Trên mặt biển mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh trên biển, xuôi theo dòng nước trôi đi.
Đường Kiếp ngồi ở trên thuyền, tay cầm một gói giấy nhỏ, cẩn thận rắc thuốc bột trong đó lên vết thương.
Trận chiến ở bích hải, Đường Kiếp bị thương cũng không nhẹ.
Tay trái của hắn cơ bản là đi tong, thân thể thì giống như cái sang thủng lỗ chỗ. Bởi vì Cửu Chuyển chưa đại thành, nên mỗi vết thương đều không dễ dàng liền lại, mặc dù có linh đan, tiên pháp, nhưng sự thật muốn bình phục hoàn toàn cũng cần ít nhất là bảy ngày.
Đây cũng là nhanh rồi đấy, bởi vì không có việc gì nên chỉ cần chuẩn bị trước Linh huyết hồi xuân, chứ nếu gãy tay cụt chân thì muốn hồi lại cũng không dễ dàng như vậy. Cuối cùng là do đây đều là vết thương mới, dễ trị, chứ nếu để lâu thì càng phiền toái hơn.
Để mau chóng hồi phục, Đường Kiếp không thể không sử dụng bí pháp thúc ép sinh trưởng của Ngũ Thần Giáo, tuy nhiên cái giá phải trả cho việc làm này, đó là trong một tháng kế tiếp, các bộ phận tái sinh của hắn không thể xảy ra vấn đề gì, nếu không sẽ rất khó phục hồi như cũ, cho dù khôi phục lại được thì cũng sẽ xuất hiện di chứng.
Chỉ đơn thuần là không linh hoạt thì còn được, chứ nếu chẳng may xuất hiện tụ máu, biến hóa, thì mới gọi là phiền toái, có khi chỉ cần pháp thuật phải đi qua kinh mạch này đều không sử dụng được bình thường nữa.
Đối với người tu mà nói, phiền toái lớn nhất chính là vết thương tổn thương tới kinh mạch.
Đường Kiếp sở dĩ phải dùng bí pháp thúc đẩy hồi sinh, chính là vì phòng ngừa kinh mạch có vấn đề.
Sau khi kiểm tra hết toàn bộ vết thương, khơi thông những chỗ có khả năng bị tụ máu, xác nhận không có vấn đề gì lớn, Đường Kiếp mới nhẹ nhàng thở dài, ở trên thuyền đun nước pha trà, tự mình thưởng thức.
Trên biển gió khá lớn, thuyền nhỏ lại không ổn định, trên truyền tự có pháp trận, khiến nó không bị gió làm ảnh hưởng, cũng có bức tường vô hình bao quanh, ngăn nước biển ở bên ngoài.
Đây là chiếc thuyền lá của Thiên Nhai Hải Các, có thể khống chế sóng gió, tuy nó khá nhỏ, nhưng công năng lại vô cùng phong phú, là một kiện pháp bảo hiếm có.
Đường Kiếp từ trong túi Giới Tử của Thường Minh Tâm tìm được vật này, trừ nó ra còn có một bản kiếm phổ, mấy ngàn linh tiền, mấy bình đan dược và một khối thú bài.
Kiếm phổ không phải là kiếm pháp của tiên gia, mà là một chút phương pháp luyện kiếm tâm đắc mà Thường Minh Tâm ghi chép lại.
Trên thực tế, đại đa số công pháp của người tu đều dựa vào những tâm đắc này, còn công pháp chính thức, các đại môn phái đều không cho phép mang theo trên người.
Ai bảo con mẹ gã nhàn rỗi đang yên lành lại mang theo thứ này, cho người khác được lợi chứ?
Đường Kiếp nhìn một hồi, tuy là thứ tốt, nhưng lại không có tác dụng với bản thân mình, sau này tìm cơ hội bán quyển kiếm phổ này đi.
Linh tiền thì khỏi phải nói, đan dược thì có mấy bình khá tốt, đáng tiếc phần lớn lại là thuốc trị thương, Đường Kiếp hiện đang bị thương nên dùng cũng hợp lý, nhưng đan dược tu luyện thì gần như không có.
