Thành Nhạc Sơn là một tòa thành được xây dựng trên đảo Nhạc Sơn, dùng loại thép thượng hạng xây thành.

Tường thành chạy quanh hòn đảo, cao chừng khoảng bốn mươi mét, được đúc bằng nham thạch và thép. Trên tường thành có đài quan sát, đường cho ngựa chạy. dưới chân thành là một lớp đá vụn lớn, chạy dọc quanh bờ biển, như một đám củ ấu mọc trên đất vậy.

Trên tường thành còn có các bức tường chắn, trong tường có nhiều thiết kế phòng ngự. Nếu dùng ánh mắt của lịch sử để đánh giá, thì đây là tường thành phòng thủ hùng mạnh nhất trong thiên hạ.

Mặc dù đối với tiên gia mà nói, tất cả sắt thép cũng chỉ là thứ ngăn cản được phàm nhân, chứ chỉ có pháp trận mới là phòng ngự chân chính. Nhưng không thể phủ nhận được rằng, nếu kết hợp với vũ khí thích hợp, loại phòng ngự “nguyên thủy” này vẫn có thể phát huy tác dụng cực lớn.

Đảo Nhạc Sơn ngày hôm nay, chính là bị nước là lửa bao quanh.

Hàng trăm hải yêu từ bốn phương tám hướng kéo về đây, công kích tòa thành này, trên bầu trời mũi tên bắn ra liên tục, thi thoảng còn có ánh sáng pháp thuật lóe lên.

Ở phía Tây thành Nhạc Sơn, là nơi có địa hình thấp nhất. Nước biển kéo tới tận gần chân thành, thời điểm cao nhất, thủy triều có thể tới gần tường thành trong vòng ba mươi mét.

Là nơi địa thế bất lợi nhất, nên nơi này cũng là nơi chịu công kích mãnh liệt nhất.

Ít nhất có mấy trăm hải yêu đang ở đó, công kích vào tường thành.

Số lượng này nghe có vẻ không nhiều, nhưng khi chúng tụ tập ở một chỗ, sức mạnh còn vượt hơn so với thiên binh vạn mã, khiến người ta kinh hãi.

Một con bạch tuộc khổng lồ, đứng ở bãi cát giữa thành Nhạc Sơn và bờ biển, chiếc vòi múa loạn lên, không ngừng đánh về phía đầu tường thành. Ngẫu nhiên tóm được một người, sẽ có tiếng hét vang lên, sau đó nó kéo đối phương lại gần, nhìn ngắm một chút rồi quẳng vào miệng, tiếng kêu thảm thiết biến mất ở trong chiếc mồm đầy răng nanh của nó.

Một con rùa biển rất lớn, cũng đang ghé vào một góc tường thành, đầu nó như chiếc chùy không ngừng nện vào tường thành, chiếc mai cứng rắn có thể ngăn cản mọi công kích từ phía trên, khiến công kích của nó càng có tiền đồ.

Một con tôm khổng lồ không ngừng bắn các mũi tên nước về phía tòa thành. Mấy mũi tên nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi chạm vào thân thể người, lại như vòi rồng phun nước, một kích đã đủ khiến nội tạng vỡ nát.

Một con cua lớn, trông màu đỏ thẫm giống như bị luộc qua nước sôi, đang quơ quơ đôi càng khổng lồ, một kích đã kẹp nát một khối đá thành bột phấn.

Ở giữa chiến trường, con bạch tuộc đang quát tháo ầm ĩ.

Chỉ trong chốc lát, nó đã tóm được ba thủ binh đảo Nhạc Sơn.

- Vù.

Một mũi tên màu bạc từ trên tường thành bắn ra, mang theo ánh sáng màu bạc, xé gió bay về phía con bạch tuộc khổng lồ. Sau một tiếng vang nhỏ, đã xuyên vào thân thể con bạch tuộc, tạo thành một chiếc lỗ lớn.

Con bạch tuộc phát ra tiếng gào rú giận dữ.

