Trong tiếng gào thét, Vân Đan Kỳ hét lên:
- Liên thủ.

Gã dẫn đầu bay ra bên ngoài, đối diện với Vô Diện Giao.

Đồng thời bốn người đồng môn phía sau gã cũng cùng bay ra, đồng loạt ra tay.

Mười bàn tay trên không trung, tạo thành một đóa hoa sen lớn màu trắng.

Thiên Nhai Liên hoa thủ.

Đây là một pháp thuật liên thủ khá nổi tiếng của Thiên Nhai Hải Các, gồm năm người hợp lại, khi đồng thời sử dụng, uy lực tăng gấp bội.

Năm người Vân Đan Kỳ hiển nhiên là đã từng phối hợp nhiều lần, bởi vậy khi vừa ra tay đã dùng pháp thuật liên thủ. Tuy rằng Đường Kiếp nhận định thực lực của bọn họ đều yếu, chỉ là môn hạ tương đương với Thị Mộng, nhưng khi liên thủ, thù uy lực còn vượt qua cả Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp, có lẽ chỉ khi Đường Kiếp sử dụng Đại Ma La Thiên Vương Chú mới có thể chống lại được.

Hiện tại đóa hoa sen bay trên không trung, lao thẳng về hướng Vô Diện Giao, đao phong luân chuyển thể hiện uy lực.

Đầu Vô Diện Giao đâm thẳng vào đóa hoa sen, chỉ thấy đóa hoa trở nên sắc bén như lưỡi đao, cắt gọt Vô Diện Giao như gọt củ cải, máu thịt bắn đầy ra.

Thoạt nhìn có vẻ Vô Diện Giao không phải là đối thủ của năm người.

Nhưng mà sắc mặt của năm người Vân Đan Kỳ không có chút vui mừng, ngược lại tràn đầy cảm giác bi tráng.

Đóa hoa sen vẫn xoay tròn trên không trung, giống như máy trộn bê tông đang xay thịt, không ngừng quấn lấy Vô Diện Giao, ngay cả thân thể cũng bị cắt tỉa chứ đừng nói đến đầu của nó.

Dưới sự tấn công dồn dập này, Vô Diện Giao dường như không còn chống đỡ nổi, nhưng ngay sau đó thân hình nó ầm ầm đổ lên tường thành, cả đoạn tường thành bị sụp đổ, sau đó Vô Diện Giao phát ra tiếng rít đắc ý.

Vẫn là cái đầu không có măt, vẫn chỉ có duy nhất một chiếc miệng, đang phát ra tiếng rít sắc nhọn kinh người.

- Đây là chuyện gì vậy?
Ngay cả Đường Kiếp cũng bị cảnh tưởng này làm cho kinh ngạc.

Đầu của Vô Diện Giao không phải là bị Liên hoa thủ cắt nát rồi hay sao? Tại sao vẫn còn tồn tại vậy?

Thẩm Ngưng Minh đứng bên liền đáp:
- Vô Diện Giao, không đầu không mặt.

Nghe thấy vậy, Đường Kiếp bừng tỉnh.

Hóa ra cái tên Vô Diện Giao, chính là nó căn bản không hề có đầu, Thiên Nhai Liên hoa thủ tấn công đầu nó, chỉ là cắt rớt một phần máu thịt của nó mà thôi.

Mà tính mạng của Vô Diện Giao giống như con giun đất vậy, mất đi một đoạn cơ thể cũng không chết, thậm chí tổn thương cũng không tổn thương được bao nhiêu. Sau mỗi lẫn công kích, nếu như nó muốn sẽ có một chiếc đầu mới lại mọc ra thay thế chiếc đầu cũ, thậm chí nó còn có thể dùng phần đuôi biến thành đầu, xoay người cũng không cần, trực tiếp có thể trốn đi.

- Vậy chẳng phải nghĩa là, muốn giết chết nó thì phải cắt nát toàn bộ thân thể nó sao?
Đường Kiếp hỏi.

- Thực sự là như vậy, nhưng vấn đề là làm rất khó.
Thẩm Ngưng Minh thở dài trả lời.

Cùng với lời nói đó, chỉ thấy một phần thân thể Vô Diện Giao ầm ầm rơi xuống tường thành.

Lực va đập không hề nhẹ, trên tường thành lập tức có hơn mười binh sĩ bị chết.

Vô Diện Giao há mồm hút vào, những binh sĩ đã chết đều bị nó nuốt chửng, sau đó liền thấy phần đuôi của nó bắt đầu dài ra.

Tên nhãi này không chỉ toàn thân không có điểm yếu, mà hơn nữa lại có thể nhanh chóng bổ sung phần thân thể bị tổn thất.

