Một cơn lốc đang tiến tới.

Trên mặt biển mưa rền gió dữ, sóng cuồn cuộn như đỉnh núi.

Dưới mặt biển cũng có môt dòng nước ngầm chảy mãnh liệt, sát khí tràn ngập bốn phương.

Đường Kiếp giống như một con rùa biển lớn, nằm sấp trên thềm lục địa, trên lưng còn vác theo một chiếc mai rùa rất to.

Mai rùa không phải dùng thể ẩn thân, mà dùng để biến hóa.

Phục Chế Thuật cần phải có vật dẫn mới có thể biến hóa được, hơn nữa đó phải là vật chết, còn vật sống thì không có tác dụng. Giống như lần bản thể công kích Lam Ngọc vậy, cũng là sử dụng đồ vật bình thường để thay đổi dung mạo, chứ thuật pháp không có tác dụng trực tiếp lên cơ thể.

Chính vì nguyên nhân này, Phục Chế Thuật cho tới giờ chỉ có thể che giấu, mà không thể thay đổi bộ dạng của Đường Kiếp.

Ví dụ như hiện tại, mai rùa biến thành một gốc san hô, che Đường Kiếp ở phía dưới.

Nhưng nếu có người cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện đám san hô này có chút vấn đề - nó không mọc rễ trên thềm lục địa, mà lơ lửng trong nước.

Đinh Dạ chính là một người trẻ tuổi cẩn thận như vậy.

Khi gã đi tới vùng biển này, lập tức liền chú ý tới mảnh san hô khác thường này.

Thứ nhất là nó quá mức lẻ loi, cả vùng biển này chỉ có một gốc; tiếp theo là bên trong nó không có bất kỳ sinh vật nào cả, cá bơi qua lại nhưng cũng coi như không hề nhìn thấy nó; cuối cùng chính là khi gã trên đường tới đây, cũng là nhìn thấy một gốc san hô, thoạt nhìn thì vô cùng giống với gốc san hô này, thậm chí tiết tấu đong đưa cũng hoàn toàn y hệt.

Ánh mắt Đinh Dạ trở nên sắc bén.

Gã cẩn thận lấy ra Gai Phân Thủy, gọi một con cá mập yêu mà gã vừa thu được, sau đó từng bước tiến lại gần gốc san hô.

Khi gã cẩn thận vạch đôi khối san hô, thì một đạo ánh sáng màu vàng kim toát ra.

Đầu không tiếng động rơi xuống.

Ánh sáng ngọc trai hơi sáng lên, hiện ra thân ảnh của Đường Kiếp.

Nhìn thi thể của người trẻ tuổi, Đường Kiếp lắc nhẹ đầu, thở dài nói:
- Ngươi rất thông minh, đáng tiếc khuyết thiếu lại là thực lực.

Nếu đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ gã có thể trở thành một nhân vật xuất sắc.

Tuy nhiên hiện tại, hết thảy đều bị một đao kết thúc rồi.

Đường Kiếp không biết tại sao gã lại một mình lạc tới đây, cũng không muốn biết.

Dưới đáy biển sâu, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Chỉ cần lẳng lặng chờ đợi ở yên đây, chắc chắn sẽ có cơ hội.

Cất viên ngọc trai đi, Đường Kiếp lai tiếp tục chuyển địa điểm.

Dưới đáy biển sâu, Đường Kiếp giống như một con cá mập hung ác và giảo hoạt, săn bắt từng mục tiêu một.

Đám đệ tử Thú Luyện Môn nhanh chóng phát hiện ra, bọn họ đang gặp phải phiền phức lớn.

Chỉ ở dưới đáy biển có một canh giờ, Thú Luyện Môn đã mất đi bốn gã đệ tử.

Toàn bộ đều bị chết vô thanh vô tức, hơn nữa chỉ tìm được thi thể của ba người, người còn lại thì cả thi thể cũng không còn, ở vùng phụ cận chỉ có một con cá mập lớn, đang bơi tới bơi lui, dự báo khả năng tồn tại tung tích của đệ tử đó.

