Đường Kiếp gật gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, nếu đã lấy thân mình làm mồi như thì không chỉ có con mồi mới tìm tới mà sẽ còn có kẻ địch nữa. Nhưng vẫn còn may, nếu chỉ là cấp giới Khai Thức thì ta chẳng sợ, cho dù có là Thiên Tâm Linh Hoàn thì ta cũng có sự hậu thuận rồi.

Y Y gật đầu liên tục.

Sở dĩ Đường Kiếp lại chịu xuất đầu lộ diện chính vì hắn có sự tự tin và bản lĩnh nhất định, không cần phải e sợ đám tu giả cấp giới Thiên Tâm.

Bất luận có sắp đặt kế hoạch như thế nào đi chăng nữa đều cần phải có một sức mạnh đứng sau chống đỡ, năng lực càng lớn thì biện pháp thực hiện lại càng đơn giản. Cũng giống như nhiệm vụ lần này, nếu như là Đường Kiếp của trước kia thì có thể sẽ phải vận dụng thêm những thủ đoạn khác để đạt được mục đích của mình. Nhưng Truyền Tống Trận của hắn cũng đã hoàn thành, năng lượng phân thân đã hợp nhất một thể, nếu như không phải vì có sự tham gia của những đối thủ khác thì kế hoạch này có thể đơn giản và hiệu quả hơn nữa.

Công khai lộ diện, dùng bản thân mình làm mồi nhử, đó chính là sự lựa chọn của Đường Kiếp trong tình hình này.

Còn đối với Y Y mà nói thì đó hoàn toàn là một kế hoạch tuyệt hảo. Vì Y Y sẽ không còn phải trốn chui trốn lủi nữa mà có sẽ thể đường đường xuất hiện cũng với Đường Kiếp làm bất cứ việc gì.

Ánh mắt Y Y sáng long lanh:
- Chúng ta sẽ có thể đến rất nhiều những nơi thú vị, mỗi tới một nơi sẽ để lại bút tích rằng Đường Kiếp và Y Y đã từng du ngoạn ở đây. Lại còn có thể được mua rất nhiều quần áo đẹp, khiến cho mọi người trên đường phải nhìn ngắm chúng ta. Chúng ta còn có thể lớn tiếng nói chuyện, nói cho bọn họ biết chúng ta là người của Tẩy Nguyệt Phái, tự do tự tại...

Đường Kiếp nghe Y Y nói mà muốn đổ mồ hôi trán:
- Tên ngốc, làm theo cách đó thì biết đến bao lâu mọi người mới biết ngươi là ai?

- Hả?
Y Y kinh ngạc nhìn Đường Kiếp:
- Vậy còn cách nào khác nữa?

- Đương nhiên.
Đường Kiếp cười hi hi nói đáp lại:
- Lúc này cần phải trong khoảng thời gian ngắn nhất khiến cho tất cả mọi người đều phải biết đến chúng ta. Muốn như vậy thì phải làm những việc gây được sự chú ý, khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh ngạc. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho danh tiếng của ta nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

- Vậy làm thế nào để gây ra những chuyện trấn động tất cả mọi người?
Y Y lại hỏi.

- Có rất nhiều cách để làm...
Đường Kiếp làm ra vẻ thần bí đáp lại:
- Khiêu chiến với những kẻ mạnh hơn mình, đánh bại những đối thủ nổi tiếng một vùng; tung hô tiền vàng trở thành một người giàu có nức danh; tự tạo nên những chuyện thị phi, chém giết hàng loạt, trấn động thiên hạ; hoặc có thể làm những chuyện mà người khác không thể làm như là khỏa thân bay lượn một vòng trên Thiên Hà Đảo cũng có thể khiến cho tất cả mọi người phải chú ý đến.

Y Y há mồm ra nghe hắn nói, nó rút cuộc cũng chỉ là một tiểu nha đầu, đâu có giống như Đường Kiếp đã từng trải qua biết bao nhiêu những chuyện ly kỳ, nhất thời không theo kịp được dòng suy nghĩ của Đường Kiếp mà bị những biện pháp mà hắn nói ra làm cho cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Vốn tưởng rằng đơn giản chỉ là một nhiệm vụ đi tìm người thôi, nhưng rơi vào tay của Đường Kiếp lại trở thành một buổi biểu diễn thú vị đến như vậy. Chỉ nghĩ tới những trải nghiệm hoành tráng có thể sẽ diễn ra tiếp theo cũng đủ để cho Y Y cảm thấy hưng phấn, vỗ tay khen ngợi.

