Ngay khi ông ta còn đang do dự, thì tin tức lại có thêm một đệ tử mất mạng được truyền đến.

Thường Minh Tâm biết rằng không thể tiếp tục như vậy được nữa, thở dài một tiếng:
- Việc đã tới nước này, cũng chỉ còn có cách này nữa thôi.

Nói xong ông ta lấy ra một chiếc tù và, thổi một hơi.

Tiếng tù và vừa vang lên, các đệ tử ở trong nước đều nghe được, cùng nhau bay lên trên trời.

Thường Minh Tâm nhìn mấy trăm đệ tử, giờ chỉ còn có một nửa.

Đau đớn thét lên một tiếng:
- Đường Kiếp giảo hoạt, các ngươi không cần tiếp tục đuổi theo hắn.

- Sao cơ?
Các đệ tử kinh hãi thốt lên.

Thường Minh Tâm phất phất tay:
- Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, toàn bộ các ngươi đứng qua một bên đi.

Ông ta nói xong, nhấc trường kiếm trong tay lên, miệng lẩm nhẩm niệm chú, đó là chuẩn bị trước khi thi pháp.

Dưới vô số pháp ấn biến hóa, vòng tròn linh khí dưới chân Thường Minh Tâm dần dần mở rộng, như một ống kính phát ra ánh sáng cường liệt chói mắt.

Lỗ ống kính càng lúc càng lớn, không ngừng mở rộng ra, dần dần tràn ngập khắp cả mặt biển.

Tất cả mọi người đều hiểu, có thể khiến thời gian thi pháp của Thiên Tâm Chân Nhân kéo dài như vậy, chỉ sợ sẽ là một kích long trời lở đất.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Thường Minh Tâm cũng hoàn thành thi pháp, không ngờ thân thể ông không tự chủ được khẽ lung lay, hiển nhiên là áp lực của pháp thuật quá lớn.

Ngay sau đó, Thường Minh Tâm chỉ thẳng trường kiếm lên trời, quát to:
- Vạn kiếm thiên trọng sơn, rơi.

Cùng với tiếng quát của ông ta, từ mũi kiếm trên tay đột nhiên tỏa ra hàng ngàn đạo ánh sáng.

Thực sự là phải lên tới hàng vạn tia sáng, mỗi một tia sáng đều ngưng tụ thành một thanh kiếm, thẳng tắp lao xuống đáy biển, phát ra tiếng xé gió vù vù, giống như mưa to rơi trên mặt biển, tạo ra âm thanh giòn giã, khiến mặt biển dao động mạnh mẽ.

Cơn mưa kiếm nháy mắt bao trùm cả mặt biển, chỉ cần trong tầm mắt có thể nhìn được, đều không thoát khỏi công kích của kiếm quang.

Không chỉ có như vậy, khi mỗi một thanh kiếm chạm vào đáy biển, đều ầm ầm nổ tung.

Từng tiếng nổ vang lên, ầm ầm không dứt, các cơn sóng lớn từ dưới đáy biển cuộn lên, cao tới hàng trăm trượng. Toàn bộ vùng biển đó vì vậy mà trở thành khu vực nửa chân không.

Nhưng mà công kích vẫn chưa dừng lại tại đó.

Đây mới chỉ là đợt tấn công thứ nhất.

Kiếm quang treo trên bầu trời như vầng thái dương, không ngừng phát ra quang hoa và độ nóng, mỗi một đạo quang hoa sau khi xuất hiện đều biến thành một thanh kiếm.

Vì thế phía trên bầu trời vùng biển, cơn mưa kiếm cứ như vậy không ngừng hạ xuống, khí thế thế khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Chỉ ở trong khoảnh khắc này, mọi người mới hiểu được câu nói người tu có năng lực dời non lấp biển có nghĩa là gì.

Dưới kiếm triều công kích, cơn sóng càng lúc càng cao, giống như một ngọn núi đứng sừng sừng trong biển.

Mà tất cả mọi thứ ở bên dưới ngọn sóng, đều bị công kích liên tiếp, không ngừng bị va đập, xoắn vặn, nổ tan thành bụi.

Trên bầu trời tiếng sấm rền vang, nhưng vẫn không theo kịp con sóng dữ cuồng nộ, dưới lực lượng oai hùng này không ngờ uy thế của trời đất cũng bị đánh lui.

Lại thêm một lúc lâu sau nữa.

Pháp kiếm trên bầu trời phát ra tiếng “Bốp” vang dội.

