Đi trong rừng cây trên biển, Đường Kiếp bước chân trên mặt nước, tạo ra từng vòng gợn sóng.
Bóng người chiếu ngược trong nước lay động, thoạt nhìn giống như đang đi ở trên gương.
Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở tán lá rừng, chiếu xuống mặt nước, phản chiếu ra muôn ngàn màu sắc.
Ánh sáng màu này chiếu lên thân người, tựa như phủ lên một tấm áo sặc sỡ.
Nhưng bên dưới vẻ đẹp mỹ lệ đó lại cất dấu khôn cùng nguy hiểm.
Một con Cá Mập Hổ bơi quanh những cây cổ thụ trên biển tuần tra.
Nước biển trong suốt chưa từng thấy làm bại lộ hoàn toàn thân hình của nó, nó lại còn không biết, “bí mật” mà đến gần mục tiêu trên mặt nước, sau đó nó nhảy mạnh lên, nhảy khỏi mặt nước giống như một con cá chuồn, miệng há to lộ ra hàm răng khổng lồ táp về hướng Đường Kiếp.
Đường Kiếp duỗi ngón tay khẽ chỉ một cái lên miệng con Cá Mập Hổ, thế là con Cá Mập Hổ rơi lăn xuống tán cây.
Nhánh cây rậm rạp chặn lại nó, nó vụng về mà giãy dụa thân mình trên tán cây, không có nước biển giúp đỡ, con quái vật khổng lồ này lại trở nên đáng thương, yếu ớt như vậy.
Đường Kiếp hiếm khi được nhìn thấy cá mập lên cây liền nhìn thêm mấy lần, đang muốn rời đi, đột nhiên dừng bước lại, nhìn kĩ con cá mập kia.
Chỉ thấy con cá mập trên tán cây giẫy vài cái, sau đó đột nhiên ngừng giãy dụa, cứ nằm yên bất động trên tán cây giống như chết rồi, nhưng đôi mắt có năng lực nhìn thấu rõ của Đường Kiếp lại thấy vào giờ phút này thân hình con Cá Mập Hổ đang xảy ra biến hóa với tốc độ kinh người.
Thân thể nó đang nhỏ đi, vây cá dày lớn bắt đầu trở nên thô cứng, thậm chí xuất hiện kẽ nứt, biến thành hình dạng giống như ngón chân, da cá bóng loáng thì trở nên thô ráp hơn.
Giống như một lần tiến hóa siêu tốc, cảnh tượng hiện lên trước mắt Đường Kiếp là quá trình một sinh vật biển biến thành một sinh vật sống trên đất liền, mà còn kỳ dị, ly kì như thế, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
- Thành yêu…
Hắn lẩm bẩm nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, con Cá Mập Hổ này đang từ phàm vật chuyển thành yêu vật, chỉ với lực lượng mượn được lúc thành yêu, không ngờ nó lại có thể biến hóa ra đặc trưng sinh mệnh của mình, đó cũng là một chuyện chưa từng thấy trước đây.
Đó chắc hẳn là lực lượng đặc biệt của riêng chỗ Bí Cảnh này. Nó khiến cho phàm vật hóa yêu, khiến cho yêu vật càng mạnh, đồng thời cũng cho chúng nó có càng nhiều lựa chọn.
Sự biến hóa vẫn đang diễn ra.
Vây cá cực dày biến thành móng vuốt sắc bén, bấu vào thân cây cứng rắn, chiếc đuôi dài kéo lê phía sau, toàn thân mọc đầy lông, chỉ có chiếc đầu dài nhọn còn giữ nguyên vài phần giống cá mập, tổng thể thoạt nhìn giống một người vượn cực lớn có khổ người không cân đối cho lắm.
Nó hướng về Đường Kiếp rống lên một tiếng, trong mắt lộ ra ngọn lửa phẫn nộ thù hận.
Sau đó nó há miệng rít một tiếng, nhảy mạnh lên, tay cầm một cây gậy gỗ bẻ từ một thân cây, đập xuống đầu Đường Kiếp.
Lúc này nó đã trở thành Thông linh Hạ phẩm yêu vật, lần đập này cũng mang theo vài phần uy thế của yêu vật.
Đường Kiếp thuận tay vừa quơ, bắt lại cây gậy của “Cá Mập Vượn”, Cá Mập Vượn quái vật hét lên một tiếng, quẩy mình nhảy xuống nước.
