Trận chiến đấu cực kỳ thê thảm này khiến cho đám truy binh Thú Luyện Môn phía sau phải trợn mắt há hốc mồm.

Không ai ngờ rằng lấy một chọi bốn, Đường Kiếp vẫn có thể đánh oanh liệt như vậy.

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn lẫn nhau, trong lúc nhất thời không người nào dám lên tiếng, tốc độ của đám đệ tử truy kích hàng đầu lại chậm dần, hiển nhiên là muốn đợi thêm nhiều người nữa.

Đường Kiếp chiến đấu cùng bốn người kia, vốn đã chậm trễ, bị những người phía sau đuổi theo, nhưng không ngờ lúc này khoảng cách lại đang dần kéo xa ra.

Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau phi tới với tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp, chính là một đệ tử của Thú Luyện Môn muốn nhanh chóng vượt lên dẫn đầu.

- Phàn sư huynh, là Phàn Thiên Đức sư huynh!

Vừa nhìn thấy bóng người này, đám đệ tử Thú Luyện Môn liền nhao nhao hô lên.

Người này tên là Phàn Thiên Đức, cấp bậc Khai Thức, nhưng cũng không phải là vị tu giả Khai Thức mà Tẩy Nguyệt phái phát hiện lúc trước.

Thật ra lần này Thú Luyện Môn điều động khoảng hơn hai mười tu giả cấp Khai Thức như y, chỉ có điều bọn họ không được phân bố cùng một chỗ.

Vì muốn có thể dễ dàng khống chế toàn bộ hòn đảo, cho nên Thú Luyện Môn đã sắp xếp những người có thực lực càng yếu thì càng ở bên ngoài đảo, thực lực càng mạnh thì càng ở trong đảo, thuận tiện phối hợp tác chiến ở vị trí trung tâm.

Do dó, tu giả kỳ Bách Luyện và Cửu Chuyển được bố trí ở tít mãi bên ngoài, trách nhiệm của bọn họ là phát hiện và ngăn cản, kéo dài thời gian.

Tu giả Khai Thức và Thoát Phàm đỉnh cao thì ở tầng giữa, nhiệm vụ của bọn họ là sau khi nhận được tin tức phải lập tức đuổi giết, còn ba vị Thiên Thâm Chân Nhân thì mang theo một số đệ tử thiên tài tới trung tâm tọa trấn.

Tuy nhiên, sau khi tin tức Nhạc Sơn đảo truyền đi, hai trong số ba vị Chân Nhân đã đi tới Nhạc Sơn đảo, tìm kiếm vị trí cụ thể của Vạn Thú Viên. Ở nơi này chỉ còn lại một vị Chân Nhân. Dù sao thì so với Trấn Phong Bia, bản thân Vạn Thú Viên vẫn quan trọng hơn đấy.

Phàn Thiên Đức chính là một gã cấp Khai Thức đang ở gần Đường Kiếp nhất. Tuy khoảng cách giữa y và Đường Kiếp khá xa nhưng tốc độ Cửu Chuyển nhanh hơn bách luyện nhiều lắm. Hơn nữa, hai lần chiến đấu lúc trước cũng đã ngăn cản Đường Kiếp phần nào, bởi vậy thời khắc này đã bị y đuổi kịp.

Nhìn thấy Phàn Thiên Đức một mình tiến thẳng về phía Đường Kiếp, có người lớn tiếng kêu lên:

- Phàn sư huynh cẩn thận, Đường Kiếp đã giết năm vị sư huynh rồi!

- Ta nhìn thấy rồi!

Phàn Thiên Đức khẽ vẫy tay, một con Hùng Ưng màu vàng liền xà xuống vai y. Mặc dù lúc trước y chưa kịp đuổi tới, nhưng thông qua con Hùng Ưng này vẫn nhìn được toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Thời khắc này, y vừa đuổi theo vừa hô lớn tiếng hô lên:

- Mặc dù Đường Kiếp mạnh mẽ nhưng hắn đã bị thương rồi, có thể thấy được một đối bốn chính là cực hạn của hắn, không phải là quá đáng sợ. Ta đi trước giải quyết hắn, các ngươi phải nhanh chóng đuổi theo, không được sai sót.