Ở dưới đáy biển thêm một canh giờ nữa, lại có thêm hai gã đệ tử “mất tích”.

Hiện tại, tám đội truy bắt đã có sáu người gặp nạn, hai đội còn nguyên vẹn cũng đã nhận được tin tức.

Kẻ phụ trách đội tìm kiếm không thể không trở lại mặt biển, bàn bạc lại đối sách rồi mới lặn xuống biển lần nữa.

Hiện tại, mọi người không hề nóng lòng tìm được Đường Kiếp, mà là tự bảo vệ mạng sống của mình. Mỗi một đệ tử Thú Luyện Môn đều phụ trách giám thị động vật biển chung quanh, đệ tử phụ trách dùng bí pháp truyền âm không tiếc pháp lực phân cho mọi người, như vậy mọi người đều có thể liên lạc được với nhau.

Đường Kiếp rât snhanh liền nhận ra, đám đệ tử Thú Luyện Môn không dễ đối phó.

Tuy nhiên, cho dù là khó đối phó, Đường Kiếp cũng muốn giết chết bọn họ.

Có Phục Chế Thuật, kỳ thực Đường Kiếp liền nắm giữ phương pháp chạy trốn hùng mạnh nhất.

Vấn đề duy nhất là, Phục Chế Thuật dựa vào số lượng mê hoặc đối thủ, mà số lượng đệ tử Thú Luyện Môn lại không ít, nếu như cứ mười Đường Kiếp giả có thể thu hút được một đệ tử thì, đối phó với một trăm đệ tử Thú Luyện Môn, cần phải có một ngàn ảo ảnh mới đủ dùng.

Hơn nữa lại còn có một Thiên Tâm Chân Nhân, chỉ một mình ông ta thì phải cần mấy trăm ảo ảnh mới yểm hộ được cho mình.

Bản thể lúc trước đối chiến với Hà Xung, mỗi lần đều là chế tạo ra mấy trăm ảo ảnh chạy tứ tán bốn phương tám hướng. Hà Xung không thể trong chốc lát tiêu diệt được nhiều như vậy, nên bản thân mới có cơ hội chạy thoát chết.

Tuy vậy, cũng có lúc Hà Xung may mắn đụng phải Đường Kiếp thật, Đường Kiếp liền phải tiếp tục dùng Phục Chế Thuật. Có đôi khi, linh khí không đủ, cũng chỉ có thể dựa vào da dày xương cứng mà kéo dài thời gian để hồi linh, may mắn là hắn chống đỡ được, vì linh khí trong đại trận cao gấp bên ngoài vài lần, Hà Xung lại không muốn giết người, vậy nên gã mới có thể nhiều lần từ trong tay Hà Xung chạy thoát.

Thường Minh Tâm tuy không mạnh như Hà Xung, nhưng lại có một đám tay chân giúp đỡ ông ta, nên cần phải có nhiều ảo ảnh hơn nữa mới có thể lừa gạt được ông ta. Huống hồ, hiện tại hắn còn đang ở đáy biển, hồi linh rất khó khăn.

Bởi vậy, Đường Kiếp mới ở dưới này chém giết một phen.

Mỗi khi có một tên đệ tử chết đi, cơ hội dùng ảo ảnh chạy trốn lại càng lớn.

Giết chóc là để dễ dàng sinh tồn hơn.

Đương nhiên, chưa chắc Đường Kiếp đã không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng không hề nghi ngờ gì, đây là lực chọn tốt nhất khiến hắn thích nhất.

Cho tới bây giờ, Đường Kiếp đã giải quyết được mười hai tên đệ tử Thú Luyện Môn, nhưng dù sao đói với Đường Kiếp mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu. Bao vây mặt biển có tới hàng trăm đệ tử Thú Luyện Môn. Đối với Đường Kiếp mà nói, thoát khỏi đuổi giết để đi tới đảo Nhạc Sơn, là chuyện khá khó khăn.

