- Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Một là tiếp tục canh giữ tấm bia đá ở dưới lòng đất này, đợi đến khi người của Thú Luyện Môn tìm ra, sẽ lóc thịt nuốt sống ngươi. Hai là giao bia đá cho ta, tất cả mọi chuyện từ nay về sau sẽ không liên quan tới ngươi nữa.

Cầm tấm bia đá, Đường Kiếp nói với Lâm Bạch Tàng

Lâm Bạch Tàng cười khổ nói:

- Ta bây giờ còn có thể lựa chọn đường sống sao? Vì bảo vật trấn áp này, dù phải lên trời xuống đất, Thú Luyện Môn cũng phải tìm ra ta. Mặc dù nó là đồ tốt nhưng ta lại không có phúc hưởng thụ. Nếu như ngươi muốn thì cứ cầm đi.

Đường Kiếp không ngờ Lâm Bạch Tàng lại dễ nói chuyện như vậy, liền hỏi:

- Ngươi không sợ sau khi lấy đồ, ta sẽ mặc kệ ngươi sao? Chỉ cần người của Thú Luyện Môn không biết thứ đồ này ở trong tay ta, bọn họ vẫn sẽ đuổi giết ngươi đấy.

Lâm Bạch Tàng cười ha hả:

- Ngươi cho rằng ngươi giấu được bọn họ hả? Nói thật cho ngươi biết, từ lúc chúng ta tiếp xúc, trên người ngươi cũng đã lây dính khí tức của ta, không chạy thoát được. Đừng quên Thú Luyện Môn am hiểu nhất là cái gì, là nuôi thú! Bọn họ có chó săn tốt nhất thiên hạ, có thể lần theo dấu vết. Ngươi biết vì sao ta và ngươi trốn trong lòng đất, bọn họ không thể tìm tới không? Bởi vì chỉ ở trong cung điện dưới lòng đất này mới có thể ngăn cách hơi thở. Cho nên, trừ khi ngươi cũng giống như ta, vĩnh viễn ở dưới này không ra ngoài, nếu không, chỉ cần ngươi vừa đi ra, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo ngay lập tức. Ha ha ha ha!

Nói đến đây, Lâm Bạch Tàng cười điên cuồng, nói:

- Cho nên, nếu ngươi muốn lấy tấm bia đá này, vậy thì cứ việc lấy đi. Chờ tới khi bọn hắn giết ngươi, lấy lại tấm bia đá, lúc đó sẽ không quá để ý tới việc đuổi giết ta nữa. Nói không chừng, ta còn có thể thoát thân.

Đường Kiếp hít một hơi khí lạnh, hỏi:

- Nếu lúc này ta đi ra ngoài, bọn họ muốn tìm ra ta phải mất bao lâu?

Lâm Bạch Tàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thú Luyện Môn có một loại Trường Vẫn Tế Khuyển, năng lực lớn nhất là đánh hơi truy đuổi, có thể phát hiện ra khí tức được chỉ định trong vòng trăm dặm. Tuy nhiên, ngươi chỉ lây dính chút khí tức của ta mà thôi, không quá linh mẫn, cho nên ta cũng không thể đoán được chính xác. Vậy cứ coi như giảm đi một nửa, chỉ cần khoảng cách giữa ngươi và bọn họ không quá năm mươi dặm thì sẽ an toàn. Nhưng vừa rồi ngươi buộc ta phải xuất hiện ở trong thôn, e rằng lúc này đã có rất nhiều người của Thú Luyện Môn tới đây rồi. Mấy ngày nay ta chưa từng xuất hiện, hôm nay đột nhiên xuất hiện, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, động tĩnh của ngươi không nhỏ, chắc hẳn Thú Luyện Môn đã sớm nhìn chằm chằm vào ngươi rồi, bọn họ là đang cố ý đợi ta và ngươi gặp mặt. Cho nên rất có thể chuyện ngày hôm nay đã nằm trong kế hoạch của bọn họ. Chỉ cần người của bọn họ đến hết, thu hẹp phạm vi đuổi bắt, ha ha, ngươi khó có thể chạy thoát.

- Sao không bay lên trời? Trời đất bao la, năm mươi dặm chẳng là gì.

- Ngươi nghĩ rằng ta không biết bay sao? Vô dụng thôi.

Lân Bạch Tàng lắc đầu liên tục.

