Quả nhiên Lam Ngọc hắng giọng lạnh lùng nói:
- Trước khi ta tới đây đã báo cáo với lệnh tôn đại nhân chuyện này. Đại nhân cũng nói rồi, Đường Kiếp chưa nhận được sự chấp nhận của ngài ấy, không chính thức được coi là con rể của Chân Quân. Hắn, Đường Kiếp là một cửa ải trong cuộc đời của ta, ta cần phải vượt qua mới có thể tiến cao hơn một bước nữa. Ta, Lam Ngọc cũng là một cửa ải trong cuộc đời của hắn, nếu như Đường Kiếp không vượt qua được thì làm gì có mặt mũi nào mà cưới con gái của Chân Quân? Vậy nên trận chiến giữa ta và hắn không có ai có quyền ngăn cản.

- Không! Ta không tin!
Hứa Diệu Nhiên kêu lớn:
- Phụ thân không thể làm vậy với ta được!

- Mệnh lệnh của Chân Quân thì ai dám làm giả được?
Làm Ngọc ngạo nghễ đáp lại:
- Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo muội ấy ra ngoài!

Tiếp ngay sau đó, mấy chàng thanh niên đi theo gã, đệ tử của Thiên Nhai Hải Các, bèn kéo tới chỗ Hứa Diệu Nhiên, quát lớn:
- Sư muội, đắc tội rồi!

Đám người đó nắm lấy Hứa Diệu Nhiên kéo sang một bên.

- Thả ta ra... Đường Kiếp!
Hứa Diệu Nhiên thét lên.

Đường Kiếp không ra tay mà chỉ nhìn Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Đừng lo lắng.

Chỉ ba chữ đơn giản như vậy, cùng với một nụ cười điềm tĩnh đã khiến cho Hứa Diệu Nhiên ban nãy còn kinh sợ vạn phần giờ đã trở nên trấn tĩnh hơn nhiều.

Hứa Diệu Nhiên hỏi:
- Huynh không sợ gã, đúng không?

Đường Kiếp cười nói:
- Đương nhiên, hãy tin ta.

- Fuzzz!

Hứa Diệu Nhiên thở dài một cái.

Đúng rồi, quan tâm quá làm hỏng chuyện.

Tại sao ta có thể quên được, huynh ấy là Đường Kiếp, là người đàn ông mà ta yêu.

Có những khó khăn nào mà huynh ấy chưa từng gặp, có những đối thủ nào mà huynh ấy chưa từng chiến đấu? Những ngày vừa qua ở bên cạnh huynh ấy được nghe kể biết bao nhiêu những chuyện cũ.

Ngay cả đển Thiên Tâm Chân Nhân của Thạch Môn Phái cũng bại trận dưới tay của huynh ấy, Lam Ngọc thì có đáng sợ gì chứ?

Nghĩ tới đó, Hứa Diệu Nhiên mỉm cười.

Ban nãy còn hoảng hốt vì mệnh lệnh của phụ thân, giờ thì Hứa Diệu Nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Lúc này Lam Ngọc nói với Đường Kiếp:
- Chốn này không thích hợp để ta tay.

Đường Kiếp đáp lại:
- Vậy thì lựa chọn một địa điểm khác.

Hai người đó đồng thời cùng bay lên không trung.

Nhìn theo hai người bọn họ đang bay đi, Hứa Diệu Nhiên dùng sức vùng vẫy ra khỏi đám người đang túm lấy nàng ấy, trở tay lên không trung dùng toàn bộ sức lực hét lớn :
- Đường Kiếp!

Đường Kiếp nhìn xuống dưới.

Hứa Diệu Nhiên chỉ tay về phía Lam Ngọc:
- Đánh cho gã một trận tơi bời cho bổn cô nương.

Đường Kiếp một mạch bay vèo vèo tới Bộ Diêu Sơn.

