Bóng dáng yểu điệu vũ động dưới ánh mặt trời, giống như một con bướm rực rỡ đang bay lượn.

Hai tay đánh ra nhịp nhàng, dừng trên cánh cửa của bí cảnh, tạo ra một mảnh quang hoa.

Xuyên ho hồ điệp thủ!

Đây chính là một trong những pháp thuật nổi dánh của Tiêu Dao Cung.

Cùng lúc đó, trên thuyền cũng xuất ra vài đạo pháp thuật, đánh lên trên đại môn bí cảnh. Lưu quang tràn ngập đủ các loại màu sắc, theo điệu múa xinh đẹp của Thẩm Tình Đan, tạo thành cảnh sắc xinh đẹp. Mặc dù Đường Kiếp cũng ngờ đến, cách phá giải trong tay Tiêu Dao Cung, lại trở nên có mỹ cảm đến vậy.

Lúc này đây, Đường Kiếp, đám người Phong Bất Trí, Thường Bạch Mi đều ngẩn người đứng nhìn, thậm chí Vân Đan Kỳ, Thẩm Ngưng Minh cũng ngạc nhiên đứng theo dõi.

Cuối cùng, dưới những cánh bướm xinh đẹp bay trên không trung, cánh cửa lơ lửng trên không trung cũng ầm ầm mở ra, lộ ra một lối đi.

Hai thế giới vừa mới bị ngăn cách, nhưng trong khoảnh khắc này lại khôi phục lại liên kết.

- Thành công rồi.
Thẩm Tình Đan phát ra tiếng hoan hô vui sướng.

Thân ảnh nàng đã quay trở lại thuyền rồng, tiếp theo thuyền rồng cuồn cuộn lướt thẳng vào trong bí cảnh.

Đối với bon họ mà nói, họ nhận ủy thác của người khác mà mở bí cảnh này ra, bảo vật bên trong cũng là người ủy thác đồng ý sẽ để cho bọn họ, nên bọn họ tất nhiên là vui vẻ tiếp nhận rồi.

Khi bọn họ tiến vào, thì đồng thời đôi lông mày trắng của Thường Bạch Mi nhướng lên:
- Động thủ!

Theo sau mệnh lệnh của gã, bốn phương tám hướng có mười mấy đệ tử Thú Luyện Môn xuất hiện.

Đám đệ tử Thú Luyện Môn chính là nhưng kẻ còn may mắn sống sót sau trận chiến ở Bích Hải Thiên trở về, lúc này lại trở về dưới trướng của hai vị Chân Nhân. Vừa mới hiện thân, liền gọi ra đủ các loại yêu thú hung mãnh, cùng nhau đánh về phướng bí cảnh.

Đồng thời Thường Bạch Mi lại cao giọng nói:
- Thường Bạch Mi Thú Luyện Môn, bái kiến Thẩm thiếu chủ Tiêu Dao Cung, mời Thẩm thiếu chủ dừng bước.

Thẩm Tình Đan quay đầy liếc nhìn Thường Bạch Mi một cái, cười nói:
- Đã sớm biết có người ẩn nấp ở phụ cận, không ngờ lại là người của Thú Luyện Môn. Ta nhận ủy thác của người, mở ra bí cảnh, kỳ hoa dị thảo bên trong bí cảnh vốn là thù lao của ta. Tuy nhiên bí cảnh vốn vô chủ, người có duyên sẽ có được. Tình Đan bất tài, cũng không dám một mình độc chiếm, cho nên Thú Luyện Môn nói muốn, thì cứ việc tới lấy, chỉ cần là người có duyên, nếu không đừng nghĩ có thể ngăn cản được ta.

Nói xong đã lệnh thuyền rồng tiến vào bí cảnh.

Bây giờ Tiêu Dao Cung cũng không giống như trước kia, tuy rằng mất đi tự do, nhưng lại có chỗ dựa vào. Thú Luyện Môn tuy mạnh, nhưng Tẩy Nguyệt phái lại không sợ bọn họ. Hơn nữa nơi này Thiên Nhai Hải Các, thực tại chẳng có lý do gì để sợ bọn họ cả, cho nên Thẩm Tình Đan không có một chút ý tứ muốn nhượng bộ, tiến thẳng vào bí cảnh.