- Thú Luyện Môn tùy ý khống chế vạn vật, có chó săn cũng có ưng săn, ở không trung cũng bị bọn họ giám thị, hơn nữa còn có Thiên Tâm chân nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng thần niệm, tiến hành tìm kiếm trong phạm vi lớn. Đừng nói là ra vào Thiên Hà đảo, cho dù chỉ là một tin tức truyền đến cũng đều bị bọn họ xem xét. Trên thực tế, Thiên Hà đảo này đã nằm trong sự khống chế của bọn họ. Nếu không phải là e ngại Thiên Nhai Hải Các, e rằng bọn họ đã sớm lật tung các đảo lên rồi.

- Vậy sao.

Đường Kiếp cúi đầu trầm tư.

Sau khi suy tư một lát, hắn hỏi:

- Nếu như người của Thiên Nhai Hải Các ra vào Thiên Hà Đảo thì sẽ không thành vấn đề, đúng không?

Lâm Bạch Tàng trả lời:

- Theo nguyên tắc là thế, nhưng nếu ngươi muốn nhờ vị Hứa đại tiểu thư kia truyền tin tức giúp ngươi thì sợ là không được. Ta dám khẳng định, trong tích tắc hơi thở của ta bị lộ ra, Hứa cô nương cũng đã bị người của Thú Luyện Môn để mắt rồi. Mặc kệ ngươi có cách gì, nếu không muốn mang tới nguy hiểm cho nàng thì từ giờ trở đi, không nên tiếp xúc với nàng nữa.

- Ta biết, nhưng ta có cách không cần gặp nàng mà vẫn có thể truyền thông tin.

Đường Kiếp cười nói.

Ở dưới đất này không dùng tín phù đưa tin được, cũng may là còn có Y Y.

Hiện giờ Y Y đang ở nhà trọ, nàng có thể truyền lời cho Hứa Diệu Nhiên.

Chỉ cần Hứa Diệu Nhiên không gặp gỡ mình, Thú Luyện Môn sẽ không dám mạo hiểm ngăn cản việc nàng rời đảo.

Việc Đường Kiếp quan tâm là một chuyện khác:

- Chuyện Nhạc Sơn Đảo bị tập kích ngày càng lan rộng ra, một khi người của Thú Luyện Môn biết tin tức, chắn chắn sẽ nghĩ rằng có liên quan đến Vạn Thú Viên. Nói cách khác, tuy ta có thể nhờ Diệu Nhiên giúp ta thông báo cho Tẩy Nguyệt phái, nhưng nếu muốn đợi Tẩy Nguyệt phái phái viện binh tới đây, e rằng không kịp.

Lâm Bạch Tàng liên tục lắc đầu, nói:

- Không có hy vọng. Sau khi bị nhốt ở Thiên Hà đảo này, ta đã hoàn toàn dứt bỏ Vạn Thú Viên rồi. Hiện giờ chỉ hy vọng có thể bình an rời đi. Ta muốn về nhà!

Nói đến đây, y bỗng bật khóc nức nở.

Đường Kiếp thấy y như vậy, cũng chỉ có thể đi tới vỗ vỗ vai y, nói:

- Ta sẽ ra ngoài, nếu dẫn truy binh của Thú Luyện Môn rời đi thì ngươi có thể thừa cơ chạy trốn.

- Ngươi…

Lâm Bạch Tàng kinh ngạc nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp đã nhét tấm bia đá vào trong túi Giới Tử, chậm rãi nói:

- Từ nơi này tới Nhạc Sơn đảo, đi lối nào gần nhất?

Lâm Bạch Tàng ngân ngô nửa ngày, rốt cuộc nói:

- Đi theo ta.

Nhà trọ Thiên Hà.

Y Y đang chơi đùa, đột nhiên thân thể cứng đờ, bất động.

Hứa Diệu Nhiên nhìn thấy vẻ mặt nàng khác thường, vội hỏi:

- Y Y, làm sao vậy?

Một lát sau, Y Y mới ngẩng đầu lên trả lời:

- Ca ca gửi tin đến.

Nàng đi tới ghé miệng vào bên tai của Hứa Diệu Nhiên, nhỏ giọng kể chuyện. Hứa Diệu Nhiên yên lặng lắng nghe, ánh mắt liên tục lóe sáng.

Một lát sau, Hứa Diệu Nhiên gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi nói cho Đường Kiếp rằng ta sẽ đưa tin tức của hắn ra ngoài, dặn hắn nhớ chú ý sức khỏe.

Nói xong nàng xoay người ra khỏi phòng, lớn tiếng nói:

- Tiên Đào, Hồng Uyển, chuẩn bị đồ đi, chúng ta rời khỏi đây.

Hai tiểu nha đầu rối rít xông lại, Hồng Uyển ngơ ngác hỏi:

- Sao lại đi? Không phải Đường công tử còn chưa trở lại sao?