Đường Kiếp cũng không tính sẽ gọi ra bản thể, một vì số lượng kẻ địch mà mình phải đối phó rất nhiều, bản thể tuy cường thịnh nhưng cũng không thể mạnh hơn nhiều người cộng lại, mà trận chiến này cũng không phải là ở trên mặt đất đối kháng. Thứ hai hiện tại là hắn đang chiến đấu vì chạy trốn khỏi cái chết, nên không phù hợp để bản thể xuất hiện. Dù sao bản thể đánh xong còn phải thông qua Vận Chuyển trận để trở về, nếu phân thân chạy mất rồi, vậy sơn hà xã tắc phải làm thế nào bây giờ?

Vừa nghĩ tới viếc mình phải dùng sức lực của một người đối kháng với nhiều người như vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng sôi sục ý chí chiến đấu.

Lúc này nhìn bức màn tối đen chung quanh, trên mặt Đường Kiếp lộ ra nụ cười bí hiểm.

Sau đó hắn quay người lai, bơi về phía trước.

Lại một lần nữa tiến vào sát đường ranh giới, Đường Kiếp nhìn bức tường vô hình, đột nhiên vung tay lên, ném chiếc mai rùa ra ngoài.

Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một đạo kiếm quang, chém thẳng xuống.

Ngay khi kiếm quang chém xuống, Đường Kiếp cũng đồng thời tăng tốc lao ra, như một mũi tên lướt đi.

Một đạo kiếm quang nữa đuổi theo chém xuống, Đường Kiếp bơi qua bơi lại cực nhanh trong nước. Hắn cũng không dùng Phục Chế Thuật, mà cứ dựa vào thân thể linh hoạt, không ngừng tránh né công kích từ trên trời giáng xuống.

Tốc độ của hắn ở trong nước tuy chậm, nhưng kiếm quang của Thường Minh Tâm cũng bị chậm lại do lực cản của nước biển, nên cũng không phải lập tức chém xuống, điều này khiến Đường Kiếp có đầy đủ thời gian để tránh né.

Hắn ở bơi qua bơi lại trong làn nước, không ngừng thay đổi vị trí với động tác, khi thì cuộn tròn người, khi thì thoải mái, khi thì mượn không gian để tránh né, thậm chí có khi còn nấp dưới bụng một con cá mập.

Hải tằm dùng để giới hạn vùng giám định đã bị gỡ bỏ, nơi dùng để định vị đều đã biến thành kiếm quang của Thường Minh Tâm. Mỗi một đạo kiếm quang chiếu xuống, đều báo lại vị trí của Đường Kiếp truyền về cho Thường Minh Tâm, sau đó Thường Minh Tâm sẽ căn cứ vào vị trí hắn ngay lúc đó mà phán đoán vị trí của hắn ngay sau đó, lập tức chém xuống một kiếm.

Đa phần, phán đoán của ông ta đều cực kỳ chuẩn xác, Thiên Kiếm Chân Nhân tấn công ở cự ly xa được xưng là đệ nhất, đáng tiếc công kích ở dưới nước, lại là đối phó với Đường Kiếp, công kích cũng không thể như trước là kiếm trong kiếm.

Mặc dù như vậy, kiếm quang cũng vẫn theo sát Đường Kiếp, ngẫn nhiên cũng có một đạo kiếm quang đánh trúng Đường Kiếp, tuy lực sát thương bị nước biển làm giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến Đường Kiếp đau nhe răng trợn mắt.

Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, mà tiếp tục bơi, Thường Minh Tâm cũng không để ý, chỉ tiếp tục chém xuống từng kiếm một. Tuy rằng không thể chém chết Đường Kiếp, nhưng ít ra cũng có thể xác định được vị trí của Đường Kiếp..

Chỉ cần khóa chặt được vị trí Đường Kiếp, giống như nắm được đuôi của hắn, còn việc bắt hắn đã có các đệ tử làm.

Vô số đệ tử Thú Luyện Môn, sau khi nhận được tin tức, đều lập tức lao ra khỏi mặt nước, nhìn theo hướng kiếm quang của Thường Minh Tâm chém ra, sau đó bám theo vị trí kiếm quang, từng người từng người lặn xuống mặt biển.

