Nhìn Vương Vân cuối cùng cũng rời đi, Đường Kiếp thầm lẩm bẩm:
- Thì ra là như vậy, tính toán hay lắm.
Không thể nghi ngờ, đây là chủ ý mượn lực của Vương Tuyệt Diệt. Đầu tiên y từ một nơi bí mật gần đó dụ dỗ một số người tới đối phó Đường Kiếp, sau đó chính mình sẽ ra tay trợ giúp, mượn cớ để đòi chỗ tốt từ trong tay Đường Kiếp. Có thể tưởng tượng ra, sau khi việc này kết thúc chưa được bao lâu, nói không chừng sẽ có người loan tin rằng lần này đệ tử Thất Tuyệt Môn đã cứu mạng Đường Kiếp. Vì cảm kích cho nên hắn phải cung cấp tài nguyên cho bọn họ với giá cực kỳ ưu đãi.
Điều duy nhất Đường Kiếp không biết chắc chắn là rốt cuộc đây là cách làm của Thất Tuyệt Môn hay là cách làm của huynh muội Vương gia. Nhưng nếu Vương Vân ra tay, khả năng lớn đây chính là ý riêng của Vương Tuyệt Diệt đấy.
Việc này cũng phù hợp với tác phong và cá tính của y.
Bởi vì có Động Sát chi đạo cho nên hắn đã sớm nhận ra có người ẩn núp ở chỗ tối, cho nên mới giả vờ không đấu lại để nhìn xem rốt cuộc là ai đang ẩn thân, không ngờ lại là Vương Vân, hơn nữa đối phương còn cố ý để mình bị đánh đập như vậy.
Đường Kiếp lên tiếng mắng:
- Tiên sư nó, tính sai rồi, sớm biết là nữ nhân thì đã không diễn tuồng vui kia nữa, không ngờ còn nợ bọn họ một cái nhân tình!
Dứt lời, gương mặt của Đường Kiếp lại bắt đầu nhăn nhó.
Hai luồng Ám Ngục Ma Hỏa kia vẫn còn đang thiêu đốt ở trên người hắn. Mặc dù ý chí của Đường Kiếp cực kỳ cứng rắn, nhưng cũng phải run rẩy dưới ngọn lửa ma quái này. Đau đớn do Ám Ngục Ma Hỏa mang đến quả thật sẽ ảnh hưởng tới việc thi triển pháp thuật của hắn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không thể thi pháp nhanh chóng mà thôi, không đến mức khiến hắn không thả ra được pháp thuật.
Liên tục bị thiêu đốt, Đường Kiếp không ngừng bị tổn thương, nhưng đồng thời cũng vừa khôi phục lại nhờ lực lượng sinh mạng tự thân hùng mạnh, làn da bị cháy khô dần dần xuất hiện biến hóa. Trên thực tế, năng lực thương tổn của ngọn lửa ma này và năng lực khôi phục của Đường Kiếp thật ra không sai biệt lắm.
Nếu như đổi thành bản thế, không biết sẽ như thế nào.
Đột nhiên Đường Kiếp nghĩ ra, ngọn lửa này chẳng phải là cực kỳ thích hợp với Tôi Thể sao?
Ám Ngục Ma Hỏa cháy mãi không tắt, uy lực lại không lớn, vô cùng thích hợp cho bản thể rèn luyện tự thân. Không giống chim lửa của Nam Minh Ly Hỏa Thần Viêm, chỉ cần thổi ba ngọn lửa xuống là có thể thiêu đốt bản thể thành tro tàn, Ám Ngục Ma Hỏa này đốt hơn ba năm cũng không làm bản thể chết đi.
Đau khổ do Ám Ngục Ma Viêm mang đến lại càng có hiệu quả đối với việc rèn luyện ý chí tự thân.
Phân thân lấy pháp thuật là việc chính, ý chí lại không quá quan trọng. Bản thể lấy luyện thể là việc chính, rất cần có được ý chí hùng mạnh hơn. Ý chí càng mạnh, tôi luyện càng nhiều, lực lượng phát huy ra càng cường đại.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp lập tức bắt tay thực hiện suy nghĩ của mình.
Hắn cố nén đau đớn để bay lên không trung, bay thẳng đến một chỗ cực cao trong tầng mây loãng. Đường Kiếp dừng lại, nhìn vào ngọn lửa màu xanh lam bất diệt trên người, hắn bỗng cười ha hả một tiếng rồi lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ ném ra không trung. Một mảnh không gian chở đầy Trường Sinh Vạn Tượng và đại trận truyền tống thác nước ầm ầm kia lại xuất hiện lần nữa.
Sau đó, Đường Kiếp khá đau lòng lấy ra một vật gì đó ném vào trong trận.
Mỗi một lần khởi động truyền tống trận đều phải tiêu hao tài nguyên. Vì muốn thực nghiệm tác dụng của Ám Ngục Ma Viêm, lần này Đường Kiếp đành đập phá hết mấy vạn linh tiền.
