Đạt được một kích này, cú đấm lửa của Phàn Thiên Đức bỗng biến hóa thành một bàn tay khổng lồ, bắt lấy Đường Kiếp:

- Còn không mau chịu trói.

Nhìn bàn tay lửa khổng lồ đó, Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng, trong mi tâm bỗng hiện ra tia sáng, một con mắt nhỏ hơi mở ra.

Cảnh tượng này khiến Phàn Thiên Đức kinh ngạc tới ngẩn ngơ, cùng lúc đó, Đường Kiếp đã đưa tay điểm một cái về phía bàn tay lửa khổng lồ trong không trung kia.

Nhẹ nhàng chỉ vào bàn tay lửa khổng lồ, ngay sau đó, bàn tay lửa kia giống như quả bóng cao su bị người ta đâm phá, nổ ầm một tiếng, tràn ra ngọn lửa lớn rồi từ từ xẹp đi.

- Không, điều này sao có thể?

Phàn Thiên Đức khiếp sợ kêu lên.

Bàn tay lửa khổng lồ vốn là do pháp thuật tạo thành, bởi vậy dĩ nhiên nó có điểm nút mấu chốt. Đường Kiếp đã chỉ tay vào đúng điểm nút mấu chốt đó, cho nên một kích liền lập tức phá vỡ toàn bộ pháp thuật của Phàn Thiên Đức.

Động Sát chi đạo!

Đây chính là phương hương mà Đường Kiếp luôn cố gắng từ khi nắm giữ Động Sát tới nay, theo thời gian trôi qua, Đường Kiếp càng ngày càng lý giải sâu, năng lực nhìn thấu suốt cũng ngày càng tăng mạnh.

Sau khi được Phượng Hồng Loan chỉ bảo, ý nghĩ muốn tiếp tục ẩn giấu Động Sát của Đường Kiếp dần dần mất đi, vào thời điểm mấu chốt của trận chiến đấu, hắn cũng có thể lấy ra sử dụng.

Cũng chỉ có vận dụng nhiều hơn mới có thể càng thêm thuần thục.

Thời khắc này pháp thuật bị phá vỡ, Phàn Thiên Đức chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Y ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn hét lên.

Nhưng y rốt cuộc vẫn là môn hạ tinh nhuệ của Thú Luyện Môn, cho dù cả người bị thương nặng, Phàn Thiên Đức vẫn nhanh chóng phản ứng:

- Thiên Hạt, ra!

Một con bò cạp độc màu đen cực lớn lập tức hiện ra trước người y.

Con yêu thú thứ tư!

Khác với nhóm đệ tử lúc trước, Phàn Thiên Đức đã tu luyện Vạn Thú Đồng Tâm Quyết tới tầng thứ tư, có thể khống chế bốn con yêu thú cùng một lúc. Chẳng qua không chế càng nhiều thì lại càng tiêu hao tâm lực, bởi vậy đệ tử Thú Luyện Môn từ xưa tới nay vẫn quen nhìn người gọi món, dựa vào tình huống cụ thể mà thả yêu thú ra.

Con bò cạp độc này mới thật sự là yêu vật sở trường và đắc ý của Phàn Thiên Đức.

Con bò cạp độc vừa xuất hiện, Phàn Thiên Đức đã lạnh lùng nói:

- Thiên Hạt Thủ!

Dứt lời, tay phải y gấp khúc như móc câu, đồng thời cái đuôi cong của con bò cạp độc trước người y cũng dựng thẳng lên. Cánh tay người và đuôi bò cạp cùng làm cùng một tư thế, kề sát nhau dường như hòa thành một thể, thoạt nhìn cực kỳ quái dị.

Cảnh tưởng này khiến Đường Kiếp cũng không khỏi giật mình. Ngay sau đó, chỉ thấy Phàn Thiên Đức vươn cánh tay về trước, bàn tay móc câu như đâm rách không gian, phá vỡ khoảng cách giới hạn, cứ như vậy hiện ra ở trước mắt Đường Kiếp, đánh một kích vào yết hầu của hắn.

Đường Kiếp muốn phát động Loạn Phong Bộ để tránh né, không ngờ vừa muốn động lại nhận ra mình không thể nhúc nhích được.

