- Bụp!
Chỉ Phong xuyên thấu đùi của Đường Kiếp, để lại một lỗ trên đùi của hắn.
Nhưng Đường Kiếp lại hoàn toàn không có cảm giác gì hết, ngược lại hắn lại tiếp tục cười lớn nói:
- Quả nhiên ngươi không dám giết ta phải không? Không, không, ngươi không cần phải giải thích, ta biết là ngươi không phải là không dám mà là không nỡ giết ta. Ngươi muốn hành hạ ta cho đã rồi mới giết ta phải không. Nhưng Cửu Cửu Quy Chân Chỉ gây ra sát thương lớn nhưng xét về độ đau đớn thì vẫn còn thua xa Ám Ngục Ma Viêm, nên đối với ta chẳng có cảm gì hết.
Hắn vừa nói vừa tiếp tục cười lớn, Ám Ngục Ma Viêm vẫn đang thiêu đốt lấy Đường Kiếp, khiến cho hắn đau đớn đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, nhưng vẫn đang không ngừng cười lớn.
Lam Ngọc tức giận run người, nhưng vẫn hắng giọng phẫn nộ:
- Ngươi nói không sai, ta đích thực là không nhỡ nhanh chóng giết chết ngươi. Ta muốn để cho ngươi bị thiêu đốt thành từng mảnh, rồi chặt lấy mang đi cho chó ăn!
Nói đoạn lại giương tay hành phép một lần nữa, khiến cho một bên chân nữa của Đường Kiếp xuất hiện thêm một lỗ nữa.
Tiếp theo đó, gã xông lên một tay nắm chặt lấy Đường Kiếp, hung tợn ném hắn lên không trung, song quền đồng thời tung ra hàng chục trọng quyền.
Lam Ngọc khồng hề xuất thân từ Luyện Thể, những đòn quyền đánh lên người Đường Kiếp tuy có giới hạn về uy lực nhưng lại mang tính chất thù hận mạnh mẽ.
Sau khi Đường Kiếp bị Lam Ngọc đánh cho tàn tạ rơi xuống thì gã lại tiếp tục bay lên ra một đòn cước, khiến cho Đường Kiếp bị đá quay mấy vòng, lúc đó Lam Ngọc mới giẫm lên mặt của Đường Kiếp, hét lớn:
- Tới đây, Đường Kiếp, chẳng phải ngươi có rất nhiều thủ đoạn hay sao? Mật pháp Tứ Cửu Chân Ngộn Định Thần của ngươi đâu rồi? Vô Tương Kim Thân của ngươi đâu? Vô Song Thần Lực của ngươi đâu? Đừng như một con chó đã chết nằm ở đây, hãy giở tất cả những mánh khóe chí mạng của ngươi ra đi!
Lam Ngọc từng vô số lần muốn kích thích tinh thần chiến đấu của Đường Kiếp.
Vốn tưởng rằng Đường Kiếp sẽ tiếp tục kiên trì hứng chịu thêm vài đòn của mình nữa, rồi cuối cùng mới chịu bại trận dưới Ám Ngục Ma Viêm, thật không ngờ rằng chỉ mới có một ngọn lửa nhỏ thôi đã khiến cho hắn không còn khả năng chống cự lại.
Điều này khiến cho Lam Ngọc cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Thân là tu giả mà khả năng chịu đựng và sức bền của ngươi lại kém đến như thế sao?!
Cho dù có phải chịu đựng những đau đớn gấp mười lần, gấp trăm lần như thế này thì cũng không thể dễ dàng mà bỏ cuộc như thế được.
Chính thời điểm đó ngay đến cả Lam Ngọc cũng cảm thấy bất mãn với sự “vô năng” đó của Đường Kiếp.
Ở một mức độ nào đó thì thắng một đối thủ như vậy đối với Lam Ngọc mà nói thì là một sự sỉ nhục.
Đường Kiếp rên rỉ kêu lên:
- Tứ Cửu Chân Ngôn mạnh ở chỗ tốc độ nhanh, chỉ thích hợp để đối phó với những đối thủ có số lượng đông nhưng năng lực kém. Định Thần Mật Pháp thì chỉ có thể đối phó với những người không có sự chuẩn bị chiến đấu. Ngươi đã có sự chuẩn bị khi tới đây, nên nó không hề có tác dụng với ngươi. Ám Ngục Ma Viêm tuy không sát thương nhiều nhưng nó gây ra những đau đớn tột cùng, làm tê liệt toàn bộ dây thần kinh, khiến cho ta không thể tập trung ý chí để mà hành phép, lại càng không có được chút sức lực nào. Vô Tương Kim Thân hay Vô Song Thần Lực cũng vậy thôi, đều không thể kháng cự lại được... Ta nào còn có ngón át chủ bài nào để đấu với ngươi nữa?
