Giống như một dòng điện bay vọt lên trời, Đường Kiếp tùy ý bay vun vút ở phía chân trời.

Ba con diều hâu màu tím xoay chuyển cấp tốc ở trên trời, giống như những mũi tên bén nhọn đuổi ở phía sau Đường Kiếp. Thông quá bí pháp đặc thù của Thú Luyện Môn, chúng có thể truyền tin về vị trí của Đường Kiếp.

Ở chỗ xa hơn là hơn mười tên đệ tử Thú Luyện Môn bay nhanh đuổi theo.

Bọn họ vốn đã phục sẵn tại bốn phương tám hướng quanh đảo, xa có gần có, giờ phút này đều dùng tốc độ nhanh nhất điên cuồng đuổi theo Đường Kiếp, tạo thành một dòng truy kích thật dài ở trên không trung.

Đệ tử Thú Luyện Môn truy đuổi gần nhất tên là Bạch Nhạc. Tuy cảnh giới của y mới chỉ là cấp Bách Luyện, còn không bằng Đường Kiếp, nhưng bởi vì vị trí mai phục của y ở gần nơi Đường Kiếp rời đi nhất, cho nên y là người đầu tiên đuổi theo, cũng là người đầu tiên báo động cho mọi người.

Thời khắc này, Bạch Nhạc phát huy Vạn Lý Ưng Tường Pháp đến mức tận cùng, dốc sức liều mạng đuổi theo Đường Kiếp, khoảng cách giữa y và Đường Kiếp cũng càng lúc càng gần, điều này khiến cho Bạch Nhạc cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Thú Luyện Môn đã sớm thông báo rằng người nào đánh chết Đường Kiếp sẽ đạt được ba nghìn điểm cống hiến và năm vạn linh tiền thưởng. Nếu bắt sống được Đường Kiếp thì sẽ đạt được năm nghìn điểm cống hiến cùng một trăm ngàn linh tiền.

Bạch Nhạc biết rõ với thực lực của bản thân, căn bản không thể nào đối phó được Đường Kiếp. Nhưng nếu y có thể ngăn cản hắn, tạo cơ hội cho những vị đồng môn phía sau, là đệ tử đầu tiên ngăn cản Đường Kiếp, chắc hẳn cũng sẽ được ban cho khá nhiều điểm cống hiến và linh tiền đấy.

Chỉ cần ngăn cản hắn một chút, chỉ cần ngăn cản hắn một chút!

Ý nghĩ này không ngừng sôi trào ở trong đầu Bạch Nhạc. Nhìn thấy khoảng cách càng lúc càng gần, Đường Kiếp đã tiến vào trong phạm vi mà mình có thể thi pháp công kích được, Bạch Nhạc hưng phấn nặn ấn pháp. Trong tích tắc, từ chân trời phía xa bỗng xuất hiện một tia sét từ trên trời giáng xuống.

Tia sét này là thuật mà Bạch Nhạc am hiểu nhất, Dương Lôi thuật, uy lực cực lớn, cho dù là đệ tử có thân thể cường hãn nhất ở trong môn phái thì cũng không dám cứng rắn chóng đỡ. Chỉ cần Đường Kiếp chạy trốn, y sẽ lại đánh ra một đạo Dương Lôi oanh kích. Y không mơ mình giết chết Đường Kiếp, chỉ cần có thể ngăn cản được bước chân của Đường Kiếp đã là một công lao lớn rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc vừa ra tay vừa mỉm cười, dường như đã thấy được bộ dạng mệt mỏi của Đường Kiếp sau khi bị Dương Lôi thuật của mình đánh trúng. Hắn muốn chạy nhưng không chạy được, muốn chống đỡ lại cũng không chống đỡ nổi.

