Thú Luyện Môn lấy thú làm tên, bản lĩnh lớn nhất là có thể khống chế các loại yêu thú để bản thân sử dụng. Bởi vậy, làm thế nào để bồi dưỡng chiến lực của yêu thú trở nên hùng mạnh vẫn luôn là nhiệm vụ đặc biệt nặng nề tại Thú Luyện Môn.

Vạn Thú Viên là Đạo Binh đặc thù được tạo ra vì mục đích này. Tác dụng lớn nhất của nó chính là dùng để nâng cao thực lực yêu thú, bao gồm cảnh giới và chiến lực.

Tại Thú Luyện Môn có một hạng cống hiến khen thưởng, chỉ cần thanh toán đủ ngạch cống hiến là có thể đưa yêu thú của mình vào bên trong vườn, thời gian càng dài thì thực lực càng tăng lên

Có thể nói, Vạn Thú Viên chính là trung tâm của Thú Luyện Môn, bởi vì có Vạn Thú Viên, Thú Luyện Môn mới là Thú Luyện Môn. Cho dù người khác cũng có được pháp môn khống chế yêu thú, nhưng thực lực của những yêu thú đó chắc chắn không thể sánh được với yêu thú cùng cấp trong Vạn Thú Viên.

Tuy nhiên vật này chỉ có thể nâng cao thực lực của yêu vật và tinh vật, còn đối với con người và loại quỷ quái thì đều không hiệu quả.

Thật không thể tin nổi Lâm Bạch Tàng lại trộm đi Vạn Thú Viên.

Nhìn Lâm Bạch Tàng, Đường Kiếp cắn răng nói:

- Không phải ngươi đang nói đùa ta đấy chứ? Ngươi có thể ăn trộm Đạo Binh kia sao? Cho dù vật kia đặt ở trước mắt ngươi, chưa chắc ngươi đã mang đi được. Còn nữa, ngươi nói đã ăn trộm Vạn Thú Viên, vậy hiện tại Vạn Thú Viên đang ở đâu?

Đường Kiếp vừa nói vừa duỗi tay ra.

Lâm Bạch Tàng làm vẻ mặt cầu xin, nói:

- Ta có biết nó ở chỗ nào đâu. Ôi, việc này nói ra dài dòng lắm. Nếu ngươi muốn hỏi ta dùng cách nào trộm đi, ta cũng không rõ ràng lắm…

Sau đó Lâm Bạch Tàng kể lại, rốt cuộc Đường Kiếp cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối.

Lâm Bạch Tàng là ám tử Tẩy Nguyệt phái đặt ở Thú Luyện Môn. Năng lực lớn nhất của người này chính là ẩn nấp và trộm cắp, nhưng ngặt nỗi trời sinh tính nhát gan, không làm được chuyện lớn gì.

Địa vị của y ở Thú Luyện Môn cũng không cao, chỉ là một tên môn hạ tầng thấp nhất.

Bởi vì đang ở Thú Luyện Môn, cho nên Lâm Bạch Tàng cũng tu luyện Vạn Thú Đồng Tâm Quyết của Thú Luyện Môn, đương nhiên chỉ là phần căn bản nhất. Tẩy Nguyệt phái đã sớm có tầng tâm pháp này, lại cũng không cần y phải hiến vật quý. Y nuôi được có một luyện thú, là Mê Cung Thử. Mê Cung Thử không có sức chiến đấu, nhưng lại là một tay đào đất cừ khôi, hơn nữa trời sinh đã có khứu giác nhạy bén, thích hợp dùng để canh gác.

Không đủ chiến lực và tính cách như chuột khiến cho Lâm Bạch Tàng không được coi trọng ở Thú Luyện Môn. Tuy người này nhát gan nhưng tâm không nhỏ, chưa bao giờ từ bỏ ước mơ trở nên nổi bật.

Mãi cho đến một ngày, rốt cuộc cơ hội cũng tới.

Đó là một ngày cách đây hơn ba tháng.