Lam Ngọc nghe thấy mà ngây cả người.
- Hóa ra khả năng của ngươi chỉ có từng đó thôi sao? Chỉ có một chút đau đớn như vậy mà đã khiến cho ngươi không thể tập trung được tinh thần hay sao... Ha ha! Ha ha! Đồ phế nhân, một kẻ phế nhân vô dụng! Thật uổng cho ta năm xưa chịu bại trận dưới tay ngươi, rút cuộc thì cũng chỉ là do dựa vào mưu kế mà chiến thắng mà thôi!
Đường Kiếp nghiến chặt răng đáp lại:
- Thế thì có gì là lạ đâu? Từ khi tu luyện tới nay, ta chưa từng phải chiến đấu sống chết, tất cả những lần lâm trận đều dùng mưu để chiến thắng, nhất định phải làm nhụt chí của đối thủ rồi mới chiến đấu. Chính vì không phải trải nghiệm nhiều những nỗi đau đớn như thế này nên ý chí không kiên cường, Ám Ngục Ma Viêm chính là khắc tinh của ta!
Lam Ngọc nghe thấy vậy mà ngạc nhiên ngây người:
- Ra là vậy, lòng vòng một hồi thì ra đúng là một tên vô dụng.
Sáu năm trời ta luôn cảm thấy nhục nhã vì bại trận dưới tay của Đường Kiếp, khổ tâm rèn luyện để hòng đánh bại hắn, hành hạ hắn.
Đột nhiên phát hiện ra đối thủ khiến cho bản thân mình phải nằm gai nếm mật khổ sở chịu đựng sáu năm đằng đẵng lại quả nhiên là một tên vô dụng, phế nhân. Chính vào lúc nhận thấy sự thật này, sự thay đổi hụt hẫng tâm lý của Lam Ngọc khiến cho gã cảm thấy vô cùng thất vọng.
Gã nhìn Đường Kiếp, lẩm bẩm nói:
- Một tên phế nhân như ngươi sao có thể xứng làm đối thủ của ta? Rút cuộc thì ta đã nhìn nhầm ngươi rồi, chết đi tên khốn!
Nói đoạn bèn phóng ra một chưởng lao thẳng xuống.
Lần này thì Lam Ngọc không còn do dự gì nữa mà quả thật là muốn lấy đi tính mạng của Đường Kiếp.
Chính vào lúc mà chưởng của Lam Ngọc chuẩn bị giáng trúng Đường Kiếp thì bỗng có một tiếng nói vang lên:
- Xem đao của ta đây!
Cùng với giọng nói đó là luồng ánh sáng của một thanh đao từ đằng xa đột nhiên lao đến chỗ Lam Ngọc.
Lam Ngọc vội vàng hóa phép biến chưởng thành đòn đỡ, chặn lại mũi đao đang lao tới vun vút, gã hét lên:
- Là người nào?
Một bóng đen lao tới, một người mặc trang phục màu đen, bịt mặt kín mít không thể nhìn rõ được diện mạo. Y xua tay một cái về phía Lam Ngọc, một vùng ánh sáng bao trùm lên gã.
Lam Ngọc không còn cách nào khác buộc phải vội vàng rút lui, vừa mới rút khỏi thì thấy người áo đên đó lao tới bên phía Đường Kiếp, ngay lập tức biết sự chẳng lành.
Quả nhiên người mặc đồ đên đó lấy ra một lá bùa dán lên người Đường Kiếp, còn nói thêm một câu:
- May cho nhà ngươi.
Tiện tay ném Đường Kiếp đi, dưới tác dụng của lá bùa, Đường Kiếp đã bay thật nhanh đi xa.
- Khốn kiếp!
Lam Ngọc vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, gã hoàn toàn không thể ngờ được rằng lại có kẻ xen vào chuyện này. Lạ ở chỗ là gã và Đường Kiếp đang ở trên không trung, tứ bề vắng vẻ, bóng đen đó lại có thể tiến lại gần gã mà không bị phát hiện, từ đó có thể thấy rằng Nặc Tích Chi Thuật của người này vô cùng lợi hại.
Quá tức giận, Lam Ngọc tức giận bèn giốc toàn lực hai tay hướng hành phép:
- Bạch Tuyết Sương Vụ, hiện!
Tiếp theo tiếng hét của gã, Thủy đạo bên dưới Bộ Diêu, dòng nước trào lên tận trời xanh, vỡ tan ra trên không trung, hóa thành từng đóa bọt nước đẹp tựa như hoa trắng xóa đầy trời, trong một tích tắc hóa thành một bức thủy tường.