Y Y lăn lộn vài vòng trên giường rồi hỏi lại:
- Vậy chúng ra sẽ bắt đầu từ đâu? Khiêu chiến kẻ mạnh? Hay là tung hô tiền bạc?

Đường Kiếp cười nói:
- Du ngoạn Thiên Hà cùng với con gái của Chân Quân, Tẩy Nguyệt và Thiên Nha đặt mối duyên vợ chồng, ngươi thấy tin tức này thế nào?

- Cùng với con gái Chân Quân?
Y Y thoạt đầu ngây người, sau đó ngay lập tức tỉnh ngộ, reo lên:
- Hứa tỉ tỉ!

Trước khi tới Thiên Hà Đảo, Đường Kiếp đã gửi tin cho Hứa Diệu Nhiên, nhưng vì thường ngày hai người đó thường xuyên trao đổi thông tin với nhau nên Y Y chẳng hề để ý tới, lúc này mới biết rằng thì ra Đường Kiếp đã có sự chuẩn bị từ trước.

Đường Kiếp chậm rãi nhấp ngụm trà nói:
- Nàng ấy hiện đang ở Thiên Hà Đảo, lâu rồi không gặp, ta cũng nhớ nàng ấy, nay gặp lại cũng coi như công tư đều toại nguyện.

Thiên Hà Đảo.

Đây là một hòn đảo diện tích hẹp nhưng lại có chiều dài, Đông Tây dài nhưng Nam Bắc lại hẹp, nhìn giống một chiếc thuyền lớn.

Trên hòn đảo có một ngọn núi, có tên gọi là Bộ Diêu Sơn, núi cao hơn ba nghìn mét, là ngọn núi cao nhất của Thiên Hà. Trên đỉnh núi có một chóp núi nhổ hẳn lên tầm trăm mét, nhìn thấy giống một chiếc trâm cài trên đầu, có tên là Bộ Diêu Thủy đạo, đồng thời cũng chính vì thế nên mới có cái tên Bộ Diêu Sơn.

Bởi lẽ trên đỉnh núi quanh năm tích tuyết, tuyết tan bèn chảy từ Bộ Diêu thủy đạo xuống, nước chảy rơi xuống khoảng không, tựa như một tấm rèm thiên hà, tạo thành một cảnh đẹp tuyệt diệu, từ đó mới đặt tên cho hòn đảo này là Thiên Hà Đảo.

Nước chảy xuống đằng sau chân núi hình thành một hồ nhỏ, có tên gọi là Bích Nguyệt Đàm.

Trên Bích Nguyệt Đàm có một nhà nổi lộ thiên, kích thước như một hòn đảo nhỏ. Nhà nổi được xây dựng bởi biết bao nhiêu những ngọc thạch, cột vàng, nhưng lại hoàn toàn nổi trên mặt nước mà không bị chìm. Đó chính là Cung Điện trên nước nổi tiếng của Thiên Nha Hải Các. Trong lĩnh vực xây dựng cung điện siêu cấp thế này thì không ai có thể xuất sắc hơn được nữa.

Nghe nói rằng Cung điện nổi “Thiên Nhai Hải Các” của trung tâm Trường Phong Đảo vốn là một đạo binh siêu cấp, nó có những sức mạnh to lớn và khả năng phi hành không thể tưởng tượng được, có thể bảo vệ vạn người, thậm chí còn có năng lực đi xuyên tường chắn, du ngoạn thế giới bên ngoài.

Chính vì lẽ đó mà Thiên Nhai Hải Các còn được tôn là một trong những môn phái có khả năng chạy nhanh nhất trong giới Tê Hà. Danh tiếng đó có được không hẳn chỉ vì Thuấn Hải Thiên Phong của bọn họ mà còn chính là vì siêu cấp Phù Cung – cung điện nổi trên mặt nước đó nữa.

Cung điện nổi trong Bích Nguyệt Đài đương nhiên là rất kiên cố, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì cũng có thể tự do trôi nổi trên đàm, có thể nhìn thấy dòng thiên hà buông rơi chảy xiết xuống từ bất cứ góc độ nào.

Hứa Diệu Nhiên lúc này đang ngồi trước đài tham quan, kê cằm lên ngắm dòng Thiên Hà, nhưng hai mắt thất thần, hoàn toàn không có dáng vẻ đang ngắm nhìn cảnh đẹp mà đang ngây người nghĩ ngợi chuyện gì đó.

“Hi hi”
Từ sau lưng có tiếng cười của ai đó.

Hứa Diệu Nhiên chẳng buồn ngoảnh đầu lại, nói:
-Hồng Uyển nhà ngươi lại muốn phải đòn đúng không?

