Đúng lúc này, Thẩm Ngưng Minh đột nhiên hét to:
- Cẩn thận.

Phía chân trời xa xa, một con rùa to lớn đang lao về phía Qủy Vệ.

Qủy Vệ không thèm quay đầu lại, thân hình trong nháy mắt phát động, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh ở chỗ vừa đứng.

Va chạm mạnh mẽ vào tường thành, một tảng tới đá vụn rớt xuống.

Trong khói bụi mờ mịt, một đạo nhân ảnh bay nhanh xuống dưới, dừng ở trên lưng con rùa khổng lồ.

- Đừng nên vọng động.
Vân Đan Kỳ hét to.

Tường thành là lá chắn quan trọng nhất để ngăn cản hải yêu và nhân loại, chính bởi vì có tường thành, nên đám hải yêu tuy nhiêu nhưng thực lực thấp cũng không có khả năng dễ dàng xông lên, mặc dù là mượn hải triều cũng khó mà có thể tiến được tới trên thành.

Hiện tại người kia lại chủ động lao xuống tường thành, phải biết rằng dưới đó có hàng trăm yêu vật, lấy một địch trăm, chính là tự tìm cái chết.

Ngay khi Qủy Vệ lao xuống, vô số đạo pháp thuật đã đồng thời đánh về phía Qủy Vệ. Những pháp thuật đó đều là pháp thuật tầm thường, nhưng khi tập trung lại một chỗ thì uy lực lại rất lớn, có khi ngay cả Thiên Tâm Chân Nhân cũng không thể cứng rắn chống đỡ được.

Thân hình Qủy Vệ xoay tít trên không trung, để lại một đống tàn ảnh, tốc độ cao lao về phía con rùa.

Rùa yêu là loại yêu quái khá phiền phức, chiếc đầu cứng rắn của nó không ngừng húc vào tường thành, gây ra tổn hại không nhỏ. Nếu không có người tu hệ thổ không tiếc hao tổn linh khí tu bổ tường thành, thì thành Nhạc Sơn đã bị hủy không dưới một trăm lần rồi, chính vì thế nên nó cũng đã giữ chân được một người tu rồi.

Né tránh nhạy bén, bay cực nhanh, tốc độ của Qủy Vệ trong lúc này gần như tăng lên tới cực hạn. Pháp thuật cứng rắn như nước lũ lao đến, rơi lên mai rùa, bản tay Qủy Vệ cũng toát lên quang hoa, đánh thẳng một chưởng lên mai nó.

Qủy thiết!

Một loại pháp thuật tạo ra đao gió, có thể khiến móng vuốt của Qủy Vệ càng trở nên sắc bén, tuy nhiên uy lực lại có hạn, điểm lợi duy nhất chính là tiêu hao linh khí cực nhỏ.

Đây cũng là loại pháp thuật kém nhất, trong tất cả các loại pháp thuật mà Qủy Vệ nắm giữ. Uy lực của nó thậm chí so ra còn kém hơn pháp thuật bậc trung mà một Linh Đài nắm giữ, nhưng điểm lợi duy nhất chính là tăng sức tấn công cho bàn tay, và bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy tác dụng.

Với lại cũng chỉ là một loại pháp thuật mà thôi, có nhiều pháp thuật tốt hơn có thể thay thế nó.

Trong tiếng nổ ầm ầm, mai rùa vẫn không bị sứt mẻ chút nào.

Trong các loại yêu vật, rùa là loại có sức phòng ngự dũng mãnh nhất. Nếu như nói tốc độ của nó còn không bằng cả Thông Linh, nhưng sức phòng ngự có khi tương đương với cấp Thiên Tâm, thậm chí còn mạnh hơn những Thiên Tầm bình thường.

Trong đại hải, thì rùa yêu và cua yêu đều giống nhau, đều là Khai Trí thượng phẩm, nhưng trí tuệ của rùa lại cao hơn cua nhiều, là thực sự Khai Trí. Đối mặt với công kích của Qủy Vệ, nó phát ra tiếng cười ha hả, nói:
- Vô dụng thôi.