Ngày xưa Phàn Thiên Đức từng đối chiến với năm tên đệ tử Cửu Chuyển.

Dùng cái này tính ra, có lẽ thực lực của Đường Kiếp còn ở dưới y đấy.

Điều này cũng khó trách bởi cho dù thủ đoạn của hắn nhiều thế nào, chung quy vẫn là kỳ cửu chuyển. Hơn nữa lúc này hắn đã bị thương, lại càng không phải là đối thủ của y, nếu không được thì y vẫn còn có viện binh trợ giúp.

Thật ra suy nghĩ hiện tại của y giống hệt với đám người Bạch Nhạc Lưu sư huynh, đều phán đoán dựa vào tình huống lúc ấy. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, phán đoán này không sai lầm, nhất là Đường Kiếp đang bị thương, lại càng khiến cho Phàn Thiên Đức không nghĩ rằng Đường Kiếp còn có thủ đoạn gì giấu giếm.

Nhưng sự thật là bọn họ từ lúc vừa mới bắt đầu đều không biết rõ Đường Kiếp là ai.

Bóng người truy kích như gió lớn gào thét, dấy lên một mảnh bụi mù giữa đất trời, khoảng cách với Đường Kiếp ngày một gần hơn.

Phàn Thiên Đức quát lớn:

- Đường Kiếp, đền mạng cho huynh đệ ta!

Dứt lời, con Kim Ưng trên vai y đột nhiên bay lên, đánh ra một tia sét về phía Đường Kiếp.

Lôi Đình Chiến Ưng này của y không chỉ được dùng cho việc trinh sát mà còn còn thể dùng cho việc chiến đấu. Uy lực sấm sét do nó phóng ra rất lớn, nhưng khi đánh vào người Đường Kiếp thì lại giống như đánh lên một tảng đá, ngoài một tia sáng lóe lên ra, Đường Kiếp không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Phàn Thiên Đức cũng không cảm thấy kỳ quái bởi y đã chứng kiến cảnh tượng này lúc Bạch Nhạc còn sống, chỉ là hiện giờ muốn thử lại mà thôi. Thời khắc này, thấy sấm sét không hiệu quả, y liền thu về chiến ưng, hừ lạnh nói:

- Không sợ sấm sét, vậy lửa thì sao?

Nói xong, Phàn Thiên Đức vung tay lên, một con trâu đực màu đỏ hiện ra trước người y.

Con trâu đực này vừa xuất hiện đã lập tức phun ra một ngọn lửa lớn về phía Đường Kiếp. Ánh lửa hừng hực thiêu đốt khắp phía chân trời, như mây lửa ào ạt cuốn tới.

Nhìn thấy ngọn lửa ngút trời này, Đường Kiếp cũng không dám khinh thường, vội vàng quay lại đánh ra hơn mười chưởng về phía sau.

Chưởng này mang theo gió lốc màu xanh, khiến cho ngọn lửa không thể tới gần.

Phàn Thiên Đức cũng không nóng nảy, liền cười to nói:

- Đúng là có tác dụng đấy. Vậy ta cũng không khách khí nữa, rắn chuột đều ra đi!

Y vung tay lên, con ưng màu vàng kia bị thu về, thay thế nó là một con rắn lửa dài và một con chuột lửa cực lớn.

Ba con yêu thú này đều là thuộc tính hỏa, giờ phút này cùng nhau phun lửa, uy lực đâu chỉ tăng gấp mấy lần. Trong lúc nhất thời, toàn bộ không trung đều bị ngọn lửa thổi quét, bao phủ lấy Đường Kiếp.

Thân thể của Đường Kiếp phát ra hào quang mãnh liệt, là Chân Thủy Hộ Thuẫn và Vô Tướng Kim Thân đang ngăn cản ngọn lửa công kích.

Phàn Thiên Đức cười lớn, nói:

- Mặc dù Vô Tướng Kim Thân của ngươi cứng hơn kim cương, nhưng Phần Thân Viêm của ta cũng có thể nấu chảy, phá cho ta, phá, phá…

Theo tiếng hô của y, ngọn lửa đột nhiên lớn mạnh, mãnh liệt cuốn tới, khiến cho Đường Kiếp bay nhanh về phía sau.