Tỳ nữ áo hồng đứng sau giọng điệu tủi thân nói:
- Người ta chỉ là vì nhìn ngắm cảnh đẹp mà thấy vui mừng, cười lên một tiếng. Vậy cũng khiến cho tiểu thư bực tức hay sao?

Hứa Diệu Nhiên hắng giọng nói:
- Mồm miệng liến thoắng, cười nhạo ta mà lại còn không dám nhận?

- Hứ!
Hồng Uyển chắp tay quay người một cái, chẳng hề có ý sợ hãi.

Tỳ nữ áo xanh đứng bên cạnh bèn bước tới gõ một cái vào trán của Hồng Uyển, nói:
- Ngươi ỷ thế tiểu thư yêu thương ngươi nên mới dám không phân biệt trên dưới như vậy, có giỏi thì khi gặp lão gia ngươi cũng ăn nói như vậy xem.

Hồng Uyển lè lưỡi đáp lại:
- Đùa một chút thôi mà, sao phải cho là thật chứ. Nhưng mà tiểu thư à, người định cùng Đường Kiếp du ngoạn Thiên Hà, khiến cho tất cả mọi người cùng biết hay sao?

Hứa Diệu Nhiên điềm đạm đáp lại:
- Ta và Đường Kiếp cùng đi du ngoạn với nhau là chuyện giữa ta và chàng ấy, người ngoài thấy thế nào ta không quan tâm.

- Nhưng rõ ràng rằng hắn không phải vì tiểu thư người mới làm như thế?
Hồng Uyển bực dọc nói. Đối với Hồng Uyển mà nói thì Đường Kiếp theo đuổi tiểu thư nhà mình cũng chẳng sao, nhưng lại đi kèm cả chuyện công vào đây thì quả thật là không chấp nhận được. Chẳng biết có phải một lòng theo đuổi tiểu thư nhà mình hay không, làm gì có chuyện tiện đường đôi bên như vậy?

Hành động như vậy quả thật là không có thành ý chút nào!

Hứa Diệu Nhiên điềm tĩnh nói:
- Ta biết chứ, nhưng có thể làm thế nào khác được? Hoàn cảnh của huynh ấy và ta khác nhau. Ta xuất thân trong gia đình quý tộc, muốn gì được nấy, còn huynh ấy thân phận nô bộc, địa vị thấp hèn, có được như ngày hôm nay cũng hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân mình. Con đường tu tiên còn dài, đối với huynh ấy và ta mới chỉ là vừa mới bắt đầu. Nếu như huynh ấy còn tiếp tục theo đuổi thì đương nhiên không thể nào nơi lỏng bản thân mình, chuyện tình cảm yêu đương đối với huynh ấy mà nói là một thứ quá xa hoa, là một sự việc không thể tồn tại được. Cũng chính vì vậy nên thuận tiện cho cả hai bên mới chính là con đường đúng nhất. Vì thế mà bao lâu nay huynh ấy chẳng bao giờ đến thăm ta, nay khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, mà vì là có chuyện quan trọng phải giải quyết, cũng chính là cái đạo lý đó. Nếu như ngươi hỏi ta có bằng lòng hay không bằng lòng... Ta thân là con gái, đương nhiên chẳng có lý do gì để bằng lòng, nhưng nếu không bằng lòng thì ta cũng không thể không hiểu cho tình cảnh của huynh ấy.

Hồng Uyển bĩu môi nói:
- Nếu là người khác thì đã không thấy người có thể hiểu lòng thông cảm đến như vậy.

Đừng có vội tin vào từng câu từng chữ có vẻ hiểu chuyện đó của Hứa Diệu Nhiên, Hồng Uyển tương đối hiểu rõ tiểu thư nhà mình. Nếu như tâm tính thay đổi thì nàng ta có thể làm tất cả những chuyện yêu nghiệt nhất, tuyệt đối tương xứng với hai từ yêu nữ.

Hứa Diệu Nhiên cười lớn nói:
- Dù gì ta cũng là con gái của Chân Quân, chỉ có người khác phải thông cảm cho ta, sao ta phải thông cảm cho người khác? Hiểu chuyện thấu đáo... chỉ cần đối với người đàn ông mà mình yêu là được rồi.

Đang nói chuyện thì miếng ngọc bội ở eo của Hứa Diệu Nhiên đột nhiên phát sáng.

Cúi đầu nhìn, Hứa Diệu Nhiên cười tươi như hoa nói:
- Huynh ấy tới rồi.