Dọc theo một đường về phía nam Bộ Diêu Sơn, bay qua đồi núi, xuyên qua đồng ruộng, Đường Kiếp đã nhìn thấy xa xa xuất hiện một vùng thôn xóm.

Hắn cúi đầu nhìn Tinh Bàn, điểm sáng kia đã gần như trùng khít với phần trung tâm Tinh Bàn.

Nói cách khác, Lâm Bạch Tàng đang ẩn nấp ở trong thôn này.

Đường Kiếp cũng không tiến vào ngay lập tức mà là trước hết bay quanh thôn một vòng.

Dùng thân mình làm mồi nhử thu hút Lâm Bạch Tàng tới là cách tốt nhưng lại không hoàn hảo, bởi vì ngoài Lâm Bạch Tàng ra, rất có thể người của Thú Luyện Môn cũng sẽ chạy tới.

Trong khoảng thời gian này, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cùng nhau du ngoạn sơn thủy, hắn đã phát hiện ra hơn mười nhóm người truy bắt. Tiếc rằng tuy hắn nhận ra có kẻ tiềm phục ở chỗ tối nhưng vẫn không thể xác định được đối phương rốt cuộc là ai, cho nên cũng không biết rõ có người của Thú Luyện Môn trà trộn vào trong đó hay không.

Sau khi kiểm tra một vòng, xác nhận ra không có người nào ở gần đây, lúc này Đường Kiếp mới đi vào trong thôn.

Tinh Bàn chỉ có thể nói cho hắn biết Lâm Bạch Tàng đang trốn ở đây, chứ không thể nói rõ người nào là Lâm Bạch Tàng. Cho nên Đường Kiếp phải dùng hai mắt của mình đi tìm kiếm.

Từng bước một tiến vào trong thôn, Đường Kiếp chợt gặp một tên giống như một người qua đường.

Thôn này không có nhiều người lắm, đa số người trẻ tuổi đã đi ra đồng.

Một cô gái trẻ tuổi lên tiếng gọi, đồng thời tung ra nắm thức ăn lớn cho lũ gà, mấy ông lão tụ họp tán gẫu chút chuyện nhà ở trước cửa ra vào, một tên thiếu niên cầm cái sàng tự chế, đang sàng gạo trước bậc cửa, một người bán hàng rong đang cò kè mặc cả gì đó với một người dân, một kẻ lang thang nằm giữa đường đi, nhìn qua giống như người chết.

Ngoài ra còn có vài tên cầm cuốc chim trong tay, đứng ở góc thôn không có việc gì làm.

Dừng bước ở giữa thôn, Đường Kiếp nhìn xung quanh một lát rồi lớn tiếng nói:

- Ta là Đường Kiếp, phụng theo lệnh Tẩy Nguyệt phái tới đón ngươi. Lâm Bạch Tàng, ngươi có thể đi ra.

Tiếng nói này không cao nhưng cũng vừa đủ để rơi vào trong tai từng người trong thôn này.

Trên gương mặt của các thôn dân đều hiện ra vẻ ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chờ một lát không thấy động tĩnh gì, Đường Kiếp liền thở dài, đi tới bên cạnh kẻ lang thang nằm vật vạ ở giữa đường kia, nói:

- Đừng lãng phí thời gian của ta, Lâm Bạch Tàng, ta không phải là kẻ thù của ngươi.

Kẻ lang thang kia giật mình hoảng sợ nhìn Đường Kiếp, thân thể hơi co rút lại.

Nhìn thấy vậy, Đường Kiếp liền thở dài rồi vung tay cuốn kẻ lang thang kia lên, sau đó đánh ra một quyền vào đúng chỗ tên đó vừa nằm.

Theo một tiếng vang nhỏ, khắp mắt đất trở nên bụi mù, ngay sau đó, một bóng người từ dưới nền đất chui ra, là một người đàn ông trung niên gầy còm, mặt quắt tai dơi.

- Lâm Bạch Tàng!

Đường Kiếp kêu lên.

Thì ra người này vốn không trà trộn vào trong thôn dân mà là trốn ở dưới mặt đất. Y cố ý ẩn mình dưới thân một gã lang thang bởi vì khí tức sinh mạng của kẻ lang thang kia có thể che giấu được khí tức sinh mạng của y, khiến người ta khó có thể phát giác. Điều này chứng tỏ y cũng là một kẻ khá xảo quyệt.

Thời khắc này, bị một quyền của Đường Kiếp đánh tới, nam tử kia khiếp sợ nhìn Đường Kiếp, lên tiếng hỏi:

- Làm thế nào mà ngươi có thể tìm được ta?

Cho tới nay, y luôn dựa vào thủ đoạn tâm đắc của riêng mình mới có thể tránh khỏi sự truy bắt của Thú Luyện Môn, không ngờ lại bị Đường Kiếp dễ dàng phá giải. Tuy rằng trong chuyện này, một phần cũng là do y cố ý chỉ dẫn, nhưng dù sao thì y vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.