Thường Bạch Mi bị nàng ta chọc giận phát run người, cái gì mà bí cảnh vô chủ? Vạn Thú Viên chính là của Luyện Thú Môn bọn họ đấy.

Chỉ có điều giờ có nói điều này cũng vô dụng, ngay cả hình dáng hiện tại của Vạn Thú Viên, chỉ sợ sớm không có ai thừa nhận nó là Vạn Thú Viên rồi.

Chỉ có Phong Bất Trí vẫn mỉm cười như cũ.

Phong Bất Trí mặc áo bào đen đã nói:
- Nghe khẩu khí nàng ta, cũng không biết tình huống trong này, mục đích dường như hướng về linh dược trong khu vườn kia đấy, cũng không nhằm vào vật trấn phong.

Tinh thần Thường Bạch Mi rung lên:
- Đúng vậy, hiện giờ Vạn Thú Viên đã thay đổi, việc cấp bách là đi lấy được vật Trấn Phong. Chỉ cần bảo vật Trấn Phong còn tồn tại, Vạn Thú Viên sẽ còn tồn tại.

Phong Bất Trí mặc áo bào trắng, phất ống tay áo nói:
- Chúng ta đi lấy vật Trấn Phong, những người này lưu lại bảo vệ đại môn.

- Được!
Thường Bạch Mi quát to, ngón tay tùy ý chỉ vào hai gã đệ tử nói:
- Lâm Tây, Bạch Vũ, hai người các ngươi cùn g ta lưu lại, ngững người khác đi theo Thất gia đoạt bảo trong khu vườn.

Mặc dù nói việc cấp bách là đoạt lấy bảo vật Trấn Phong, tuy nhiên linh dược trong khu vườn này được nuôi dưỡng không hề dễ dàng, nếu có thể lấy được thì vẫn hơn là không.

- Vâng!
Đám đệ tử đồng thanh trả lời, chỉ có hai gã đệ tử bị giữ lại trấn thủ, trên mặt lộ ra vè sầu khổ, thầm mắng số mình xui xẻo. Thường Bạch Mi là Chân Nhân, đối với đồ vật bên trong chưa chắc đá có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây là một tổn thất lớn.

Lúc này, đệ tử Thú Luyện Môn dưới sự dẫn dắt của Phong Bất Trí đều thả người bay đi, giống như sao băng bay về phía bí cảnh. Cùng với lúc bọn họ tiến vào bíc ảnh, thì bên trong bí cảnh gió chợt nổi lên mây cuốn tới, bên ngoài không còn nhìn thấy rõ ràng bên trong bí cảnh, đó là kết quả sau khi trận pháp khởi động.

Thường Bạch Mi thì mang theo hai gã đệ tử Thú Luyện Môn, canh giữ ở cửa bí cảnh. Với thực lực Chân Nhân của gã, người khác muốn xông qua thực không hề dễ dàng.

Đường Kiếp cũng chau mày, cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được ai chứ?

Theo lời này của hắn, một đạo nhân ảnh chợt bay lên, lao thẳng về phía chân trời, chính là Qủy Vệ.

Nhìn thấy Qủy Vệ bay lên, cả đám người Vân Đan Kỳ đều giật mình kinh hãi.

Hai đệ tử Thú Luyện Môn thấy thế, đồng thời quát lên:
- Kẻ tới là ai, nơi này đã bị Thú Luyện Môn chúng ta…

Bọn họ còn chưa dứt lời, Qủy Vệ đã xông lên phía trước, không thèm để ý tới bọn họ, bay thẳng về phía bí cảnh.

Lông mày Thường Bạch Mi nhíu lại:
- Lớn mật!

Tay gã liền đánh ra một chưởng.

Gã vốn là Linh Hoàn Chân Nhân của Thú Luyện Môn, lại có thêm hai đệ tử Thú Luyện Môn tương trợ, mặc dù với khả năng của Qủy Vệ, Đường Kiếp cũng không dám nói chắc thắng.

Nhưng trận chiến này mục đích là xông qua được, chứ không phải là chiến thắng.

