Cách đây tầm bốn mươi ngày, nhưng ngư dân của Vân gia ra khơi bắt cá, gặp được một đàn Thoa Ngư. Lúc đó những ngư dân của Vân gia định sẽ dùng lưới tằm bạc để đàn cá đó. Thoa Ngư tuy xuất thân từ Hải yêu nhưng phẩm cấp thấp, thực lực kém, những người ngư dân có chuẩn bị sẵn dụng cụ là có thể dễ dàng tóm được chúng. Gặp phải những trường hợp khó hơn một chút thì chỉ cần nhờ đến sự trợ giúp của Linh sư là có thể khống chế được bọn chúng

Nhưng lần này thì tình hình có sự thay đổi.

Chẳng biết vì lý do gì mà đám Thoa Ngư đó đâm rách cả lưới tằm bạc của Vân gia. Chẳng những thế mà còn chủ động công kích đám ngư dân của Vân gia, giết chết vô số ngư dân ngay tại trận, chỉ còn lại có ba người chạy trốn được sống sót trở về.

Sau khi sự việc này xảy ra, Vân gia đã phái đi ba vị Linh sư.

Nhưng kết quả đều khiến cho bọn họ ngạc nhiên vô cùng, ba vị Linh sư đó đều không có ai quay trở về hết.

Vân gia không dám xem nhẹ chuyện này, chỉ đành tập trung tất cả Linh sư kiểm tra bề mặt biển xem rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kết quả là bọn họ gặp phải sinh vật hung tợn ngang ngược nhất trên vùng biển, Cá Mập và Bạch tuộc khổng lồ tám vòi.

Hơn hai mươi Linh sư cùng với ba mươi Cá Mập cấp Khai Thức Trung Phẩm, hai Bạch Tuộc tám vòi cấp Khai Thức Thượng Phẩm của Vân gia đại chiến với đám yêu thú biển đó.

Kết quả của cuộc chiến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, vì bên thế lực đông đảo lại bị thua cuộc.

Linh sư của Vân gia thua trận, hơn mười Linh sư bị tử trận, chỉ còn có bảy vị quay trở lại, trong số đó có ba vị thương nặng suýt mất mạng.

Trong tình cảnh như vậy, Thụy Tuyết Hạo không thể không lựa chọn ra khơi mà không có Linh sư, một mình lên đường, nếu như không có Đường Kiếp kịp thời ra tay cứu giúp thì Thụy Tuyết Hạo cũng đã gặp nạn rồi.

Lần xuất hành này của Thụy Tuyết Hạo không đơn thuần là vận chuyển hàng hóa mà còn có một sứ mệnh quan trọng nữa là kêu gọi thêm Linh sư cho Vân gia. Bại trận lần đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến Vân gia. Không chỉ doanh thu hàng hóa bị giảm sút mà các thế lực khác cũng đang rục rịch ngoi dậy chống lại.

Tiếc một điều là Linh sư không phải có tiền là có thể mướn được, cho dù Vân Trường An đã trả giá cao nhưng những người đến ứng tuyển cũng lưa thưa có vài người, đến thời điểm hiện tại thì Vân lão gia mới mời được có hai Linh sư.

Mặt khác trong thời điểm này vận mệnh của Vân gia đang ngàn cân treo sợi tóc.

Và chính vào lúc mà Vân Trường An mang theo hai vị Linh sư cùng với hàng hóa trở về Linh Phong Đảo thì nhận được thư báo từ Vân gia. Vậy ra cách đó bảy ngày trước, cùng biển Nhạc Sơn Đảo, vùng biển chiến lược của Vân gia đã bị đám Hải yêu tấn công bao vây.

Hải yêu công đảo không phải là chuyện mới mẻ trước giờ chưa từng xảy ra.

Mỗi lần số lượng Hải yêu tăng thêm, thực lực mạnh hơn đều kích phát hung tính của bọn chúng, thậm chí chúng còn kết hợp lại với nhau để chủ động tấn công con người.

Cá Mập, Bách Tuộc khổng lồ tám vòi thậm chí còn có cả Bá chủ một vùng, Thuồng luồng vô diện cũng đều xuất hiện cùng công kích Nhạc Sơn Đảo.

Cũng may là Vân gia bao năm nay quản lý vùng này nền cũng có những biện pháp phòng ngự đảm bảo an toàn cho Nhạc Sơn Đảo, quyết bảo vệ cho lợi ích của Vân gia nên buộc phải cố thủ hòn đảo này. Nhưng từng lượt từng lượt Hải yêu đến công kích như thế này thì tình hình đối với Vân gia mà nói ngày càng trở nên bất lợi.

Trong tình cảnh như vậy bức thư Vân gia được gửi đến tay Vân Trường An, người đứng đầu Vân gia lệnh cho Vân Trường An bất luận thế nào cũng phải mời cho được một vị Linh sư có năng lực mạnh mẽ để cứu Vân gia ra khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, bằng không thì mất Nhạc Sơn Đảo đồng nghĩa Vân gia sẽ bị diệt vong.