Truyền tống trận bắt đầu khởi động, dòng nước cuốn ngược ra, một cửa động màu đen dần dần xuất hiện.
Uỳnh một tiếng, đột nhiên, một bóng người thật lớn nhảy từ trong động ra, chính là bản thể Đường Kiếp.
Trong tích tắc bản thể hiện thân, liền vươn hai tay chộp tới hai ngọn lửa màu xanh lam.
Hai luồng Ma Viêm màu lam rơi vào trong lòng bàn tay hắn, lập tức tạo thành một chút tổn thương mong manh, nhưng dưới năng lực khôi phục cường đại của hắn, ngay sau đó vết thương đã khép lại.
Với tố chất thân thể của bản thể, tốc độ gây ra thương tổn của Ám Ngục Ma Viêm này thậm chí còn không nhanh bằng khả năng tự khôi phục của Đường Kiếp. Tuy vậy, trong miệng bản thể vẫn phát ra một tiếng kêu đau đớn nặng nề, thân thể cao lớn kia cũng hơi run rẩy.
Bản thể Đường Kiếp khẽ thì thào:
- Rõ ràng chỉ tạo ra một chút tổn thương nhưng tại sao ta lại cảm thấy đau đớn như thế? Quả nhiên không hổ được gọi là Ám Ngục Ma Viêm.
Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng, lập tức, hai ngọn lửa ma đè mạnh xuống người hắn.
Ầm một tiếng!
Hai ngọn lửa màu lam kia nổ tung trên người Đường Kiếp, trong nháy mắt đã phủ kín toàn thân hắn, khiến cả người hắn đều đặt trong ánh sáng màu xanh lam.
- A!
Đường Kiếp phát ra tiếng gào thét đau đớn giận dữ mà từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Trong tiếng gào thét phẫn nộ này, Ám Ngục Ma Viêm chợt lóe lên một chút rồi biến mất, hiển nhiên lần này nó đã kích phát ra toàn bộ lực lượng cuối cùng.
Giờ phút này, Đường Kiếp đã xác định được, Ám Ngục Ma Viêm này quả thật có trợ giúp rất lớn đối với mình. Nó có thể rèn luyện thể chất và ý chí tự thân mà không mang đến vết thương trí mạng. Đối với phân thân dùng pháp thuật làm việc chính, có lẽ nó có tác dụng khắc chế nhất định, nhưng đối với thân thể bản thể thì nó chính là một loại đại bổ vật.
- Đã quá!
Bản thể Đường Kiếp ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên hơi cúi người, từ không trung lao xuống phía dưới giống như một vì sao từ trên trời rơi xuống vậy.
- Lam Ngọc!
Một tiếng cuồng hô vang vọng khắp đất trời.
Tiếng hét này truyền tới phương xa, rơi vào trong tai Lam Ngọc, khiến Lam Ngọc hơi ngẩn người.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ tựa như một ngọn núi đang điên cuồng xông tới phía y.
Lam Ngọc giật mình hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Hiện giờ bộ dạng của bản thể Đường Kiếp đã khác lúc xưa, chưa kể là hắn còn dùng Phục Chế Thuật khiến mình càng trở nên biến đổi. Đừng nói là Lam Ngọc, cho dù là Hứa Diệu Nhiên thì cũng đừng hòng nhận ra diện mạo thật của bản thể.
- Bớt nói nhảm đi, đánh với ta một trận!
Tiếng thét to đầy kích động vang lên, bản thể Đường Kiếp đã nhanh chóng đánh tới Lam Ngọc.
Lam Ngọc chấn động, lập tức đưa ra hai chưởng:
- Bạch Tuyết, Sương Vụ, lên!
Vô số đám mây trong không trung kia bỗng hóa thành bức tường sương mù, từ bốn phương tám hướng cuốn về phía Đường Kiếp.
- Chút tài mọn thôi!
Cùng với tiếng nói kiêu ngạo, một nắm đấm thép đánh ra ngang trời, va chạm vào bức tường sương mù kia. Những tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, từng tầng từng tầng của bức tường sương mù cứ như vậy bị nắm đấm thép phá vỡ, tất cả đều nổ tung, hóa thành bọt nước.
Sắc mặt của Lam Ngọc biến đổi kịch liệt, trong nháy mắt phát động Thuấn Hải Thiên Phong, cả người nhanh chóng lùi về sau, đồng thời giơ tay đánh ra một đám ngọn lửa màu xanh lam, tiếp theo là Cửu Cửu Quy Chân Chỉ.
Từng đoàn Ám Ngục Ma Viêm được đánh ra.
Lần này ra tay, y đã phát huy tuyệt học của mình đến cực hạn, trong mảnh thiên địa gió nổi mây vần, bao phủ toàn bộ cự hán vào trong đó. Từng đám lửa lớn bám trên người cự hán, làm cho đối phương không ngừng gào rú thê lương.
