùng không gian này đều bị sửa lại, thế nên đến năng lực của y cũng không có biện pháp phá vào.

Điều này không phải tự nhiên mà có, mà là có người cố ý làm ra!

Vạn Thú Viên bị sửa lại, vì thế người có cấp bậc cao hơn chân nhân vào đây sẽ phải chịu sự trói buộc càng lớn.

Chẳng qua sự trói buộc này đến từ đâu lại là điều mà Phong Bất Trí không nghĩ ra.

Rất rõ ràng, đây không phải do tác dụng của pháp trận.

Pháp trận cần phải được bố trí trước đó, sau khi Vạn Thú Viên rời đi thì đây rõ ràng là lần đầu tiên nó bị mở ra, bởi vì nếu lúc trước đã bị mở ra thì vật trung tâm hẳn đã sớm bị lấy đi, không cần chờ đến hiện giờ.

Nếu là lần đầu tiên bị mở ra, sẽ không có lý do gì phải bố trí pháp trận dự phòng.

Trừ khi…là do vật trấn áp.

Phong Bất Trí trong đầu lóe ra ý nghĩ này, không khỏi thầm run lên.

Mặc dù lấy thân phận của y cũng không biết vật trấn áp rốt cuộc là gì, nhưng nếu quả thật là vật trấn áp làm không gian hỗn loạn, điên đảo âm dương, vậy uy năng của nó cũng mạnh đến làm người khác phải chấn kinh rồi.

Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy đến vật ấy, chỉ cần có bảo vật này, mai sau vị trí Thú Luyện Môn Chân Quân ắt phải có Phong Bất Trí ta!

Phong Bất Trí âm thầm kêu lên.

Ở một chỗ khác trong Bí Cảnh.

Y Y đang ghé vào trên vai Hứa Diệu Nhiên tò mò nhìn bốn phía, kêu lên đầy thán phục:
- Oa, nơi này thật đẹp!

Hứa Diệu Nhiên thì nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp:
- Cũng rất nguy hiểm, không nghĩ đến trong Bí Cảnh nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, không biết đám Tiên Đào Hồng Uyển thế nào?

- Đừng lo lắng, chỉ cần các nàng không đi loạn thì không có việc gì.
Y Y trả lời.

- Làm sao ngươi biết?

- Bởi vì ta đã bảo chúng nó mà.
Y Y chỉ vào khu rừng trên biển, trả lời:
- Nó, nó, nó, còn có chúng nó, rất nhiều rất nhiều, ta bảo chúng nó rồi, nếu nhìn đến tỷ tỷ xinh đẹp nào mặc trang phục màu đỏ và màu xanh thì không nên làm khó các nàng.

- Chúng nó?
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc:
- Chúng nó không phải là cây sao? Chẳng lẽ chúng nó đều là vật sống?

- Đương nhiên!
Y Y vỗ tay trả lời:
- Nơi này là thế giới của yêu và tinh, mỗi một thực vật đều là vật sống, mỗi một loại sinh linh đều đã thành yêu!

- Làm sao ngươi biết?

- Bởi vì ta cũng là tinh!
Y Y nói to:
- Từ lúc vừa mới tiến vào, ta đã cảm thấy nơi này tràn đầy một luồng khí tức.

- Khí tức gì?

Y Y nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Ta không biết nên nói thế nào, nhưng khí tức đó cho ta lực lượng. Tuy nhiên khí tức này cũng khiến nơi này trở nên mạnh hơn, đáng sợ hơn, thời gian sẽ rối loạn, không gian sẽ điên đảo, yêu vật sẽ mạnh lên, sinh linh sẽ biến hóa, mà ngay cả chân nhân đến nơi này cũng khó có thể tiến lên, việc đi tới đảo sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

- Lợi hại như vậy cơ à?

- Ừ!
Y Y gật đầu cam đoan:
- Cho dù là người chuẩn bị đầy đủ nhất, không qua mười ngày nửa tháng thì cũng không bước lên đảo được.