Ngay tại khi nó đang định tiến lên thêm một bước, thì hai đạo nhân ảnh từ phía chân trời bay tới, tấn công về phía con bạch tuộc và con rùa dưới chân tường thành.

Kiếm quang tấn công con rùa trước, nhắm thẳng vào cổ nó chém xuống, không ngờ con rùa cũng tinh quái, lập tức rụt ngay đầu vào trong mai, không dám thò ra. Bóng người hơi khựng lại một chút, liền có vô số pháp thuật đánh về phía gã, bức người đó chỉ còn cách lui về trên tường thành. Trong lòng gã cũng thầm rủa con rùa giảo hoạt, bỏ lỡ cơ hội đánh chết nó, khi người đó lui về trên tường thành, không ngờ lại là một nữ tử áo đỏ.

Cùng lúc đó, một đạo nhân ảnh khác cũng thuận lợi tiến tới gần vết thương của con bạch tuộc, bay vào trong người nó. Con bạch tuộc khựng lại, sau đó ầm một tiếng, nổ thành vô số mảnh vụn.

Trên đầu thành phát ra tiếng hoan hô, người đó từ trong đống thịt vụn bay ra, quay trở lại trên tường thành, là một thanh niên mày kiếm mắt sáng.

Đứng bên cạnh gã còn có vìa người trẻ tuổi nữa, ai cũng ăn mặc theo phong cách của người tu.

- Thiếu chủ thần uy.
Mấy người đó không giống với ngư dân trên đảo, mà là gia đinh của Vân gia đang đồng thanh hô lên.

Sắc mặt người thanh niên kia đột nhiên trắng bệch, thân thể hơi nghiêng một cái, vịn vào tường thành mới đứng vững, cất giọng khô khốc nói:
- Đám hải yêu chết tiệt này, có giết thế nào cũng không giết sạch được vậy?

Đã khổ chiến nhiều ngày, người thanh niên kia đã sắp không chống đỡ nổi nữa.

Phòng ngự thành Nhạc Sơn, nguyên bản phải dựa vào Linh Sư và người phàm phối hợp mới phát huy được hết tác dụng. Phàm nhân dựa vào bí mật trên tường thành, dựa vào điểm yếu của hải yêu, chế tạo ra cung nỏ, còn các Linh Sư thì cho chúng một kích trí mạng, sau đó mượn tường thành làm nơi khôi phục năng lực bản thân.

Bao nhiêu năm qua, Vân gia đều thông qua phương thức này để chống cự sự xâm nhập của hải yêu.

Nhưng hiện tại, tình hình không giống với trước.

Linh Sư bị tổn thất nghiêm trọng khiến cho Vân gia mất đi lực lượng chủ yếu, mà hải yêu lại nhất quyết không chịu rời đi, tình hình cuộc chiến chưa bao giờ thảm thiết tàn khốc như hiện tại.

Hiện giờ hải yêu công kích đã nhiều ngày, đảo Nhạc Sơn cũng đã giết chết hàng ngàn hải yêu, nhưng có chém giết thế nào cũng không giết hết được, chúng vẫn như cũ từ bốn phương tám hướng, lũ lượt kéo tới, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Linh Sư Vân gia, bao gồm cả vị thiếu chủ Vân gia và bằng hữu do gã ta mời tới, đã dốc hết tâm huyết để bảo vệ đảo Nhạc Sơn, nhưng mà dù có như vậy, tình hình vẫn không hề khả quan chút nào.

Một con rắn biển khổng lồ thay thế vị trí của con bạch tuộc lúc nãy, thân thể dài nhẵng của nó dựng thẳng lên, cao mấy chục thước. Nó đứng song song với tường thành, đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm đầu thành. Dù quân sĩ trên đó đã có chuẩn bị, đám quân trấn giữ trải qua vô số cuộc chiến, nhưng vẫn bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Một gã sĩ tốt vừa mới lui về sau một bước, con rắn biển liền đưa đầu tới, há miệng nuốt một binh sĩ vào trong mồm. Mấy thanh đao mũi tên rơi xuống người nó, chỉ tạo ra được mấy dấu ấn xuống, duy chỉ có xe nỏ bắn ra mũi tên được đặc chế có thể xuyên qua lớp da như giáp sắt của nó, nhưng cũng không có cách nào đâm vào sâu hơn, chỉ như một cây châm cắm bên ngoài lớp áo giáp.