Trước khi luyện thành công Ám Ngục Ma Viêm thì pháp thuật mà Lam Ngọc thành thục nhất chính là Phong Tường, gã hoàn toàn có thể biến Phong Tường Pháp Thuật thông thường trở thành Lao Lung Chi Thuật, thậm chí còn có cả khả năng công kích nữa.
Năm xưa trên Tiên Duyên Hội, Lam Ngọc cũng dùng chính pháp thuật đó để giết chết Lý Chí Bình.
Còn này thì gã dựa vào áp lực của thủy tường để tăng thêm uy lực cho pháp thuật của mình.
Làn nước dưới áp lực mạnh bốc lên những màn sương mù mờ mịt, một luồng khí khủng khiếp từ tứ phương tám hướng đâm xầm vào người mặc áo đen:
- Chết đi đồ khốn!
Một cảnh tượng khiến cho người chứng kiến phải ngạc nhiên đó là đối mặt với bức thủy tường được tạo bởi áp lực sương khói đó, người mặc áo đen chỉ nhẹ nhàng uốn người mấy cái, cơ thể linh hoạt tựa như loài rắn, thực hiện một vài động tác mà người bình thường không thể làm được là đã có thể lách được qua. Thật không thể ngờ rằng chỉ có như vậy thôi mà người đó có thể chui được qua những vết nứt nhỏ trên bức tường.
Lam Ngọc nhìn thấy mà ngây người:
- Linh Xà Thân Pháp? Thiên Huyễn Mê Tung Thuật? Mẹ nó chứ, hóa ra là tên đê tiện đó!
Cùng với tiếng thét của Lam Ngọc, người mặc áo đen bay lộn vày vòng, lùi lại sau vài bước rồi đạp lên không trung tựa như đạp lên trên đất vậy, đồng thời y phát ra nhưng tiếng cười ròn rã.
Tiện tay vén chiếc mạng che mặt lên, lộ ra một gương mặt nữ nhi khí chất ngời ngời:
- Ha, Lam sư huynh, đã lâu rồi không gặp!
- Vương Vân...
Lam Ngọc đấm hai tay lại, nghiến răng thốt lên hai chữ đó.
- Ôi, sao nghe cái giọng điệu đó của huynh như là muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy?
Người con gái có cái tên Vương Vân đó cười khúc khích, thân hình vẫn tựa như loài rắn đang uyển chuyển khiến cho người khác phải bị mê hoặc.
Lam Ngọc vội vàng nhắm mắt lại rồi thấp giọng nói:
- Những người phụ nữ của Tuyệt Tình Các trước giờ đều tuyệt tình tuyệt nghĩa, sao lại xuất hiện một kẻ lạc loài chuyên đi mê hoặc trái tim đàn ông như người. Nói đi, sao ngươi lại giúp cho Đường Kiếp? Mối quan hệ giữa ngươi và hắn rút cuộc là như thế nào? Ngươi tới đây có việc gì?
- Lam sư huynh liền một lúc hỏi nhiều câu hỏi như vậy, khiến cho người ta phải trả lời sao đây?
Vương Vân hi hi cười nói.
Nói đoạn ả ta lại ưỡn ẹo lắc eo di chuyển đến chỗ Lam Ngọc thêm một vài bước, Lam Ngọc vội vàng di chuyển lại phía sau tựa như đang tránh rắn độc vậy.
Người khác thì không biết chứ còn Lam Ngọc thì rõ hơn ai hết, người con gái này giống như anh trai của ả ta, bọn chúng đều có lợi thế với việc tiếp cận giết chết đối thủ. Chỉ có điều Vương Quyết, anh trai của ả, thì xưng danh với năng lực hung hãn đích thực của mình. Còn ả đàn bà này thì chỉ có giỏi nhất cái thủ đoạn tiếp cận hành thích mà thôi. Nếu để cho ả ta tiếp cận thêm chút nữa thì Lam Ngọc cũng không còn khả năng kháng cự được.
Nhưng cũng chính vì như thế nên Lam Ngọc biết ả đàn bà này không có ý đồ xấu với mình, bằng không thì lượt đánh lén lần trước sẽ không buông ra tiếng cảnh báo. Rõ ràng rằng ý đồ của ả là đến để cứu Đường Kiếp chứ không phải là giết bản thân mình.