Kiếm quang như người chỉ đường, dẫn bọn họ tìm được tên Đường Kiếp giảo hoạt chết tiệt này.

Đường Kiếp thì lại giống như một con cá mập lớn, điên cuồng bơi lội trong nước, kiếm quang hai bên đánh xuống, cát dưới đáy biển cuộn lên khiến nước đục ngầu.

Ở trong làn nước đục ngầu, Đường Kiếp ngửa đầu nhìn lên bầu trời, Thiên Mục thoáng hiện, động phá U Minh, xuyên qua không gian u tối, nhìn vào từng đệ tử Thú Luyện Môn đang tiến vào nước.

Ánh mắt hắn lộ ra hào quang hưng phấn, bọt khí trong miệng Đường Kiếp thoát ra, phát ra khẩu hình nói:
- Vẫn chưa đủ…

Sau đó hắn quay người lại, vẽ thành một đường vòng cung ở trong nước, sau khi tránh thoát một đạo kiếm quang, đã hướng về phía khác bơi đi. Dưới vô số các hình vòng cung do Đường Kiếp tạo ra, càng có nhiều đệ tử tập trung ở một chỗ, giống như sói dữ đánh về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không thèm để ý, chỉ liều mạng bơi về phía trước.

Bởi vì bị kiếm quang ngăn cản, nên Đường Kiếp bơi càng ngày càng chậm, đệ tử Thú Luyện Môn cũng dần tới gần Đường Kiếp.

Đường Kiếp quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này dù không dùng Thiên Mục, hắn cũng có thể nhìn thấy mấy đệ tử kia.

Người đi đầu đám đệ tử, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý như lập được công lớn.

Sau đó Đường Kiếp nhìn gã mỉm cười.

Hắn lấy viên ngọc trai ra, tách nước biển nói:
- Tạm biệt.

Tay phải nhấc lên, ba hạt châu nhỏ màu đen bay ra, chung quan hạt châu có linh quang bao bọc ngăn cản nước biển ăn mòn. Ba hạt châu bắn ra, bay thẳng về hướng đám đệ tử Thú Luyện Môn đang đuổi theo.

- Đây là…
Trên bầu trời Thường Minh Tâm nhìn thấy hạt châu, đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, sắc mặt đại biến:
- Không xong rồi. Là Thiên Sát Lôi Châu, mau chạy đi.

Chỉ có điều hiện tại ông ta đang ở trên không trung, dù có tài năng thế nào cũng không cứu người được.

Ba viên Thiên Sát Lôi Châu, ở trong nước biển tạo ra ba vệt sóng nước, hướng thẳng về phía trung tâm đám đệ tử, sau đó ầm một tiếng, nổ tung

Sóng khí trong nháy mắt tràn ngập đáy biển, ngọn lửa nóng bỏng giống như chim lửa phát ra ánh sáng chói lọi, gạt bỏ toàn bộ sinh mạng trong không gian nó lan đến.

Mặc dù nước biển có ảnh hưởng nhất định tới uy lực của Thiên Sát Lôi Châu, nhưng ba viên Thiên Sát Lôi Châu nổ tung đã bù lại ảnh hưởng của nước biển. Trong khoảnh khắc đó, ít nhất hơn hai mươi đệ tử Thú Luyện Môn bị cuốn vào vòng tử vong, nháy mắt tan thành bột vụn tiêu tán mất.

Trên mặt biển sóng triều đột nhiên đang cao, kinh thiên động địa.

Sau khi lực lượng bùng nổ biến mất, mảnh tử vong lại nức biển xóa nhòa.

- không.
Thường Minh Tâm gần như sắp ngất đi.

Đuổi giết một Đường Kiếp, không ngờ Thú Luyện Môn phải bỏ ra ba mươi đệ tử.

Đây chính là ba mươi người tu, chứ không phải là ba mươi phàm nhân.