Ngay tại khi Thường Bạch Mi ra tay, thì đồng thời thân hình Qủy Vệ cũng chợt lóe lên. Mị Ảnh Mê Tung Bộ đã phát động, tốc độ trong nháy mắt tăng lên, tránh thoát một chưởng này, đồng thời than thể cũng xông về phía Thường Bạch Mi.

Tốc độ của Qủy Vệ khiến Thường Bạch Mi hoảng sợ, theo bản năng tự tạo ra một lồng phòng ngự, tiếp theo tay chấn động, Kim Mao Hống, Thông Tí Viên, Phong Thanh Xà, Kim Vũ Điêu, và Bạch Ngạch Lang, năm loại yêu thú đều đồng thời xuất ra, trong đó Kim Mao Hống lại là một yêu vật biết biến hóa.

Ứng biến vô cùng mau lẹ, nhanh chóng này, đã thể hiện năng lực ứng biến của Thường Bạch Mi.

Nhưng Qủy Vệ lại chỉ làm một việc.

Xông lên.

Cứ như vậy xông thẳng về hướng Thường Bạch Mi, thân hình nháy mắt tạo ra vô số tàn ảnh, thân thể như một tia sét đánh thẳng lên người Thường Bạch Mi, đụng vào lồng bảo hộ của gã, tạo ra một mảnh quang hoa.

Ngay khi va chạm xảy ra, thì Qủy trảo cũng vươn ra, ôm lấy Thường Bạch Mi, dưới tác dụng của lực quán tính, Qủy Vệ cứ như vậy ôm Thường Bạch Mi bay lên, Thường Bạch Mi phát ra tiếng kêu kinh hãi, phát hiện bản thân mình cũng đang bay về phía bí cảnh.

Không tốt.

Trong đầu vụt qua ý nghĩ này, sau đó Thường Bạch Mi toàn lực hét lên:
- Bảo vệ đại môn…

Lời còn chưa dứt, gã và Qủy Vệ đều cùng nhau rơi vào bí cảnh, cứ như vậy biến mất không thấy bóng dáng nữa.

- Quế Chân Nhân!

Trên đảo Nhạc Sơn, Vân Đan Kỳ cũng nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há mồm.

Biến hóa đột ngột như vậy, từ khi Vạn Thú Viên xuất hiện, tâm trạng mọi người đều trở nên rung động, cho thẳng tới tận bây giờ, bọn họ mới kịp phản ứng lại, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy cảnh này,, Đường Kiếp cười cười, đi tới cạnh Vân Đan Kỳ:
- Vân thiếu, hay là chúng ta cũng tiến vào đó xem thế nào?

- Chúng ta?
Vân Đan Kỳ giật mình:
- Nhưng người của Thú Luyện Môn đang gác ở đại môn mà.

Đường Kiếp bĩu môi:
- Nơi này dù có thế nào cũng là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các, khi nào thì tới lượt người của Thú Luyện Môn kìm kẹp chứ? Với tình hình hiện tại, hải yêu vài ngày trước công đảo dữ dội, rõ ràng có liên quan tới bí cảnh này. Đảo Nhạc Sơn vốn là thuộc về Vân gia đất, mà Vân thiếu ại là môn hạ của Thiên Nhai Hải Các. Dù nói thế nào đi nữa, bí cảnh này cũng có một phần của Vân gia, sao có thể để Thú Luyện Môn quản lý được chứ? Hơn nữa, còn có Quế Chân Nhân ở bên trong, chúng ta còn sợ bọn họ sao?

Mấy lời này của hắn âm thanh không lớn, nhưng cũng khiến hai đệ tử Thú Luyện Môn nghe rõ mồn một, sắc mặt hai người đều đồng thời biến đổi.

Quả nhiên Vân Đan Kỳ nghe xong, tinh quang trong mắt lóe lên, chớp mắt nói:
- Đúng thế, nói không sai, nếu đã như vậy, chúng ta cũng phải đi bào bên trong đó một lần.

Bí cảnh xuất hiện, với mỗi người đều là cơ hội, Vân Đan Kỳ làm sao lại không muốn cơ chứ? Đề nghị của Đường Kiếp cũng hợp ý gã, nên lúc này gã hạ lệnh một tiếng, mọi người đồng thời bay lên không trung, hướng thẳng về phía bí cảnh xông tới.