Cuối cùng chính là khối Luyện Thú bài.
Thường Minh Tâm nổi danh vì dùng kiếm, rất ít khi dùng Luyện thú, tuy rằng cũng có, nhưng chưa có ai nhìn thấy ông ta dùng cả.
Thứ này được đặt trong túi Giới Tử, có khi chính bản thân ông ta cũng quên mất ý chứ, nên vì vậy khi chiến đấu mới không sử dụng tới.
Nhưng cũng không đại biểu đây không phải một đồ vật không tốt.
Mấy thứ đan dược đều là loại tốt, đến lúc kiểm tra xem thu hoạch được bao nhiêu rồi. Đường Kiếp thả Luyện thú trong Luyện Thú bài ra, lúc này mới phát hiện, hóa ra Thường Minh Tâm lại nuôi một con thỏ trắng nhỏ.
Thỏ yêu được thả ra, liền yên lặng quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không giống với một yêu thú chiến đấu.
Chẳng trách, Thường Minh Tâm cũng không sử dụng nó, thoạt nhìn thì đây chính là một sủng vật.
Tuy nhiên…
Đường Kiếp đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Đôi mắt đỏ rực của thỏ yêu nhìn chằm chằm mình, không ngờ lộ ra sắc thái giật mình.
Giật mình? Nó biết giật mình?
Đây không phải là Luyện thú.
Trong đầu Đường Kiếp lập tức lóe lên một ý nghĩ.
Yêu thú của Thú Luyện Môn, từ trước tới nay đều phải trải qua luyện hóa.
Yêu thú sau khi bị hủy diệt thần trí, mới có thể nghe theo lệnh mà làm, không màng sống chết, dù đệ tử Thú Luyện Môn có láy đi tính mạng của chúng để khôi phục vết thương, chúng cũng sẽ không phản kháng. Tuy rằng như vậy có chút cứng nhắc, nhưng vẫn tốt hơn những con yêu thú bướng bỉnh không chịu thuần phục. Dù sao cũng có sinh vật có thiên tính, không chịu phục tùng, nên biện pháp duy nhất là hủy diệt thần trí sau đó mới khống chế.
Thỏ yêu này, hiển nhiên là không hề bị hủy diệt thần trí.
- Thật không ngờ, Thiên Kiếm Chân Nhân lại nuôi dưỡng một yêu thú chưa luyện hóa.
Đường Kiếp cười nói:
- Nói đi, ngươi có năng lực gì? Đừng có giả ngu với ta, đừng cho rằng ta không biết ngươi là yêu vật Khai Trí trung phẩm, ngươi có thể nói được.
Thỏ yêu nhìn nhìn Đường Kiếp, cuối cùng mởi miệng:
- Thường Minh Tâm đâu rồi?
- Tất nhiên là chết rồi.
Thân thể thỏ yêu run rẩy, thờ dài nói:
- Qủa nhiên cuối cùng cũng chết. Bị ai giết?
- Còn có thể là ai chứ?
- Ngươi?
Thỏ yêu nhìn Đường Kiếp, đôi mắt đỏ lộ ra thần sắc không tin tưởng:
- Một Cửu Chuyển kỳ, mà có thể giết được một Thiên Tâm Chân Nhân?
Trong đầu nó nghĩ, Thường Minh Tâm chắc hẳn là do một đại nhân vật nào giết chết, sau đó thấy thú bài này tầm thường, nên tiện tay ném cho Đường Kiếp.
- Trên thực tế, ông ta không phải Thiên Tâm đầu tiên bị ta giết đâu.
Đường Kiếp lắc lắc tay.
Thỏ yêu há hốc miệng, hiển nhiên là vô cùng kinh hãi.
Một Thiên Tâm Chân Nhân đã khiến nó chấn động đến vậy, nếu thỏ yêu này biết Đường Kiếp ở trong hoàn cảnh bốn phía địch nhân vây hẫm, mà còn có thể giết chết gần trăm đệ tử Thú Luyện Môn, thì không biết nó còn kinh hãi thế nào, hơn nữa người sau lại khó giết hơn người trước.