Đáng thương cho Vân lão gia chỉ là một phàm nhân nào đâu có quen biết với vị Linh sư cao cường nào cơ chứ. Đúng lúc đó thì ông ta nghe được tin đồn của Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp, như người chết đuối vớ được cọc, Vân lão gia vội vàng đi tìm Đường Kiếp.

Kỳ thực thì ông ta muốn gặp Hứa Diệu Nhiên, nhưng tự biết thân phận mình thấp hèn không đủ tư cách yêu cầu Hứa Diệu Diên đáp ứng nguyện cầu của mình nên chỉ đành đi tìm Đường Kiếp.

Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, Đường Kiếp nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
- Có một chuyện mà ta không được rõ lắm, Nhai Hải chẳng phải trước giờ đều sự cai trị của các đại phái hay sao? Nếu như Nhạc Sơn Đảo gặp nạn thì tại sao không trực tiếp xin cứu viện từ Thiên Nhai Hải Các? Lục Đại Phái cùng cai trị thiên hạ, đương nhiên sẽ trừ bỏ tai ương cho thiên hạ.

Vân lão gia than vãn:
- Chúng tôi cũng muốn làm như vậy nhưng Nhạc Sơn Đảo không trực tiếp chịu sự quản lý của Thiên Nhai Hải Các, nơi này thuộc sự quản lý của Quỳnh Nhai Các. Quỳnh Nhai Các cũng đã phái Linh sư đến để trợ giúp rồi. Nhưng thế lực của đám Hải yêu đó quá đông quá lớn mạnh, không đơn thuần chỉ một Nhạc Sơn Đảo nữa. Quỳnh Nhai Các đơn độc không thể khống chế được, cũng chỉ đành miễn cưỡng cầm cự mà thôi, nghe nói đại bản doanh của Quỳnh Nhai Các còn có tình trạng xuất hiện Đại yêu hóa hình nữa.

- Ra là như vậy.
Đường Kiếp hiểu ra vấn đề.

Đường Kiếp không hỏi thêm vì sao Quỳnh Nhai Các không xin cứu viện từ Thiên Nhai Hải Các. Là đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái, Đường Kiếp rất rõ mối quan hệ giữa các đại phái.

Trừ phi là có giặc ngoại xâm, còn nếu chỉ là những hiểm nguy đơn thuần thì nhưng tiểu phái ở dưới muốn cầu viện đại phái, đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng sau này sẽ phải chi trả những phí tổn vô cùng lớn kèm theo những điều kiện tương đối bất lợi.

Cung Đường của Tẩy Nguyệt Phái là một ví dụ điển hình cho những câu chuyện như vậy. Phàm những tiểu phái ở dưới gặp nạn, Yến Trường Phong sẽ hai tay một tay cầm bút, một tay cầm đao. Ký xong bản hiệp ước bất công, nộp ra những lợi ích hậu hĩnh thì kiếm sẽ vung xuống, tất cả mọi tai nạn đều biến mất.

Chắc hẳn Quỳnh Nhai Các cũng là vì lý do này nên mới không dám vội vàng cầu viện từ Thiên Nhai Hải Các, bọn họ có thể cầm chừng được, chỉ khổ cho Vân gia thực lực gia tộc có hạn.

Nhạc Sơn Đảo bị bao vây, tình thế Vân gia cấp bách nguy hiểm chỉ còn đành lệnh cho Vân lão gia tứ phương tìm cứu binh.

Nghe thấy Vân Trường An nói vậy, Đường Kiếp cũng thấy động lòng.

Nhưng tuy đồng cảm, Đường Kiếp cũng chỉ nói:
- Xin lỗi ngài, chuyện này ta không giúp được cho ngài.

- Đường Công tử!
Vân Trường An hét lên.

Vậy mà Đường Kiếp vẫn lắc đầu:
- Chỉ còn đành nhờ đến sự cứu viện của Thiên Nhai Hải Các, hành động này có những mối bất tiện nhất định. Dù sao thì ta cũng không phải là người của Thiên Nhai Hải Các, chỉ là một người khách qua đường từ xa tới, không có quyền và tư cách nói thêm điều gì và có những hành động nào khác. Ta và Hứa cô nương tuy có mối thân tình nhưng cũng không thể vì thế mà quên đi bản thân mình là ai, còn về phía ta, ta chỉ là một Tu giả Cửu chuyển mà thôi, có tham gia cũng chẳng giúp gì được cho đại cục. Hơn nữa ta cũng còn có việc phải làm nên ... chỉ đành xin lỗi ngài.

Vân Trường An nghe mà thấy đau lòng, ông ta nhìn Đường Kiếp, một hồi sau đột nhiên nói lớn:
- Ngươi thì có việc gì? Chẳng qua cũng chỉ là đi du ngoạn cùng với tiểu thư nhà họ Hứa thôi đúng không?