Hứa Diệu Nhiên đã xoay người muốn rời khỏi quán trọ, vừa đi vừa nói:

- Hắn đã thua Lam Ngọc, cảm thấy không có mặt mũi gặp ta, cho nên hắn quyết định vào núi sâu khổ luyện mười năm mới quay trở về. Chúng ta về Thiên Nhai Hải Các trước.

- Cái gì?

Hai nha hoàn cùng kinh ngạc kêu to.

Cho dù là tin hay không, rốt cuộc hai nha đầu vẫn phải cùng nhau thu thập hành lý.

Sau khi thu dọn xong, mọi người cùng đi ra khỏi nhà trọ, đuổi hộ vệ đi, Hứa Diệu Nhiên tự mang người cùng nhau bay ra khỏi đảo.

Tại một gian phòng nhỏ cách đó không xa, có hai gã nam tử đứng sát bên cửa sổ, một người trong đó chính là Hách Liên Hổ.

Sau khi nhìn Hứa Diệu Nhiên bay đi, Hách Liên Hổ xoay người đi vào trong nhà.

Ở bên trong phòng ngủ, một tên nam tử có hàng lông mày dài màu màu trắng đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt.

Hách Liên Hổ quỳ một gối, nói:

- Hồi bẩm thượng tọa, Hứa Diêu Nhiên đã rời khỏi Thiên Hà đảo.

Nam tử kia vẫn ngồi khoanh chân như cũ, trong miệng phát ra tiếng nói trầm thấp:

- Đường Kiếp ở đâu?

- Chưa xuất hiện.

Rốt cuộc nam tử kia cũng trợn mắt nói lớn:

- Đường Kiếp còn chưa ra, sao Hứa Diệu Nhiên lại rời đi trước? Nàng đi về hướng nào?

- Hướng Trường Phong đảo.

- Trường Phong đảo? Không chào hỏi tình lang mà lại đi thẳng tới Trường Phong Đảo sao?

Đạo nhân kia hừ một tiếng, nói:

- Ta thấy việc này có quỷ. Khả năng lớn là Đường Kiếp đã dùng bí pháp liên hệ với Hứa Diệu Nhiên rồi.

- Đệ tử sẽ lập tức đi ngăn cản nàng.

Hách Liên Hổ trầm giọng nói.

- Không được.

Đạo nhân kia chợt quát lớn:

- Thân phận của Hứa Diệu Nhiên khá đặc biệt, không thể khinh động. Nếu không có bằng chứng xác thực thì không thể ra tay với nàng, bằng không Hứa Quang Hoa sẽ đưa tới phiền toái.

- Nhưng nếu nàng truyền tin tức đi…

Vị đạo nhân kia lắc đầu, nói:

- Truyền đi thì sao? Vạn Thú Viên là chí bảo đối với Thú Luyện Môn chúng ta, nhưng đối với Thiên Nhai Hải Các lại không quan trọng. Cho dù mất Vạn Thú Viên thì cũng chỉ là ảnh hưởng tới tiềm lực tương lai của Thú Luyện Môn ta mà thôi, không phải là đối với hiện tại. Thiên Nhai Hải Các không đến mức ngu như vậy, sẽ không vì Vạn Thú Viên mà kết thù oán tới chết cùng Thú Luyện Môn ta. Bọn họ cùng lắm cũng chỉ là muốn đổi lấy một vài thứ tốt. Chỉ cần có thể thu hồi Vạn Thú Viên, một chút giá phải trả không coi vào đâu.

Hách Liên Hổ ngẩng đầu, hỏi:

- Nếu nàng báo tin cho Tẩy Nguyệt Phái thì tính sao?

Tẩy Nguyệt phái không phải là Thiên Nhai Hải Các, bọn họ với Thú Luyện Môn đã sớm là kẻ thù không đội trời chung rồi. Việc gì có thể khiến đối phương không vui, bọn họ chắc chắn sẽ làm đấy.

Vì muốn Thú Luyện Môn không chiếm được Vạn Thú Viên, cho dù khiến Tiêu Biệt Hàn dẫn theo Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm tự sát cũng không thành vấn đề.

- Bọn họ sẽ không tới kịp.

Lão giả lông mày trắng kia trả lời:

- Theo tin mới nhận được thì tại Nhạc Sơn đảo bỗng xuất hiện rất nhiều hải yêu tập kích. Trải qua kiểm chứng, số lượng hải yêu vẫn chưa tăng lên, nhưng thực lực lại đột nhiên tăng gấp đôi.