- Tuy nhiên...
Đường Kiếp nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp:
- Với tính cách của Thẩm Tình Đan chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chưa biết chừng sau này sẽ tìm đến chúng ta báo thù.
- Ồ, tuyệt quá!
Nghe thấy cái tin chẳng có gì là tốt lành ấy nhưng Y Y lại vui mừng nhảy lên mấy vòng trên không trung.
Nếu để so với Hồng Uyển thì ả nha đầu này mới thực sự là cái mầm gây họa.
Đường Kiếp bị nó làm cho chán nản, đáp lại:
- Tuyệt cái gì mà tuyêt, ả nha đầu thối này!
Xoay một vòng rồi đáp xuống giường, Y Y giang rộng hai tay nói:
- Sao lại không tốt cơ chứ? Huynh chẳng phải muốn được nổi tiếng hay sao? Đó chính là cơ hội tốt con gì, so với cái tin Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên sánh đôi du ngoạn Thiên Hà thì cái tin Công chúa Thiên Nhai và Thiếu Chủ Tiêu Dao cùng tranh giành đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái thì tin tức thứ hai này càng có sức nóng hơn! Ồ hú, thật là tuyệt vời!
- ....
Đường Kiếp toát mồ hôi lạnh.
Nhưng quả thật phải thừa nhận rằng những lời Y Y nói hoàn toàn chính xác. Hôm nay sự việc Hứa Diệu Nhiên và Thẩm Tình Đan cãi cọ nhau trên đường phố chắc chắn sẽ được thêu dệt và lan truyền đi nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc Đường Kiếp sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Nhưng đó không phải là mục đích thực sự của hắn.
Nghĩ đến việc sẽ vì chuyện đó mà có khả năng gặp phải những phiền toái rắc rối khiến cho Đường Kiếp run cả người.
Liệu có nên sử dụng sức mạnh nhân quả để thay đổi một chút mối quan hệ này chăng?
Nhưng ngay tức khắc Đường Kiếp đã từ bỏ ý định đó, vì hắn phát hiện ra rằng muốn trừ bỏ đi mối quan hệ nhân quả đó thì cần phải tiêu hao một sức mạnh nhân quả lớn lao. Không chỉ có vậy thậm chí yêu cầu đó còn đang tiếp tục tăng lên.
Đường Kiếp chợt nhận ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
Cùng với tốc độ tin tức được lan truyền đi thì nhanh chóng sẽ ngày càng có nhiều người biết đến chuyện này, những người tham gia tới chuyện này càng nhiều thì nguồn năng lượng bị tiêu hao lại càng nhiều.
Chính vì thế nên ý định dùng năng lượng nhân quả để thay đổi thiên ý, trừ bỏ sự tồn tại của sự việc này sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Điều đó cũng có nghĩa rằng là nhân tố ảnh hưởng đến năng lượng nhân quả không phải là giá trị của sự việc mà là độ mức độ phát tán của sự việc.
Đó chính là đạo lý quan trọng mà Đường Kiếp ngộ được ra.
Có thể lãnh ngộ được nhiều đạo lý nhân quả là một việc hết sức tốt đẹp nhưng tiếc là đối với chuyện này thì hắn chẳng còn cách nào khác. Đối với sự việc lần này thì Đường Kiếp chỉ đành mong chờ ý trời đừng mang đến cho hắn nhiều phiền toái.
Nhưng ngay sau đó Đường Kiếp nhận ra rằng những điều mà mình mong muốn thật là quá huyễn tưởng.
Hai ngày sau.
Thái Hồng Lầu.
Tòa lầu này là một địa điểm du lịch tương đối nổi tiếng của Thiên Hà, là tòa lầu đôi cao mười hai tầng, trên đỉnh tòa lầu được nối với nhau bởi một cây cầu vồng, bên trên đó có bày trận pháo. Mỗi đêm đều phát ra những thứ ánh sáng huyền diệu, tựa như đèn đêm, lung linh tuyệt mỹ, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ánh sáng của Thái Hồng Lầu này nghe nói là Thiên Hà Nhất Tuyệt, cảnh đẹp đệ nhất Thiên Hà.
Hứa Diệu Nhiên vốn cô cùng thích thú với ánh dáng huyền diệu của Thái Hồng Lầu nên hôm nay bèn kéo Đường Kiếp đi tới đó.
Hai người bọn họ ngồi nói chuyện vui vẻ, đang vô cùng hưng phấn thì nhìn thấy Thẩm Tình Đan từ phía đối diện đi tới.