Con rắn biển giận dữ, đầu rắn lại lao tới, đập nát chiếc xe nổ, sau đó nó mới uốn lượn thân hình lùi về trước cửa thành, nhấm nuốt binh sĩ nó bắt được lúc nãy.

Tuy nhiên, nó vẫn không phải thứ đáng sợ nhất.

Cách bãi biển khoảng năm trăm mét, có một con trăn khổng lồ đang bơi trên mặt biển, dài khoảng gần ba trăm mét, tạo lên một cỗ khí thể kinh người.

Hơn năm trăm mét nghe có vẻ xa, nhưng với con trăn này mà nói, chỉ là một lần rướn người mà thôi.

Khiến người ta ngạc nhiên chính là, con trăn này không có mặt, ba chiếc sừng mọc ra trên đầu, ở chỗ trống rỗng trên mặt có một lỗ hổng, trông như miệng của nó, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Bá chủ trong hải vực, Vô Diện Giao.

——————————

Thuyền nhỏ đang tiến tới gần đảo.

Đường Kiếp nhình tình hình chiến đấu trên đảo, tâm tình phẳng lặng như nước giếng, cúi đầu như đang suy tư điều gì.

Một lát sau hắn mới nói:
- Vạn Thú Viên tăng thực lực của yêu thú lên, nhanh hay không?

- Cái gì?
Thỏ yêu bên cạnh đầu tiên ngây ra, sau đó nhìn hai bên một chút, mới ý thức được Đường Kiếp hỏi mình,vội trả lời:
- À, cái này khó mà nói được, có nhanh, nhưng cũng có chậm.

- Có ý gì?

Thỏ yêu phiền não lắc lắc đầu:
- Ta cũng chưa tiến vào lần nào, nhưng ta nghe Thường Minh Tâm từng nói, Vạn Thú Yêu tăng số lượng yêu thú thông qua hai phương pháp. Một loại là nơi đó tràn ngập yêu khí, có thể tăng thực lực của yêu thú lên. Một loại là nơi đó sinh ra bảo vật.

- Bảo vật? Trong Vạn Thú Viên vẫn còn có bảo bối khác?

Thỏ yêu gật gật đầu:
- Nên nói là, Vạn Thú Yêu tự mình tạo ra bảo vật, nhưng lại cần có yêu vật hoặc tinh vật chết ở bên trong, linh bất diệt rồi biến thành thiên tài địa bảo, chỉ có tác dụng với tinh vật hoặc yêu vật. Đó mới chính là thứ đồ nâng thực lực của yêu thú lên, hay có thể nói, đưa yêu thú vào trong Vạn Thú Viên, cho dù cả đời không ra ngoài, thì cũng chỉ nâng cao được năm phần thực lực. Nhưng nếu đoạt được bảo vật ăn vào, thực lực sẽ được nâng lên không giới hạn rồi, dù sao càng đoạt được nhiều, thực lực càng hùng mạnh. Cho nên đưa yêu thú vào Vạn Thú Viên, cũng là muốn xem kỳ ngộ của chúng nữa. Nhưng loại kỳ ngộ này rất khó đạt được, cần một lượng lớn yêu thú chết đi. Cho dù là Thú Luyện Môn cũng không dám đầu tư lớn như vậy.

- Thì ra là vậy.
Đường Kiếp nhìn trận chiến trên bờ biển:
- Ngươi cảm thấy nếu đám hải yêu này chết, Vạn Thú Viên sẽ thu được điều gì?

- Hả?
Thỏ yêu thất thần:
- Ngươi cho rằng có người muốn đám yêu thú này chết đi, để Vạn Thú Viên gia tăng thiên tài địa bảo?