Sau đó y nhìn thấy trong tích tắc tia sét kia lóe lên, Đường Kiếp chợt ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cước bộ hơi ngừng lại. Tay hắn lập tức nặn ra ấn pháp, thoạt nhìn giống như đang thi triển pháp thuật chống đỡ Dương Lôi. Nhưng pháp thuật kia còn chưa kịp dùng, Dương Lôi đã giáng xuống đầu Đường Kiếp, bùng nổ ra một mảnh điện quang mãnh liệt.

- Thành công!

Bạch Nhạc kêu to lên.

Y chỉ muốn ngăn cản không cho Đường Kiếp tiếp tục chạy trốn, không ngờ lại có thể đánh thẳng vào đối thủ. Chẳng lẽ đây là trời thương mình, ban tặng cho mình một cơ hội sao?

Bạch Nhạc kích động tới mức toàn thân đều run rẩy, trong đầu hiện ra hình ảnh toàn bộ Thú Luyện Môn nhộn nhịp dọn đường hoan nghênh vinh quang vô thượng của vị anh hùng đã đánh chết Đường Kiếp.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại thấy Đường Kiếp quay người lại, mỉm cười với mình.

Không có chuyện gì sao?

Bạch Nhạc dụi dụi mắt.

Điều này làm sao có thể?

Bị Dương Lôi thuật đánh mà vẫn có thể bình thản như vậy hả?

Hắn rõ ràng là không sử dụng bất kỳ thuật pháp gì để phòng ngự đấy.

Tiếp đó, y nhìn thấy ấn thế trong tay Đường Kiếp đã thu lại, đầu ngón tay xa xa nhắm ngay về phía mình.

Toàn thân Bạch Nhạc run rẩy mãnh liệt, theo bản năng cảm thấy không tốt.

Vù!

Mười tám thanh Vân Tùng Thiên Đao phá không bay ra.

Vân Tùng Thiên Đao gần như là xuất hiện từ bên người, chúng không phải từ đỉnh đầu rơi xuống mà là chém ngang thân Bạch Nhạc.

Xoẹt!

Màn sương máu rực rỡ phóng lên cao.

Thân thể Bạch Nhạc bị chia năm xẻ bảy, Đường Kiếp khẽ vẫy tay lấy đi túi Giới Tử của Bạch Nhạc, sau đó bình thản xoay người rời đi.

Chỉ trong chớp mắt, một tu giả Bách Luyện cứ như vậy chết đi.

Sau khi giết chết Bạch Nhạc, Đường Kiếp xoay người bay nhanh, dường như đó chỉ là việc rất nhỏ, không đáng quan tâm.

Chuyện Bạch Nhạc chết trận sẽ làm cho đám đệ tử Thú Luyện Môn hiểu rõ rằng mặc dù chỉ là ngăn cản Đường Kiếp thì đó cũng là việc cực kỳ nguy hiểm.

Cảnh này khiến cho đám đệ tự vốn phân tán đuổi giết bắt đầu có ý thức liên hợp lại, những người ở phía trước nhất dần dần giảm tốc độ đợi người phía sau.

Đương nhiên bọn họ cũng không dám trì hoãng lâu bởi dù sao thì Đường Kiếp cũng không chờ bọn họ.

Bởi vậy, tên đệ tử Thú Luyện Môn chạy ngay sau Bạch Nhạc cố ý đợi thêm ba tên đệ tử Thú Luyện Môn khác, rốt cuộc cũng bớt lo lắng, toàn lực đuổi theo Đường Kiếp.

Bốn người này đều là cửu chuyển, thậm chí một người trong đó có cảnh giới còn cao hơn Đường Kiếp một chút. Đệ tử Thú Luyện Môn cũng giống như đệ tử Tẩy Nguyệt, từng người đều được tuyển chọn cực kỳ gắt gao, cũng không phải là tán tu giang hồ có thể sánh bằng.

Bốn người điên cuồng đuổi theo, dần dần bắt kịp Đường Kiếp.