Phàn Thiên Đức nói không sai, vạn pháp trong thiên hạ đều có sinh có khắc, tuy Vô Tướng Kim Thân mạnh mẽ nhưng nó rất sợ bị ngọn lửa công kích. Cũng như vậy, tuy có thể di chuyển linh hoạt trong khu vực Loạn Phong Bộ, nhưng đối mặt với biển lửa khắp nơi như thế này, nó cũng không thể phát huy hết uy lực.

Mặc dù không bị một điểm nhỏ này giết chết nhưng cũng không thể bỏ qua công kích của đối phương. Chính vì vậy, một trong hai chỗ dựa lớn nhất để Đường Kiếp có thể lấy một địch bốn đã bị một đòn tấn công biển lửa của Phàn Thiên Đức dễ dàng phá vỡ.

Cùng lúc đó, Phàn Thiên Đức hét lớn:

- Mãnh Hổ Khiếu Thiên Quyền!

Trong tích tắc tiếng hét này phát ra, tay phải Phàn Thiên Đức đã đánh ra một quyền. Trên nắm đấm của y mơ hồ hiện ra hình ảnh một con mãnh hổ, lao thẳng về phía Đường Kiếp. Tiếp đó, Phàn Thiên Đức đảo tay một cái, lại kêu lên:

- Mười ba liên kích!

Trong khoảnh khắc đó, mười ba quyền liên tục được đánh ra, cũng tạo thành mười ba ảo ảnh mãnh hổ.

Đường Kiếp không ngờ Phàn Thiên Đức lại công kích nhanh chóng như thế. Hắn dùng Đoạn Tràng Đao chặn ba đạo công kích, dùng Loạn Phong Bộ tránh thoát sáu đạo, bốn đạo còn lại thì trước sau đập vào người hắn, đánh cho hắn hộc máu bay lên.

Phàn Thiên Đức cười ha hả, hỏi:

- Thế nào? Mươi ba liên kích của ta so với mười tám Thiên Đao của ngươi như thế nào?

Đường Kiếp hừ một tiếng, trả lời:

- Phải thử mới biết được.

Dứt lời, hai tay hắn đẩy về trước một cái, Vân Tùng Thiên Đao đã phá không bay ra.

Phàn Thiên Đức cười lớn nhảy lên, liên tục công kích về phía mười tám Thiên Đao kia:

- Mười chín liên kích!

Mười tám đạo quyền phong liên tiếp đánh thiên đao tan nát, đạo quyền phong cuối cùng xuyên qua khoảng trống, đánh thẳng vào ngực Đường Kiếp, lại bức lui hắn một lần nữa. Nhưng lúc này, sắc mặt của Phàn Thiên Đức cũng tái trắng đi, hiển nhiên mười chín liên kích lần này đã khiến y mất đi khá nhiều sức lực.

Dù sao thì Đường Kiếp vẫn là sử dụng pháp thuật, Phàn Thiên Đức lại dùng quyền pháp, lấy quyền pháp đánh với pháp thuật, chắc chắn sẽ phải chịu một chút thiệt thòi.

Mặc dù vậy, Phàn Thiên Đức vẫn đắc ý cười lớn, nói:

- Chỉ có vậy thôi sao? Vô Tướng Kim Thân và Loạn Phong Bộ của ngươi vô hiệu, Thiên Đao bị ngăn trở, ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.

- Đây này.

Đường Kiếp vung tay ra, một đạo kim quang phá không tập kích tới, chính là con dao màu vàng.

Phàn Thiên Đức cười dài, hai tay làm ra một tư thế cổ quái:

- Cắt!

Đột nhiên, hai càng cua khổng lồ xuất hiện, kẹp mạnh vào giữa lưỡi dao, khiến nó không thể tiếp tục tiến đến.

Tuy lưỡi dao sắc bén nhưng trên thế giới rộng lớn này, có pháp môn công kích nào chưa từng xuất hiện? Các đại phái đã gặp qua rất nhiều công kích có đặc tính sắc bén như vậy, cho nên cũng đã sớm nghiên cứu ra pháp môn đối phó.