Hơn mười binh sĩ tất nhiên không đủ để bổ sung phần thân thể đã tiêu hao, cho nên ngay sau đó nó quay đầu lại, mãnh liệt cắn vào một con hải yêu, không thèm nhai mà nuốt chửng luôn.

Với sự ăn uống điên cuồng của nó, thân hình bị mất đi nhanh chóng được bổ sung, tổn thương do công kích của năm người Vân Đan Kỳ, cứ như vậy dễ dàng hồi phục lại.

Chiều dài cơ thể nó vẫn hơn ba trăm mét, Vô Diện Giao đứng sừng sừng trong không trung, như trụ chống trời, khiến đám người Vân Đan Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu như không phải chiến đấu kéo dài nhiều ngày, sức lực bị tiêu hao, nếu như không phải bị số lượng lớn hải yêu công kích trong một thời gian dài, thì năm người Vân Đan Kỳ chưa chắc đã không có sức lực để đối phó với Vô Diện Giao.

Nhưng đánh lâu sinh mệt mỏi, cho dù muốn ngăn cản nó cũng biến thành hy vọng xa vời rồi.

Uy lực của Liên hoa thủ tuy lớn, nhưng đối với Vô Diện Giao cũng chỉ là vết thương nhẹ. Sau khi hồi phục cơ thể, Vô Diện Giao lại bắt đầu điên cuồng tấn công.

Nó há miệng phát ra tiếng rít sắc nhọn, thẩn thể khổng lồ không ngừng đập thẳng vào tường thành. Thân thể gần như bất tử khiến nó không sợ bất kỳ hình thức công kích nào, nó chỉ cần ăn vài miếng là lại khôi phục như cũ.

Đối mặt với quái vật cực kỳ khủng bố này, bất luận phản kích thế nào đều trở nên nhỏ bé, tiếng kêu khóc vang lên dọc tường thành, khắp nơi tràn đầy vẻ thê lương.

Đối mặt với bi thương thê thảm này, ngay cả Đường Kiếp, trong lòng cũng có chút run rẩy.

Hắn sở dĩ dùng tên giả tiến vào, vì hắn thấy được ở vùng phụ cận có người Thú Luyện Môn ẩn núp từ lâu, vì điều tra tung tích cụ thể của Vạn Thú Viên, nên hắn mới phải thay đổi thân phận.

Chính vì nguyên nhân này, nên hắn không có ý định sử dụng quá nhiều sức mạnh, để tránh bại lộ bản thân.

Nhưng hắn không ngờ tới trên đảo sẽ phát sinh tình huống như vậy.

Hiện tại, sau một hồi giết chóc trình diễn trước mắt hắn, đám hải yêu điên cuồng cắn nuốt con người, tất cả mọi người vì bảo vệ giao đình mà liều mạng chiến đấu.

Vị Vân thiếu chủ kia, mình và gã còn chưa nói với nhau câu nào, nhưng từ trên người gã, Đường Kiếp thấy được sự phó thác của gia tộc, sự dũng cảm của gã.

Nhưng huynh đệ bên cạnh gã, dù sao cũng chỉ là môn hạ có địa vị thấp nhất ở Thiên Nhai Hải Các, vốn có thể rời đi lúc nguy hiểm, nhưng thời khắc này lại không hề có một người từ bỏ lui bước.

Chính vì sự đoàn kết này, bọn họ mới có thể nhiều lần đánh đuổi được sự tấn công của Vô Diện Giao.

Nhưng đối mặt với công kích không dứt, bọn họ nhất định có lúc không thể chống đỡ nổi nữa.

Đường Kiếp không biết có phải trong hôm nay, trong khoảnh khắc này, nếu hắn còn không ra tay, thì số người chết trên đảo sẽ tiếp tục gia tăng hay không?

Hắn có thể ngồi nhìn nững người vô tội này cứ như vậy chết đi hay sao?

Đường Kiếp tự hỏi mình.

Chỉ có điều đó là ý nghĩ trong nháy mắt, Đường Kiếp biết rằng mình không thể.

- Huư đại ca… huynh nói không sai, thực sự giới hạn của ta hơi thấp một chút.
Đường Kiếp cười khổ lẩm bẩm nói.

Đến chuyện như thế này cũng cần phải tự hỏi bản thân, mới là có vấn đề.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Vô Diện Giao.

Con quái vật còn đang gào rít, thân thể khổng lồ lại tiếp tục lao xuống, mỗi lần công kích lại mang tới thương tổn cực lớn. Năm người Vân Đan Kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế nó, nhưng không có khả năng ngăn cản nó. Vô Diện Giao phát ra tiếng rít đắc ý.