- Được rồi, nói về chuyện của ngươi đi. Ngươi tên là gì? Tại sao Thường Minh Tâm lại dùng ngươi làm Luyện thú, ngươi có năng lực gì…
Thỏ yêu nổi giận nói:
- Tại sao ta phải trả lời ngươi chứ?
Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Lý do là cho ngươi cơ hội để ta không giết ngươi, không biến người thành bánh thịt thỏ rồi ăn sạch chứ sao nữa.
Sắc mặt thỏ yêu đột biến.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Đường Kiếp, thỏ yêu mới ý thức được đây không phải chỉ là uy hiếp.
Nó run rẩy một chút, sau đó mới nói:
- Ta tên là Đồ Đồ, ta có thể sử dụng một ít pháp thuật cấp thấp…
Nói xong nó lần lượt kể ra từng loại pháp thuật một.
Quả nhiên phần lớn đều là pháp thuật cấp thấp. Đường Kiếp nghe nó nói xong, toàn bộ đều không để vào mắt, cau mày nói:
- Nói cách khác, là một yêu thỏ Khai Trí trung phẩm, nhưng trên thực tế ngươi chẳng khác nào một yêu thú Thông Linh thượng phẩm cả, có khi còn kém hơn, vậy ngươi có gì đặc biệt nhất?
Thỏ yêu thoáng run lên:
- Ta… ta vốn không được dùng để chiến đấu.
- Vậy ngươi có tác dụng gì chứ?
Thỏ yêu ngẫm nghĩ một chút, ba cánh môi nở ra một nụ cười, trả lời:
- Ta có thể giúp ngươi giải buồn, ta có thể kể chuyện cười cho ngươi nghe, ta còn có thể giúp ngươi trông nhà. À đúng rồi, ta còn có thể đào hang, ta đào hang rất lợi hại…
Đường Kiếp “BỐP” một cái, tát bay thỏ yêu ra xa:
- Xem ra ngươi chỉ có tư cách trở thành thịt thỏ.
- Đừng mà.
Thỏ yêu kinh hãi nói.
Đường Kiếp nhìn thỏ yêu:
- Thường Minh Tâm mặc dù không sở trường về Luyện thú, nhưng dù sao có vẫn hơn là không. Bao nhiêu yêu thú hùng mạnh ông ta không chọn, lại cố tình chọn ngươi, thậm chí còn không hủy diệt thần trí của ngươi, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Thỏ yêu run rẩy nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp tiện tay quăng ra, gần bốn mươi túi Giới Tử, thản nhiên nói:
- Ta giết rất nhiều dệ tử Thú Luyện Môn, những thứ này đều là chiến lợi phẩm, ta tin rằng trong đó có thể tìm thấy rất nhiều Luyện thú hữu dụng. Ta nếu kiểm tra từng cái một, thì sẽ không lãng phí thời gian trên thứ rác rưởi như ngươi.
Nhìn đống túi Giới Tử đó, thỏ yêu suýt chút nữa bất tỉnh.
Cuối cùng nó kêu lên:
- Ta nói, ta nói, kỳ thực ta không thuộc Tê Hà Giới.
- Ngươi nói cái gì?
Đường Kiếp kinh ngạc.
Thỏ yêu lớn giọng trả lời:
- Ta đến từ Thiên Âm Giới.
- Sao có thể như vậy được?
Đường Kiếp kêu lên:
- Chỉ có Tiên Đài Đại Năng mới có thể kháng trụ với Hộ Giới Cương Phong.
- Đúng thế, đúng thế.
Thỏ yêu to giọng nói:
- Chỉ có Tiên Đài Đại Năng mới có thể chống đỡ được Hộ Giới Cương Phong, nhưng muốn tới giới khác không phải chỉ có cách phá giới mới đi được.
- Cái gì?
Trong lòng Đường Kiếp kinh hãi.
Khoảnh khắc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới khe nứt không gian ở Thạch Môn Phái, còn cả Cửu Tuyệt Tru Tiên trận kia nữa.