Cho dù có như vậy thì trong lòng Lam Ngọc cũng cảm thấy bực giọc vô cùng:
- Ngươi cứu lấy kẻ thù của ta, nếu như hôm nay không có một sự giải thích thỏa đáng thì đừng có trách ta không nể mặt Vương Tuyệt Diệt. Thất Tuyệt Môn và Thiên Nhai Hải Các vốn là anh em huynh đệ với nhau, nếu chỉ vì một hành động của ngươi mà khiến cho hai phái trở mặt thành thù, ta e ngươi gánh không nổi tội.
Nghe thấy nhưng câu này, Vương Vân ngược lại còn che miệng cười nói:
- Nghe sư huynh nói kìa, ta là đệ tử của Tuyệt Tình Các đó, sao lại có thể đại diện cho Thất Tuyệt Môn được cơ chứ? Thêm nữa cho dù có là huynh đệ cùng môn phái thì cũng có lúc sẽ trở mặt thành thù. Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn tuy chỉ là đồng minh, nhưng cũng tất cả mọi người cũng chẳng phải là ai cũng yêu quý lân nhau, không phải sao? Huynh và ta chẳng qua cũng đều là thân phận đệ tử, quan hệ của hai phái chúng ta chưa đến nỗi sẽ vì chuyện này mà trở mặt thành thù.
Ả đàn bà này nói năng nhanh nhẹn, những lời của ả khiến cho Lam Ngọc tức đến nỗi không thốt lên được thành lời.
Lúc này Vương Vân lại tiếp tục nói:
- Thôi được rồi, không trêu chọc huynh nữa. Ta và Đường Kiếp chẳng có mối giao tình nào hết, chỉ là người này là kẻ mà đại ca của ta cần phải có. Đại ca ta nói rồi, Đường Kiếp bắt buộc phải chết trong ta của huynh ấy.
Nghe thấy những câu này, sắc mặt của Lam Ngọc tươi tắn hơn một chút:
- Vương Tuyệt Diệt cũng muốn giết chết Đường Kiếp sao? Vậy sao gã không ra tay?
Vương Vân đáp lại:
- Đường Kiếp và Thất Tuyệt Môn có vụ làm ăn với nhau, hắn cung cấp những nguyên liệu kỳ lạ hiếm có. Những món đồ đó chưa được giao nộp hết thì không ai được phép giết chết hắn.
- Nguyên liệu kỳ lạ quý hiếm?
Vương Vân đảo mắt nói:
- Vốn dĩ câu hỏi này không nên trả lời cho huynh biết, nhưng... Nể mặt huynh là khắc tinh của Đường Kiếp, ta bèn nói cho huynh biết, đó chính là Yêu Hóa Bạch Liên nghìn năm!
- Yêu Hóa Bạch Liên nghìn năm?
Lam Ngọc cười lớn:
- Không thể nào!
Vương Vân cười lớn nói:
- Huynh có tin hay không thì đó cũng là sự thật, nếu không thì huynh thử nghĩ xem với thực lực Ngọc Môn Ngũ Chuyển của hắn thì dựa vào đâu mà trong vòng mười năm có thể đạt đến Cửu Chuyển? Nên phải làm sao, Lam sư huynh tự mình định đoạt!
Nói đoạn Vương Vân thoát biến một cái đã mất tăm mất dạng.
Lam Ngọc ngây người trong không trung một hồi lâu rồi mới tự nói:
- Thiên Thần Cung... Đường Kiệt... Ra là như vậy.
Gã nghĩ ngợi một lát, đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, hét lên:
- Đường Kiếp, nhà ngươi tự tìm đường chết!
Nói đoạn bèn bay đi hướng khác.
Lam Ngọc không đi được bao lâu thì trên hư không lại xuất hiện một người nữa, đó chính là Vương Vân.
Nhìn về hướng Lam Ngọc đã bay đi, Vương Vân cười nhạt một cái, rút một tấm bùa viết lên đó: Đã truyền tin đi.
Đốt cháy tấm bùa, giấy hóa thành Linh quang rồi tan biến mất.
Vương Vân cười nhạt tự nói:
- Thiên tài cái gì chứ, rút cuộc cũng chỉ là một quân cơ bị người khác lợi dụng mà thôi. Để mà so với đại ca của ta thì ngươi vẫn còn thua xa!
Nói đoạn ả ta ngoảnh đầu bay đi mất, lần này thì là rời đi thực sự.
Trong một chốn vắng cách Bộ Diêu Đầu chừng mười mét, Đường Kiếp đang ngồi xếp chân trên tầng mây, vầng mây lớn che khuất hoàn toàn thân hình của hắn, nhưng không thể che giấu được luồng ánh sáng phát ra từ đôi mày của hắn.
Luồng ánh sáng đó xuyên qua tầng mây, thu gọn viễn cảnh đằng xa vào tận trong đáy mắt.