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Ta không biết, nhưng ta biết rằng hải yêu tấn công đảo, phần lớn đều vì muốn lấy được tài nguyên từ đất liền, là một quá trình cướp đoạt, cũng đồng thời là một quá trình thông qua chiến tranh để giảm bớt nhân khảu của yêu tộc, tránh việc tài nguyên không đủ, một lần nữa cân bằng số lượng, bởi vậy số lượng hải yêu sẽ không tăng lên nhiều. Nhưng hiện tại, từ lúc lão nhân nói với ta đến bây giờ, đã qua tầm một tháng, không ngờ chúng vẫn đang tấn công đảo. Thời gian công kích kéo dài như vậy… không hợp với lẽ thường.

- Vậy ý của ngươi có phải là:
Thỏ yêu hiển nhiên còn chưa hiểu được huyền cơ trong chuyện này.

- Có khả năng Vạn Thú Viên nằm ở ngay trên đảo. Nó tăng cường thực lực của yêu vật, khiến phàm vật hóa yêu, khiến yêu vật lên cấp, đồng thời nó cũng hấp dẫn chúng lại gần mình, trong quá trình chém giết, tiến thêm một bước làm phồn vinh Vạn Thú Viên… một mũi tên trúng ba đích, đúng là lão luyện.

Thỏ yêu trợn trừng mắt:
- Chẳng lẽ nói Vạn Thú Yêu biến mất là do có người cố ý?

Đường Kiếp hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ nói tới tận mức độ này rồi, mà nguwoi vẫn không hiểu ra điều ấy?

Hắn không thèm để ý thỏ yêu nữa, chỉ nói:
- Muốn chứng minh thật giả, chúng ta phải lên đảo một chuyến mới biết được.

Hắn đang định đấy thuyền nhỏ đi, đột nhiên nhìn thấy cái gì, hai mắt nhíu lại, hướng về chân trời phía xa.

Thần quang lướt qua mi tâm hắn.

Đường Kiếp hừ một tiếng, đột nhiên khẽ vươn tay tóm lấy con thỏ, nhét nó vào trong Luyện thú bài, sau đó cúi đầu, lúc ngẩng đầu thì đã biến thành một người trung niên có khuôn mặt vàng vọt.

Đứng ở trên thuyền, Đường Kiếp quơ quơ ống tay áo, thuyền nhỏ đã hướng về phía đảo Nhạc Sơn lướt đi.

Đến khi chỉ cách đảo khoảng năm dặm, thấy trên cổng thành xa xa có một đạo nhân ảnh bay ra, là một người tu mặt tím râu dài.

Người đó bay thẳng về phía Đường Kiếp, trong miệng hô lớn:
- Không biết người tới là thượng sư nơi nào?

Đường Kiếp cao giọng đáp:
- Tại hạ là Khâu Chính Bát Cực phái, đi ngang qua nơi này, không biết tôn gia ngăn cản ta vì chuyện gì vậy?

Người nọ nghe thấy vậy, trên mặt hiện rõ lên hai chữ thất vọng.

Bát Cực phái là một môn phái nhỏ trong Nhai Hải, chưởng môn chỉ là một Thoát Phàm Cảnh, luận thực lực còn không so được với Vân gia.

Môn phái như vậy, thì thực lực đệ tử cũng chỉ có hạn.

Bất quá gã vẫn cố nở nụ cười nói:
- Tại hạ Thẩm Ngưng Minh, bái kiến Khâu huynh. Khâu huynh nói vậy thì chắc cũng đã thấy, hiện giờ hải yêu đang công đảo, tình thế gay go, Ngưng Minh bất tài, muốn mời sư huynh giúp đỡ một tay.

Đường Kiếp nhìn cảnh chém giết ngút trời trên đảng, không nhanh không chậm nói:
- Đảo Nhạc Sơn không phải còn có Vân gia sao? Với thực lực của Vân gia mà còn không ngăn cản được hải yêu? Ta thấy thực lực hải yêu phần lớn đều rất tầm thường mà.