Hứa Diệu Nhiên ngay tức thì sầm nét mặt lại hỏi:
- Ngươi tới đây làm gì?
Thẩm Tình Đan uyển chuyển đi tới trước mặt Hứa Diệu Nhiên, cười nói:
- Sao thế? Không hoan nghênh ta? Hay là cảm thấy hổ thẹn vì đi cướp người đàn ông của người khác?
Hứa Diệu Nhiên cười nhạt định mở miệng nói thì đã bị Hứa Diệu Nhiên chặn lại:
- Ta biết muội muội định nói gì rồi. Chẳng phải muội muốn nói rằng Đường Kiếp không thích ta? Đúng vậy, ta thừa nhận điều này, ban đầu Đường Kiếp vì muốn có được Đỗ Môn Kỳ mà tới, Lục Đại Phái cũng chẳng qua là vì Tiêu Dao Cung, chứ không phải vì bản thân ta mà tới.
- Ngươi biết vậy thì tốt.
Hứa Diệu Nhiên nói khinh bỉ.
Thẩm Tình Đan đột nhiên đổi giọng:
- Nhưng vậy thì đã sao nào?
- Hả?
Hứa Diệu Nhiên đột nhiên ngây người.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ than thầm hai tiếng “Chết rồi”, hắn biết Thẩm Tình Đan định nói điều gì.
Quản nhiên Thẩm Tình Đan cười thản nhiên nói:
- Cho dù người đàn ông này không thích ta đi chăng nữa thì hắn vẫn là người đàn ông có hôn ước với ta.
Đường Kiếp vỗ trán một cái tự than không thể đâm đầu vào tường một cái.
Sắc mặt của Hứa Diệu Nhiên thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Tình Đan điềm nhiên tự tại ngồi trước mặt Hứa Diệu Nhiên:
- Cho dù Đường Kiếp là vì lý do gì đến tìm ta đi chăng nữa thì trong Tiên Duyên Hội, hôn ước của hai bên đã được xác nhận có vô số các vị tu giả làm chứng, không ai có thể chối bỏ được. Trước khi hôn ước được từ bỏ thì hắn – Đường Kiếp là người đàn ông của ta.
Những từ ngữ đơn giản nhưng lại phảng phất sự bá đạo sắc nhọn.
Hai người phụ nữ nhìn trừng trừng lẫn nhau, ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập những phong đao bá kiếm, không khí trong Thái Hồng Lầu đột nhiên phát ra sát khí, ngay cả đến trời đất cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Những câu nói của Thẩm Tình Đan tựa như một cơn gió thổi đến, làm sởn lạnh người đối diện:
- Vậy nên mong rằng Hứa muội muội đừng phá vỡ gia đình của người khác, phá vỡ hôn nhân của người khác... Mong muội muội tránh xa phu quân của ta ra một chút.
Hứa Diệu Nhiên thở dài nói:
- Nhưng huynh ấy không hề thích ngươi, sao ngươi cứ phải ép buộc khổ sở như vậy, buông tay ra thì đều tốt cho huynh ấy và cho ngươi chẳng phải sao?
Thẩm Tình Đan lại nói:
- Ta nhất định không buông tày thì đã sao? Con đàn bà thối tha này quyến rũ chồng ta lại còn nói những lời vô lý như vậy à?
Hai bên mỗi người một câu nói qua nói lại thành cãi nhau. Nội dung chẳng có gì ngoài chuyện ngươi cướp chồng ta, huynh ấy không thích ngươi.
Hai người bọn họ, một người dựa thế danh chính ngôn thuận, một người dựa vào tình cảm, hai bên tranh cãi nhau. Nội dung nghe mới quen tai làm sao, Đường Kiếp cuối cùng cũng nghĩ ra đó chính là nội dung của những vở kịch đánh ghen phiên bản cổ đại. Sự việc này lại xảy ra đối với bản thân hắn.
Nghĩ đoạn mà thấy khóc không được...
Tranh luận một hồi, Hứa Diệu Nhiên cuối cùng nói:
- Quả nhiên là có sự chuẩn bị trước, chẳng trách cổ nhân có câu “Những người phụ nữ không biết đến liêm sỉ quả là đang sợ”, không sai chút nào.
Thẩm Tình Đan cười hi hi đáp lại:
- Cũng chẳng bằng những loại phụ nữ đi quyến rũ chồng của người khác.