Xét về tốc độ mà nói thì Thiên Bằng Tiêu Dao Pháp kết hợp cùng với Tử Điện Túng Thân Pháp kỳ thực cũng không thể vượt hơn được Thuấn Hải Thiên Phong. Thiên Nhai Hải Các trước giờ luôn đứng đầu trong tốc độ của Thân pháp. Nhưng Lam Ngọc không vội vàng đuổi theo mà chỉ cầm chừng theo sát bên cạnh Đường Kiếp.

Trên Bộ Diêu Sơn, tuyêt dày ngàn năm tích tụ hóa thành dòng suối chảy xuống, thủy đạo khổng lồ treo lơ lửng trên không trung tựa như một đạo Thiên Hà vắt ngang trên trời, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh những tia sáng ly kỳ.

Bay tới Thiên Hà thủy đạo, Đường Kiếp mới dừng lại, quay đầu lại hỏi Lam Ngọc:
- Nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp, thích hợp để chiến đấu.

Lam Ngọc cười lớn nói:
- Được, quả nhiên là một nơi tốt. Hôm nay ta và ngươi sẽ chiến một trận cho ra trò ở trên Thiên Hà này. Hãy để cho dòng suối này là nơi chôn thân của ngươi.

Nói đoạn Lam Ngọc thể hiện pháp thuật, một luồng phép thuật hướng về phía Đường Kiếp kèm theo đó là một đốm lửa màu xanh lam nhằm thẳng hướng ngực của hắn.

Đường Kiếp nhanh chóng tránh thuật, đồng thời trong khí lùi lại phía sau thì đã phát ra hai chưởng, một nhằm thẳng hướng của Lam Ngọc, một nhằm chặn lại đốm lửa xanh.

Sau khi bước vào Cửu chuyển, Linh khí của Đường Kiếp cũng trở nên tiến bộ hơn, giương tay giơ chân đều có thể hành pháp, không còn giống như trước kia chỉ khi nào có được Pháp thuật mới có thể chiến đấu.

- Vô dụng thôi!
Lam Ngọc cười nói, tay phải của gã lại tiếp tục hành phép, một đốm lửa màu xanh tiếp tục hướng về phía trước mặt Đường Kiếp.

Đường Kiếp kinh ngạc, chính vào lúc đốm lửa xanh chuẩn bị tấn công vào mặt hắn thì toàn thân đột nhiên thoắt một cái biến mất, đó chính là Loạn Phong Bộ.

Đường Kiếp đã đứng ngay sau lưng của Lam Ngọc, Đoạn Tràng Đao mang theo một đốm lửa chém xuống cổ của Lam Ngọc.

Lam Ngọc phản ứng cũng nhanh, hắng giọng một tiếng, huých ngược trở lại, đồng thời toàn thân xuất hiện hộ giáp.

Hai tiếng keng keng vang lên, tiếng thứ nhất là âm thanh của sự va chạm giữa khuỷu tay của Lam Ngọc và tay của Đường Kiếp, tiếng thứ hai là tiếng Đoạn Trường Đao chém lóe lửa trên hộ giáp của Lam Ngọc.

Hai người bọn họ hợp lại rời, chính vào lúc rời nhau ra thì Đường Kiếp hành phép Long Nhược Thủ về phía Lam Ngọc, còn Lam Ngọc thì hành một phép Phong Thiên Nhận về phía đối phương. Hai bên giao tranh lượt đó, hai luồng phép thuật phát ra những tia sáng màu xanh rồi cùng thu lại.

Xét về cảnh giới thì Đường Kiếp chỉ mới là Nhị Chuyển còn Lam Ngọc thì đã là Ngũ Chuyển, nắm Tâm Não, Gan, Thận, Đảm. Trong Ngũ Hành Thủy Mộc Hỏa mà yếu hơn Kim Thổ. Chính vì thế nên pháp thuật lại càng lớn mạnh hơn một chút. Xét về Pháp thuật thì Long Nhược Thủ chủ ngưng tích, Phong Thiên Nhận chủ tán hóa, đối chọi với nhau thì Long Nhược Thủ sẽ có lợi thế hơn.