Bọn họ đều anh trung anh kiệt xuất, đều là trong ngàn vạn người mới tuyển ra được, trải qua vô số khảo nghiệm và rèn luyện, có tiền đồ tươi đẹp, nhưng cứ như vậy bị Đường Kiếp dùng mấy hạt châu biến tất cả thành hư không.

Khốn khiếp!

Lúc này, ông ta rốt cuộc đã hiểu ra.

Đường Kiếp đã có dự định này từ trước.

Hắn cố ý hiện thân, chính là để đệ tử Thú Luyện Môn tập trung vào một chỗ truy bắt hắn, hắn trốn ở dưới đáy biển, là bưởi vì phản ứng và tốc độ của mọi người đều bị nước biển làm chậm lại, mà cơ hội chạy cũng không nhỏ, nên hắn cso ý phục kích ám sát, cũng là để cho mọi người có tâm lý chuẩn bị.

Hết thảy mọi chuyện, đều là vì thời khắc nổ tung một phát động trời này.

Không!

Không phải nổ tung một phát, mà là càng nhiều phát nổ hơn.

Các đệ tử Thú Luyện Môn dưới thủ pháp của Đường Kiếp đã có đề phòng, vì chung quy bọn họ cũng không phải kẻ ngu, không có khả năng cứ đứng hành đống để chịu chết. Bởi vậy ba viên Thiên Sát Lôi Châu cuối cùng bùng nổ cũng chỉ giết chết hơn hai mươi người, chính là khu vực ở trung tâm.

Mà ở khu vực bên ngoài, còn có nhiều đệ tử Thú Luyện Môn hơn.

Bọn họ may mắn tránh thoát được một kiếp, nhưng không chờ bọn họ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, Đường Kiếp lại tiếp tục ném sáu viên Thiên Sát Lôi Châu, đan vào hai bên trái phải của khu vực tử vong.

Một không làm, hai không nghỉ.

Muốn nổ phải nổ cho ra trò

Vì thế ngay sau đó, sáu viên Thiên Sát Lôi Châu nổ ở hai bên, lại có hơn hai mươi người bị cuốn vào trong đó, nháy mắt hóa thành hư ảo.

Ba khu vực nổ tung tạo thành một hình tam giác, gom toàn bộ mọi thứ trong đó lại.

Trong không gian này, sẽ không có thêm bất kỳ loại cá, san hô và động vật nà tồn tại.

Sau đó Đường Kiếp vẫn chưa dừng tau, lại ném ra ba viên Thiên Sát Lôi Châu nữa.

Tuy nhiên lúc này đây, không còn là tập trung phóng thích, mà là phân biệt bay về ba hướng khác nhau, tao ra ba vụ nổ liên tiếp.

Dưới ba vụ nổ này, cuối cùng cũng vẫn có đệ tử Thú Luyện Môn có thể chạy trốn ra ngoài, nhưng ba viên Thiên Sát Lôi Châu này vẫn mang theo được bảy dã đệ tử.

Nếu như nói Thiên Sát Lôi Châu sử dụng ở trên không trung, dựa vào thực lực của đệ tử Thú Luyện Môn, lại có thêm sự phối hợp tác chiến của Thường Minh Tâm, có thể giết được năm sáu người coi như không tồi rồi, hơn nữa đa phần là còn do đánh khi người ta không đề phòng.

Nhưng mà ở đây, mười hai viên Thiên Sát Lôi Châu, lại có thể cùng một lúc cướp đi tính mạng của năm mươi bảy đệ tử Thú Luyện Môn, trong đó có mười bốn người tu Khai Trí – bất kỳ ai trong số bọn họ, tu luyện được tới ngày hôm nay đều tiêu tốn vô số tài nguyên, nói cách khác giá trị đều vượt qua giá trị của mười hai viên Thiên Sát Lôi Châu.

Sẽ không có thêm ai có thể sử dụng Thiên Sát Lôi Châu nhuần nhuyễn hơn Đường Kiếp, cho dù là người của Thiên Diệt Tông cũng sẽ không làm được như vậy, chỉ dùng mười hai viên Thiên Sát Lôi Châu mà có thể tiêu diệt được năm mươi bảy người của lục đại phái.

