Thụy Tuyết Hào chậm rãi cập bến Thiên Hà Đảo.

Vân Trường An tiếc nuối tạ biệt Đường Kiếp:
- Lần này may nhờ có công tử cứu giúp mới được bình an lên đường. Nếu công tử có thời gian thì mời đến Linh Sơn Đảo du ngoạn, lão hủ ta sẽ tận tình tiếp đón.

Đường Kiếp điềm đạm đáp lại:
- Nếu như có thời gian thì ta sẽ đi tới đó.

Vân Trường An hiểu được ý từ thoái thác đối phó trong câu nói của Đường Kiếp, biết rằng chẳng thể nào lôi kéo được thêm mối quan hệ này nên chỉ đành thở dài một tiếng rồi nhìn hắn rời đi.

Bước tới bến tàu, Hứa Diệu Nhiên làm vẻ mặt nửa mừng nửa giận đợi Đường Kiếp ở đó.

Hứa Diệu Nhiên khoanh tay, hơi vênh mặt lên, ánh mắt như muốn nói:
- Cuối cùng thì huynh cũng đến thăm bản cô nương rồi.

Đường Kiếp cười nói:
- Diệu Nhiên.

Đang định nắm lấy tay của Hứa Diệu Nhiên thì đã bị nàng ta kéo lấy tay một cái rồi nói:
- Sao huynh lại ngồi thuyền tới đây?

Đường Kiếp bèn thuật lại ngắn gọn những chuyện diễn ra trên đường đi.

Nghe thấy Đường Kiếp nói rằng vì được chủ thuyền mời nên mới đi nhờ tới đây, Hứa Diệu Nhiên bèn hắng giọng một cái rồi nói:
- Huynh quả là biết hưởng thụ đó.

Đường Kiếp nhìn thấy biểu hiện đó của Hứa Diệu Nhiên thì trong lòng lấy làm thắc mắc bản thân mình lại trọc tức nàng ấy ở chỗ nào rồi. Nhưng ngay lập tức hiểu ra và kịp phản ứng trở lại, hắn nói:
- Ta biết là bay tới đây thì sẽ nhanh hơn, cũng rất muốn nhanh chóng được gặp nàng. Nhưng hôm đó sau khi chiến đấu với con rắn biển đó xong thì linh khí của ta đã bị tiêu hao quá nhiều không thể bay được nữa, nên chỉ đành ở lại trên thuyền tĩnh dưỡng. Sau đó thì linh khí đã được hồi phục rồi, nhưng đang cậy nhờ người khác chẳng thể nào mà nói đi là đi ngay được, hơn nữa cũng chẳng còn bao đường nữa nên ta mới quyết định đi nhờ thuyền của bọn họ tới đây. Chứ kỳ thực thì ta cũng rối lòng lắm, chỉ mong nhanh chóng tới sớm, sốt ruột muốn chết.

Câu nói “sốt ruột muốn chết” của Đường Kiếp khiến cho Hứa Diệu Nhiên cảm thấy hài lòng hơn nhiều, nàng ta cúi đầu bẽn lẽn nói:
- Cũng chẳng cần phải vội vã đến như vậy, dù có bao ngày đi chăng nữa thì ta cũng chờ huynh mà.

Hồng Uyển đứng bên cạnh mà tức giận chỉ biết liên tục lắc đầu. Đã thống nhất từ trước rồi là chẳng phải sẽ cho hắn một bài học hay sao? Chẳng phải sẽ cho hắn thấy uy nghiêm của một đại tiểu thư hay sao?

Lúc này Đường Kiếp đã nắm chặt tay Hứa Diệu Nhiên và nói:
- Đi thôi.

Hứa Diệu Nhiên bèn ngoan ngoãn đi theo hắn.

Nhìn Hứa Diệu Nhiên đi với Đường Kiếp như vậy, Hồng Uyển bực tức giậm chân nói:
- Ngươi nhìn xem kìa, nhìn xem kìa, đúng là chẳng có chí khí chút nào, để cho hắn dỗ ngon ngọt vài câu là đi rồi.

Tiên Đào đứng bên cạnh đẩy ả một cái, nói:
- Chỉ mong thiên hạ không loạn.

Hồng Uyển không phục, đáp lại:
- Ta là vì muốn tốt cho tiểu thư, tên đàn ông thối tha đó cứ luôn miệng nói yêu tiểu thư, nhưng hắn chưa từng làm bất cứ một việc gì cho tiểu thư hết. Ngay đến cả đi tới đây gặp tiểu thư cũng là do tiện đường, rõ ràng là có thể bay tới nhưng lại ngồi thuyền tới đây, có thể thấy hắn không có thành ý! Nhất định phải cho hắn một bài học, bằng không sau này không biết sẽ đối xử với tiểu thư nhà chúng ta như thế nào.