Chính vì thế nên lượt giao đấu này hòa nhau.

Nhưng chính vào lúc Phong Thiên Nhận biến mất thì lại có một đốm lửa xanh lao tới chỗ của Đường Kiếp. Đốm lửa lúc trước cũng không biến mất mà còn cùng với đốm lửa mới lao tới chỗ hắn.

Đường Kiếp chưa từng nếm mùi của Ám Ngục Ma Viêm nhưng hắn biết rõ nó khủng khiếp như thế nào nên nào đâu có dám để cho thứ đó vướng lên người. Hắn lại hành phép Loạn Phong Bộ một lần nữa ra, hành phép vô số Phi Tinh về phía Lam Ngọc.

Lam Ngọc chẳng bận tâm tới, quay người lại hành phép một chưởng, hai bên lại va chạm nhau một lần nữa, Phi Tinh và Chưởng Phong đồng thời tan biến.

Chỉ là khi mà hai bên va chạm lẫn nhau thì lại có thêm một đốm lửa xanh nữa xuất hiện.

Đến thời điểm hiện tại thì Đường Kiếp đã giao đấu ba hiệp với Lam Ngọc mà chưa hề bị thương tích gì. Nhìn theo góc độ này thì có thể nói rằng thực lực của Đường Kiếp hiện tại đã được rút ngắn khoảng cách với thực lực năm xưa của Lam Ngọc. Dù sao thì năm đó Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung liên thủ với nhau mới có thể chiến thắng được Lam Ngọc.

Nhưng đằng sau cái cục diện cân bằng này thì ba đốm lửa xanh xuất hiện khiến cho Đường Kiếp giật mình tỉnh mộng.

Lam Ngọc hi hi cười, hoàn toàn không có sự bức bội vì không đạt được thắng lợi dễ dàng, ngược lại gã nói:
- Sáu năm dòng ta tu luyện Ám Ngục Ma Viêm, cảnh giới tu luyện đã tiến gần đến mức phải dừng lại, trong vòng sáu năm chỉ mới tới được Nhị Chuyển nhưng chiến lực thì đã tiến bộ vượt bậc. Đường Kiếp, Ám Ngục Ma Viêm này của ta đã đánh ra thì sẽ không dễ gì mà mất đi được. Càng chiến đấu về sau thì lại càng khó mà có thể tránh được. Để ta xem đến lúc đó thì ngươi làm thế nào để lần tránh!

Nói đoạn hai tay gã lại tiếp tục hành phép, hai đốm lửa xanh tiếp tục bay về hướng của Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết Lam Ngọc nói không sai, đối với gã mà nói thì cần phải tốc chiến tốc tuyệt mới được. Hắn tiếp tục hành phép Loạn Phong Bộ né tránh đốm lửa, rồi tiến tới bên cạnh Lam Ngọc hành phép.

Liệt Ngọc Chỉ!

Không ngờ Lam Ngọc không hề có phản ứng gì mà ngược lại còn cười lớn, hét lên một tiếng:
- Ngươi trúng kế rồi!

Liệt Ngọc Chỉ tựa như một miếng lụa dễ dàng quấn lên hộ giáp của Lam Ngọc, quấn lấy cánh tay trái của gã.

Máu tươi bắn lên không trung, một đốm lửa xanh đột nhiên bay tới, đậu lên trên ngón tay của Đường Kiếp.

Ngay tức thì, một sự đau đớn tột cùng thiêu đốt bao trùm lên toàn thân Đường Kiếp.

Chưa từng có thời khắc nào Đường Kiếp lại cảm thấy toàn thân phải chịu đựng sự đau khổ đến như vậy.