Mai rùa cực kỳ cứng rắn, đầu nó quay ngược lại, chuyển hướng, há miệng đớp về phía Qủy Vệ trên lưng mình.

Mặc dù nó hành động bất tiện, nhưng loài rùa, cổ có thể vươn dài ra cũng có thể thu ngắn lại, co duỗi tự nhiên, vô cùng linh động, tuyệt đối không tồn tại góc chết. Nếu nghĩ rằng đứng ở trên lưng nó, nó sẽ không có biện pháp gì, thì thực là nhầm to.

Lúc này, thấy chiếc đầu như đầu rắn vươn tới, cắn về phía mình. Qủy Vệ đột nhiên nghiêng người. Ngay khi lúc con rùa cắn xuống, thì trong khoảnh khắc đó, Qủy Vệ tránh sang một bên, chiếc đầu rùa đi sát vào thân thể nó, hung hăng va mạnh lên chính chiếc mai cứng rắn của nó, đụng mạnh khiến nó có chút choáng váng.

Cùng lúc đó, tay trái của Qủy Vệ lại lần nữa đánh xuống mai rùa.

Chỉ có điều lần này không giống với trước, tay trái nó có chút hư vô, dường như chỉ nhìn thấy mơ hồ chứ không rõ ràng.

Ngay sau đó tay trái đã đánh lên mai rùa, nhưng lại dễ dàng xuyên qua chiếc mai cứng như sắt, thăm dò vào bên trong lưng con rùa. Rùa yêu đau đớn ngẩng cổ, phát ra tiếng kêu thét long trời lở đất.

U Minh Qủy Trảo!

Qủy vốn hư vô, bởi vì Thông Linh, nên mới ngưng kết thành thực thể, thực thể là xác, u hồn là gốc, có thiên phú là khả năng xuyên thấu.

Cái gọi là U Minh Qủy Trảo, kỳ thực chính là phát huy loại năng lực trời cho này, dùng thực hóa hư, biến thực thể ngưng tụ thành giả thể, do đó có thể xuyên qua hầu hết tất cả các phòng ngự, là khắc tinh của tất cả các loại phòng ngự tự nhiên.

Không thể nghi ngờ, đây chính là nhằm vào Giáp Thiên Thần đấy. Giống như Thiếu Hải Động Kim Quyết, Liệt Ngọc Chỉ, đều dùng để chuẩn bị để đấu với Thiên Thần Cung vậy. U Minh Quỷ Trảo cũng như vậy, chẳng qua là con rùa này xui xẻo, trước khi cuộc chiến của Đường Kiếp và Thiên Thần Cung xảy ra, thì nó đã được nếm trước mùi vị móng vuốt của quỷ.

Mà khi bàn tay Qủy Vệ xuyên qua lớp mai cứng của con ràu, thì Tế luyện chi viêm từ trong lòng bàn tay được phóng ra.

Cái này chính là thiêu đốt ngũ tạng đấy.

- Tha cho ta!
Trong tiếng gào rít đau đơn, con rùa lớn tiếng cầu xin.

Nhưng ánh mắt Qủy Vệ chỉ lạnh nhạt nhìn yêu vật, trong mắt không mang theo một tia tình cảm nào.

Qủy Vệ có trí khôn nhưng không có tình cảm, có sứ mạnh mà không có lòng thương hại.

Đường Kiếp ra lệnh cho nó giết sạch tất cả hải yêu, cho nên trừ phi Đường Kiếp thay đổi mệnh lệnh, nếu không nó cũng sẽ không chút lưu. Trí khôn của nó chỉ phục vụ cho mục đích hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.

Ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt trong cơ thể con rùa, khiến nó điên cuồng la hét, mặc dù sức sống dẻo dai, nhưng cuối cùng cũng dần không chịu nổi.