Phân thành năm mảnh.

Cùng với pháp kiếm bị phá nát, kiếm quang cũng dần tiêu tán, ngọn sóng dần dần hạ xuống.

Mọi thứ lại trở lại yên bình như cũ.

Lúc này sắc mặt của Thường Minh Tâm biến đổi, trở nên trắng bệch, thân mình lảo đảo một cái, ngã từ trên không trung xuống.

May mà bên cạnh có một gã đệ tử, vươn tay đỡ lấy ông ta, ân cần nói:
- Chân Nhân.

- Ta không sao, chỉ là cưỡng ép thi pháp, nên bị phản phệ, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ không sao hết, chỉ đáng tiếc thanh Ngàn Tuyệt Kiếm của ta.
Thường Minh Tâm nhìn mấy mảnh vỡ của thanh kiếm rơi xuống đất, lưu luyện không rời nói.

Chúng đệ tử nhìn cảnh vừa rồi vừa kinh hãi vừa vui mừng.

Có người cười nói:
- Lần này Đường Kiếp chết là cái chắc rồi?

Người bên cạnh gã lại tiếp lời:
- Thiên uy như vậy, cho dù là Chân Nhân chưa chắc đã chống đỡ được, chứ đừng nói một Đường Kiếp nho nhỏ.

- Đáng tiếc tấm bia đá trấn phong có còn nữa hay không?

Thường Minh Tâm nghe được nói:
- Ở dưới kiếm sơn của ta, đa phần là túi Giới Tử của Đường Kiếp không còn giữ được, nhưng tấm bia đá đó là thần vật, nên chắc sẽ không bị tổn hại Các ngươi có thể xuống dưới đó tìm kiếm, nếu có thể tìm được tấm bia đá đó, sẽ chứng minh được là Đường Kiếp đã chết. Còn về phần thi thể của hắn…

Thường Minh Tâm lắc lắc đầu, dưới kiếm sơn của ông ta, vạn kiếm dời núi, cũng không có thứ gì có thể còn nguyên vẹn cả, ngay cả hài cốt của hắn có khi cũng không còn.

- Vâng.
Đám đệ tử đều đồng thanh hô lên, sau đó bay vào trong biển, duy chỉ có một người chưa đi, cũng là đệ tử đỡ Thường Minh Tâm lúc trước, gã nói:
- Chân Nhân hiện thiên uy, lúc này người vẫn còn suy yếu. Nếu có địch nhân tấn công, đa phần là bất lợi. Ta ở lại đây, nói chuyện với Chân Nhân.

Mọi người cười vang:
- Bây giờ thì làm gì có địch nhân ở quanh đây chứ.

Nhưng gã đã nói như vậy, nên mọi người cũng không nói gì nữa.

Có người thông minh liền nhận ra gã có ý tiếp cận Chân Nhân, muốn kéo gần quan hệ, trong lòng hối hận, nhưng đã bị gã đoạt trước, quay đầu cũng không kịp nữa.

Sau khi tất cả đám đệ tử đều tiến vào trong biển, Thường Minh Tâm mới thở dài nói:
- Tên Đường Kiếp này, một mình hắn hại chết gần một trăm đệ tử Thú Luyện Môn, thực sự chết cả trăm lần cũng không đủ để chuộc tội. Đáng tiếc là hắn chết không toàn thây, bằng không ta tất phải chém hắn thành trăm ngàn mảnh mới hả dạ.

Vừa nghĩ tới chuyện bởi vì kẻ này, mà nhiệm vụ của mình lần này bị thất bại, địa vị bản thân ở Thú Luyện Môn tất sẽ bị rơi xuống, Thường Minh Tâm liền hận nghiến răng nghiến lợi.

- Chân Nhân chớ tức giận. Đúng rồi, đệ tử thuở nhỏ học được một vài phương pháp xoa bóp, có thể đả thông kinh mạch, thư giãn gân cốt, có khi sẽ giúp Chân Nhân bớt chút mệt mỏi.
Đệ tử kia đáp lời.

Thường Minh Tâm ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Một đôi tay đặt lên lưng ông ta, nhẹ nhàng đấm bóp, một cỗ linh khí từ lòng bàn tay ngấm vào trong cơ thể, không nặng không nhẹ, khiến người ta thoải mái không thốt lên lời.

Cả tâm hồn và thể xác Thường Minh Tâm đều thư thái, chứ bao giờ nghĩ nhân gian lại có loại hưởng thụ này, hài lòng nói:
- Ngươi cũng là kẻ khéo tay đấy, đúng rồi, ngươi tê là gì, thuộc phân đường nào?