Bay ở bên cạnh bọn họ, Đường Kiếp ngửa đầu phát ra tiếng cười ha ha vài tiếng, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ, giống như ám chỉ, các ngươi canh giữ đại môn như vậy, tương được với việc không canh giữ.

Hai gã đệ tử Thú Luyện Môn, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ có thể âm thầm quyết tâm, tất cả những người này, không được cho bất cứ ai bước qua, toàn bộ phải ngăn lại ở bên ngoài.

Không lâu sau, xa xa có một phiến Yên Hà bay tới

Đợi khi tới gần, mọi người mới nhìn thấy chính là ba nữ tử đang bay tới, trong tay nữ tử cầm đầu còn kéo theo một tiểu cô nương, chính là Y Y, còn người kéo nàng chính là Hứa Diệu Nhiên rồi.

Hai đệ tử Thú Luyện Môn chưa từng gặp qua Hứa Diệu Nhiên, nên khi nhìn thấy có người tới, trong lòng mừng rỡ, đồng thanh quát lên:
- Người kia dừng bước, việc của Thú Luyện Môn, xin đừng lại gần!

Hứa Diệu Nhiên chau mày lên:
- Nực cười, đây địa bàn của Thiên Nhai Hải Các chúng ta, không phải là của Thú Luyện Môn các ngươi. Hứa Diệu Nhiên ta muốn vào, ta xem ai dám ngăn cản.

Lại là Thiên Nhai Hải Các? Hứa Diệu Nhiên?

Hai người đồng tời ngẩn ra, sao lai lịch người sau lại còn lớn hơn người trước chứ?

Hai người bất đắc dĩ, đành phải tránh ra.

Hứa Diệu Nhiên kéo tay Y Y, mang theo hai thị nữ bay thẳng vào bí cảnh.

- Tỷ tỷ, hai tên kia thực là ngu ngốc.
Âm thanh ngây thơ chất phác từ xa xa truyền tới.

- Đừng để ý tới bọn họ, mấy kẻ ngốc mà thôi.
Giọng nói Hứa Diệu Nhiên tràn đầy sự khinh thường nói.

Lời này truyền tới tai hai gã đệ tử, hai đệ tử Thú Luyện Môn vừa xấu hổ vừa giận dữ, cùng nhau quyết tâm, sáu người tiếp theo, dù liều mạng cũng phải cản lại bên ngoài.

Không biết trải qua bao lâu.

Xa xa rốt cuộc có một đám người bay tới.

Hai người đồng thanh quát lên:
- Người tới mau dừng bước, Thú Luyện Môn đang làm việc, người không phận sự chớ lại gần!

Người cầm đầu đã cất giọng nói:
- Xin hỏi là vị huynh đài nào của Thú Luyện Môn vậy? Tại hạ là Vân Vô Cực của Thiên Thần Cung.

Thiên Thần Cung?

Hai đệ tử Thú Luyện Môn nhìn nhau, người tên Lâm Tây liền hỏi:
- Tại sao người của Thiên Thần Cung cũng tới vậy?

Vô Vân Cực mỉm cười nói:
- Nghe nói Đường Kiếp xuất hiện ở Thiên Nhai Hải Các, vừa hay ta với hắn có chút ân oán, cho nên muốn tới đây một chút. Không ngờ không tìm được Đường Kiếp lại nhìn thấy bí cảnh mới xuất hiện ở đây, nên muốn tới xem. Như thế nào? Hai vị sư huynh muốn ngăn cản chúng ta sao?

Vân Vô Cực không hề nói, là Đường Kiếp bán tài nguyên bí cảnh cho Thất Tuyệt Môn, kỳ thực đã khiến Thiên Thần Cung chú ý. Chỉ có điều hai năm qua Đường Kiếp vẫn luôn được Tẩy Nguyệt phái che chở, bọn họ không có cơ hội ra tay.

Hiện giờ Đường Kiếp đang ở ngoài, đúng là cơ hội để Thiên Thần Cung bắt người, cho nên Vân Vô Cực mới tới đây.

Chỉ có điều không ngờ tới, chưa gặp được Đường Kiếp, lại đụng phải bí cảnh và Thú Luyện Môn, Vân Vô Cực tất nhiên là muốn xông vào xem sao.