Chiến trường một lần nữa lại truyền tới mùi thịt nướng, khiến tất cả mọi người đang chiến đấu đều rung động.

Đây rốt cuộc là ai?

Chỉ trong chớp mắt đã dễ dàng giết chết một con cua và một con rùa khổng lồ?

Thực lực gần như tương đương với đại yêu Vô Diện Giao.

Đám người Vân Đan Kỳ đều ngạc nhiên thán phục, thì Đường Kiếp lại hơi hơi nhăn mày lại.

Hắn khẽ ho khan vài tiếng.

Tiếng “khụ khụ” nhanh chóng rơi vào trong tai Qủy Vệ, nó cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân truyền tới.

Đường Kiếp đã không còn kiên nhẫn nữa.

Trận chiến cứ kéo dài một một phút, thì sẽ có thêm rất nhiều người chết.

Mau chóng chấm dứt cuộc chiến này đi.

Cảm nhận được ý chỉ của Đường Kiếp, Qủy Vệ ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt của nó, hào quang màu đỏ chợt lóe lên.

Sau đó nó liền phóng tới đám yêu vật trên biển.

Ánh sáng pháp thuật vẫn như mưa bắn về phía Qủy Vệ, nó nghênh đón pháp thuật, nghênh đỡ đám yêu vật, xông lên tấn công.

Hình ảnh Qủy Vệ thoắt ẩn thoắt hiện, bay cực nhanh chỉ lưu lại một đống tàn ảnh.

Chỉ có điều lúc này, tàn ảnh không hề biến mất.

Xoẹt!

Từng đạo tàn ảnh của Qủy Vệ hiện ra trên không trung, ngưng tụ thành thực thể, nhằm về đám yêu vật, tay nhấc lên đánh về phía chúng. Trên bờ biển, chỉ trong nháy mắt mưa gió máu tanh nổi lên.

Mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trên bờ biển mấy đạo tàn ảnh đang chiếm thế thượng phong. Có tận mấy chục Qủy Vệ đang chạy trên bừ biển, không ngừng công kích hải yêu.

Đám ảo ảnh đó nhìn tất chân thực, mỗi lần rat ay, máu và thịt của hải yêu đều bắn dính lên trên người, chỉ có một điểm không giống thực thể đó là, khi gặp phải công kích chúng sẽ nhanh chóng vỡ nát, rồi biến mất.

Nhưng ngay sau đó, Qủy Vệ sẽ lại tạo ra vô số ảo ảnh tiếp tục công kích.

Qủy Ảnh Ngàn Trượng!

Đây chính là pháp thuật, mà Đường Kiếp dựa vào Phù Quang Phân Ảnh trảm của Thích Thiếu Danh, đặc biệt tạo ra năng lực này cho Qủy Vệ. Vì thế Đường Kiếp từng hỏi Thích Thiếu Danh nhiều lần về kỹ xảo của Phù Quang Phân Ảnh. Nếu không phải vì nể mặt của Từ Cung Sinh Hoa, Đường Kiếp cũng thề mình sẽ không học, thì Thích Thiếu Danh tuyệt đối không chịu giảng giải về pháp thuật mạnh nhất của mình cho Đường Kiếp đâu.

Nhưng gã cũng ngờ được, Đường Kiếp không học, nhưng lại dùng trên người Qủy Vệ, hơn nữa còn mạnh hơn cả pháp thuật của gã.

Qủy vốn hư vô, ngưng sát thành thực, bởi vậy am hiểu nhất là thay đổi giữa hư và thực.

U Minh Qủy Trảo chính là dựa trên đạo lý này, Qủy Ảnh Ngàn Trượng cũng giống như vậy, chẳng qua là yêu cầu của nó rất cao, cần phải dựa vào Mị Ảnh Mê Tung thuật mới có thể thi triển được. Nhưng mà khi chân chính dùng tới nó, hiệu quả lại vượt qua Phù Quang Phân Ảnh Trảm mấy lần, bắt buộc phải đột phá được giới hạn của Thích Thiếu Danh là một lần tạo ra chin ảo ảnh, thì mới có thể chế tạo ra nhiều nhất là ba mươi sáu ảo ảnh, thậm chí ngay cả thời gian tồn tại cũng dài hơn, tuy nhiên bởi vì vậy mà tiêu hao cũng khá lớn, đây chính là đòn sát thủ của Qủy Vệ.