Mặc dù đã tiến hóa thành yêu vật có thể đi trên cây, Cá Mập Vượn vẫn giữ lại thủy tính của nó.
Nó bơi cực nhanh dưới nước, vòng về phía sau lưng Đường Kiếp, bắn tên về phía hắn.
Đáng tiếc nước biển trong suốt lại làm bại lộ hành động của nó, Đường Kiếp không cần ngoảnh đầu lại, chỉ phất tay liền ngăn trở thủy tiễn mà nó bắn ra:
- Ông trời cho ngươi một hồi tạo hóa, ngươi lại không dùng nó để cải tạo một chút đầu óc của mình.
Hắn tùy tiện đánh ra một chưởng, đập bay con Cá Mập Vượn này.
Con Cá Mập Vượn kia lộn mấy vòng trên không trung rồi rơi vào trong nước, lần này nó rốt cuộc biết sợ, vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Đường Kiếp làm sao có thể cho nó chạy, tùy tay bắt lại:
- Yêu vật mới, có lẽ có thể có thu hoạch mới nào đó.
Thuận tay bóp chết yêu vật này, Đường Kiếp giữ lại nó.
Đang định rời đi, đột nhiên Đường Kiếp trong lòng vừa động.
Hắn lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa, chỉ thấy dưới mặt biển, có một đám cá mập con đang lũ lượt leo lên từ dưới đáy biển.
Đúng vậy, leo lên, dùng cả tay chân để leo, giống như là cá sấu.
Vây của chúng nó xảy ra biến hóa, thân thể mọc ra vảy cứng, khác với con cá mập trước đó.
Nếu như con cá mập trước đó gặp phải tình huống đặc biệt mới phát sinh biến hóa, thế thì hiện tại mới thực sự là bước nhảy vọt chuyển từ dưới biển lên trên cạn.
Chỉ qua chốc lát, bốn phương tám hướng trên các cây cổ thụ đều bò đầy vô số cá mập con.
Trên tán cây, chúng nó kêu rít xào xạc, ngồi chồm hỗm trên cây, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp, ngay cả Đường Kiếp cũng bị nhìn đến thầm đổ mồ hôi.
- Thực mẹ nó gặp quỷ…
Hắn lẩm bẩm nói.
Rốt cuộc là vật gì vậy mà có thể trong thời gian ngắn liền tạo ra nhiều yêu vật như vậy.
Một màn sương mù trắng lại ập đến một lần nữa, tràn ngập khắp mặt biển, cũng tràn ngập tầm mắt của Đường Kiếp.
Sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến:
- Huyễn Hải Sinh Ba Trận!
Vạn Thú Viên có đại trận nào, Đường Kiếp đã sớm biết, nhưng vẫn có trận hắn cũng không biết rõ lắm.
Đến tận lúc sương mù trắng dâng lên, Đường Kiếp mới phát hiện ra mình đã vô tình lọt vào phạm vi của ảo trận.
Huyễn Hải Sinh Ba Trận là một loại trận pháp khá là lợi hại trong số các ảo trận, sương trắng bên trong trận đến cả Động Sát Chi Đạo của hắn cũng khó có thể nhìn thấu, người lọt vào trong trận không phân biệt được phương hướng, thảm nhất là còn có khả năng sẽ kích thích đến một số sinh vật đặc thù trong trận, gây ra uy năng đặc biệt.
Tuy thế, chỗ chết người còn không phải là cái này, mà là trận pháp trong Vạn Thú Viên không có tác dụng đối với yêu vật!
Lúc này sương mù dâng lên, trong sương mù chợt vang lên một thanh âm kỳ quái, sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến, biết có điều không hay xảy ra.
Ngay sau đó có tiếng rít bùng lên, một luồng sáng đâm rách màn sương đâm về phía Đường Kiếp.
- Đáng chết!
Đường Kiếp chém ra một chưởng, chấn vỡ vật bay tới kia, quả nhiên là con cá mập con vừa leo lên cây kia, chỉ có điều hiện giờ nó đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một con không rõ là vật gì nữa.
Từ lúc con cá mập con đầu tiên chết đi, mùi máu tươi nhàn nhạt lan ra, tất cả các cá mập con đều kích động, đồng loạt vọt về hướng Đường Kiếp.