Bản thân Thiên Hạt Thủ là một loại pháp thuật không gian, cũng dùng để giam giữ đối phương. Tuy chỉ có thể giam giữ trong khoảng thời gian cực ngắn nhưng cũng đủ để khiến cho Đường Kiếp không kịp tránh né.

Nhìn thấy móc câu sắp đâm tới, Đường Kiếp rùng mình, cảm nhận được một nguồn lực lượng nguy hiểm đang kéo tới.

Hắn lại liều lĩnh dùng hết tất cả khí lực ngửa người về sau, đồng thời thân thể cũng nỗ lực ngồi xổm xuống.

Cùng lúc đó, Thiên Hạt Thủ của Phàn Thiên Đức cũng đánh trúng Đường Kiếp. Bởi vì Đường Kiếp đã ngửa ra sau và ngồi xuống, cho nên lần này móc câu không đánh vào cổ họng của Đường Kiếp mà là đánh vào cằm hắn, hơn nữa lực lượng cũng yếu đi vài phần.

Mặc dù như thế nhưng trong khoảnh khắc Thiên Hạt Thủ chạm vào Đường Kiếp, Đường Kiếp vẫn cảm thấy dường như có vật gì sắc bén đâm vào cằm mình, đau nhức thấu xương, trong lúc nhất thời, tâm trí của Đường Kiếp trở nên mê muội.

Có độc!

Thiên Hạt Thủ này do Phàn Thiên Đức và bò cạp độc kết hợp mà thành, độc trên người bò cạp đã truyền tới người Đường Kiếp. Điểm chết người chính là con bò cạp yêu này đã được Phàn Thiên Đức nuôi dưỡng nhiều năm, độc tính mạnh hơn thường vật rất nhiều. Mặc dù Đường Kiếp có thân thể Ngọc Thạch cửu chuyển nhưng cũng không thể lập tức đỡ nổi một đòn này. Giờ phút này, trước mắt hắn là một mảnh mờ mịt, hắn vội vàng lấy thuốc giải độc ra ăn, chỉ có điều độc tính này khá mãnh liệt, trong chốc lát không thể giải trừ được.

Phàn Thiên Đức đắc ý cười to:

- Trúng độc của Thiên Hạt Thủ mà còn muốn sống sao? Chết đi cho ta!

Nói xong, y thu tay lại, con bò cạp độc biến mất, thay thế nó là một con gấu người cực lớn.

Đây chính là chiến thuật thay phiên sở trường nhất của Thú Luyện Môn. Mặc dù bò cạp độc của Phàn Thiên Đức cường đại nhưng năng lực phòng ngự lại yếu kém, hơn nữa độc tố có hạn, đã phóng ra thì trong khoảng thời gian ngắn không thể nào dùng nữa, bởi vậy phải đổi yêu thú khác để đảm bảo chiến lực.

Thời khắc này gấu người vừa xuất hiện đã chụp hai chân trước lên người Đường Kiếp, như đập vào quả bóng cao su, dễ dành đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.

Phàn Thiên Đức cười ha hả, tiếp tục điều khiển con gấu người tiến công điên cuồng, y muốn hành hạ đối phương tới chết.

Ở trên bầu trời, Đường Kiếp bị đôi bàn tay thô to của con gấu người đánh đập tàn nhẫn, da tróc thịt bong, phun ra từng ngụm, từng ngụm máu đen.

Phàn Thiên Đức kêu lên:

- Thiên tài Tẩy Nguyệt là cái chó má gì, dễ dàng bị Phàn Thiên Đức ta bắt. Nếu có thể dễ dàng đột phá cấp độ áp chế, vậy tu luyện còn có ý nghĩa gì? Chết đi cho ta!

Một chiêu Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyền đã đánh tới đầu Đường Kiếp.

Trong tích tắc sắp bị oanh kích tới, Đường Kiếp đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.

Nhìn như hắn đã mất đi lực chiến đấu, lúc này khẽ vươn tay, không ngờ lại bắt được thiết quyền của Phàn Thiên Đức. Phàn Thiên Đức nhận ra nắm đấm của mình đang bị Đường Kiếp ép trở về.

- Ngươi…

Phàn Thiên Đức giật mình nhìn Đường Kiếp, không phải hắn đã trúng độc, mất đi sức chiến đấu rồi sao?

Sau đó, y nhìn vệt máu đen chảy ở khóe miệng Đường Kiếp, bất chợt hiểu ra.