Nhìn thấy bóng dáng Đường Kiếp ở gần, một gã đệ tử Thú Luyện Môn thân hình cao lớn mừng rỡ nói:

- Đao pháp của tên Đường Kiếp kia quá khủng bố, đừng liều mạng với hắn. Lư sư đệ, ngươi ùng Phong thuật để ngăn cản phi hành, Minh sư đệ, ngươi thả Thiểm Điện Báo ra truy kích, Lâm sư đệ, ngươi thi triển thuật Ban Điệp, còn ta sẽ thi triển thuật Bình Phong để bảo vệ mọi người.

Dứt lời, y đã gọi ra một con voi trắng cực lớn. Con voi trắng kia vừa xuất hiện, lập tức thét dài, cái mũi dài vung vẩy, phun ra một làn hơi nước, tạo thành một bức tường khí chắn trước mặt mọi người.

Chiêu thức ấy có phần tương tự với màn sương tuyết trắng của Lam Ngọc, chẳng qua người của Thú Luyện Môn dùng yêu thú để thi triển thuật.

Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng nổi lên một trận gió lốc cuốn tới Đường Kiếp, khiến hắn khó có thể bay tiếp, tốc độ bởi vậy đã giảm đi đáng kể.

Ngay sau đó, một con Thiểm Điện Báo màu đen đã lao ra từ trên tầng mây về phía Đường Kiếp, đồng thời một con bướm màu sắc sặc sỡ cũng bay lên không trung. Con bướm này mở tung cánh thả ra bột phấn, dưới cơn lốc xoáy, tốc độ lưu chuyển của bột phấn này trở nên nhanh hơn, thẳng hướng Đường Kiếp mà rơi xuống.

Bốn người này là đệ tử đồng môn, giờ phút này cùng nhau thi triển pháp thuật, công thủ vẹn toàn. Trong lúc nhất thời, dường như không có chút sơ hở nào, ngay cả Đường Kiếp cũng không thể không khen một tiếng xinh đẹp.

Nếu là đối thủ bình thường, dưới tình huống như vậy chắc chắn sẽ nhận thua. Dù sao cũng là lấy bốn đấu một, cho dù là thiên tài thì cũng không nắm chắc phần thắng. Tiếc rằng đối thủ của bọn họ lần này lại không phải bình thường mà chính là Đường Kiếp.

Nhìn thấy pháp thuật của bốn người sắp đánh tới, Đường Kiếp đột nhiên nói nhỏ một tiếng:

- Pháp, Vô, Định, Thế, Nhiếp!

Đường Kiếp đã đọc lên Tứ Cửu Chân Ngôn, khiến trong lòng bốn đệ tử Thú Luyện Môn kia đồng thời chấn động.

Đường Kiếp đã phát động Vô Tướng Kim Thân, thân hình vừa lóe lên đã xuất hiện gần bên bốn người.

Thiếu hụt lớn nhất của Loạn Phong Bộ chính là khu vực mang tính thuấn di của pháp thuật khá hạn chế.

Bởi vậy cho nên hắn không thể bay đến bên người đối phương ngay lập tức, tạo cho đối phương có cơ hội phản ứng. Hơn nữa, hiện tại vị trí của hắn lại ở vào đường biên trên của Loạn Phong Bộ, trừ khi là thi pháp một lần nữa, nếu không hắn chỉ có thể bay trở về mà không thể lại lấy vị trí hiện tại làm trung điểm xung quanh thuấn di.

Nhưng Đường Kiếp cũng không thèm để ý, vừa hiện thân đã lập tức lao về phía tên đệ tử Thú Luyện Môn vừa nói truyện lúc trước.

Tên đệ tử Thú Luyện Môn kia cũng phản ứng cực nhanh, vội vàng trở tay đánh ra một chưởng về phía ngực Đường Kiếp, đồng thời thân thể cũng trốn phía sau con voi trắng, mượn thân thể khổng lồ đó che lấp chính mình.

