Lý trí chính là nhiên liệu để cho sự giận dữ thiêu cháy.

Khi hai người phụ nữ đó tranh cãi đấu khẩu lẫn nhau thì đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Nếu sự việc cứ tiếp diễn như thế này thì kết cục chắc chắn có khả năng sẽ là Hứa Diệu Nhiên đẩy Đường Kiếp lên giường với Thẩm Tình Đan, cực đoan hơn thì chưa biết chừng thậm chí nàng ấy còn đứng đó mà chứng kiến nữa ấy chứ.

Cũng may là... Có thể nói là bất hạnh là chỉ có Hứa, Thẩm hai vị tiểu thư này bị mất đi lý trí, chứ không phải là Đường Kiếp.

Vậy nên chỉ bay được một đoạn ngắn thì Đường Kiếp vùng tay ra và nói với hai người bọn họ:
- Hai người đã quấy nhiễu đủ chưa?

Hai người phụ nữ cùng nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp thở dài nói với Hứa Diệu Nhiên:
- Không phải muội thực sự muốn ta động phòng cùng Thẩm Tình Đan chứ?

Rồi lại quay sang nói với Thẩm Tình Đan:
- Không phải thật sự muội muốn động phòng cùng ta chứ?

Cuối cùng thì hai tay giang ra:
- Kỳ thực thì những chuyện mà hai người không muốn làm sao cứ phải vì nóng giận mà cố tình làm cơ chứ?

Hứa Diệu Nhiên hắng giọng nói:
- Ta sợ gì chứ, người đàn ông nào chẳng năm thê bảy thiếp? Cứ coi như người đàn ông của ta lấy một ả thiếp thôi.

Thẩm Tình Đan trợn ngược mắt đáp lại:
- Tức cười, lẽ nào ta lại sợ không dám động phòng cùng với phu quân của mình hay sao? Còn nữa, tốt nhất là ngươi nên hiểu chuyện một chút, nếu như đúng thật ngươi bước chân vào Đường gia thì ngươi mới là thiếp!

Hứa Diệu Nhiên đại nộ, mỉa mai đáp lại:
- Được thôi, cho ngươi làm thê, cả đời chỉ biết có đơn côi mà thôi!

Thẩm Tình Đan cũng phẫn nộ nói lại:
- Có thủ tiết cũng còn hơn con yêu nữ đi quyến rũ đàn ông. Yêu nữ của chốn Thiên Nhai Hải Các thật là danh bất hư truyền.

Hứa Diệu Nhiên:
- Cũng còn hơn một lũ mọi rợ từ đâu tới chẳng biết, Thiên Nhai Hải Các của chúng ta đâu phải là nơi để cho loại người như ngươi nói sằng bậy.

Thẩm Tình Đan:
- Tiêu Dao Cung của ta có nhỏ thì dù gì cũng là Thiếu chủ một phái. Thiên Nhai Hải Các có lớn thì cũng chẳng phải là của ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con gái của Chân Quân, chưa được coi là Thiếu chủ của Thiên Nhai Hải Các.

Đường Kiếp vỗ trán nói:
- Lại tiếp rồi.

Cũng may là hai người bọn họ không còn nhắc đến chuyện động phòng nữa mà đã chuyển chủ đề sang chuyện khác rồi. Tư dưng chuyển sang tranh cãi về thân phận địa vị, hơn nữa cả hai đều không có ý định quay về vấn đề cũ.

Hứa Diệu Nhiên là con gái của một đại phái, Thẩm Tình Đan là Thiếu chủ của một tiểu phái, cũng coi như là kẻ tám lạng người nửa cân. Chính vì thế nên khi lôi cả thân phận phụ thân của mình vào cũng chẳng có gì là lạ, hai bên đều không nhường nhịn lẫn nhau. Cũng may là đang ở trên không trung, không còn như lúc trước cãi nhau có hàng bao người vây quanh chứng kiến. Nói thật thì khi đấu khẩu hai người đó đều có tư thế phong thái của những người phụ nữ chua ngoa đanh đá phàm tục, quả thật không thích hợp để cho nhiều người nhìn thấy.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy thật đau đầu, không thể chịu hơn được nữa hét lớn:
- Hai người đã cãi nhau xong chưa?

Tiếng hét này của hắn quả nhiên là có chút uy nghiêm trong đó, ngay tức khắc khiến cho hai người phụ nữ đó ngừng lại cùng nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp hít một hơi dài và nói:
- Hai người, một người là con gái Chân Quân, một người là Thiếu chủ Tiêu Dao, đều lf những người tu tiên mà lại đứng cãi cọ ở đây thì còn ra thể thống gì nữa? Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện được hay sao? Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì hết, hà tất chỉ vì một lời ngu ngốc của ả nha hoàn mà trở mặt tranh cãi sống chết như vậy?