Đường Kiếp chậm rãi nói:

- Ngươi dẫn ta đến đây không phải là vì muốn cùng ta chơi trốn tìm đấy chứ?

Lâm Bạch Tàng lúc này mới giật mình tỉnh mộng, vội nhìn xung quanh, nói:

- Nơi này không an toàn, đi theo ta.

Nói xong cả người lại chui vào trong lòng đất.

Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, đây là muốn mình cùng chui xuống sao?

Đường Kiếp đang do dự thì thấy Lâm Bạch Tàng thò đầu lên, vẫy tay nói:

- Còn đứng đấy làm gì? Xuống mau!

Đường Kiếp nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy thôn dân nơi đây vẫn bình thản như không có chuyện gì. Hiển nhiên đây là thủ thuật làm che mắt của Lâm Bạch Tàng, lúc này Đường Kiếp mới nhanh chóng nhảy vào trong lòng đất.

Sau khi nhảy xuống, Đường Kiếp mới phát hiện ra không gian dưới đất này vô cùng rộng lớn, đường đi kéo dài tới tận phương xa.

Lâm Bạch Tàng nói:

- Đi, đi.

Nói xong đã dẫn đầu tiến lên phía trước, Đường Kiếp chậm rãi đi theo. Sau khi hắn đi, lớp bùn đất phía sau tự động khép lại, nhanh chóng khôi phục lại như thường. Kẻ lang thang lúc trước vẫn ngủ say ở nguyên chỗ, dường như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Cũng không biết đi theo Lâm Bạch Tàng bao lâu, đã rẽ qua bao nhiêu ngã nhỏ, giờ phút này Đường Kiếp đã hoàn toàn mất phương hướng.

Đi tiếp một lúc lâu, phía trước mới sáng tỏ thông suốt, một phòng đá hiện ra ở trước mặt Đường Kiếp.

Phòng đá này ước chừng rộng vài chục thước, bốn phía đều có lối đi nhưng lại có hơn mười đường, cho dù bốn phương thông suốt thì cũng không biết phải đi lối nào.

Tên Lâm Bạch Tàng này giống y như con chuột, không ngờ còn tạo ra được một mê cung ở trong lòng đất.

Phòng đá còn lập trụ để chống đỡ, giữa phòng là bộ bàn ghế đá, trên mặt bàn bầy một ít rượu và trái cây. Ngoài ra, Đường Kiếp còn mơ hồ cảm thấy có dấu vết bố trí trận pháp ở trong phòng. Đây là tác phẩm của Lâm Bạch Tàng. Trận pháp này rất thô sơ, uy lực cũng rất yếu, nhưng vẫn có thể dùng để ẩn núp.

Lâm Bạch Tàng vừa về tới đây liền lập tức nhảy lên ghế đá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Ôi, đến nơi này là an toàn rồi.

Nói xong liền cầm chén rượu lên tự rót cho mình một ly đầy.

Đường Kiếp nhìn dáng vẻ của y lúc này so với vẻ khẩn trương lúc trước khác nhau hoàn toàn, sau khi nhìn chăm chú vào cái ghế đá dưới mông y, hắn cười nói:

- Thì ra đường hầm chạy trốn thật sự nằm ở dưới mông ngươi, thú vị đấy.

Khuôn mặt của Lâm Bạch Tàng cứng đờ, hỏi:

- Ngươi… Làm sao ngươi biết?

Quả thật ở dưới ghế đá này chính là một lối đi bí mật, đó mới là con đường chính để Lâm Bạch Tàng chạy trốn, những lối đi khác đều dùng để che giấu tai mắt người mà thôi. Không ngờ câu đầu tiên Đường Kiếp nói lại chọc đúng vốn liếng của y, khiến cho Lâm Bạch Tàng lập tức mất đi niềm tin vào lối đi này.

Cũng may câu nói tiếp theo của Đường Kiếp đã làm cho y tự tin hơn:

- Đoán thôi, nghệ thuật ẩn núp của ngươi thật sự không tệ, cho nên thủ đoạn chuẩn bị cho chạy trốn chắc cũng như thế. Theo như ta thấy, nét mặt của ngươi tràn ngập vẻ khẩn trương và bối rối, mãi cho đến khi ngồi ở trên ghế ngươi mới trấn định lại.

Đường Kiếp chỉ tay lên huyệt Thái Dương, nói:

- Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra ngươi vẫn còn có cái để dựa vào.

Lúc này Lâm Bạch Tàng mới thở dài một hơi, vỗ ngực nói:

- Thì ra là thế, như vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng cơ quan này quá thô sơ.

Đường Kiếp bật cười, đi lên phía trước vài bước, nói:

- Ngươi không cần phải lo lắng như vậy, lần này ta đến đây là để đưa ngươi quay về Tẩy Nguyệt phái.