Nếu Thiên Sát Lôi Châu lợi hại như vậy, thì Thiên Diệt Tông phải nằm trong hàng ngũ lục đại phái mới đúng.

Trong lòng Thường Minh Tâm như đang rỉ máu.

Đường Kiếp khẽ thở dài một cái:
- Đáng tiếc không lấy được túi Giới Tử và đầu người.

Thiên Sát Lôi Châu mặc dù hữu dụng, nhưng nó đa hủy diệt hết thảy khiến người dùng không thu được bất cứ chiến lợi phẩm nào – trên bảng cống hiến của Tẩy Nguyệt phái, giết chết đệ tử Thú Luyện Môn là nhiệm vụ không có giới hạn, giết chết một người đều có thêm điểm cống hiến, đương nhiên các môn phái khác đối với kẻ thù của mình cũng giống như vậy.

Cống hiến đầu người thì điều kiện tiên quyết là phải lấy được lệnh bài thân phận của đối phương, sau đó được ám tử xác nhận mới được công nhận.

Ngay cả túi Giới Tử cũng bị Thiên Sát Lôi Châu làm nổ tung, thân phận bài tất nhiên cũng tan thành tro bụi, năm mươi bảy mạng người, coi như tặng không cho Tẩy Nguyệt đấy.

- Thiệt lớn rồi, thôi đành vậy, coi như biểu hiện trung thành của ta đối với môn phái đi.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói/

Nếu để Phượng Hồng Loan nghe được mấy lời này của Đường Kiếp, sợ là sẽ tức giận muốn mẳng chửi một trận, lòng trung thành của ngươi cũng quá không đáng tiền đấy.

Chỉ chốc lát đã có hơn năm mươi người bị chết, đệ tử Thú Luyện Môn còn sót lại đều hoảng sợ.

Chẳng ai ngờ được Đường Kiếp sẽ dùng đại sát khí Thiên Sát Lôi Châu, mà điểm mấu chốt chính là, cũng không ai biết… trong người hắn có còn nữa không.

Không ai dám đứng cùng một chỗ, mà đều tản ra.

Đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với Thiên Sát Lôi Châu, nhưng Đường Kiếp cũng không thèm để ý.

Hắn khẽ cười một tiếng, rồi nói:
- Các ngươi dường như đã quên lúc trước ta trừng trị các ngươi thế nào.

Cất viên ngọc trai đi, Đường Kiếp lại ẩn mình vào trong biển.

Bởi vì Thường Minh Tâm quá độ thương tâm nên ngay cả giương kiếm cũng quên mất, trên thực tế, cho dù hắn có phát kiếm cũng vô dụng, cùng lắm thì Đường Kiếp sử dụng Phục Chế Thuật là có thể dễ dàng tránh khỏi, tóm lại, Đường Kiếp vẫn sẽ lẩn mình vào trong bóng tối.

Trong biển không còn mấy sinh vật dùng để giám sát, Thường Minh Tâm lại mất đi dấu vết của Đường Kiếp.

Tuy nhiên điều này cũng không đại biểu là ông ta không biết được hướng đi của Đường Kiếp.

Cổ họng của một gã đệ tử Thú Luyện Môn bị cắt đứt, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Đường Kiếp, không ngờ hắn ta lại tiếp tục tàn sát như một cuộc đi săn.

Tên khốn khiếp này!

Hiện tại Thường Minh Tâm mới nhận ra rằng, dưới sự bức bách của Đường Kiếp, đệ tử Thú Luyện Môn không ngờ lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Tập hợp, thì Lôi Châu oanh kích.

Phân tán, thì hắn lại tìm cách tập kích trong bóng tối.

Dưới tình hình này, biện pháp duy nhất chính là tự mình xuất thủ.

Nhưng khi mình không còn trấn ở vị trí trung tâm, thì Đường Kiếp có lợi dụng cơ hội này để chạy trốn không?

Thường Minh Tâm nhất thời do dự.