Đường Kiếp không thể nghĩ ra ai là người bày ra Bát Môn Tỏa Thiên trận ở đây, nhưng ít nhất trong lúc này hắn hiểu được tác dụng của trân pháp.
- Vạn Thú Viên…
Hắn lẩm bẩm nói:
- Nó quả nhiên là bị người có dã tâm trộm ra ngoài.
Lúc trước Lâm Bạch Tạng nói chính mình đánh cắp Vạn Thú Viên, Đường Kiếp liền đoán được việc này đa phần là do Lâm Bạch Tạng bi người ta lợi dụng, chỉ có điều vẫn không có chứng cớ. Tuy nhiên, hiện tại trận pháp này xuất hiện liền chứng minh được, Vạn Thú Viên là do có người cố ý gây nên, chính vì giờ khắc này.
- Bát Môn Tỏa Thiên trận và Vạn Thú Viên có quan hệ gì?
Đồ Đồ cảm thấy khó hiểu.
Nó mặc dù là phân thần đại yêu, nhưng đối với trận pháp thì lại đốt đặc cán mai.
Đường Kiếp trầm mặt xuống nó:
- Tất nhiên là hình thành một không gian trói buộc mới rồi.
- Không gian trói buộc mới?
Đồ Đồ đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra:
- Ý ngươi là ở trong này, tạo ra một Vạn Thú Viên hoàn toàn mới.
Vạn Thú Viên nguyên hình chính là một tòa cung điện thuộc loại bảo vật, có lực phòng ngự hùng mạnh và có khả năng bay, tuy nhiên chỉ là một kiện thần trân.
Nhưng một ngàn tám trăm năm trước, Thú Luyện Môn bởi vì có kỳ ngộ, nên lấy được một kiện bảo vật phi thường, có thể nâng cao thực lực yêu vật.
Vì thế Thú Luyện Môn tiến hành cải tạo kiện cung điện bảo vật, biến nó thành của mình, bày ra đại trận, chính là Vạn Thú Viên.
Mở ra cách thức kết cấu, khiến không gian của Vạn Thú Viên tăng rộng, không hề giới hạn trong phạm vi cung điện, mà là thông qua trận pháp phóng xạ năng lực, có thể nhét toàn bộ đất đai chung quanh vào trong Vạn Thú Viên, khiến diện tích của nó tăng vọt, do đó càng có thể chứa giữ được nhiều yêu vật hơn nữa. Đương nhiên, khi đạt được, thì đồng thời cũng mất đi một phần năng lực phòng ngự.
Bởi vậy Vạn Thú Viên thực ra phân làm ba khu vực, lần lượt gọi là khu vực trung tâm, tức là khu vực trấn áp; khu vực nội bộ, tức là Vạn Thú Viên; và khu vực phóng xạ, cũng chính là thông qua khu vực bên trong Vạn Thú Viên, khuếch trương ra.
Trong đó khu vực phóng xạ là khu vực lớn nhất, cụ thể quyết định diện tích mà người sử dụng Vạn Thú Viên muốn – muốn diện tích rộng, ngay tại khu vực phóng xạ bày một Phong Tỏa trận, phong tỏa mọi thứ bên trong lại là được.
Tuy nhiên, loại phong tỏa này không giống với Sơn Hà Xã Tắc đồ, sẽ không tao thành tổn thất cho bản thân.
Như vậy Vạn Thú Viên mới chân chính là Vạn Thú Viên toàn vẹn.
Về phần mà bọn người Vạn Thú Viên tranh giành, đều là không bao gồm khu vực phóng xạ và khu vực bản thể Vạn Thú Viên – bọn họ căn bản không muốn Vạn Thú Viên cắm rễ ở Thiên Nhai Hải Các.
Nhưng hiện tại, không ngờ trên đảo Nhạc Sơn lại xuất hiện Bát Môn Tỏa Thiên trận, điều này đại biểu cho việc gì thì không cần nói cũng biết.
Mà ở góc độ Đường Kiếp quan sát, Bát Môn Tỏa Thiên trận có diện tích to lớn, chỉ sơ bao gồm cả đảo Nhạc Sơn và khu hải vực này, thậm chí ngay cả đảo Quỳnh Nhai ở phụ cận, đảo Nam Hưng và những nơi khác đều bị thu vào. Nếu đoán không sai, nơi đó cũng phải xuất hiện cột đá.