Đáng chết, tên khốn khiếp này cố ý để cho con gấu người đánh đập, thông qua việc hộc máu để trừ độc.

Lúc trước Thiên Hạt Thủ đánh vào cằm hắn, sau đó gấu người tấn công mãnh liệt khiến cho huyết khí của hắn sôi trào, lại mượn công kích này để phun ra từng ngụm máu độc.

Tuy hiện giờ trong người hắn vẫn còn một chút độc tố nhưng với thể chất của hắn, đó đã là chuyện không đáng ngại rồi.

Bò cạp độc rồi đến gấu người, Phàn Thiên Đức trước kia không biết đã làm qua bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có người nào có thể ứng biến được giống như Đường Kiếp. Quan trọng hơn là hắn không hề chống đỡ lại, nếu độc tố chưa được loại bỏ, hắn vẫn muốn để cho gấu người đánh tiếp.

Giờ phút này thất thủ, Phàn Thiên Đức lập tức biết không tốt.

Tay phải Đường Kiếp bắt lấy cánh tay của Phàn Thiên Đức, tay trái đã ấn lên ngực Phàn Thiên Đức một cái. Lần này hắn không công kích mà là đưa đồ vật gì đó vào bên trong cơ thể Phàn Thiên Đức.

Đoạt Thần Sát!

Phàn Thiên Đức lập tức cảm thấy choáng váng, cả người nghẹn lại.

Lúc này Đường Kiếp mới buông Phàn Thiên Đức ra, Đoạn Tràng Đao xuyên thẳng qua bụng đối phương, thuận thế lôi ra một đoạn ruột.

Tiếp theo lại là một đao đâm vào rồi lại rút ra.

Từng đao từng đao đâm vào người Phàn Thiên Đức giống như con gấu người lúc trước không ngừng đánh đập Đường Kiếp.

Chỉ sau vài đao, thân thể của Phàn Thiên Đức đã gần như bị chọc nát.

- A!

Ngay khi Đường Kiếp chọc ra đao thứ tám, đọt nhiên Phàn Thiên Đức đau khổ gào thét lên, thì ra Đoạt Thần Sát ở trong người y đã thoát ra, cảm giác đau đớn tột cùng trong khoảnh khắc này bùng nổ, truyền đến ý thức của y.

Tại một khắc này, Phàn Thiên Đức vô cùng hoảng sợ, y không biết Đường Kiếp đã sử dụng bí pháp gì, dường như có thể câu hồn đoạt xá vậy. Rốt cuộc dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của y lúc trước cũng không còn, bắt đầu lùi về phía sau.

Đoạn Tràng Đao lại đâm tới người Phàn Thiên Đức một lần nữa.

Phàn Thiên Đức vội vàng phát động vòng bảo hộ, đồng thời kêu to:

- Mau tới cứu ta!

Thời gian chiến đấu giữa y và Đường Kiếp dài hơn cuộc chiến giữa Đường Kiếp và năm người lúc trước rất nhiều, bởi vậy lúc này đám đệ tử đằng sau đã đuổi tới rất gần.

Phàn Thiên Đức không dám nghĩ tới việc một mình giết chết Đường Kiếp nữa, chỉ cầu mong đám sư đệ của mình nhanh chóng đuổi tới đây.

Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, thuận tay lấy ra một nắm hạt đậu từ trong túi Giới Tử, ném về phía trước.

Tát Đậu Thành Binh!

Ngay cả Chân Nhân, đám hạt đậu này cũng dám công kích. Đậu Binh xuất hiện, hò hét xông về phía trước.

Trong hai năm qua, Đường Kiếp không ngừng gieo trồng, đã thu hoạch được không ít loại đậu. Nhưng chúng là vật phẩm chỉ dùng được một lần duy nhất, cho nên Đường Kiếp không muốn tùy tiện dùng nó.

Nhưng hiện tại, vì muốn đánh chết Phàn Thiên Đức, rốt cuộc Đường Kiếp cũng phải đem nó ra.

Hàng trăm Đậu Binh tuôn ra, ngăn cản đám đệ tử của Thú Luyện Môn. Những đệ tử của Thú Luyện Môn nhận ra, bọn họ không những không cứu được Phàn Thiên Đức, ngay cả bản thân mình cũng rơi vào trong khổ chiến.