Ngoài điều này ra, khi sử dụng Qủy Ảnh Ngàn Trượng, tất cả các ảo giác ngoài trừ một loại pháp thuật, thì tất cả các pháp thuật khác đều không thể sử dụng, chỉ có thể dùng công kích tự thân, đó chính là Qủy Thiết.

Qủy Thiết, ngay từ đầu đã được chuẩn bị để dùng cho Qủy Ảnh Ngàn Trượng.

Lúc này, ba mươi sáu ảo ảnh bắt đầu xông ra bốn hướng, bảy mươi hai cánh tay phát ra ánh sáng màu vàng kim, chém xuống ngươi yêu vật như chém vào bùn. Một hồi giết choc được triển khai, huyết quang trải rộng tới tận chân trời.

Cảnh giết chóc tàn nhẫn khủng bố, khiến người ta chấn động kinh ngạc, ngay cả bá chủ hải vực là Vô Diện Giao cũng bị sợ hãi choáng váng.

Dựa vào thân thể bất tử nó tung hoành khắp nơi, nhưng thời khắc này, bản thân nó lại cảm nhận một cỗ tử vong đang đến gần, sự uy hiếp mà từ trước tới nay chưa hề gặp.

Trong lúc đó nó hiểu, nếu vẫn cứ lưu lại đây không chịu rời đi, thì không phải nghi ngờ thứ đợi nó chính là cái chết.

Mặc dù thứ trong đảo hấp dẫn nó, nhưng chung quy cũng không quan trọng bằng tính mạng bản thân.

Trong chớp mắt, Vô Diện Giao hướng lên không trung bay đi, trên không trung ngưng tụ thành nguyên bản, là một con giao lòng tầm hơn trăm mét.

- Nó muốn chạy, đừng để nó chạy thoát, Thiên Nhai Liên Hoa Thủ!
Vân Đan Kỳ quát to.

Trên bầu trời lần nữa lại hiện lên một bong hoa sen lớn, xoay nhanh quanh người Vô Diện Giao. Chớp mắt đã cắt gọt hơn ba mươi mét cơ thể nó. Vô Diện Giao đau đớn rít lên, chiếc mồm há to di động cực nhanh, đầu mọc ra ở phần đuôi, không cần quay người, trực tiếp hướng vào trong biển lao đi.

Với khả năng bất tử của tên nhãi này, nếu muốn giết chết nó thì không dễ dàng, cho nên mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy thoát.

Mặc dù như vậy, mọi người vẫn đồng thanh hét to:
- Chúng ta thắng rồi.

- Chúng ta thắng rồi.
Tiếng hoan hô liên tiếp nổ ra, truyền khắp hải đảo, khiến cho tâm tình mọi người trở nên phấn chấn.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng lòng tin đã khiến thể lực khô kiệt của mọi người như được hồi phục một phần, độ phản kích chợt tăng lên.

Trên bờ biển, ảo ảnh của Qủy Vệ vẫn đang tiếp tục chém giết, tuy nhiên thời gian dần trôi, thì lượng linh khí tiêu hao càng lớn, sô lượng ảo ảnh cũng đang giảm dần, nhưng đại cục gần như đã định.

Mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ, trong mắt đám người Thẩm Ngưng Minh tràn đầy nước mắt hạnh phúc.

Đường Kiếp thì vẫn bình tĩnh như trước.

Hắn nhìn theo Vô Diện Giao, đuôi biến thành đầu lao vào rồi biến mất trong làn nước, chậm rãi nói:
- Ta thấy, với cách giải quyết của nó, thì lỗ đít và miệng của nó là một phải không?