Hứa Diệu Nhiên lắc đầu nói:
- Muội không sợ, nhưng nếu làm vậy thì e rằng không chỉ có mỗi Lâm Bạch và Thú Luyện Môn mới tìm đến huynh.

- Không chỉ?
Đường Kiếp ngây người, tức thì hiểu ra vấn đề:
- Lam Ngọc?

Hứa Diệu Nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười khẽ nói:
- Gã chỉ là một trong số đó.

- ...
Đường Kiếp hiểu rồi.

Nghĩ ngợi một lúc, Đường Kiếp nói:
- Cũng tốt, cũng là nhàn rỗi, có cơ hội chiến đấu vì người phụ nữ của mình cũng còn có ý nghĩa hơn nhiều những cuộc chiến vô vị khác.

Hứa Diệu Nhiên nghe thấy những câu nói này thì ánh mắt chan chứa niềm xúc động tự hào.

“Người phụ nữ của mình” những từ này đã thực sự đốt cháy được tình cảm trong lòng của nàng ấy, không kìm lòng được bèn đột nhiên ôm lấy Đường Kiếp và hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.

Thật kinh ngạc!

Nụ hôn trên đường phố Thiên Hà này không đủ làm giấy lên được sự chú ý.

Không phải là mọi người không chú ý đến sự việc này, mà là vì không có nhiều người biết họ là ai.

Nhưng rất nhanh thì những điều đó đã không còn là vấn đề nữa rồi.

Đã có dự tính sẵn thì Hứa Diệu Nhiên đương nhiên sẽ giúp Đường Kiếp, đối với nàng ấy mà nói thì để giấy lên sự chú ý là điều quá đỗi đơn giản.

Chiều ngày hôm đó, Hứa Diệu Nhiên cùng với Đường Kiếp đi bái kiến Đảo chủ. Lần viếng thăm lần này của Hứa Diệu Nhiên lẽ ra là một chuyến đi bí mật, chỉ có các Đường chủ của Thiên Nhai Hải Các mới được biết, nhưng này thì là mặc nhiên công bố thân phận.

Nhai Hải không giống như những nước khác, do sự phân bố của các đảo nên Đảo chủ chính là người có quyền lực nhất ở đó, bản thân người đó đảm nhiệm hai thân phận là người tu hành và quan chức địa phương. Đảo chủ không nhất thiết phải là người đến từ Thiên Nhai Hải Các, nhưng mỗi một Đảo chủ đều bắt buộc phải nhận được sự công nhận của những người ở Thiên Nhai Hải Các.

Cũng chính vì vậy nên cho dù là thân phận của Đảo chủ thì khi đối diện với Hứa Diệu Nhiên cùng phải cung kính khách khí, đích thân đón tiếp từ cửa. Không chỉ vật mà còn phải cử một đoàn hộ tống để bảo vệ.

Chính vì thế nên chuyến du ngoạn này của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên lại trở nên hoành tránh và gây sự chú ý hơn bao giờ hết. Mỗi một nơi bọn họ đi qua đều gây kinh ngạc cho không biết bao nhiêu người. Sao tránh khỏi có những người thắc mắc, bọn họ là ai thì ngay lập tức sẽ có câu trả lời:
- Tiểu thư Hứa Diệu Nhiên, con gái của Chân Quân Thiên Nhai Hải Các và Công tử Đường Kiếp, đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái cùng nhau du ngoạn Thiên Hà, chưa biết chừng Thiên Nhai và Tẩy Nguyệt hai phái sẽ có một lương duyên.

Tin tức nhanh chóng được lan truyền đi, thông tin liên quan đến hai phái khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý tới. Hơn nữa Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên hai người này đều chẳng bận tâm đến những lễ pháp thông thường, chẳng hề e ngại gì mà thể hiện tình cảm của mình ngay trên đường phố. Tin tức ngay lập tức nóng hổi được truyền khắp đảo, rồi lan sang cả những đảo khác nữa, lan nhanh ra toàn bộ khu vực Nhai Hải, khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

Có thể nói Hứa Diệu Nhiên là một kiều nữ được mọi người quan tâm nhất ở Nhai Hải này.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Tất cả những người tu hành từ cấp Chân Quân trở lên của Nhai Hải này trong vòng vài chục năm lại đây chỉ có ba hậu duệ, trong đó thì Hứa Diệu Nhiên có thiên tư cao nhất, tuổi nhỏ nhất lại là một mỹ nữ.