Thẩm Ngưng Minh đỏ mặt nói:
- Khâu huynh có điều không biết…

Sau đó gã mới nói toàn bộ thảm sự của Vân gia nói ra một lượt, rồi tiếp:
- Lần này hải yêu tấn công thời gian kéo dài, ngàn năm hiếm gặp. Tuy nhiên rất nhiều hải yêu lợi hại đã bị chúng ta giết chết, cũng có một số hải yêu bị thương trốn xuống đáy biển. Hiện tại Vân gia và hải yêu đều như nỏ mạnh hết đà, nhưng không hiểu tại sao đám hải yêu này nhất định không chịu rời đi. Nếu Khâu huynh chịu ra tay giúp đỡ, mọi chuyện thành công, lúc đó Vân gia tất sẽ đem lễ tới hậu tạ.

Ý tứ trong lời gã nói đã rất rõ ràng, đơn giản là Vân gia và hải yêu đều lưỡng bại câu thương, hiện tại mời các hạ tới coi như chiếm tiện nghi. Chỉ cần đánh lui được hải yêu, chính là danh lợi đều thu được.

Lời nói này nếu nói với kẻ khác, đa phần là có tác dụng.

Chỉ có điều dùng trên người Đường Kiếp, hắn sao lại không nhìn ra chứ?

Nếu hải yêu chỉ cần bị thương tới mức độ nhất định sẽ lui binh, thì làm gì có chuyện vẫn vây chặt ở đây chứ, chỉ cần hải yêu chưa chết hết, chúng vẫn sẽ tiếp tục công kích, bởi vì rất có thể ở trên đảo, có bảo vật mà bọn chúng mơ ước, là thứ bảo vật có thể thúc đẩy chúng tăng cấp và đạt đươc sức mạnh cường đại.

Chỉ với điểm này, chúng cho dù có chết trận cũng không chịu lui binh.

Mà Vạn Thú Viên lại phóng ra năng lực, khiến hải yêu không ngừng sinh sôi, tốc độ xuất hiện nhanh, vượt xa so với những gì thỏ yêu nói, rất có thể là bởi vì Bia Trấn Phong không còn nữa.

Nói cách khác, trừ phi Vạn Thú Viên rời đi, nếu không nơi này nhất định sẽ vĩnh viễn trở thành nơi giết chóc.

Tuy nhiên đối với Đường Kiếp mà nói, loại công kích này rất hợp với nhu cầu của hắn – đánh tiểu quái mới đúng là con đường phát tài.

Nghe Thẩm Ngưng Minh nói vậy, Đường Kiếp cười nói:
- Nếu Thẩm huynh đã có lời mời như vậy, thì ta cung kính không bằng tuân lệnh đi.

Nói xong rời thuyền, cùng Thẩm Ngưng Minh bay về phía thành Nhạc Sơn.

Vừa bay, Thẩm Minh Ngưng vừa giới thiệu hình hình hiện tại của đảo Nhạc Sơn cho Đường Kiếp nghe.

Toàn bộ thành Nhạc Sơn, thì phía Tây là nơi bị tấn công dữ dội nhất, thiếu chủ Vân gia là Vân Đan Kỳ đang trấn thủ ở đó. Người này là đệ tử của Thiên Nhai Hải Các, sau khi Vân gia gặp nạn, gã liền dùng thân phận riêng tư của mình bỏ số tiền lớn ra mời vài vị đồng liêu tới xuất thủ tương trợ.

Vì đối kháng với hải yêu, Vân gia có thể nói là dốc toàn lực mời Linh Sư. Chính vì nguyên nhân này mới bù lại được vị trí Linh Sư còn trống của Vân gia, khiến đảo Nhạc Sơn có thể chống đỡ được tới hiện tại. Nhưng mà bởi vì lần này hải yêu tấn công trường kỳ, cho dù là bọn họ thì cũng dần không còn ngăn cản nổi.

Khi Đường Kiếp tới đây, thì trên cổng thành vừa diễn ra một trận đại huyết chiến.