- Chẳng phải người ta đã giải thích rồi hay sao.

- Đó mà coi là giải thích gì cơ chứ?

- Tiểu thư bằng lòng là được.

- Đừng có nhắc đến tiểu thư, ta nghe thấy là bực mình, ngươi nhìn mà xem, chỉ một câu nói mà đã đi theo người ta rồi. Đi rồi... Đi đâu rồi? Đi đâu tiểu thư cũng chẳng cần biết đến.
Hồng Uyển chống nạnh gần như muốn thét lên.

Tiên Đào cũng bực tức nói:
- Nhà ngươi không nên có tên là Hồng Uyển, phải có tên là Hồng Lạt Tử mới đúng. Đừng nói lung tung nữa, đi mau thôi.

Nói đoạn bèn tự mình đi trước, đi theo hai người bọn Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên.

Hồng Uyển tức giận nói lớn:
- Lại đi... Đi đâu?

Nhưng cuối cùng thì cũng vẫn lê bước đi theo.

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên cùng dạo bước trên những con đường của Thiên Hà Đảo.

Bọn họ chẳng có địa điểm cụ thể, chỉ là vừa đi dạo vừa nói chuyện với nhau. Đối với hai người đang yêu thì chỉ cần được ở bên cạnh nhua, cho dù có đi đâu chăng nữa cũng chẳng có gì quan trọng.

Mấy năm rồi không gặp, tuy nói rằng có thể nghìn dặm truyền tin, nhưng vì chi phí cũng không hề nhỏ nên nhưng tin tức truyền đạt đến nhau cũng đều có giới hạn, chính vì thế nên giữa hai người bọn họ cũng còn rất nhiều chuyện để nói. Lúc này bèn vừa đi vừa tâm tình, Đường Kiếp hỏi Hứa Diệu Nhiên:
- Phải rồi, lúc này tình hình tu luyện của nàng thế nào rồi?

Hứa Diệu Nhiên đáp lại:
- Lúc trước muội bị cha bỏ mặc ở Huyễn Phong Cốc, nói rằng nếu Bách Luyện không thành công thì không được ra ngoài. Thoáng một cái mà đã hơn nửa năm, thật là khổ sở.

Đường Kiếp cũng biết đến Huyễn Phong Cốc, đó là thánh địa tu luyện nổi tiếng của Thiên Nhai Hải Các. Nghe nói ở nơi đó gió lớn quanh năm, là một điều kiện vô cùng thích hợp để tu luyện gân cốt. Trong khoảng thời gian Bách Luyện mà có thể vào đó để tập luyện thì hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều. Hứa Quang Hoa là Chân Quân nên đương nhiên có thể lấy được quyền lợi này cho con gái mình. Trước khi bắt đầu còn cho con gái mình uống một lượng lớn linh dược, tích lũy dược lực trong người, cuồng phong thổi tới kích hoạt hiệu quả, khiến cho kết quả tập luyện Bách Luyện lại càng trở nên tốt hơn nữa. Chỉ có Hứa Diệu Nhiên mới có được đãi ngộ như vậy, nếu là người khác thì ngay cả đến nghĩ đến cũng chẳng dám.

Nhưng có điều đối với Hứa Diệu Nhiên mà nói thì đó dường như là sự ngược đãi của cha dành cho nàng ấy.

Đường Kiếp biết rõ tính tình của Hứa Diệu Nhiên tự do tự tại, tính cách đó cũng không chắc là không thích hợp để tu hành. Đối với một số Công Pháp mà nói thì chưa biết chừng lại còn thích hợp với đạo giáo đó. Nhưng Bách Luyện là quãng thời gian chủ yếu để luyện tập gân cốt, rèn luyện tinh thần, ý chí chịu khổ. Nếu như không có sự giám sát của Hứa Quang Hoa thì Hứa Diệu Nhiên quả chẳng biết đến bao giờ mới đột phá giai đoạn đó.

Chính vì thế nên Đường Kiếp nghe xong chỉ biết cười mà nói:
- Muội nên hài lòng với những gì mình có, người khác mong còn chẳng được. Bất nhập cửu chuyển, bất toán tu giả. Dù thế nào đi nào đi chăng nữa thì muội cũng được coi là một người tu giả chân chính.