Đúng thế, chỉ có Tiên Đài mới chống đỡ được Hộ Giới Cương Phong, nhưng có thể tiêu dao vạn giới, chưa hẳn chỉ có Tiên Đài.
Lúc này ánh mắt của Đường Kiếp sáng lên:
- Ngươi nói ngươi có cách xuyên giới?
Thỏ yêu trả lời:
- Ta là thỏ tộc Mê Thiên, am hiểu nhất là đi lại giữa những không gian, chỉ cần không gian có khe hở là được.
- Vậy ngươi có thể đưa ta đi tới những giới khác không?
Thỏ yêu nhăn mặt nói:
- Không được, chỉ có cách tìm tiểu chủ nhân, ta khôi phục được thực lực thì mới có thể…
Thỏ yêu kia kể ra, Đường Kiếp mới dần hiểu được.
Hóa ra thông qua các khe nứt không gian, xuyên giới đi tới không gian khác cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thỏ tộc Mê Thiên hùng mạnh nhất ở điểm, bất kể chúng có đi tới nơi nào, cũng đều cảm giác được vị trí của mình, cũng có cảm giác với địa phương mà mình muốn đi tới, do đó dù ở trong không gian vô tận, chúng cũng không bị lạc đường.
Cái tên gọi Mê Thiên cũng là bắt nguồn từ đó.
Nhưng chỉ dựa vào điều đó vẫn chưa đủ để vượt qua hư không vô tận, mà thực lực hùng mạnh và chuẩn bị kỹ càng là điều không thể thiếu được đấy.
Thỏ yêu này vốn là một phân thần đại yêu ở Thiên Âm Giới, nghe nói là vì mỗ bảo bối nào đó mà cùng tới tiểu chủ nhân vượt độ hư không tới đây, kết quả ngay trong quá trình vượt khỏi hư không bị loạn dòng, tuy miễn cưỡng có thể xông qua, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, thất lạc với tiểu chủ nhân.
Thật vất vả mới tới được Tê Hà Giới, bởi vì kích phát lực lượng tự thân, nên thỏ yêu gấp gáp cần phải nghỉ ngơi, liền đào một hang động, ngủ một giấc cả ngàn năm, thì thương thế mới hồi phục hoàn toàn. Dù vậy, nó phát hiện cấp bậc của mình cũng giảm xuống, chỉ tương đương ở bậc Thông Linh hạ phẩm, có thể vẫn giữ được cảnh giới như hiện nay, là do kết quả của việc nó khổ tu đấy.
Nó biết rằng nếu muốn thực lực khôi phục được như trước, thì phải tìm được tiểu chủ nhân, bởi vậy đã đi tới đủ mọi nơi tìm kiếm. Tuy rằng thực lực nó thấp, nhưng vì nó rất cẩn thận nên vẫn tránh thoát được khỏi các mối nguy hiểm.
Cũng coi như nó xui xẻo, năm đó nó đang lưu lạc biên cương, đúng lúc đụng phải Thường Minh Tâm. Lúc đó Thường Minh Tâm vừa mới tu thành Chân Nhân, Thiên Kiếm trong tay, ý chí hăng hái. Gã am hiểu nhất là công kích ở cự ly xa, lúc nhìn thấy con thỏ có thể chạy như vậy, tất nhiên là phải nghĩ biện pháp trêu đùa một phen rồi.
Kết quả là thỏ yêu bị thảm bại, bị Thường Minh Tâm bắt sống.
Vì mạng sống, nên thỏ yêu liền nói ra thân thế của bản thân.
Nghe thỏ yêu nói mình là khách từ dị giới tới, Thường Minh Tâm lập tức cảm thấy có thể đầu cơ trục lợi, liền nhốt nó lại, cho tới tận hôm nay.
- Hóa ra là như vậy…
Nghe thỏ yêu nói xong, Đường Kiếp thì thào một câu:
- Như vậy, nói cách khác, ngươi thực ra cũng chẳng có tác dụng gì?
- À?
Thỏ yêu bị lời nói của hắn làm kinh hãi, đôi tai dài dựng thẳng lên.