Đám Đậu Binh này có thực lực kinh người, chỉ cần hơi sơ suất là có thể bị giết chết.

Phàn Thiên Đức thấy vậy liền hoảng hốt, y không ngờ Đường Kiếp vẫn còn có quân bài chưa lật. Hai tay y lại làm ấn pháp, chỉ vào yêu thú của mình, quát:

- Hiến!

Một con yêu thú ngửa đầu phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó từ từ ngã xuống đất chết đi, một đạo hồng quang từ trên xác nó bỗng bay vào trong cơ thể Phàn Thiên Đức. Chỉ trong chốc lát, thương thế nghiêm trọng trên người Phàn Thiên Đức đã khôi phục rất nhiều.

Phàn Thiên Đức cười lớn, nói:

- Đường Kiếp, đệ tử Thú Luyện Môn ta có thể dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Cho dù ngươi có thể ngăn cản viện binh nhưng ta toàn lực ứng phó, để xem ngươi giết được ta như thế nào!

Khóe miệng Đường Kiếp hơi nhếch lên, hắn không nói lời nào, chỉ giơ tay trái lên, lại là một đạo hắc quang đánh tới Phàn Thiên Đức.

Vẫn là Định Thần Sát!

- Cái này…

Phàn Thiên Đức không ngờ Đường Kiếp sẽ dùng ngón này, lập tức ổn định lại.

Đường Kiếp đã xông lên, liên tục dùng lưỡi dao vàng đâm mạnh vào Phàn Thiên Đức.

Phàn Thiên Đức nhờ yêu thú đã khôi phục thương thế, nhưng lúc này lại bị đánh trở về nguyên hình, thậm chí còn bị thương nặng hơn.

Khi Phàn Thiên Đức tỉnh lại từ trong định thần, Đường Kiếp đã lại đưa tiếp một chiêu Định Thần Sát vào trong người y.

Sau đó tiếp tục đâm chọc.

Một đám đệ tử Thú Luyện Môn bị Đậu Binh ngăn cản ở phía sau cứ như vậy nhìn Phàn Thiên Đức bị Đường Kiếp nắm cổ đâm giết.

Đến tận khi cả người Phàn Thiên Đức đều bị nát bấy như đống thịt nhão, lúc này Đường Kiếp mới buông tay.

Phàn Thiên Đức yên lặng rơi xuống từ không trung.

Cầm lấy di vật của đối phương, Đường Kiếp bĩu môi, nói:

- Ngu ngốc.

Khi nói hai chữ này, nếu nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ đầu lưỡi của Đường Kiếp bị sưng to lên.

Rốt cuộc thì độc tố kia cũng không phải là không hiệu quả đấy.

Lúc này, đám Đậu Binh cũng thương vọng nặng nề.

Đậu Binh tuy nhiều nhưng người của Thú Luyện Môn cũng không ít, hơn nữa những người này xuất thân từ trong sáu đại phái, từng người đều là nhân tài hàng trăm dặm mới tìm được một. Nếu không, với thực lực của mình, Đường Kiếp cũng không phải chiến đấu vất vả như vậy.

Tuy vậy, những đệ tử của Thú Luyện Môn cũng bị đám Đậu Binh này tạo thành một ít tổn thương, thậm chí một người trong đó còn bị Đậu Binh cắn đứt mũi.

Đường Kiếp đã sớm biết những tiểu tử này có hàm răng cực kỳ lợi hại đấy.

Đúng lúc hắn đang cân nhắc xem mình có nên tranh thủ cơ hội này giết đi vài người không, thì chợt nghe thấy một tiếng gầm lớn từ phương xa truyền tới:

- Đừng có ngang ngược, nhận lấy cái chết đi!

Một đạo kiếm khí lập tức từ phương xa phá không bay tới, đâm thẳng đến mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp giật nẩy mình, Đoạn Tràng Đao toàn lực đâm ra.

Kiếm khí và ánh đáo va chạm, tóe ra một mảnh quang hoa kinh người. Ngay sau đó, đạo kiếm khí kia lại nổ thành vô số kiếm quang đánh vào người Đường Kiếp, khiến hắn phun ra một ngụm máu dài, trên người đã xuất hiện vô số lỗ máu nhỏ.

Đường Kiếp biết không tốt, không dám do dự, lập tức quay người phóng đi, một đầu đâm vào trong biển rộng mênh mông kia.