Vào hôm đó, Lâm Bạch Tàng rốt cuộc cũng luyện Vạn Thú Đồng Tâm Quyết tầng một đến viên mãn, tiến vào tầng thứ hai. Nói cách khác, y có thể tăng thêm một con yêu thú khác, vì thế y quyết định tiến vào Phong Táng Tùng Lâm xem có kỳ ngộ gì không.

Nếu như Vạn Thú Viên là nơi bồi dưỡng yêu thú thì Phong Táng Tùng Lâm chính là nơi bắt giữ yêu thú của Thú Luyện Môn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai nơi này là Vạn Thú Viên là một món Đạo Binh, còn Phong Táng Tùng Lâm lại là một khu rừng thiên nhiên.

Mà Vạn Thú Viên lại nằm trong Phong Táng Tùng Lâm.

Ngày đó Lâm Bạch Tàng vì muốn tìm kiếm yêu thú thích hợp nên đã xâm nhập vào nơi đây. Nhờ năng lực báo động của Mê Cung Thử, y đã tránh được vô số nguy hiểm, một đường an toàn tiến vào sâu bên trong.

Ngay khi y cảm thấy mệt mỏi thì chợt nhìn thấy một vườn hoa rộng tới mấy trăm mẫu đứng sừng sững ở phương xa, bên trong là vô số chim thú trùng yêu gào thét chạy nhảy, trước cửa chính là hơn mười tên đệ tử Thú Luyện Môn đang đứng thủ hộ.

Lâm Bạch Tàng biết đây chính là Vạn Thú Viên.

Trong lòng y tràn ngập sự thèm muốn, chợt nghĩ nếu Mê Cung Thử của mình có thể tiến vào trong đó thì thật là tốt.

Thật ra mặc dù Mê Cung Thử yếu nhưng cũng chưa chắc sẽ không thể trở thành đại yêu. Nghe nói trên thân Mê Cung Thử có huyết mạch của đại yêu tiếng tăm lừng lẫy Thiên Thôn Thử.

Nếu Mê Cung Thử có thể đi vào Vạn Thú Viên, nói không chừng sẽ có cơ hội trở thành Thiên Thôn Thử đấy.

Lúc ấy, trong đầu của Lâm Bạch Tàng bỗng hiện lên ý nghĩ này.

Ý niệm này vốn chỉ là thoáng xuất hiện trong đầu mà thôi, Lâm Bạch tàng cũng không có ý đồ gì.

Lúc tiếp tục xâm nhập dọc theo Vạn Thú Viên, một con Thiết Bối Hùng Ưng đột nhiên bay qua đầu Lâm Bạch Tàng, tạo lên một cơn gió lớn, làm y ngã nhào một cái. Yêu ưng này đột nhiên xuất hiện khiến cho Lâm Bạch Tàng giật mình kêu to một tiếng, còn tưởng rằng là có ai đó thả thú hại y, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy kẻ nào.

Đang cảm thấy kinh ngạc thì bỗng nhiên lại có một con yêu hồ từ bên cạnh chạy tới chỗ y.

Lần này Lâm Bạch Tàng thấy rõ, là yêu thú chạy từ Vạn Thú Viên đến đây.

- Ngươi nói yêu thú chạy từ trong Vạn Thú Viên đến sao?

Đường Kiếp hỏi.

- Đúng, đúng!

Lâm Bạch Tàng liên tục gật đầu, hoa chân múa tay vui sướng trả lời:

- Ta đi theo hướng con yêu hồ kia chạy tới, mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, Vạn Thú Viên lại xuất hiện một lỗ hổng.

- Lỗ hổng? Sao lại có chuyện này?

Đường Kiếp thất thần hỏi.

Đạo Binh có lỗ hổng? Đây là đang nói đùa sao?

- Ừ, ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng sự thật đúng là như thế. Vạn Thú Viên vốn là Đạo Binh biến thành, lấy đất đai xung quanh thành trận pháp, khóa thành không gian độc lập. Nhưng chư thiên vạn giới còn có khe nứt không gian, dựa vào cái gì trận pháp lại không thể? Không biết tại sao Vạn Thú Viên kia lại xuất hiện một lỗ hổng.