Chính vì thế nên Hứa Diệu Nhiên là mục tiêu cao nhất của tất cả những chàng trai trẻ tuấn kiệt trong vùng Nhai Hải này.

Tất cả những chàng thanh niên có chút bản lĩnh đều mơ tưởng có được Hứa Diệu Nhiên.

Nếu như có thể cưới nàng ấy làm vợ thì đó không hẳn chỉ là vấn đề bớt đi hai năm phấn đấu mà là hai trăm năm, hai nghìn năm.

Hơn nữa Hứa Diệu Nhiên lại xinh đẹp xuất chúng, đáng để cho đám thanh niên liều chết theo đuổi.

Lúc này đột nhiên lại có tin rằng Hứa Diệu Nhiên đang kết đôi cùng Đường Kiếp, điều này đối với tất cả những chàng thanh niên khác đều tựa như một cú đánh bất ngờ vậy.

Những người từng tham gia Tiên Duyên Hội như Lam Ngọc thì còn khá hơn một chút, vì bọn họ đều đã ít nhiều biết đến chuyện này rồi. Nhưng những kẻ chưa từng biết đến thì gần như hóa điên hết lượt. Vậy là cùng với sự lan truyền thông tin, trong các đảo lớn bé khắp nơi vùng Nhai Hải, vô số thanh niên tuấn kiệt tập trung đông đúc, cưỡi mây cầm kiếm, từ tứ phương tám hương lao đến Thiên Hà Đảo, nơi này bỗng dưng trở thành tung tâm của “Thế giới”.

Lúc này Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đang vui chơi tưng bừng trên Thiên Hà Đảo, bọn họ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến tất cả những nơi có thể du ngoạn.

Đường Kiếp kể cho Hứa Diệu Nhiên nghe Tây Du Kí, vậy là Hứa Diệu Nhiên đi đến bất cứ danh lam thắng cảnh nào cũng lưu lại bút tích “Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đã từng du ngoạn ở đây”, đó lại là một bằng chứng cho “gian tình” của bọn họ.

Khi hai người đi dạo phố, Hứa Diệu Nhiên thích bộ quần áo nào đó đẹp đẽ độc đáo nhưng nhất thời chưa quyết định được, Đường Kiếp bèn không hề do dự nói “Mua” để cổ vũ cho nàng ấy. Những lúc như thế Hứa Diệu Nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì Đường Kiếp không hề bắt nàng ấy phải trở thành một người con gái hiền thục, thậm chí còn ủng hộ và cổ vũ những hành động vô phép tắc của Hứa Diệu Nhiên, mặc nhiên thể hiện những nét đẹp của bản thân mình. Hứa Diệu Nhiên cũng hiểu rằng đó có thể cũng chính là lý do vì sao mà nang ấy lại thích Đường Kiếp. Vì khi ở bên cạnh hắn, nàng ấy không phải nghe những lời giáo huấn đáng ghét và có thể thỏa sức làm những gì mình muốn.

Đường Kiếp không giống như đám thanh niên theo đuổi nàng ấy. Có những kẻ thì cho rằng Hứa Diệu Nhiên vì muốn nổi danh nên mới hành xử vô phép tắc như vậy, có những kẻ thì không nói gì, tuy không thể hiện nhưng Hứa Diệu Nhiên biết rõ bọn chúng không hề ủng hộ gì nàng mà chỉ là không dám nói mà thôi. Chỉ có Đường Kiếp là ủng hộ và yêu thích thực lòng tính khí đó của Hứa Diệu Nhiên.

Cả thế giới này chỉ có mỗi Đường Kiếp là như vậy, có mỗi chàng ấy có thể hiểu mình, có mỗi chàng ấy có thể yêu thích một “yêu nữ vô phép tắc” như mình!

Ngoại trừ tham quan danh lam thắng cảnh, dạo phố mua đồ thì bọn họ còn cùng nhau thưởng thức ẩm thực ở khắp mọi nơi.