- Ngươi mui mừng hơi sớm đấy.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Tay phải hắn hơi nhấc lên, Đường Kiếp đã đọc lên một chuỗi chú ngữ dài, hai tay chụm lại, xuất ra liên tục hơn mười thủ ấn.

Trước khi hắn xuất thủ, Thẩm Minh Ngưng biết thực lực và địa vị hắn nên không để ý.

Thờ khắc thấy ấn pháp trong tay hắn, sắc mặt gã chợt đại biến, liếc mắt liền nhìn ra có thể sử dụng ấn pháp phức tạp như vậy thì chắc chắn không phải ấn pháp tầm thường.

Ngay sau đó, chỉ thấy phía chân trời có một người khổng lồ dần dần hiện ra, có lông mày có mắt, bề ngoài khá giống với dung mạo của Đường Kiếp, chính là Đại Ma La Thiên Vương Chú pháp.

Người thi pháp, dẫn dụ sức mạnh thiên địa, phát ra thần uy.

Trong lúc một chọi một, bởi vì tranh phong, lợi ở thần tốc, nên có những pháp thuật không thể dễ dàng sử dụng.

Nhưng dưới tình huống chiến đấu quy mô rộng thế này, các Linh Sư thường có thời gian để sử dụng các loại pháp thuật chân chính có uy lực to lớn, đây cũng là nguyên cớ mà sự tồn tại của phàm nhân vẫn còn ý nghĩa.

Giờ khắc này, Đường Kiếp sử dụng chính là Đại Ma La Thiên Vương Chú hoàn chỉnh, ảo ảnh giống như một bảo tướng trang nghiêm, khí thế tràn ngập mặt biển. Nhìn thấy vậy tâm thần đám người Vân Đan Kỳ cũng run lên, ngay cả Vô Diện Giao cũng cảm nhận được có gì đó biến hóa, ngẩng đầu lên trời phát ra tiếng gào rít.

Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ trên không trung đã đập xuống một chưởng lên người Vô Diện Giao.

BA!

Bàn tay khổng lồ giáng xuống, tát bay Vô Diện Giao vào trong đất liền.

Tiếp theo giơ tay tóm lấy nó, tùm Vô Diện Giao giống như túm một con rắn nhỏ, dùng sức kéo, sau đó trên trời máu thịt bắn tung, Vô Diện Giao bị kéo đứt thành hai đoạn.

Nó phát ra tiếng rít đau đớn tức giận, hai đoạn Vô Diện Giao trên không trung rơi xuống, ngay trong khi rơi xuống, mỗi đoạn đều mọc ra một đầu, một miệng,dài khoảng hơn một trăm mét cứ như vậy bị phân thành hai đoạn.

Sau đó hai con Vô Diện Giao cùng nhau lao về phía tường thành khởi xướng cuộc tấn công mới, hiển nhiên cũng là tìm tới người thi pháp bí mật gần đó.

Ngay tại khi nó công kích, Đường Kiếp hừ một tiếng, tay trái lại duỗi ra, hai tay làm động tác, sau đó người khổng lồ cũng vươn tay xuống, tóm lại hai con Vô Diện Giao, tiếp tục xé nó làm đôi.

Lại một trân máu thịt vung đầy, tiếng rít đau đớn vang lên thảm thiết, hai con Vô Diện Giao lại lần nữa bị xé đứt thành bốn đoạn, biến thành bốn con Vô Diện Giao. Tiếp theo nó chưa kịp công kích Đường Kiếp, đã bị xé đôi tiếp, trong nháy mắt biến thành hơn ba nghìn con rắn nhỏ, bò toán loạn khắp nơi.

Làm cho nó nhỏ đi, thì uy hiếp của nó cũng không còn tồn tại, nhưng lại càng thêm giảo quyệt, hung hiểm. Lực công kích cũng trên diện rộng. Lúc này nó chỉ vừa công kích, đã có hơn mười người đồng thời chết tại chỗ. Ghét nhất là loại tập kích kiểu này, nó liền lẫn vào trong đám người, nên Đường Kiếp không thể tùy tiện công kích, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi Đại Ma La Thiên Vương Chú.

- Tấn công.
Lúc đó, Vân Dân Kỳ lại hưng phấn hét to.

So sánh với Vô Diện Giao khổng lồ, thì đám Vô Diện Gia phân tán này nhỏ hơn nhiều, thân thể chúng cũng có biến hóa. Ban đầu ngay cả da Vô Diện Giao đều không thể xuyên thủng, giờ thì người phàm cũng có thể tạo thành thương tổn cho nó.