Lúc này Lam Ngọc mới đắc ý hừ lạnh một tiếng:
- Từ đâu lại xuất hiện hạng người kiêu ngạo, ngông cuồng…
Chưa dứt lời, một cú đấm lớn bỗng lao ra từ bên trong ngọn lửa, đập thẳng vào mũi y, một quyền này đánh y bay ra ngoài.
- Ngươi!
Lam Ngọc không thể tin nổi, ở trong Ám Ngục Ma Viêm của mình, đối phương vẫn còn có năng lực phản kích.
Ngay sau đó, y thấy cự hán đang bị ma viêm thiêu đốt kia chợt ngửa mặt lên trời tức giận hét lớn:
- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?
- Khốn khiếp!
Lam Ngọc cắn chặt răng, hai tay khép lại, lại tận lực đánh ra Ám Ngục Ma Viêm.
Tu luyện Ám Ngục Ma Viêm không dễ, mỗi lần phóng ra một chút cũng cần tiêu hao rất nhiều lực lượng bản thân. Ngay cả khi chống lại Đường Kiếp, y cũng không sử dụng chiêu này nhiều như vậy. Thời khắc này, hiển nhiên y đã bị cự hán này chọc giận hoàn toàn.
Luồng ma hỏa ầm ầm quét tới, nhanh chóng bao phủ toàn bộ bản thể Đường Kiếp, khiến hắn lại phát ra những tiếng gầm rung trời chuyển đất.
Trong tiếng kêu gào điên cuồng, Lam Ngọc mỉm cười đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, y nhìn thấy đối phương vẫn đứng vững giữa ngọn lửa màu lam, thậm chí trên mặt hắn còn hiện ra vẻ tươi cười.
Hắn nói:
- Bây giờ mới thỏa nguyện!
Nói xong, hắn lao tới, nhắm ngay một quyền vào Lam Ngọc, quát:
- Còn không dùng giáp!
Lam Ngọc kinh hãi, lập tức sử dụng Linh Khí Hộ Giáp.
Trong tích tắc, nắm đấm lớn đã rơi vào người Lam Ngọc, giống như bị chùy lớn oanh kích, đập y bay ra ngoài.
Tiếp theo, cự hán lại xông lên tóm lấy chân Lam Ngọc, quát:
- Quá yếu!
Nói xong đã ném y từ không trung xuống mặt đất.
Cú ném này không hề nhẹ, Lam Ngọc như Vẫn Thạch Thiên Hàng từ không trung rơi xuống, dưới tác dụng của lực quán tính lớn, y lại bay lên. Thời khắc này y chỉ có thể trông cậy vào linh giáp hộ thân.
Một tiếng ầm vang, Lam Ngọc đã hung hăng rơi xuống đất, bụi mù bay lên đầy trời.
Đợi cho bùi mù tản đi, lúc này mới nhìn thấy trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố to.
Lam Ngọc mặt mày xám xịt nằm bẹp ở đáy hố.
Y chưa chết, chỉ có điều lần này xương cốt toàn thân đã bị đổi chỗ, nội tạng bị thương tổn, nếu không phải thân thể cửu chuyển, e rằng y đã chết rồi. Trong lúc nhất thời, y không thể đứng dậy được, chỉ có thể kinh hãi nhìn lên Đường Kiếp đang lơ lửng trên bầu trời.
Dạng sức mạnh gì mới có thể làm đến một bước này?
Lam Ngọc quả thật là không dám tưởng tượng.
Trên bầu trời, thân thể của Đường Kiếp vẫn bị bao phủ bởi đám lửa xanh lam.
Đường Kiếp cũng nhe răng trợn mắt rống lên một tiếng đau đớn, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ hưng phấn.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Chính là nó… Chính là nó… Chính là loại cảm giác này… Ha ha ha, thật tốt quá!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lam Ngọc một cái rồi quay người bay đi, miệng thì thào nói:
- Tiếc là Ám Ngục Ma Viêm này vẫn hơi yếu, còn muốn cho hắn thêm chút thời gian để trưởng thành… Đã vậy, trước hết cứ giữ tên này lại, không giết vội.
Một đường bay nhanh quay trở lại giữa mảnh sơn thủy kia, bản thể Đường Kiếp hơi cúi người nhảy vào trong động, lại xuất hiện ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận.
- A!
Ngọn lửa màu lam quấn quanh thân Đường Kiếp, hắn gào lên một tiếng điên cuồng, hét lớn:
- Hà xung, ra đây! Đánh với ta một trận.
Trong lúc mài giũa bản thân, Đường Kiếp chợt muốn để cho Hà Xung thưởng thức một chút mùi vị của ma viêm.
Hắn tin rằng đây nhất định sẽ là một chuyện vô cùng kích thích đối với y.
Cùng lúc bản thể trở lại bên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên trận, phân thân Đường Kiếp cũng thu hồi Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Hắn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy Tinh Bàn bỗng nóng ran lên.
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên lấy Tinh Bàn ra, chỉ thấy một điểm sáng nhỏ bé đang lóe lên trên bề mặt…