- Ngươi nói là, một Vạn Thú Viên mới sắp xuất hiện ở nơi này?
Đồ Đồ nhìn chằm chằm Đường Kiếp, âm thanh có chút run rẩy.
Nhìn về phương xa, Đường Kiếp chậm rãi trả lời:
- Ta càng muốn hiểu thành, một hải yêu bí cảnh sắp được tạo ra.
Đồ Đồ nghe vậy há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói gì.
Đường Kiếp nhìn cột đá nói:
- Nhiều nhất là ba ngày nữa, Bí cảnh sẽ được hoàn thành, khi đó toàn bộ khu hải vực này, sẽ không thể chống đỡ được nữa.
Với hiểu biết của Đường Kiếp về Bát Môn Tỏa Thiên trận, tất nhiên là chỉ liếc mắt đã nhận ra trận pháp đã đi vào giai đoạn hoàn thành cuối cùng.
Với loại tình hình này, đừng nói là Thiên Tâm Chân Nhân, cho dù là Tử Phủ Chân Quân tới đây, chỉ sợ cũng không ngăn cản được bí cảnh sắp được tạo ra.
- Chỉ có điều…
Đường Kiếp đột nhiên do dự một chút, mãi sau mới nói tiếp:
- Tại sao lại là Bát Môn Tỏa Thiên trận?
Nhìn cột đá, trong mắt Đường Kiếp tràn đầy vẻ khó hiểu.
Trận pháp phong tỏa không gian có nhiều, Bát Môn Tỏa Thiên trận cũng không tệ, nhưng không phải lựa chọn thích hợp nhất.
Có một số việc, có lẽ chỉ tới khi đó mới có thể hiểu ra.
Nếu như ba ngày sau tự có kết quả, vậy thì Đường Kiếp cũng không ngại chờ đợi một chút.
————————————
Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp ở lại trên đảo Nhạc Sơn, ngày ngày đều chăm chú quan sát động tĩnh của cột đá.
Thẩm Ngưng Minh có tới vài lần, khuyên nhủ hắn, nhưng thấy hắn vẫn không động tâm liền thôi. Còn Vân Đan Kỳ, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên Qủy Vệ, mỗi ngày đều ân cần quan tâm, một lòng muốn giữ vị anh hừng cứu tinh này lưu lại trên đảo Nhạc Sơn.
Cũng may Qủy Vệ mặc dù không thích nói nhiều, nhưng lại là kẻ kiên nhẫn, mặc ngươi có làm phiền nó thế nào, thì nó cũng không tức giận.
Trong ba ngày này, cột đá càng lúc càng cao nhanh hơn, chỉ trong một ngày đã cao lên hơn mười mét, ngày hôm sau lại cao lên hai mươi mét.
Cột đá cao tám mươi mét, đứng ở trên đảo vô cùng dễ thấy.
Nó cứ như vậy sừng sững giữa đảo, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Chỉ có Đường Kiếp biết rằng, đây chỉ là cột móng mà thôi.
Khi cột trụ này hoàn thành, thì nó mới chân chính phát huy uy lực.
Khi bắt đầu tiến vào ngày thứ ba, sáng sớm hôm đó, toàn bộ đảo đột nhiên rung chuyển dữ dội, như trận động đất.
Mọi người đều kinh sợ lao ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy cột đá phía xa đang không ngừng cao lên.
Lúc này tốc độ của nó nhanh hơn hẳn trước kia, giống như một con cự long đang duỗi thân phi lên trời, cột đá không ngừng dâng cao lên, mang theo từng cơn chấn động, dẫn động ra một mảnh thiên địa triều dâng.
Cùng lúc đó, đảo Quỳnh Nhai, đảo Nam Hưng, đảo Quy Vọng… bảy hòn đảo khác đều cùng lúc có bảy cây cột đá dâng lên, vươn thẳng lên trên trời.
Bát Môn Tỏa Thiên cục.
Bay ở trên không trung, Đường Kiếp lạnh lùng nhìn tám cây cột đá, trong đầu không khỏi nhớ lại trận đại chiến của Hư Mộ Dương và Hà Xung.
Cuộc chiến đó, Hư Mộ Dương cũng làm như vậy, tám cây trụ như rồng cuốn, tạo thành không gian phòng ngự hùng mạnh. Dựa vào trận này, Hư Mộ Dương đã đánh lui Hà Xung.