- Cá nhồng, cẩn thận cá nhồng.
Tiếng rít thê lương vang lên, một đàn cá nhồng màu bạc từ không trung bay tới, như mũi tên xuyên qua thân thể của từng binh sĩ, máu tươi dính lên thân mình chúng, vảy bạc phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Đám cá nhồng trước tới này vốn vẫn là của cải tài nguyên của Vân gia, nhưng hiện tại lại biến thành tổn thương trí mạng của Vân gia.

Chúng ở trên không trung thỏa sức bay múa, mỗi một lần tấn công đều giống như lưỡi dao tuốt khỏi vỏ, giống như những mũi tên sắc bén, nhon hoắt, hùng mạnh. Hơn nữa chúng có thể tự do bay lượn trên không trung, phương hướng thay đổi liên tục khiến người ta khó lòng phòng bị.

Một người tu chưa kịp chuẩn bị, đã bị hơn mười con cá nhồng bay xuyên qua cơ thể, máu trên người chảy ra như suối. Người tu kia ngửa mặt ngã xuống, chỉ run rẩy vài cái, sau đó không nói được gì, cứ vậy mà nhắm mắt lại.

- Minh sư.
Vân thiếu chủ đau lòng hét lên.

Nhìn vẻ mặt gã là biết, người tu kia chính là Linh Sư của Vân gia, khổ chiến tới bây giờ, nhưng vẫn không giữ nổi tính mạng.

Gã đau lòng kêu to, từ bên ngoài một đạo ánh sáng bay tới, là một chiếc gai sắc nhọn màu đen, lao thẳng tới sau lưng Vân Đan Kỳ.

- Cẩn thận.
Đám đồng môn Thiên Nhai Hải Các cùng đồng thanh hô lên, một nữ tử áo đỏ nhào tới, nhưng vẫn chậm một bước.

Thấy kích này sắp bắn vào lưng Vân Đan Kỳ, một bàn tay chợt vươn ra, bắt được chiếc gai màu đen. Chiếc gai dài như một mũi tên, ở trong tay vẫn còn rung rung.

Đám đệ tử Thiên Nhai Hải Các nhìn thấy cảnh này đều ngây người, ác chiến với hải yêu đã lâu, bọn họ đều biết đây là thứ gì, cũng hiểu được sự lợi hại của nó, không ngờ người này chỉ dùng tay mà có thể bắt được nó.

Từ bàn tay nhìn lên, đối phương là một người lạ hoắc mặt vàng như nghệ, đang cầm lấy chiếc gai ngửi ngửi rồi bầm lầm nói:
- Đây là thứ gì vậy? Cá đuôi kiếm? Hay là con nhím? Ở đây không nên có nhím chứ.

- Là nhím biển.
Nữ tử áo đỏ đáp lời.

Đường Kiếp hơi ngẩn ra, nhìn về phía nữ tử áo đỏ.

Vân Đan Kỳ chắp tay nói:
- Đa tạ tiên sinh cứu giúp, không biết tiên sinh là…

Thẩm Ngưng Minh đã nói:
- Vị này chính là Khâu Chính sư huynh, của Bát Cực phái, đi ngang qua đảo Nhạc Sơn, thấy đảo gặp chuyện nên ra tay làm việc nghĩa, xuất thủ tương trợ.

Mọi người giờ mới hiểu ra.

Tuy nhiên sau khi biết chỉ có một người tới, trong lòng ai cũng không khỏi thở dài.

Chỉ có lực lượng của một người, chung quy cũng không thay đổi được đại cucj.

Đang lúc mọi người nói chuyện, đột nhiên có tiếng gào thét, từ phía tường thanh vang tới.

Âm thanh đều khiến mọi người chấn động:
- Vô Diện Giao lại tới nữa rồi.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía xa xa trên biển, có một con quái vật khổng lồ. Vô Diện Giao đã dựng thẳng thân mình nó lên, trông như một cây cột chống trời, sừng sững giữa biển. Đầu nó nghiêng về phía tòa thành, tựa như chiếc cột đổ xuống, khí thế ào ào, uy lực không thể lường được.