Đệ tử phía sau ông ta trả lời:
- Ta cũng không biết.

- Ngươi nói cái gì?
Thường Minh Tâm đầu tiên ngẩn người, sau đó trong lòng lập tức nổi lên cảnh báo, mạnh mẽ xông về phía trước.

Ngay khi ông ta vọt đi, thì một đạo kim quang đã xẹt qua cổ ông ta, chỉ còn cách một mi li là có thể chém trúng ông ta.

Tuy nhiên, bàn tay đặt trên lưng ông ta cũng đánh ra một chưởng, mà Thường Minh Tâm không thể tránh thoát được.

Lực triều hùng mạnh, theo kinh mạch dũng mãnh tiến vào, nổ tung ở trong cơ thể ông ta, một vết thương như chiếc hố xuất hiện trên lưng ông ta, giống như mạng nhện lan ra khắp nơi.

- A a a!

Thường Minh Tâm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, từ khi ông ta trở thành Chân Nhân tới nay, chưa từng trải qua thống khổ phải gào thét lên.

Điểm chết người chính là, trên lưng ông ta bị thương nặng, cắt đứt vùng trung tâm, khiến ông ta trong thời gian ngắn không thể sử dụng bất cứ pháp thuật nào.

Người này cũng thật dũng mãnh, mặc dù dưới tình huống như vậy, ông ta vẫn có thể phản kích.

Dưới âm thanh gào thét đau đơn, ngón trỏ bàn tay phải Thường Minh Tâm toát ra một đạo kiếm khí.

Kiếm khí này là ông ta dùng cả đời tu luyện, lấy máu thịt mình mới có thể thành hình.

Thân thể lao về phía trước, kiếm khí trong tay phải đánh về kẻ đánh lén phía sau mình.

Ngay sau đó một đạo kim quang cũng hiện lên, chặt đứt kiếm khí của Thường Minh Tâm, nhưng uy thế vẫn không giảm sút mà tiếp tục la lên, cắt đứt nửa cánh tay của ông ta, máu như cánh tay ông ta chảy ra như suối.

- A.
Thường Minh Tâm lại cảm thấy một cơn đau đớn xé ruột xé gan, không ngờ một cánh tay của ông ta bị chặt mất.

Một thanh đoản đao màu vàng kim đánh tới.

Lúc này, cuối cùng ông ta cũng xoay được người quay lại.

Sau đó ông ta chỉ nhìn thấy, dưới ánh mắt trời, khuôn mặt của đệ tử thanh tú kia dần dần biến hóa, không ngờ tạo thành một gương mặt khác hẳn.

- Đường Kiếp.
Thường Minh Tâm không dám tin vào hai mắt của mình.

Lúc này cuối cùng ông ta cũng hiểu ra.

Tên khốn khiếp này, kko ngờ hắn lại có năng lực biến thành tướng mạo kẻ khác.

Sau khi hắn giết chết một gã đệ tử Thú Luyện Môn, Đường Kiếp liền lột quần áo đối phương, đợi đến giờ khắc này.

Khi đám đệ tử Thú Luyện Môn lần thứ hai rời khỏi biển, Đường Kiếp liền ý thức được, công kích kế tiếp có thể bản thân mình không thể chống đỡ được, cho nên hắn lập tức biến thành bộ dạng của một gã đệ tử, đi tới bên cạnh Thường Minh Tâm.

Hắn thấy chiêu thức tấn công dời núi lấp biển của Thường Minh Tâm, cũng nhìn thấy sự suy yếu sau của ông ta sau lần công kích

Vì vậy một kế hoạch chưa từng tồn tại nổi lên trong lòng hắn.

Ám sát Thiên Tâm – dưới tình huống không có bản thể ra tay.

Một kích đã chém đứt cánh tay phải của Thường Minh Tâm, Đường Kiếp lại tiếp tục tấn công.

Đối mặt với đối thủ cấp Thiên Tâm, hắn biết rõ dù đối phương bị thương, năng lực cạn kiệt, nhưng cũng không phải người mà mình có thể coi nhẹ được.

Cho nên hắn hoàn toàn không phí lời nữa, chỉ tập trụng đoạt công.

Một quyền vỡ mạch.

Một đao đứt nửa cánh tay.

Tiếp theo ngón tay chỉ ra, điểm vào trán Thường Minh Tâm.

Liệt Ngọc Chỉ.