- Đúng thế, ngươi chẳng có tác dụng gì cả.
Đường Kiếp rất chân thành nói:
- Tuy rằng ngươi là yêu thú dị giới, nhưng chung quy ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi, ngay cả một Thông Linh hạ phẩm cũng đánh không lại. Coi như ngươi có thể vượt qua được trói buộc ở trong hư không thì thế nào? Ta và ngươi đều không có năng lực tung hoành hư không, cho dù có công phu kia, ta đời này tu luyện chăm chỉ, trở thành Tiên Đài thì cũng có thể tiêu dao vạn giới. Hà tất đường lớn không đi, lại phải lưu lại một yêu vật chẳng có năng lực gì như ngươi?
Thỏ yêu vội vàng nói:
- Ngươi không thể nói như vậy được, thế sự biến đổi khó lường, ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, nói ko chừng có lúc ngươi bị người khác đưa vào trong khoảng không vô tận thì sao? Chuẩn bị trước mọi chuyện vẫn hơn.
Đường Kiếp tát nó một cái:
- Ngươi mới bị người ta đánh vào hư không ý.
Thỏ yêu kiễng chân nói:
- Hơn nữa ta hiểu rõ Thiên Âm Giới, ngươi muốn biết bất cứ chuyện gì ở nơi đó, ta đều có thể nói cho ngươi biết. Như vậy tương lai ngươi đi Thiên Âm Giới, cũng có thể có chút chuẩn bị.
Đường Kiếp bĩu môi nói:
- Chuyện quá xa xôi, không muốn nghĩ tới.
- Còn có Thú Luyện Môn, ta cũng biết chuyện của Thú Luyện Môn, ta đi theo Thường Minh Tâm đã nhiều năm, chuyện gã biết ta cũng đều biết.
- Ồ?
Đường Kiếp nhíu nhíu mày.
Hiện tại, hắn cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú.
Ngàn năm trở lại đây, lục đại phái chưa bao giờ để đối phương thấy rõ mình, các loại ám tử, nhiều không kể xiết…
Nhưng bất kể có an bài thế nào, ám tử có thể trở thành Chân Nhân cũng như lông phượng sừng lân, cực kỳ hiếm thấy.
Chính vì nguyên nhân này, nên rất nhiều chuyện chỉ có Chân Nhân mới có thể nắm rõ, các đại phái biết được rất ít.
Thỏ yêu đương nhiên không phải Chân Nhân, nhưng nó đi theo Thường Minh Tâm, nó tất nhiên là sẽ biết không ít chuyện cơ mật của cấp Chân Nhân.
Trong mắt Đường Kiếp lộ ra ý cười:
- Chúc mừng ngươi, ngươi sẽ không bị làm thịt.
Nghe thấy vậy, con thỏ yêu nhát chết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm.
Thỏ trời sinh sợ chết, cho dù là Phân thần của đại yêu, nhưng bản tính của nó vẫn không thay đổi.
——————————
Thu con thỏ yêu lại, Đường Kiếp lần lượt xem xét hơn bốn mươi chiếc túi Giới Tử còn lại. Phần lớn trong túi đều là linh tiền, đan dược, một chút pháp bảo, và Luyện thú bài.
Mấy thứ này cộng lại, giá trị cũng không nhỏ, ít nhất đủ để triệu tập bản thể xuất hiện hai lần.
Nhưng muốn nói bây giờ đã đủ để xuất thủ, thứ có thể nâng cao chiến lực, thì đều không có. Tuy rằng Luyện thú có không ít, nhưng hắn lại không học Vạn Thú Đồng Tâm Quyết, không thể khống chế chúng được. Nếu thả Luyện thú ra, nhưng giết địch hay đánh chính mình, bản thân hắn cũng không dám chắc.
Từ phương diện này mà nói, trận chiến đấu này Đường Kiếp lỗ nặng, bởi vì mười ba viên Thiên Sát Lôi Châu bị mất, cũng tương đương với việc chiến lực bị giảm theo.
Điều này khiến cho Đường Kiếp rất không hài lòng.