Hai người nhìn nhau, đệ tử tên Bạch Vũ rốt cục bất đắc dĩ nói:
- Thôi thôi, dù sao cũng đã có nhiều người đi vào như vậy rồi, hơn nữa lại là người một nhà, các ngươi cũng tiến vào đi.

Vân Vô Cực chắp tay cười cười nói:
- Đa tạ!

Sau đó liền cùng huynh đệ tiến thẳng vào trong bí cảnh.

Nhìn bọn họ tan biến trong tầm mắt, hai đệ tử Thú Luyện Môn nhìn nhau, cuối cùng nhận ra mình chẳng ngăn cản được ai cả, trong lòng đau xót, suýt chút nữa khóc không thành tiếng..

Sự thật tàn khốc, khiến hai gã đệ tử Thú Luyện Môn hoàn toàn mất đi hứng thú giữ cửa.

Sau đó, lại có thêm hai người tiến tới.

Người này toàn thân được bao bọc trong trường bào màu đên, diện mạo che kín, cứ như vậy tiến thẳng tới trước cửa bí cảnh.

Hai người không cảm xúc nói:
- Lần này là vị sư huynh nào tới vậy? Thiên Nhai Hải Các? Thiên Thần Cung? Hay là Thiên Tình Tông, Thất Tuyệt Môn?

Một âm thanh trầm thấp vang lên:
- Nếu ta nói đều không phải thì sao?

- Hả?

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.

Nhìn thấy khuôn mặt của người áo đen, cả hai người đồng thời ngẩn người ra:
- Ngươi…

Ngay sau đó, người mặc áo bào đen đột nhiên duỗi hai tay ra, đâm thẳng vào cổ họng hai người đệ tử.

Vù vù hai tiếng cực nhỏ vang lên, cổ họng hai người phun ra hai dòng máu tươi, cứ ngư vậy từ trên không trung ngã xuống.

Người mặc áo bào đen chậm rãi thu tay lại, hướng về cánh cửa bước đi.

—————————————

Bước vào bí cảnh, Đường Kiếp đầu tiên là thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó nhìn thấy cảnh sắc chung quanh đã hoàn toàn biến đổi.

Hiện tại hắn thấy mình đang ở trong một khu rừng, điểm bất đồng duy nhất đó là, khu từng này không phải ở trên mặt đất, mà là trên mặt biển.

Nước biển tựa như bùn đất, trong rừng hơi nhộn nhạo, cây cối cao lớn lan tràn, mọc vươn lên trên cao. Bộ phận mọc lộ ra đã cực lớn, nhưng mà phần gốc dưới mặt nước còn khổng lồ hơn, thân cây và gốc cay xuyên qua làn nước biển, cắm xuống tận đáy biển, chính là cây đại thụ khổng lồ.

Trên không trung nhìn như một chiếc bát úp ngược, mơ hồ có thể nhìn thấy vòng hào quang màu thủy lâm bao quanh, dường như tận cùng thế giới vậy.

Ở giữa khu rừng rậm trên biển, là một tòa tiên sơn, Đường Kiếp biết rằng nơi đó chính là bản thể của Vạn Thú Viên.

Trên mặt biển có làn sương trắng lay động, khiến cho toàn bộ bí cảnh tràn đầy cảm giác tiên khí, nhưng Đường Kiếp biết rằng, sương mù này chính là bộ phận cơ bản cấu thành ảo trận.

Bên trong Vạn Thú Viên có đại trận, có tác dụng với con người, đây cũng là vì phòng ngừa có người lẻn vào gây bất lợi cho Vạn Thú Viên, chỉ có điều nó chung quy không thể ngăn cản được người có tâm.

Chính vì nguyên nhân này, Đường Kiếp hiện tại cũng đang ở bên trong trận địa, không chỉ có hắn, ngay cả Phong Bất Trí, Thường Bạch Mi cũng không phải ngoại lệ. Nếu muốn từ nơi này tiến vào khu vực trung tâm của Vạn Thú Viên, cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần phải phá trận.

Thời khắc này sau khi nhìn quanh một vòng, Đường Kiếp hướng về phía tiên sơn đi tới.

Chân của hắn đạp trên mặt biển, nổi lên một mảnh sóng gợn, cũng không trầm xuống.