Cùng lúc đó, Thường Minh Tâm cũng điên cuồng thét lên. Tiếng thét của ông ta cũng là tiếng hô gọi viện binh, thông báo cho tất cả đệ tử Thú Luyện Môn trở về.

Đồng thời tay trái khẽ nhấc, một đạo kiếm khí phát ea, đâm về phía Đường Kiếp.

Kiếm này bởi vì ông ta bị thương, nên cho dù là kiếm pháp, kiếm ý, kiếm uy, hay kiếm thế đều tồn tại nhiều vấn đề lắm sơ hởi, thiết sót nhiều chỗ.

Mặc dù Đường Kiếp cũng có rất nhiều phương pháp có thể tránh né, có thể phá vỡ, có thể đối đầu.

Nhưng hắn đều bỏ qua toàn bộ.

Hắn lao về phía kiếm quang, Liệt Ngọc Chỉ chỉ về phía mũi kiếm.

Lấy cứng chọi cứng, tốc chiến tốc thắng.

Liệt Ngọc Chỉ và kiếm quang va vào nhau, tạo ra một mảnh quang hoa kinh người.

Kiếm khí bị tiêu tan dưới Liệt Ngọc Chỉ, đầu ngón tay Đường Kiếp cũng bị nổ thành máu thịt mơ hồ.

Nhưng máu thịt vẫn còn, Liệt Ngọc Chỉ cũng sẽ vẫn tồn tại.

Nó đối nghịch kiếm thế xông lên, chỉ thẳng vào tay trái Thường Minh Tâm, đầu ngón tay thả ra một đạo quang hoa kinh người, tay trái của Thường Minh Tâm bị nổ tung.

Thời điểm tay trái bị tấn công, không ngờ từ cổ tay bị gẫy của Thường Minh Tâm bắn ra một đạo kiếm quang, đung vào Liệt Ngọc Chỉ.

Kiếm quang mãnh liệt, ngón tay trỏ của Đường Kiếp bùng nỏ, kiếm khí của Thường Minh Tâm lại tiêu tan lần nữa. Ngón tay giữa lại chỉ xuống, đặt lên cánh tay Thường Minh Tâm. Cánh tay trái của Thường Minh Tâm cuối cùng cũng nổ tung, coi như trả giá, tay trái của Đường Kiếp cũng là một mảng máu thịt mơ hồ, một ngón trỏ hoàn toàn biến mất.

Hắn cũng không quan tâm, tay phải tiếp tục chém ra một đao, hướng về phía đầu Thường Minh Tâm.

Thường Minh Tâm nhún người bay lên chân đá ra, một đạo kiếm quang từ chân hắn bắn ra.

Đao kiếm đụng nhau, Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp không thể đâm xuống được.

Thường Minh Tâm nổi cơn ra tay độc ác, liều mạng, hai chân trái phải liên tiếp đá ra, trong nháy mắt bảy tám đạo kiếm quang bắn ra, toàn lực ngăn cản Đường Kiếp.

Đồng thời sóng triều trên mặt biển cũng bắt đầu đao động, đó chính là dấu hiệu đám đệ tử Thú Luyện Môn quay trở lại.

Thường Minh Tâm mừng rỡ, hô to:
- Ngươi không giết được ta!

- Ta có thể.
Đường Kiếp trả lời.

Sau đó đầu hắn húc tới.

Đón đỡ kiếm quang kinh người kia.

Kiếm quang xuyên thủng Vô Tướng Kim Thân bảo vệ thân thể, trên người hắn xuất hiện đầy vết thương. Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp cũng thả ra một đạo quang mang, bay lên trảm vào đùi trái phải của Thường Minh Tâm.

Xoẹt!

Hai chân của Thường Minh Tâm cũng rời khỏi cơ thể.

Hiện tại tứ chi ông ta đều đã đứt, nhìn thấy Đường Kiếp như hổ vọt tới, ông ta hơi mở miệng, một đạo kiếm quang từ miệng bay ra, trên người Đường Kiếp lại xuất hiện thêm một vết thương nữa.

Đã có đệ tử từ trong biển lao ra, thấy cảnh như vậy thì kinh sợ hô lên.

Đường Kiếp không có động tĩnh gì, hắn thu đao lại, Liệt Chỉ Ngọc hướng về phía xa, chỉ ra.

Vẫn là Liệt Chỉ Ngọc và kiếm khí va chạm, Liệt Chỉ Ngọc xuyên qua kiếm khí nổ tung trong miệng Thường Minh Tâm, đồng thời cũng xé rách cổ họng ông ta.