- A!
Đường Kiếp kêu lên đau đớn, nhanh chóng lui lại phía sau. Lam Ngọc cười lớn rồi quay người lại hành phép một lần nữa, một đốm lửa xanh lao thẳng tới trước ngực của Đường Kiếp, đốt cháy lấy da thịt của hắn, cùng với đốm lửa đang thiêu đốt trên đầu ngón tay kia, hành hạ hắn, giam cầm hắn trong địa ngục.

Ngay cả sự trấn tĩnh của Đường Kiếp cũng không thể kìm được kêu lên đau đớn.

Đau!

Từ khi tu luyện đến nay chưa từng phải trải qua cảm giác đau đớn đến như vậy!

Tu giả dùng Linh khí được lên thân mình, trong khi nâng cao thể hồn cũng đồng thời không ngừng nâng cao khả năng chịu đau khổ của bản thân mình. Năng lực càng tăng thì khả năng chịu đựng lại càng lớn. Chính vì thế nên khi chiến đấu, những đau thương chiến trận không dễ gì ảnh hưởng đến tu giả.

Chính vì lý do đó nên, Cố Trường Thanh mới có thể tìm kim trong tim, Vệ Thiên Xung ban đầu còn cần đến Vô Úy Thuật để hỗ trợ còn sau này thì hoàn toàn không phải sử dụng đến nữa.

Nếu như là người thường thì chẳng có mấy tu giả có thể chịu đựng được những nỗi đau đớn sau khi bị thương mà tiếp tục chiến đấu, họ đã sớm bị tê liệt rồi.

Nhưng ngày hôm nay, Đường Kiếp dường như lại quay trở lại là một người bình thường, thực sự cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng khi bị lửa thiêu cháy.

Ngọn lửa này quả thật rất khủng khiếp, dường như nó có thể thiêu đốt cả linh hồn.

Bị thiêu đốt như vậy, toàn thân Đường Kiếp co rút lại, đừng nói đến việc hành phép ngay cả đứng được dậy thôi cũng là cả một vấn đề.

Đó cũng chính là điều kinh khủng nhất của Ám Ngục Ma Viêm, nó tựa như một Thần Sát có thể trong chớp mắt cướp đi khả năng chiến đấu của người khác.

Lam Ngọc cười nói:
- Đường Kiếp, ngươi cảm nhận được nỗi đau khổ mà năm xưa ta phải chịu đựng chưa? Nỗi thống khổ này ta đã phải hứng chịu trong sáu năm trời! Sáu năm đó, hàng ngày hàng đêm ta bị thiêu đốt dưới ngọn lửa này để luyện thân. Hàng ngày hàng đêm trong khi những người khác đang thanh thản tu luyện thì ta phải chịu đau đớn như thế dưới tầng hầm... Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi nếm trải nỗi đau mà sáu năm qua ta đã phải chịu đưng!

Nói đoạn lại tiếp tục có thêm một đốm lửa nữa thiêu cháy toàn thân Đường Kiếp.

Đường Kiếp thầm kêu một tiếng, suýt chút nữa thì ngất đi.

Sau đó hắn cười.

Không ngờ hắn có thể cười được.

Nhìn Lam Ngọc, Đường Kiếp vất vả nói:
- Vậy thì thương vụ này của ngươi thất bại thảm hại rồi. Dùng sáu năm để đổi lấy một khắc của ta, lỗ vốn quá rồi. Ngươi quả thật là thiên tài của Thiên Nhai Hải Các hay sao, đến tính toán thiệt hơn cũng không biết. Hay là theo ngươi ngoài loại Thần Công này ra ngươi còn cách khác để thắng được ta?

Nói đoạn Đường Kiếp ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Lam Ngọc bị hắn trọc tức cho run cả người:
- Ngươi chết đi!

Giương một tay lên hành phép, đầu ngón tay gã xuất hiện một tia sáng.

Cửu Cửu Quy Chân Chỉ!

Uy lực kinh hoàng nén trong đó hướng về phía Đường Kiếp.