- Còn huynh thì sao? Đường đường một đại thiên tài đặc cách vào thẳng Học viện Tẩy Nguyệt. Huynh còn chưa nói cho ta biết tình hình nhập môn ra sao rồi? Huynh gia nhập môn phái nào? Huynh tới đây có công việc gì quan trọng?

Đường Kiếp bèn kể lại cho Hứa Diệu Nhiên nghe về nhiệm vụ của mình.

Cũng may cho Đường Kiếp là thời đại này không giống như thời đại mà hắn đã từng sống. Tuy các đại đường có những phân công riêng nhưng lại không tồn tại quá nhiều những điều kiện hạn chế, cũng không có quy định người trong Mật Đường không được tiết lộ thân phận của mình.

Đó chính là những điểm khác biệt mà đặc thù của thời đại này tạo ra. Tẩy Nguyệt Phái tuy có bộ máy mang tính chất thế tục, nhưng người chỉ huy thì lại là những người tu hành. Đám người này là những bậc tôn kính, đối với bọn họ mà nói thì có một chút giới hạn thì còn chấp nhận được, nhưng nếu muốn quy định như người phàm thì là điều không thể xảy ra.

Trên thực tế thì nếu như đã tu hành đến Thoát Phàm Thiên Tâm mà vẫn còn phải chấp hành những quy định như: chuyên cần như người phàm, đúng giờ làm việc, ăn nói cẩn thận v.v... thì mọi người còn muốn tu hành để làm gì?

Đó cũng chính là lý do vì sao mà những công việc trong môn phái đều được đưa ra dưới hình thức nhiệm vụ, chính vậy nên mới không thể quy định những người tu hành bắt buộc phải thực hiện nhiệm vụ.

Nghe thấy Du Nghiêm muốn làm khó Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên trợn mày tức giận nói:
- Lão họ Du đó quả là tự tác nghiệp chướng, nhất định phải cho lão một bài học. Nhưng cũng may nhờ có lão thì huynh mới chịu tới Nhai Hải, đúng ra thì ta còn phải cảm ơn lão mới đúng.

Nói tới hai câu cuối thì đôi mày của Hứa Diệu Nhiên giãn ra, ánh mắt cười, dập tắt ngay ý định cho Du Nghiêm một bài học, ngược lại còn vỗ tay nói:
- Dù gì cũng chẳng biết đến lúc nào mới tìm thấy Lâm Bạch Tàng, thời gian này huynh ở đây chơi cùng với ta. Sư huynh của huynh đã nói rồi, chỉ cần Lâm Bạch Tàng chưa chết thì cứ tiếp tục tìm, tìm bao giờ thấy thì thôi. Huynh cũng chẳng cần phải vội vàng gì, cứ ở Nhai Hải này với muội vài năm rồi tính tiếp. Chúng ta trước hết sẽ đi du ngoạn Thiên Hà Đảo, sau đó thì sẽ đi...

Chiếc miệng nhỏ đó bắt đầu là liên tục nói liên hồi, cứ theo ý của nàng ấy thì không những cùng Đường Kiếp tìm tới những vùng trời đất hoang dã mênh mông mà còn cùng nhau biến thành Chân Nhân. Nhai Hải có đến hàng ngàn đảo, Hứa Diệu Nhiên cứ thế mà liệt kê, sau một hồi mà cứ liên tục cập nhật khiến cho Đường Kiếp phải toát mồ hôi, nắm lấy tay nàng ấy mà nói:
- Muội tiếp tục liệt kê như vậy thì ta quả thật sẽ biến thành Chân Quân.

Hứa Diệu Nhiên hi hi cười nói:
- Tóm lại là lần này huynh đến đây thì đừng hòng mà rời khỏi được.

Đường Kiếp nghiêm nghị đáp lại:
- Ta cũng không muốn rời khỏi đây, ta ở lại Nhai Hải này được bao lâu thì ở lại thôi!

Nghe thấy vậy, Hứa Diệu Nhiên thấy ấm lòng, nhăn mặt nói nhỏ:
- Vậy còn được.

Đôi gò má ửng hồng.

Hứa Diệu Nhiên nổi tiếng đanh đá ngang bướng, nhưng khi nhìn thấy Đường Kiếp lại tựa như con chuột nhìn thấy con mèo vậy, lại còn biết ngượng ngùng.

Lúc này dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên Hứa Diệu Nhiên nói:
- Huynh nói muốn để cho người khác biết đang ở cùng với muội?

Đường Kiếp gật đầu nói:
- Làm như vậy có thể khiến cho tin tức được lan truyền nhanh hơn, nhưng có điều sẽ có chút ảnh hưởng đến muội, nếu như muội không đồng ý thì thôi.