Càng cua này chuyên dùng để khắc chế loại pháp thuật pháp bảo này đấy.

Thời khắc này, Phàn Thiên Đức đắc thủ, cười to, nói:

- Ta biết rõ thủ đoạn của ngươi, còn có thể gây khó dễ cho ta sao?

Đường Kiếp nghiêng đầu, hỏi:

- Vậy cái này thì sao?

Hắn vung tay phái lên, lưỡi dao vàng kia chợt hóa thành vô số kim châm.

- Cái này… Làm sao có thể?

Phàn Thiên Đức kinh ngạc kêu lên.

Tuy lúc trước Đường Kiếp cũng giết người thông qua lưỡi dao biến hóa, nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, cho nên Phàn Thiên Đức không hề biết lưỡi dao này còn có khả năng biến hình, lại càng không biết nó có thể biến hóa hoàn toàn như vậy.

Lần này tai họa sát nách, kim châm phóng xuống người Phàn Thiên Đức như trận mưa rào. Phàn Thiên Đức biết thứ này lợi hại, cũng phản ứng cực nhanh. Hai tay y vội vàng nặn ra ấn pháp, thân hình chợt di chuyển, tránh thoát khỏi đám kim châm trong đường tơ kẽ tóc.

Nhưng vẫn có một vài kim châm xuyên qua thân thể y, để lại mấy lỗ máu trên người y.

- Bậc Khai Thức.

Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng.

Thoát Phàm Cảnh chia làm ba bậc lớn, Bách Luyện, Cửu Chuyển, Khai Thức, đối ứng chính là thân, tâm, ý.

Trong đó, Bách Luyện và Cửu Chuyển đều đề cao năng lực phòng ngự và tái sinh, sau khi tu luyện thành công không còn là phàm thể, không bị thương bởi binh đao, do vậy năng lực sinh tồn được nâng cao. Khai thức thì khác, bởi vì nguyên nhân nhận thức cho nên tu giả có thể ổn định thi pháp nhanh hơn, năng lực được nâng cao chính là thi pháp.

Nếu phải đưa ra một con số xác thực, như vậy trên cơ sở thông thạo như nhau, tốc độ thi pháp của tu giả cấp Khai Thức nhanh hơn Cửu Chuyển năm thành.

Nói cách khác, tu giả Cửu Chuyển phóng ra hai pháp thuật thì tu giả Khai Thức phóng ra ba cái. Nếu là người của Thiên Tình Tông vốn thi pháp mau lẹ, hiệu quả thậm chí còn có thể tăng lên gấp đôi.

Đương nhiên Thú Luyện Môn không đạt được mức này, nhưng dù sao, tốc độ ứng biến của linh sư cấp Khai Thức vẫn nhanh hơn đệ tử các nhóm khác nhiều lắm, bởi vậy trong tích tắc đã tránh được một kích của Đường Kiếp.

Tuy nhiên, lần công kích này cũng khiến cho Phàn Thiên Đức giật mình hoảng sợ, y giận dữ hét lên:

- Khốn khiếp! Liệt Diễm Dung Nham Quyền!

Đầu tiên, y chụp một cái vào đám lửa phía trước, ngọn lửa lớn lượn lờ trên cánh tay y, sau đó ngưng kết thành một nắm đấm lửa thật lớn, nện xuống đầu Đường Kiếp.

Uy lực của dung nham quyền này không hề nhỏ, đánh vào người Đường Kiếp tạo thành một ngọn lửa ngút trời, thiêu cháy vết thương toàn thân hắn.

Đây chính là một đặc điểm lớn của cấp Khai Thức. Sau khi tu thành linh thức, ý niệm vô hình hóa thành hữu hình, có thể kết hợp cùng sức mạnh luyện thú của mình, tạo thành uy năng càng khủng bố hơn.

Vì vậy đối với đệ tử Thú Luyện Môn mà nói, hiệu quả pháp thuật do linh thức mang lại không phải là chuyện quan trọng nhất, quang trọng nhất là loại pháp thuật này có thể kết hợp cùng với luyện thú của mình phát ra hiệu quả tốt nhất không.