- Sau đó thì sao?

Đường Kiếp hỏi.

- Sau đó…

Giọng nói của Lâm Bạch Tàng trầm xuống.

Chuyện sau đó rất đơn giản.

Nhìn thấy Vạn Thú Viên xuất hiện một khe hở, Lâm Bạch Tàng biết rõ đây chính là cơ hội của mình.

Bị ma quỷ ám ảnh, y mưu toan thông qua khe nứt này tiến vào bên trong Vạn Thú Viên, nâng cao thực lực chuột yêu của mình.

Hơn nữa không riêng gì Mê Cung Thử, y còn mong chờ thần thoại Vạn Thú Viên vô hiệu với con người bị chính mình phá vỡ.

Cho nên sau khi tiến vào Vạn Thú Viên, Lâm Bạch Tàng liền một đường mò mẫm, hy vọng có thể gặp được kỳ ngộ nào đó.

Kết quả đúng là y phát hiện ra được một điều.

Ở trung tâm của Vạn Thú Viên có một tấm bia đá.

Trên bia đá có khắc một chữ "Trấn"

Nhìn vào chữ Trấn, từ đáy lòng Lâm Bạch Tàng cảm nhận được một nguồn lực lượng hùng hồn chấn động lòng người từ tấm bia đá này.

Y không biết lực lượng đó là gì, nhưng lòng tham đã khiến y quên hết thẩy sợ hãi.

Một tiếng nói vang lên trong đầu y: Nhổ nó lên!

Vì thế, y tiến lên phía trước, dùng sức rút tấm bia đá ra.

Tấm bia đá rất nặng, cho dù Lâm Bạch Tàng rút như thế nào cùng đều bất động.

Nhưng đột nhiên, dưới tấm bia đá bỗng xuất hiện chút ánh sáng, Lâm Bạch Tàng cảm thấy tấm bia đá trong tay trở nên nhẹ hơn.

Lâm Bạch Tàng mừng rỡ, vội dùng hết toàn lực rút tấm bia đá ra.

Đúng lúc này, biến đổi kinh người đã xảy ra.

Trong tích tắc Lâm Bạch Tàng rút tấm bia đá ra, kim quang dưới tấm bia đá lập tức khuếch tán, nháy mắt đã tràn ngập cả Vạn Thú Viên.

Vạn Thú Viên ầm ầm rung động rồi bay lên không trung.

Lúc này Lâm Bạch Tàng cực kỳ hoảng sợ, y biết rõ mình đã gây họa lớn, vội vàng muốn rời đi.

Nhưng lúc y chuẩn bị rời đi mới phát hiện ra mình không đi được nữa. Bên trong Vạn Thú Viên có đại trận, chẳng biết từ lúc nào đại trận đã mở ra, toàn bộ yêu thú bên trong Vạn Thú Viên trở nên khủng hoảng.

Vạn Thú Viên biến hóa làm cho đám đệ tử kia vô cùng kinh sợ. Bọn họ thử đủ cách để đóng cửa Vạn Thú Viên nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ có thể nhìn nó bay đi.

- Vậy sao ngươi lại trốn ra được?

Đường Kiếp hỏi.

Lâm Bạch Tàng lúng túng trả lời:

- Lúc đại trận tại Vạn Thú Viên mở ra, tất cả yêu thú đều đồng loạt gào thét, ta nghĩ mình hẳn phải chết rồi. Lúc đệ tử Thú Luyện Môn bắt đầu cưỡng ép đóng cửa Vạn Thú Viên, không ngờ đám yêu thú dường như có trí tuệ, lại cùng nhau mãnh liệt lao tới lỗ rách kia, ta cứ như vậy theo thú triều chạy ra ngoài.

Đường Kiếp nói:

- Chúng nó không ăn thịt ngươi sao?