Câu nói này có ý mạo phạm, nhưng Đường Kiếp có thể hiểu được vì ông lão đang nóng ruột cho gia tộc của mình nên hắn cũng chỉ hơi chau mày mà không nói gì.

Vân Trường An òa khóc lớn.

Ông ta lảo đảo lê thân hình mệt mỏi của mình bước ra ngoài, lớn tiếng nói:
- Tu giả gì chứ, cũng chỉ là một lũ tham lam ích kỷ! Tu tiên gì chứ, cầu trường sinh, cầu bất hủ, cầu tiêu dao, cầu vô địch, cuối cùng cùng biết đến lợi ích của bản thân mình. Trong lòng không có thiên hạ nhưng lại muốn thống trị thiên hạ. Quả đúng là người điên nói mộng, nằm mộng ban ngày, Hoàng lương mộng đẹp!

Vân Trường An một mạch nói lớn ba chữ mộng, ngẩng đầu cười ngây dại.

Ông ta bước ra khỏi nhà trọ, trỏ tay lên trời mà nói:
- Thiên đạo vô nhãn! Thiên đạo vô tâm! Thiên đạo vô nhân!

Vân Trường An đang gào thét thì có hộ vệ của Đảo chủ định bước tới ngăn ông ta lại nhưng đã bị Đường Kiếp chặn lại, hắn nhìn Vân Trường An và nói:
- Cứ để cho ông ấy nói... Những điều ông ấy nói vốn chẳng có gì là sai hết. Tu giả cái gì chứ, vốn chỉ là một lũ tham lam, chỉ biết nhắm lợi cho mình, không tròn chức trách. Trong Tê Hà Giới này trước giờ chưa từng có thiên tai mà chỉ có nhân họa.

Một tên hộ vệ nói:
- Nhưng người này to gan quá, còn dám phỉ báng cả Thiên đạo.

- Nói thì nói thôi.
Đường Kiếp cười nhạt nói:
- Nếu như ông trời có mắt thì đường nhiên sẽ phát sấm sét đánh chết ông ấy, còn nếu ông trời không màng tới thì con người cần gì phải tính toán làm chi?

Đám hộ vệ không biết nói gì thêm bèn rút lui xuống.

Vân Trường An gào thét, tóc tai rối bời lang thang trên đường.

Trên trời đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm khiến cho Đường Kiếp giật mình một cái.

Nhưng sấm sét đó không đánh chết ông lão mà ngược lại trút xuống một trận mưa tầm tã.

Trong đêm mưa, Đường Kiếp nhìn bóng của ông lão, trong lòng bất giác cảm thấy xót xa.

- Phải chăng có chút hối hận?
Tiếng nói của Hứa Diệu Nhiên vang lên đằng sau lưng hắn.

Đường Kiếp không ngoảnh đầu lại:
- Muội nghe thấy rồi sao?

Hứa Diệu Nhiên khẽ ừ một tiếng:
- Kỳ thực không phải là huynh, ngay cả muội cũng chẳng thể tùy ý can dự vào chuyện có liên quan đến Hải Các. Muội tuy là con gái của Chân Quân, nhưng Lục Đại Phái hành sự nào đâu có phải một Huyện chủ nhỏ bé có thể quyết định được đâu?

- Ta biết rằng nói gì đi chăng nữa thì ta cũng ích kỷ.

- Là chúng ta... Chúng ta ích kỷ.
Hứa Diệu nhiên đáp lại. Nàng ta nhìn Đường Kiếp cười nói:
- Tốt cũng được, xấu cũng được, trước sau gì thì ta cũng sẽ quyết định cùng huynh, hành sự cùng huynh. Nếu như sau này có những chuyện như thế này nữa thì nhớ đừng có bỏ muội qua một bên.

Đường Kiếp nhất thời ngây người.

Hắn giương tay ôm lấy eo của Hứa Diệu Nhiên.

Hành động này khiến cho toàn thân của Hứa Diệu Nhiên cứng đờ một lúc, rồi sau đó mới từ từ giãn ra.

- Đi thôi, chúng ta về phòng.
Đường Kiếp nói.

- Về phòng làm gì?
Hứa Diệu Nhiên thấy con tim mình đang đập thình thịch.

- Nha đầu ngốc này.
Đường Kiếp khẽ nhéo mũi Hứa Diệu Nhiên:
- Ta chỉ muốn tìm một nơi không có ai để nói chuyện cùng với nàng.

Lúc này Hứa Diệu Nhiên mới thôi không còn tim đập nhanh nữa.

- Đương nhiên, nếu như nàng còn muốn làm những việc khác nữa thì ta cũng không có ý kiến gì.

Hứa Diệu Nhiên ngượng ngùng, đánh lên lưng Đường Kiếp một cái:
- Huynh đi chết đi, đồ háo sắc!