Hứa Diệu Nhiên và Thẩm Tình Đan nhìn nhau, đồng thời hứ giọng một tiếng rồi cùng quay đầu ra hướng khác không nhìn đối phương. Tuy nộ khí vẫn còn bừng bừng nhưng rút cuộc thì cũng không còn cãi nhau nữa.

Trên thực tế thì cả hai người bọn họ đều biết rằng cãi cọ như thế là không nên nhưng có điều đang ở trong cơn nóng giận nhất thời không kìm chế được. Lúc này bị Đường Kiếp quát cho thì mới nhân thể mà im lặng.

Lúc này Đường Kiếp mới nói với Thẩm Tình Đan:
- Chuyện này khởi nguồn là do ả nha đầu đó, thực ra thì sau hôm đó, Diệu Nhiên đã phạt nó rồi. Chuyện này ta thay mặt cho nó xin lỗi muội.

Thẩm Tình Đan thấy vậy thì bèn hắng giọng nói:
- Con nha đầu đó quả thật là rất đáng chết, nó dám nói ta chạy đi tìm đàn ông, quả đúng là không có gia giáo gì hết.

Câu nói này của Thẩm Tình Đan rõ ràng là chửi chó ngó mèo, Hứa Diệu Nhiên đang định phản kích lại thì bị Đường Kiếp chặn lại. Hắn quay đầu nói với Thẩm Tình Đan:
- Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi vì sao muội lại đến Nhai Hải?

Đường Kiếp rất khôn ngoan khi hỏi câu này, kỳ thực thì hắn cố ý để cho Thẩm Tình Đan có cơ hội giải thích nhằm xoa dịu cơn bực tức trong lòng nàng ấy, hơn nữa cũng là kịp thời chuyển đề tài sang một hướng khác.

Quả nhiên khi nghe thấy câu này, Thẩm Tình Đan bèn hơi hạ hỏa một chút, đáp lại:
- Lần này ta tới đây là vì nhận sự ủy thác của người khác, khởi động một Tiên gia hành cung.

- Tiên gia hành cung?
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, không thể ngờ được Thẩm Tình Đan lại trả lời như vậy.

Tiên gia hành cung kỳ thực đó chính là Pháp bảo hoặc Thần chân theo hình thức một cung điện. Loại bảo vật này với những đặc tính về thể tích của nó nên có thể bố trí được rất nhiều trận pháp, cấm chế, chính vì vậy nên có những uy lực phi thường.

Thiên Nhai Hải Các, Tiêu Dao Cung đều là những Tiên gia hành cung nổi tiếng, thậm chí ngay đến cả môn phái cũng vì thế mà trở nên nổi tiếng, từ đó có thể thấy được giá trị của nó.

Đường Kiếp không thể ngờ được rằng Thẩm Tình Đan đến đây vì việc này, buột miệng hỏi:
- Hành cung nào vậy?

Thẩm Tình Đan lắc đầu đáp lại:
- Muội cũng không biết.

Chuyện là cách đây ba tháng trước, Thẩm Tình Đan đang ở trong Tiêu Dao Cung thì đột nhiên nhận được thông tin nói rõ ràng rằng ở Nhai Hải xuất hiện một Tiên gia hành cung, muốn mời Thẩm Tình Đan đến trợ giúp mở hành cung đó, chỉ cần làm được thì nguyện sẽ mang tặng đại bộ phận tài nguyên ở trong đó.

Vì bản thân Tiêu Dao Cung có cung điện bảo vật, lại sinh sống nhiều năm ở đó, hiểu hết mọi chốn nên Tiêu Dao Cung rất giỏi mở các loại Tiên gia hành cung, điểm này chính là điều mà Thiên Nhai Hải Các không bằng bọn họ.

Tiêu Dao Cung trước kia cũng đã từng nhận những lời mời như thế này, nhưng lần này thì là vì do bên đó nói rõ sẽ tặng lại đại bộ phận nguyên liệu có được ở trong hành cung nên Tiêu Dao Cung mới thuận tình, đích thân Thẩm Tình Đan tới, càng không thể ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện ở Thiên Nhai Hải Các như thế này.

- Hóa ra là như vậy, thế mà muội vẫn còn tâm trí đứng ở đây để cãi nhau hay sao?
Đường Kiếp pha trò nói nhằm giảm nhẹ sự nặng nề của không khí.

Thẩm Tình Đan tức giận trừng mắt nhìn Đường Kiếp một cái:
- Hành cung đó ở đâu thì muội cũng chẳng biết, người nhờ trợ giúp đó vẫn chưa xuất hiện, muội chỉ đành chờ thôi, dù gì thì cũng rảnh rỗi...