Hứa Diệu Nhiên nhíu mày:
- Lại cần thời gian lâu như vậy.

Y Y cười nói:
- Nhưng mà chúng ta không sợ, có Y Y ta ở đây, chúng ta có thể đến đó rất nhanh.

Nói xong, nàng giơ lên bàn tay nhỏ, ném ra một hạt mầm móng.

Hạt mầm rơi vào trong biển liền tự động lớn lên, một tảng lớn dây leo quấn quanh nhau, hình thành một con thuyền nhỏ, trôi nổi trên mặt biển.

Y Y chỉ vào thuyền dây mây nói:
- Đí, ngồi thuyền này, tối đa ba ngày là chúng ta có thể đi đến trên đảo.

- Ngồi thuyền này? Ba ngày?
Hứa Diệu Nhiên nhìn chiếc thuyền đầy lỗ thủng này, giật mình hỏi.

- Đúng!
Y Y trả lời rất nghiêm túc:
- Ngồi thuyền này, chúng ta không bị tấn công, chỉ là phải đi một số đường vòng. Nhanh lên đi, trên đảo có thiệt nhiều thiệt nhiều cái ngon đấy, chúng ta phải nhanh một chút, giành trước mấy người xấu kia, đoạt hết cái ngon đi.

Hứa Diệu Nhiên lập tức đoán ra, cái mà Y Y bảo ăn ngon, chỉ sợ là những thiên tài địa bảo có trong Vạn Thú Viên có ích cho yêu vật trưởng thành.

- Được!
Hứa Diệu Nhiên nhảy lên thuyền:
- Y Y cố gắng lên, chúng ta nhất định phải trở thành người thứ nhất đến được đảo.

- Ừ!
Y Y gật đầu.

Tuy nhiên ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi:
- Không đúng, cây nói cho ta rằng có người nhanh hơn ta!

- Ai?

- Không biết.
Y Y lắc đầu:
- Chỉ là…

Nàng đột nhiên hét rầm lên:
- Y sắp lên đảo rồi!

Trên bầu trời, một bóng dáng màu đen xẹt qua với tốc độ cực nhanh, bất chấp trở ngại của thời gian và không gian, bay thẳng hướng tiên sơn ở vùng trung ương.

Một đàn chim đông nghìn nghịt bay tới, muốn chặn lại bóng dáng màu đen này.

Tiếng rống trầm thấp vang lên, mang theo sự uy nghiêm của bậc vương giả truyền khắp bốn phương, làm đàn chim kinh hãi bay tản đi.

Bóng dáng màu đen cứ như vậy mà thẳng bay qua trời cao, bay xuống đảo.

Trên tiên sơn hải đảo có cả rừng cây quả, khắp nơi hoa cỏ quý hiếm đếm không hết, đồng thời cũng có các yêu vật cực mạnh canh giữ.

Vô Diện Giao, chúa tể trong biển đã từng làm toàn Nhạc Sơn đảo phải sợ run cũng thuộc vào số đó.

Giờ đây nó đã trở nên càng mạnh hơn, cao hơn bốn trăm mét, uy thế hiển hách.

Nhưng trên tiên sơn này, nó chỉ là hạng bình thường.

Trên đỉnh tiên sơn, có một hang động tối đen.

Trong động phát ra huyết quang, rỉ ra khí tức màu đỏ tươi.

Cách hang động không xa, có đứng ba người.

Không, đó không phải là người, mà rõ ràng đó là ba con đại yêu hóa hình.

Chúng nó vây quanh bên cửa động, ánh mắt tham lam lại sợ hãi, như thể bị cái gì đó hấp dẫn nhưng không dám đến gần.

Bóng dáng màu đen bay xuống đảo lại không thèm để ý hết thảy những cái đó.

Y chỉ đi từng bước một về phía sâu trong tiên sơn, quanh người phóng ra hào quang huyết sắc, nơi y đi qua, tất cả yêu vật tự động tránh lui.

Chúng nó quỳ mọp hai bên đường, toàn thân sợ run, giống như đang nghênh đón vương giả trở về.