Đường Kiếp hừ một tiếng, liên tục đánh ra mấy chưởng, trên mặt biển lập tức nổi lên một tảng lớn vệt máu, tiếng kêu thảm thiết đâm rách không trung, nghe thấy rợn người.
Phần lớn các cá mập con ở lượt tấn công đầu tiên đã bị Đường Kiếp đánh chết, còn một số ít lọt qua được chưởng phong của Đường Kiếp, đụng vào trên người hắn, răng nanh không cắn được Vô Tướng Kim Thân của Đường Kiếp, ngược lại bị đâm cho vỡ nát thân mình.
Nhưng mà những con vật nhỏ này lại giống như không giết được hết, cùng với mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, càng có nhiều cá mập con lao ra. Lúc này đây chúng nó không chỉ từ trên cây, mà cả ở trên cây lẫn dưới biển, từ bốn phương tám hướng lao về phía Đường Kiếp, có cá mập, cũng có các loài cá ăn thịt khác nữa, thậm chí còn có chim yêu từ trên không lao đến.
Mặc dù Vạn Thú Viên được gọi là Vạn Thú, nhưng sinh vật trong đó có số lượng hữu hạn, chưa từng vượt qua một vạn đúng theo ý nghĩa của nó.
Nhưng Bí Cảnh mới có này, chỉ trong một vùng biển lớn, vẻn vẹn chỗ Đường Kiếp đang đứng này lại lao ra không chỉ một vạn con yêu vật.
Cái Bí Cảnh chết tiệt này không biết tại sao lại trở nên khủng bố như thế, có thể biến tất cả sinh vật không phải là con người trong khu vực này biến thành yêu vật. Sinh vật trong biển nhiều không kể xiết, cộng thêm sự thu hút từ mấy chục ngày trước, khiến cho số lượng sinh vật ở nơi này vượt xa lúc trước, thế nên lúc này hóa thành yêu vật mới có số lượng cực kỳ khủng bố như vậy.
Giờ khắc này ngay cả Đường Kiếp cũng bị ép đến trở tay không kịp, mà bây giờ hắn mới đi đến khu vực ở rìa ngoài, như vậy chờ đi vào bên trong sẽ còn có việc gì nữa đây?
Không muốn sớm như vậy đã phải liều mạng, Đường Kiếp vội vàng lấy ra Thỏ yêu, quát:
- Dẫn ta lao ra ảo trận!
Trận pháp trong Vạn Thú Viên không có tác dụng đối với yêu vật, bởi vậy cũng vô dụng đối với Thỏ yêu.
Quả nhiên Thỏ yêu sau khi nhìn thoáng qua bốn phía liền kêu lên:
- Đi xuống nước!
Đường Kiếp trầm hai chân xuống, cả người liền rơi xuống nước.
Từ lúc hắn đi vào trong nước, dường như toàn bộ thế giới lập tức liền thay đổi.
Trên mặt biển, vô số chim cá hung bạo đã hội tụ thành một con sóng lớn, quay cuồng trên không trung như rồng cuốn.
Những con tiểu yêu kia vốn từng con đều nhỏ bé yếu ớt, giờ phút này lại hợp lại thành một con quái vật khổng lồ, sương mù lẫn vào trong nó, như sợi dây thần kinh nối tất cả con cá lại với nhau, có đầu có mặt, có tay có chân, như một người khổng lồ đứng thẳng trên mặt biển.
Người khổng lồ kia nhìn thấy Đường Kiếp ở dưới nước, câm lặng mà gào rống, sau đó đánh xuống đáy nước.
Mẹ nó!
Thân ở trong nước, Đường Kiếp cả mắng chửi cũng không mắng được, chỉ có thể giãy dụa thân mình liều mạng bơi về phía trước.
Người khổng lồ bằng sương mù kia liên tiếp dẫm chân xuống đuổi theo, tạo ra từng cơn sóng lớn.
Đường Kiếp không giỏi chạy trốn bằng đường thủy, đối mặt với sự đuổi giết của người khổng lồ tạm thời cũng không né được. May mà hắn còn có ngọc trai, thời khắc này hắn vội vàng lấy ra, nhờ vào lực lượng rẽ nước của ngọc trai, bay nhanh xuyên qua ở trong biển, cộng thêm có Thỏ yêu chỉ dẫn, một đường xông lên, qua hồi lâu mới lao ra khỏi phạm vi của Huyễn Hải Sinh Ba Trận.