Nước biển trong suốt, có thể nhìn thấy dưới biển có vô cá bơi qua bơi lại không ngớt.

Đường Kiếp cứ như vậy đi từng bước một, giống như đang tản bộ vậy.

Vừa đi được vài bước, màn sương mù trước mắt càng lúc càng trở lên dầy đặc.

Đường Kiếp dừng bước lại, trong mắt hiện lên thần quang.

Ngay sau đó đáy biển chợt có một đạo thủy tiễn bắn ra, bắn thẳng vào mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp tùy tay đánh ra một chưởng, đnáh thẳng lên mũi tên bằng nước, nước bắn tung tóe, thuận tay chỉ xuống, cá dưới mặt biển chết bụng trắng ngửa lên trời.

Lần công kích này cá chết nổi đầy, phía sau Đường Kiếp cũng đột nhiên truyền đến tiếng vù vù.

Đường Kiếp thân cũng không quay lại, cánh tay phải đá đối với phía sau liên tục đánh ra ba chưởng.

Tiếng nổ va chạm vang lên, phía sau Đường Kiếp nổ ra một mảnh sương máu. Đường Kiếp mượn lực vượt về phía trước, hai chân ở trên mặt biển trượt thành một vệt dài, giống như đang lướt sóng vậy.

Sau đó mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đáy biển có vô số cá nhồng lao ra, tấn công Đường Kiếp.

Khuôn mặt Đường Kiếp không đổi, tùy tay đánh ra vô số chưởng, đánh chết toàn bộ đàn cá.

Đúng lúc này,, Đường Kiếp chợt cảm thấy dưới chân căng thẳng, giống như có đồ vật gì đó đang túm lấy chân mình.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một thứ như xúc tu màu đen, đang cuốn chặt lấy mắt cá chân mình.

Nhìn kỹ lại, thì hóa ra là một dây mây màu đen.

Trong mắt Đường Kiếp đột nhiên bắn ra tinh quang, hắn dùng toàn lực hướng về phía không trung bay đi.

Ngay sau đó vô số dây mây từ dưới đáy biển mãnh liệt vung lên, giống như rắn cuốn chặt lấy hai chân Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không kịp né tránh, Đoạn Tràng Đao trong tay lóe lên, chém xuống, một ngọn lửa bám lên dây mây cháy bùng lên.

Theo ánh đao xẹt qua, dây mây đều đứt gãy, đám dây mây dính lửa lui vào trong nước biển, ngọn lửa theo đó mà tắt đi.

Đường Kiếp nhìn nhìn trên không trung, mới phát hiện trên không trung sương mù càng dầy đặc hơn bên dưới, mặc dù với khả năng của hắn, nhưng ở trên này cũng không phân biệt nổi phương hướng.

Quả nhiên đây là bắt buộc người ta chỉ có thể bước đi trên mặt biển sao?

Đường Kiếp đã hơi hiểu ra.

Vạn Thú Viên khi thay đổi địa điểm, cũng đã không giống với Vạn Thú Viên ban đầu.

Đầu tiên chính là ở nơi này không phải trên mặt đất, mà là nước biển.

Điều này đã khiến toàn bộ không gian ở đây kết thành một kết cấu lập thể.

Khi người đi lại ở trên mặt biển, ngươi tưởng rằng ngươi đang ở nơi thấp nhất, nhưng trên thực tế lại là khu trung ương của thế giới này.

Ở trên trời, có sương mù che khuất tầm nhìn, nói không chừng đang bay cũng có chim đánh lén; ở trên mặt biển nhưng cây gỗ khổng lồ cũng tạo thành nguy hiểm, còn dưới nước thì vô số các loại hải yêu đang bơi trong đó.

Đây là một thế giới lập thể, cũng là một thế giới hung hiểm hơn thế giới ban đầu gấp chục lần.

Lượng lớn hải yêu tập trung ở đây, nương theo trận pháp quỷ dị, kẻ địch có lòng dạ khó lường, nơi này hiện tại đúng là mỗi bước đều nguy hiểm.

Nhìn thế giới kỳ quái này, khóe miệng của Đường Kiếp chợt nhếch lên nụ cười.

- Ta thích nơi này.
Hắn lẩm bẩm nói.