Một chưởng này đánh vào ngực Đường Kiếp, phát ra tiếng vang nặng nề trầm thấp, nhưng Đường Kiếp vẫn thản nhiên, chỉ có điều ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bàn chân bị lộ ra dưới bụng con voi trắng. Thông qua bàn chân kia, trong đầu hắn lập tức hình dung ra vị trí của đối phương phía sau con voi khổng lồ. Đường Kiếp giơ tay lên, phi ra một thanh dao găm sắc bén, lập tức xuyên thấu qua thân hình con voi trắng, bắn thẳng về phía cổ họng tên đệ tử kia.

Đệ tử kia hoàn toàn không ngờ rằng dưới loại tình huống này, Đường Kiếp vẫn có thể công kích được mình. Đúng vào thời khắc mấu chốt, trước cổ tên đệ tử kia chợt hiện ra một tấm chắn màu bạc, sau khi nhìn kỹ lại, thì ra tấm chắn đó là một con rùa nhỏ màu bạc, lúc này bị y sử dụng làm tấm chắn.

Lúc thả con rùa nhỏ ra, trên mặt tên đệ tử kia đã hiện ra vẻ đắc ý dữ tợn. Con rùa nhỏ này là bảo vật hộ thân đặc biệt của y, mai rùa cứng rắn dị thường, hơn nữa lại có thể biến hóa vị trí phòng thủ theo ý muốn của y.

Đường Kiếp muốn một kích giết chết y là chuyện không thể đấy.

Ngay sau đó, con dao găm màu vàng lại đập vào con rùa bạc.

Ầm!

Huyết quang bùng nổ, máu thịt của con rùa nhỏ màu bạc đã rơi đầy lên mặt và đầu cổ của tên đệ tử kia.

Chuyên này… Làm sao có thể?

Giờ phút này, trong lòng y chấn động vô cùng.

Cho đến lúc này y mới nhớ ra, dường như chiêu thức mà Đường Kiếp sử dụng không giống với Đoạn Tràng Đao trong tư liệu mà mình đã từng đọc qua.

Đây cũng là ý niệm cuối cùng xuất hiện trong đầuy.

Bởi dao găm màu vàng đã đâm vào cổ họng y, hóa thành sợi tơ vàng lan tràn ra, thuật thế vung lên, cả đầu lập tức bay lên không trung.

Lúc này, ba gã đệ tử còn lại mới kịp phản ứng.

- Lưu sư huynh!

Ba người đồng thời kêu lên.

Đường Kiếp hừ một tiếng rồi lắc mình, lại tiến đến bên người tên gọi là Lư sư đệ sử dụng Hoán Phong thuật.

Tên Lư sư đệ kia theo bản năng nhanh chóng đánh ra một đạo chỉ phong, một dây sắt rắn từ trong tay áo y bắn ra cắn một ngụm về phía Đường Kiếp, đồng thời bàn tay còn lại đặt lên cổ họng, hai ngón tay khép lại làm tư thế chuẩn bị, hiển nhiên đã tìm ra cách đối phó với lưỡi dao vàng kia.

Đường Kiếp vung tay lên, một đường sáng màu vàng xuất hiện chém đứt dây sắt rắn kia thành hai đoạn. Sau đó, hắn tiến lên ôm lấy tên Lư sư đệ, đâm thẳng một đao vào bụng đối phương.

Việc này nằm ngoài dự đoán của y, y phòng ngự tại yết hầu, không ngờ Đường Kiếp lại đâm vào bụng.

Đường Kiếp rút đao ra, lại đâm tiếp một đao vào ngực y.

Tên Lư sư đệ này là đệ tử cửu chuyển, thân thể đã từng được rèn luyện qua, cho nên những vết thương bình thường không thể giết chết y. Nhưng lúc này, y lại gặp phải Đường Kiếp lãnh huyết vô tình, liên tục đâm chém tới.