Tuy nhiên, nếu từ phương diện khác nhìn vào, Đường Kiếp cũng thu hoạch được lớn.
Bởi vì từ con thỏ yêu kia, Đường Kiếp biết được lần này Thú Luyện Môn có những ai tới đây, bao gồm cả vị Lang Chủ chưa lộ diện kia nữa.
Đường Kiếp không chút khách khí gửi mấy tin tức này về Tẩy Nguyệt phái, thuận tiện cũng báo lên số người mà mình giết được. Tuy rằng hơn phân nửa là không có thân phận bài chứng minh, nhưng nên nói vẫn phải nói… công lao là để khen ngợi và lĩnh thưởng, không phải dùng để giả vờ khiếm tốn, có khi Tẩy Nguyệt phái nể tình hắn lập công lớn, không cần thân phận bài mà vẫn thưởng cho hắn cũng nên.
Trên thực tế, hắn thực sự đã đoán đúng.
Khi tin tức được truyền về, Tẩy Nguyệt phái xôn xao một hồi.
Trước đó, bọn họ đã nhận được thông truyền của Hứa Diệu Nhiên, nên đã có chuẩn bị với Thú Luyện Môn. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Đường Kiếp lại một lèo xử lý gần trăm đệ tử Thú Luyện Môn.
Đây chính là việc trăm năm hiếm gặp đấy.
Chẳng ai ngờ rằng Đường Kiếp có thể làm được tới trình độ này, hơn nữa ngay cả Thường Minh Tâm cũng chết trận, càng khiến cho Tẩy Nguyệt phái vui mừng không thôi.
Mặc dù nói trong tin tức của Đường Kiếp, hắn chỉ có thân phận bài của một phần nhỏ, còn gần sáu mươi người thì không thể chứng minh thân phận. Nhưng Tẩy Nguyệt phái cũng hiểu rõ Đường Kiếp, tin tưởng hắn không phải người phóng đại mọi chuyện.
Tạ Phong Đường sau khi biết chuyện, liền thề đảm bảo rằng Đường Kiếp tất nhiên không nói dối.
Bởi vậy Tẩy Nguyệt phái đã truyền chỉ dụ xuống dưới, sẽ thăm dò mọi chuyện, chỉ cần chứng nhận được trận chiến ở Minh Hải là thật, và Thú Luyện Môn đích thực tổn thại nhiều đệ tử như vậy, thì họ sẽ đặc biệt phá lệ nhận định rằng đều do Đường Kiếp giết chết, cũng sẽ tặng thưởng xứng đáng cho hắn.
Đương nhiên, tin tức này phải mấy ngày sau Đường Kiếp mới nhận được.
Cùng lúc đó, tin tức Thú Luyện Môn thảm bại, được những đệ tử Thú Luyện Môn còn sống báo cáo lại, đã gây ra chấn động lớn.
Hơn một trăm đệ tử qua đời trong một trận chiến, Thiên Kiếm Chân Nhân lấy thân tuẫn phái.
Mà người hành hung lại chỉ vẻn vẹn có một người, thực sự làm người ta không thể thừa nhận được.
Ba ngày sau, Thú Luyện Môn phát ra chỉ dụ.
Đặt Đường Kiếp vào trong danh sách những người Tẩy Nguyệt phái phải giết, đứng hàng ba trăm bảy mươi mốt, đối đãi cùng bậc với Linh Hoàn Chân Nhân.
Tin tức này, Đường Kiếp đương nhiên cũng là mấy ngày sau mới biết.
Hiện tại Đường Kiếp còn đan thảnh thơi, tiến về phía đảo Nhạc Sơn.
Hai ngày sau, Đường Kiếp tiến vào một thủy vực xanh thẳm.
Trước mắt là từng lớp sóng xanh, xa xa mấy đảo nhỏ có tiếng chém giết vang tới.
Một dãy kiến trúc bằng thép nằm dọc trên đảo, trong thành là khói lửa ngập trời.
Nghe tiếng chém giết xa xa truyền lại, Đường Kiếp biết rằng, đã tới đảo Nhạc Sơn rồi.