Đường Kiếp cười nói:
- Phải chăng người đó lừa muội rồi?

Thẩm Tình Đan lại lườm hắn một cái nữa:
- Huynh nghĩ người nào cũng không có tấm lòng như huynh hay sao? Người đó đã đưa trước mười vạn linh ngân làm tiền đặt cọc, nếu như gã không xuất hiện thật thì muội còn vui mừng nữa là đằng khác. Thêm nữa nếu như không phải là vì người đó đến lúc này rồi vẫn chưa còn xuất hiện thì sao ta có thể tùy ý kể chuyện này ra với huynh được cơ chứ?

Đường Kiếp chắp tay nói:
- Đa tạ cô nương đã nói cho ta biết, ân tình này sau sẽ đáp trả.

-Bỏ đi.
Thẩm Tình Đan miễn cưỡng nói:
- Lần sau cố gắng mà dạy bảo hạ nhân là được rồi.

Nói đoạn quay người rời đi.

Nhìn thấy Thẩm Tình Đan rời đi như vậy, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên nhìn nhau và đồng thời phá lên cười.

Đường Kiếp cười nói:
- Thích thú lắm phải không? Quả thật không thể biết được muội lại cũng có bộ dạng chanh chua cay nghiệt như thế.

Hứa Diệu Nhiên cười rúc rích đáp lại:
- Lại chẳng thế, nếu không vì nể mặt huynh thì ta nhất định không bỏ qua cho ả ta đâu.

Thấy nàng ta vẫn còn nói cứng, Đường Kiếp thở dài một tiếng nói:
- Sớm biết vậy thì cứ để mặc cho nàng đẩy ta đi động phòng với nàng ấy.

Hứa Diệu Nhiên trừng mày phượng nói:
- Huynh dám!

Hai tay nàng ấy chống nạnh:
- Bổn cô nương ta đang thử huynh, xem huynh có cái lòng tăm tối đó không, cũng coi như huynh biết điều, nếu như... nếu như...

Những câu nói giành thể diện này nói tới đây thì Hứa Diệu Nhiên không ní thêm được nữa, cũng chẳng biết nàng ấy đang nghĩ tới cài gì mà lấy tay che mặt cười lớn.

Đường Kiếp thấy điệu bộ vậy thfi cũng không nói gì, kéo tay Hứa Diệu Nhiên nói:
- Nhìn nàng cười ngốc kìa, đi thôi.

- Đi đâu?

- Về nhà trọ, Y Y nhắn tin cho ta báo có người tới tìm.

Về tới nhà trọ, Y Y bước tới đón Đường Kiếp:
- Gã đang chờ huynh ở sảnh bên trong.

Đường Kiếp gật gật đầu bước vào trong nhà, chỉ nhìn thấy có một ông lão đang đi đi lại lại trong sảnh, dáng vẻ sốt ruột, đó chính là Vân Trường An lão gia, chủ thuyền mà Đường Kiếp đã từng ra tay cứu giúp.

Nhìn thấy Đường Kiếp đi tới, Vân lão gia bèn nhanh chóng bước tới chào hỏi:
- Đường Công tử, cậu đã về rồi, cầu xin cậu nhất định phải giúp Vân gia chúng tôi.

- Xin ngài đứng dậy.
Đường Kiếp vội vàng đỡ ông cụ đứng dậy rồi nói:
- Có chuyện gì Vân lão gia cứ từ từ nói, Thụy Tuyết Hạm xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

Vân lão gia lắc đầu:
- Thụy Tuyết Hạo không sao hết, chúng tôi đã từ Thiên Phàm Đảo về tới nhà rồi, nhưng Vân gia chúng tôi đang gặp nạn trước mắt...

Cùng với những gì mà Vân lão gia kể lại, Đường Kiếp mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Vân gia ở Linh Phong Đảo vốn là một trong bốn đại gia tộc có thế lực nhất ở Nhai Hải, tài chính hùng hậu, trong nhà có rất nhiều Linh sư, nghe đồn đã có đến mấy Linh sư thuộc cấp Thoát Phàm Điên Phong.

Vân gia chủ yếu kinh doanh giao thương Ngân Lân. Ngân Lân xuất thân từ một loại hải yêu, Thoa Ngư. Vì hình dáng của nó dài như cái thoi, miệng lại nhọn hoắt như mũi giáo nên có tên gọi như vậy. Loài cá này bơi rất nhanh, vẩy cá màu bạc, là một nguyên liệu tu tiên hiếm có. Thoa Ngư chủ yếu sinh trưởng ở vùng biên Nhạc Sơn và Nam Hưng, hai hòn đảo đó là thuộc địa của Vân gia nên bọn họ có quyền khống chế toàn bộ vùng biển đó.