Hứa Diệu Nhiên cười nhạt nói:
- Ngươi là người phụ nữ đã có chồng hay sao? Rõ ràng vẫn còn là một cô nương, vậy mà dám lớn tiếng kêu người ta là phu quân hay sao? Có cần lúc này đây ta tiễn hai người đi động phòng?
Thẩm Tình Đan bất ngờ.
Đường Kiếp giơ ngón tay cái thể hiện sự ngưỡng mộ. Rõ ràng Thẩm Tình Đan có sự chuẩn bị trước rồi mới tới, lần cãi cọ này đã có sự chuẩn bị từ trước. Vậy mà trong tình cảnh đó Hứa Diệu Nhiên vẫn có thể nắm được điểm yếu của đối phương để mà phản kích lại.
Nhưng đây chưa chắc đã phải là phản ứng tức thì của nàng ấy, chưa biết chừng hai ngày vừa rồi nàng ấy đã có sự chuẩn bị trước cho trận đấu khẩu này rồi chăng?
Đường Kiếp khẽ hít một hơi thật sâu, không để ý đến câu nói “Lúc này đây tiễn hai người vào động phòng”.
Thẩm Tình Đan sầm mặt nói:
- Chuyện giữa hai người bọn ta đâu cần người ngoài phải tham gia vào làm gì chứ?
- Ý của ngươi là, yêu cầu của ta đưa ra thì không được, nhưng yêu cầu của phu quân ngươi đưa ra thì được đúng không nào?
Hứa Diệu Nhiên cười hi hi, hướng ánh nhìn về chỗ Đường Kiếp.
Đường Kiếp giật thót người.
Quả thật muốn hắn cùng với Thẩm Tình Đan hay sao?
Vấn đề ở chỗ là với biểu hiện lúc này của Hứa Diệu Nhiên mà hắn dám không gật đầu thì nàng ấy sẽ quyết không buông tha.
Phụ nữ khi đã nổi giận thì không còn một chút lý trí nào nữa!
Đường Kiếp chỉ đành gượng gạo gật đầu:
- Uhm... Việc này... Ta không có ý kiến gì.
Thẩm Tình Đan nghe xong mà toàn thân ngây ra, trừng mắt nhìn Đường Kiếp nói:
- Cho đến cùng thì huynh cũng chỉ biết có người phụ nữ đó thôi đúng không? Được, được, được lắm!
Thẩm Tình Đan đứng phắt dậy, trỏ tay về phía Đường Kiếp nói:
- Nếu như ngươi muốn động phòng, thành thân, được ta chiều ý ngươi! Bổn Cung chủ hôm nay sẽ chiều ý ngươi, chỉ không biết đôi nam nữ dâm loạn các ngươi có dám không thôi!
Nói đoạn bèn nhìn Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên đập bàn đứng dậy nói:
- Tức cười, có gì mà không dám chứ? Đường Kiếp, đưa Thẩm Cung chủ về nhà trọ, ta sẽ cho phu thê hai người cơ hội động phòng!
Đường Kiếp kinh hãi tiến đến gần nói nhỏ:
- Muội định làm thật sao?
Hứa Diệu Nhiên trừng mắt nói:
- Đương nhiên là thật rồi, sao lại không thật cơ chứ? Ả ta đường đường là một Cung chủ mà dám lấy thân ra để đáp lại, sao ta lại không dám để cho huynh nhận cơ chứ?
Thẩm Tình Đan cũng cười lớn nói:
- Tức cười, ta và phu quân của ta, thì có gì để mà sợ.
Hai người bọn họ nói xong rồi cùng nhau đi ra phía ngoài, nhìn điệu bộ này thì quả đúng là định về nhà trọ để tiến hành động phòng.
Đi được vài bước thấy Đường Kiếp vẫn đứng đó chưa đi theo, bèn cùng ngoái đầu lại gọi:
- Còn đứng đó là gì, không mau đi theo?
Nói đoạn hai người bọn họ cùng đồng thời giơ tay túm lấy Đường Kiếp bay ra ngoài Thái Hồng Lầu về phía nhà trọ.
Vừa bay vừa nói với đối phương:
- Ta xem ngươi có dám không!
- Ta xem ngươi có nỡ làm như vậy không!
Đường Kiếp chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt.
Sự việc đến nước này Đường Kiếp tự hỏi mình bình sinh tính toán như thần nhưng chưa bao giờ tính được nước này.
Chuyện này... Rút cuộc là như thế nào đây?