Hôm nay, hắn lại thấy được trận pháp này, chỉ có điều quy mô lớn hơn, hơn nữa trụ khí cũng đổi thành trụ đá, kiên cố hơn nhiều…
Tám chiếc cột đá vọt lên trên trời, tách ra kim quang vạn trượng, ở trên trời dệt ra một tấm lưới khóa chặt không gian lại.
Dưới tác dụng của tấm lưới, moi người đều bị đẩy đi, ngay cả người phàm cũng không phải ngoại lệ, đều bị đẩy về phía sau, thậm chí cả phòng ốc cũng bị đè ép sụp đổ.
Cùng lúc đó, sóng biển cuồn cuộn, một tòa lâm viên nho nhỏ chậm rãi trồi lên từ trong biển.
Lâm viên này rất nhỏ, thoạt nhìn giống như một món đồ chơi nắm được trong tay vậy.
Nhưng sau khi nó bay ra khỏi mặt biển, bắt đầu không ngừng phóng đại, mở rộng ra, cuối cùng hiện lên đinh đài lầu các, núi nong sông nước.
Một toàn tiên sơn cứ như vậy đột ngột hiện ra trên biển.
Chính là bản thể của Vạn Thú Viên.
Mà sóng biển cuồn cuộn, trong thời khắc này cũng gió êm sóng lặng, nhẹ nhàng xoay qanh toàn tiên sơn trên biển.
Trên tiên sơn xuất hiện một đám khói màu tím, bay ra phía bên ngoài.
Nơi nơi, sóng xanh biến mất, vô số hải yêu đều từ dưới đáy biển trồi lên, phát ra tiếng gầm thét với tiên sơn, cũng có thực vật ở dưới dáy biển dâng lên, hình thành một rừng cây trên biển, thành công vây quanh tiên sơn, bảo vệ thiên sơn trên biển này.
Mà trong khu rừng vây quanh tiên sơn, có không ít linh thực dị quả, khiến người ta thèm muốn chảy cả nước miếng.
Cuối cùng, chính là lấy trung tâm của tám đảo hình thành thiên la địa võng, biến thành một chiếc lồng ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài.
Lúc này đây, Bát Môn Tỏa Thiên trận và Vạn Thú Viên tự thân phòng ngự kết hợp lại với nhau, tạo thành một không gian độc lập, người bên ngoài có thể nhìn được mọi thứ bên trong, nhưng lại không có cách nào tiến vào được.
Mà ở nơi xa nhất bên trong Bí Cảnh, rõ ràng còn có hai cánh cửa lớn đang trôi nổi trên không trung.
Nếu như quen thuộc với Vạn Thú Viên, đều phát hiện hai cánh cửa đó giống hệt như cửa chính của Vạn Thú Viên năm xưa.
- Hải yêu bí cảnh…
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
- Vạn thú bí cảnh…
Ở một nơi khác, đám người Thường Bạch Mi và Phong Bất Trí cùng đồng thời thốt lên.
Tuy tên gọi bất đồng, nhưng giờ khắc này bọn họ đều hiểu mình đang đối mặt với cái gì.
Một bí cảnh toàn toàn mới.
Hải vực chính là khu phóng xạ, tiên sơn chính là khu nội bộ, mà vùng trung ương trong núi, chính là khu vực quan trọng nhất, khu vực trấn phong.
Sau khi bí cảnh xuất hiện, một con thuyền đầu rồng từ phía chân trời bay đến.
Trên thuyền có một nữ tử mặc cung trang, chính là Thẩm Tình Đan.
Nhìn về phía chân trời xa xăm, Thẩm Tình Đan uyển chuyển nói:
- Vẫn là bí cảnh thực sự xuất thế, người kia không hề lừa ta.
Nói xong vung tay lên, nói:
- Mọi người nghe lệnh, thẳng về phương bắc, vị trí này, chuẩn bị phá cảnh.
Thẩm Tình Đan cũng chưa từng nhìn thấy Vạn Thú Viên, mà hải yêu bí cảnh lại hoàn toàn bất đồng với Vạn Thú Viên trong truyền thuyết, nởi vậy nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ phải phá vỡ Vạn Thú Viên.
Phía chân trời, một đạo ánh sáng hướng về cửa chính của Bí Cảnh.
Một nữ tử mặc cung trang bay lên, tay ngọc có vô số màu sắc lóe lên, đánh về phía cửa chính của bí cảnh, tại ánh triều ráng chiếu rọi xuống, sinh ra một cảnh sắc mỹ lệ.