- Trở về?

Không ngờ Lâm Bạch Tàng lại mỉm cười nhìn Đường Kiếp, nói:

- Ngươi cho rằng ta còn trở về được sao? Đừng nói là ta, ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể quay về hả?

Đường Kiếp hơi nhíu mày, nói:

- Ta biết Thú Luyện Môn đang đuổi giết ngươi, nhưng chỉ là một ít truy binh cấp Khai Thức, ta vẫn có thể đối phó được.

- Cấp Khai Thức?

Lâm Bạch Tàng giống như vừa nghe được chuyện tiếu lâm, liền ôm bụng cười ha hả trên ghế đá, nói:

- Nếu chỉ có cấp Khai Thức thì sao ta phải trốn đông trốn tây, không dám thò đầu ra mạo hiểm, ngày ngày giống như con chuột chui rúc dưới lòng đất thế này?

Ánh mắt của Đường Kiếp đột nhiên co rút lại, hỏi:

- Ý ngươi là còn có cả Thiên Tâm chân nhân đang đuổi giết ngươi sao?

- Thế nào? Sợ rồi hả?

Lâm Bạch Tàng cười ha hả, nói:

- Ta biết ngươi là Đường Kiếp, tên của ngươi được truyền bá khá rộng rãi ở bên trong Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn đấy. Ngươi lợi hại, có thể đối phó được Khai Thức, nhưng chẳng lẽ có thể đối phó với Chân Nhân hay sao? Cho dù ngươi có thể đối phó được một Chân Nhân, nhưng có tới ba Chân Nhân, hơn nữa trong số đó còn có một người đạt tới Tâm Ma kỳ thì phải làm thế nào?

- Ba Thiên Tâm Chân Nhân?

Ngay cả Đường Kiếp cũng phải giật mình kêu lên:

- Ngươi đã làm trò gì mà khiến cho Thú Luyện Môn phải điều động tới ba vị Thiên Tâm Chân Nhân đi đuổi giết ngươi?

- Ba vị này tính là cái đếch gì, nếu không phải sợ kinh động tới Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các, có lẽ giờ này bọn họ đã phái ra Chân Quân hoặc bẩy Chiến Thú rồi. Bây giờ ở đây, ta còn không biết ở bên ngoài đã có thêm bao nhiêu người.

Lâm Bạch Tàng vừa nói vừa nhẩy nhót. Y vốn gầy yếu, thời khắc này lại nhảy nhót liên hồi ở trến ghế đá, nhìn giống y như một con khỉ lớn.

Nghe Lâm Bạch Tàng nói vậy, Đường Kiếp giật mình kinh hãi, hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc ngươi đã làm việc gì mà có thể làm cho bọn họ điều động Chân Quân? Ngươi giết đại nhân vật của bọn họ sao? Hay là trộm chí bảo vô thượng của bọn họ?

Nói thì nói như thế nhưng cho dù nhìn như thế nào, Đường Kiếp cũng thấy Lâm Bạch Tàng không giống với một người có thể làm ra loại chuyện lớn này. Cảnh giới của tên này là cửu chuyển kỳ, đừng nói là y, ngay cả Đường Kiếp cũng tự hỏi liệu mình có đủ bản lĩnh để hô mưa gọi gió ở trên địa bàn của đối phương hay không.

Lâm Bạch Tàng chợt gào lên:

- Ngươi nói đúng thật, ta đã ăn trộm một món thánh vật của bọn họ.

Thánh vật?

Vừa nghe đến từ này, tâm tình của Đường Kiếp cũng trở nên căng thẳng.

Có thể được sáu đại phái liệt vào thánh vật thì chắc chắn không phải là đồ vật bình thường, ít nhất cũng phải đạt tới cấp Binh Đạo, mà Binh Đạo phổ thông còn chưa đủ tư cách.

Loại Binh Đạo như Phần Thiên Thất Bảo, ở Thất Tuyệt Môn chắc chắn không được liệt vào thánh vật hàng năm.

Mà hiện tại không ngờ con chuột khô quắt Lâm Bạch Tàng này lại nói ra hai từ thánh vật, khiến trong lòng Đường Kiếp cũng không khỏi run lên.

- Là thánh vật gì?

Hắn hỏi.

- Vạn Thú Viên.

Lâm Bạch Tàng cúi đầu trả lời.

- Vạn Thú Viên?

Vừa nghe thấy tên này, Đường Kiếp liền nhảy dựng lên.

Tuy biết rõ thánh vật không phải là đồ vật bình thường, nhưng cái từ Vạn Thú Viên này cũng khiến cho Đường Kiếp không thể kìm nổi sự kinh hãi trong lòng.

Vạn Thú Viên, ý nghĩa như tên gọi, nó chính là nơi bồi dưỡng yêu thú của Thú Luyện Môn.