Lần đầu tiên Hứa Diệu Nhiên phát hiện ra rằng thì ra Đường Kiếp là một nhà phê bình ẩm thực có đẳng cấp. Tuy xuất thân từ nô bộc nhưng chàng ấy luôn biết đồ ăn phải làm như thế nào thì mới ngon. Có một số nhà hàng nức danh nhiều năm đều bị Đường Kiếp cho những lời phê nặng nề, khiến cho chủ cửa hàng rất phẫn nộ. Tiếp đến là Đường Kiếp đích thân trổ tài cho bọn họ biết thế nào mới gọi là đích thực mỹ vị. Khi bọn họ bước ra khỏi những quán ăn đó đều được tôn sùng như những thượng khách.

Đó cũng là lần đầu tiên mà Hứa Diệu Nhiên không cần dựa vào thân phận của mình mà là nhờ vào tài năng của Đường Kiếp để được người khác kính nể.

Buổi đêm thì Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên về phòng của mỗi người tu luyện.

Đường Kiếp chưa từng đòi hỏi những yêu cầu quá đáng đối với Hứa Diệu Nhiên, điều này khiến cho nàng ấy cảm thấy an tâm nhưng không tránh khỏi có chút thất vọng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, đối với Hứa Diệu Nhiên mà nói thì quãng thời gian này quả thật là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng ấy

Hôm nay hai người bọn họ lại tiếp tục đi dạo trên phố, hai bên đường tràn ngập những quầy hàng, có bán đồ ăn vặt, có biểu diễn võ nghệ, con phố nối dài những quầy hàng sầm uất. Theo sau bọn họ là đoàn hộ vệ, Tiên Đào, Hồng Uyển, Y Y và Thạch Tịnh Trai.

Bọn họ đang du ngoạn thì đột nhiên có tiếng thét lớn:
- Đường Kiếp!

Ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy từ đằng xa có một người thanh niên mặc áo xanh cầm kiếm lao như bay tới.

Y cứ thế lao đến chỗ Đường Kiếp, thanh gươm phát ra những ánh sáng lóa mắt, trong miệng lẩm bẩm những từ gì đó.

Đường Kiếp không nghe thấy gì, vì chính lúc người thanh niên đó lao đến gần thì một sợi dây đã bay tới chỗ người đó và quật y văng ra.

Y Y bĩu môi nói:
- Trình độ đó mà cũng đòi đến gây lộn với đại ca của ta, không biết đường mà cút đi cho nhanh, ngươi thấy ta nói có đúng không, lão Thạch?

Thạch Tịnh Trai, đang bị Y Y cưỡi như cưỡi ngựa, bèn liên tục gật đầu cười ngây ngô.

- Người đó là ai?
Đường Kiếp nhìn người thanh niên mặc áo xanh bị đánh văng ra xa đó, rồi hỏi Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên mở tròn hai mắt cố nhớ lại:
- Dường như là Công tử nhà họ Lâm ở Bạch Điểu Đảo, tên là gì... thì muội quên mất rồi.

Đường Kiếp thương tình cho người thanh niên mặc áo xanh đó, thuận tay rút trong túi Giới Tử ra một món đồ, là một tấm bản đồ Nhai Hải.

Nhìn trên bản đồ thì thấy Bạch Điểu Đảo cách Thiên Hà Đảo không quá xa.

Đường Kiếp lẩm nhẩm nói:
- Tin tức được truyền đi chưa xa lắm, tính chừng mất một thời gian nữa thì mới thực sự náo nhiệt!

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Nói vậy thì có nghĩa là chúng ta vẫn còn một vài ngày yên tĩnh nữa?

- Chính xác!
Đường Kiếp đáp lại một cách khẳng khái:
- Tiếp theo muội muốn đi đến đâu chơi?

Hứa Diệu Nhiên nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Đi qua con phố này có một cửa hàng bán tào phớ rất ngon, huynh đi ăn cùng ta nhân thể cho vài lời bình phẩm được chứ?

Đường Kiếp cười lớn:
- Cái này thì ta lại không biết rồi.

- Cuối cùng cũng có thứ mà huynh không biết.
Hứa Diệu Nhiên vỗ tay cười nói:
- Vậy còn do dự gì nữa, đi thôi.

Hứa Diệu Nhiên kéo tay Đường Kiếp chạy lên phía trước.

Vừa chạy được mấy bước thì trước mặt có một người bước tới đón đường.

Nhìn thấy người này, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đều đồng thời dừng bước.

- Sao lại là nàng ta?
Hai người bọn họ đồng loạt kinh ngạc.