Thường Minh Tâm gào thét, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chứ đừng nói là phát ra kiếm khí.

Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Đường Kiếp:
- Ta vẫn còn.

Kiếm khí sinh ra từ ngực, một đạo kiếm quang bắn ra, nghênh hướng Liệt Chỉ Ngọc.

Kiếm vong ngón tay cũng mất, cùng với lúc kiếm khí tiêu tán, Đường Kiếp cũng lại mất thêm một ngón tay nữa.

Cũng trong lúc đó, một gã đệ tử Thú Luyện Môn đã tiếp cận hai người, bắt đầu thi pháp chuẩn bị tấn công.

Thường Minh Tâm cười ha hả:
- Đường Kiếp, ngươi nhất định phải chết.

Mặc dù ông ta là người bị thương nặng hơn, nhưng thời khắc này lại tìm được đường sống trong cái chết, tâm trạng lập tức vui mừng hẳn lên.

- Vậy sao?
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Tay hắn tùy tiện lấy ra một thứ màu đen hình tròn.

- Thiên Sát Lôi Châu?

Gã đệ tử vừa xông lên nhất thời sợ hãi, thất thanh la lên.

Vừa rồi gã đã tận mắt chứng kiến uy lực của thứ này, nên đối với nó sinh ra ám ảnh rất lớn. Hiện tại gã vừa thấy vật này, liền quay đầu bay đi, không còn quan tâm tới sống chết của Thường Minh Tâm.

- Các ngươi…
Thường Minh Tâm có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có thay đổi thế này.

Khóe miệng Đường Kiếp lộ ra một tia cười rét lạnh:
- Thật thú vị, một viên đá cũng có thể dọa người ta bỏ chạy.

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại truyền đi cực xa, dừng lại trong tai mọi người.

- Cái gì?
Thường Minh Tâm khiếp sợ, mấy tên đệ tử Thú Luyện Môn vừa bị dọa cũng ngây cả người.

Ánh mắt lại dừng trên đồ vật đó, quả nhiên chẳng phải Thiên Sát Lôi Châu gì hết, rõ ràng chỉ là một viên đá màu đen.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều tức giận hộc máu.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp liền xông lên, tóm lấy Thường Minh Tâm.

- Ngươi đừng mơ.

Hai mắt Thường Minh Tâm như sét, bắn ra hai đạo kiếm quang.

Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp vung lên, ngăn trở đạo kiếm quang, tay trái hướng vào ngực Thường Minh Tâm. Cú quắp này không tạo thành bất cứ thương tổn nào với Thường Minh Tâm, chỉ là lấy xuống túi Giới Tử và thân phận bài của ông ta, đồng thời trên vai hắn cũng trúng một kiếm.

Cùng với cú tấn công này, bụng dưới Thường Minh Tâm đau đớn, mấy đệ tử bị dọa bỏ chạy cũng quay lại nghênh tiếp, Thường Minh Tâm điên cuồng cười to:
- Đường Kiếp, ngươi cuối cùng cũng không thể giết chết được ta, bỏ qua lần này, ngươi chết chắc.

- Vậy sao?
Đường Kiếp lại phun ra hai từ vừa rồi.

Giọng điệu vẫn quen thuộc như vậy, khiến trong lòng Thường Minh Tâm cả kinh.

Lúc đó ông ta mới ý thức được chuyện gì, cúi đầu nhìn xuống.

Vết thương ở vùng ngực của ông ta chảy đầy máu tươi, điều này cũng không đáng nói, mà là lúc này bên trong vết thương, có một thứ đồ bị nhét vào.

Một hạt châu nhỏ màu đen.

- Đây là…
Toàn thân Thường Minh Tâm lông tơ dựng hết lên:
- Thiên Sát Lôi Châu.

Khoảnh khắc này, giọng nói ông ta cũng lạc hẳn đi.

Ông ta hoàn toàn không biế, Đường Kiếp nhét hạt châu vào trong cơ thể mình lúc nào.

- Tạm biệt.
Đường Kiếp lạnh lùng nói.

Trên mặt biển, bốn gã đệ tử bậc Khai Trí bay về phía Thường Minh Tâm, toàn lực bảo hộ ông ta.

Người thì không nhiều, nhưng chất lượng thì không tồi.

Đường Kiếp nghĩ, sau đó hắn vỗ tay một cái.

Ầm.

Trên mặt biển lại dâng lên một cơn sóng lớn.