Lâm Bạch Tàng xấu hổ cười nói:

- Hầu hết đám yêu thú này đều là luyện thú, đi theo người đã lâu, ta lại là đệ tử của Thú Luyện Môn, cho nên chúng không ăn thịt ta.

Đường Kiếp lạnh lùng nói:

- Nhưng ngươi không có thẻ bài thông hành.

Lâm Bạch Tàng ngây người, nửa ngày sau mới nói:

- Được rồi, là vận khí của ta. Dù sao đám yêu thú này chưa ăn ta, lại giúp ta trốn ra khỏi Vạn Thú Viên. Sau khi rời đi, có một con yêu thú muốn ăn ta, cũng may đúng lúc ấy có đệ tử Thú Luyện Môn phát hiện động tĩnh bên này, liền chạy tới, kết quả là ta không chết nhưng đã bị bại lộ.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó? Đương nhiên là chạy trốn. Cũng may chuyện Vạn Thú Viên bay đi khiến cho vô số người kinh hãi, chỉ tập trung đi ngăn cản, ta lại am hiểu chạy trốn, cho nên mới tìm ra cơ hội thoát đi. Sau khi chạy ra khỏi Phong Táng Lâm, ta mới biết người của Thú Luyện Môn tìm ta khắp nơi, lại tra ra lai lịch của ta, biết ta là người của Tẩy Nguyệt phái, cho nên phái ra rất nhiều người tới Văn Tâm đường. Ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể trốn chạy trên biển, bọn họ cũng một đường đuổi tới.

- Vậy sao ngươi lại tới Hải Nhai?

- Bởi vì Vạn Thú Viên bay tới nơi này.

Lâm Bạch Tàng thẳng thắn trả lời, y vẫn còn mơ tưởng tới Vạn Thú Viên. Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại người của Thú Luyện Môn đều cho rằng y đã ăn trộm Vạn Thú Viên, nếu y không nghĩ cách có Vạn Thú Viên trong tay thì làm sao có thể hài lòng.

Đường Kiếp giật mình hỏi:

- Ngươi nói sao? Vạn Thú Viên ở Nhai Hải?

Một khắc này, trong đầu hắn hiện lên lời của Thẩm Tình Đan.

Hắn chợt hiểu ra, có người muốn Thẩm Tình Đan mở ra, căn bản không phải là tiên gia hành cung mà là tiên gia hành uyển!

- Đúng vậy!

Lâm Bạch Tàng liên tục gật đầu:

- Nếu không có vật này thì ta cũng không biết Vạn Thú Viên ở Nhai Hải.

Nói xong y đã lấy ra một vật, chính là một tấm bia đá.

Trên bia đá có khắc một chữ to:

- Trấn!

Một luồng hơi thở từ trên tấm bia đá này truyền đến. Trong tích tắc nhìn tấm bia đá này, Đường Kiếp cảm thấy như nhìn thấy vô số năm tháng hoang vu.

Nhìn tấm bia đá này, Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra bọn họ đuổi theo người là vì muốn vật này. Đây là bảo vật trấn áp Vạn Thú Viên, nếu không có vật này, Vạn Thú Viên sẽ mất đi khống chế.

Thời khắc này, đột nhiên Đường Kiếp kêu lên:

- Có phải sau khi ngươi đuổi tới Thiên Hà đảo liền mất đi hơi thở Vạn Thú Viên không? Không cách nào biết được nó ở đâu?

- A! Làm sao ngươi biết?

Lâm Bạch Tàng kinh ngạc nói:

- Đúng vậy, ta đuổi đến đây nhưng không thấy tấm bia đá hiện ra phương vị của Vạn Thú Viên, bởi vậy ta cũng bị ép phải ở lại đảo này. Sau đó, người của Thú Luyện Môn đuổi theo, ta lại càng không ra được, chỉ có thể ngồi chết dí ở đây. Hiện tại cũng không biết Vạn Thú Viên đang ở chỗ nào.

Nhẹ nhàng cầm lấy tấm bia đá, Đường Kiếp nói:

- Không, ta biết nó đang ở đâu. Nó ở Nhạc Sơn đảo.