Trên sàn của Thụy Tuyết Hào, xác con rắn bị phân thành những khúc nhỏ.

Đường Kiếp nghịch trong tay viên nội đan của con rắn, khó mà kiếm được một viên nội đan hoàn chỉnh như vậy, chưa từng bị hấp thụ. Hắn vừa nghịch vừa nhìn hơn chục người thủy thủ đang lột da, cắt thịt, lấy mật con rắn. Da rắn là nguyên liệu dùng để làm giáp da, thịt rắn và mật rắn đều là những đồ bổ, tất cả đều có công dụng rất tốt.

Giết chết con rắn biển này, Đường Kiếp nhẩm tính bản thân mình đã kiếm được ít nhất năm nghìn linh ngân, quan trọng là kiếm được viên nội đan, giá trị tương đối cao.

Nhưng cũng là do hắn gặp may mới gặp được con vật ngu ngốc mà toàn thân đều là những món đồ quý hiếm như con rắn biển khổng lồ trí tuệ thấp này. Đại bộ phận những con hải quái, khi nhìn thấy tình thế bất lợi thì đều chạy trốn. Đáy biển chính là thiên hạ của bọn chúng, chỉ cần về tới đáy biển thì thực lực và ưu thế chiến đấu sẽ hoàn toàn thay đổi ngược lại. Ngay cả các đệ tử của Thiên Nha Hải Các cũng không dám truy đuổi tới tận đáy biển.

Lão gia cung kính nói với Đường Kiếp:
- Đường Công tử, phòng ốc đã được chuẩn bị sẵn sàng, mời công tử cùng với lão này lui về nghỉ ngơi.

Sau khi cứu được chiếc thuyền, mọi người trên đó đều rối rít cảm ơn. Nói chuyện một hồi, Đường Kiếp được biết đoàn thuyền này là của Vân gia đến từ Linh Sơn Đảo, là một con thương thuyền của Vân gia. Ông lão đó tên là Vân Trường An, là một vị tiền bối của Vân gia; Vân Minh Đan là cháu của ông ta, đều là dòng dõi Vân gia. Bọn họ đang trên đường tới Thiên Phàm Đảo, tuy không cùng đường nhưng đều đi ngang qua Thiên Hà Đảo, chính vì thế nên lão gia mới muốn bày tỏ lòng cảm ơn, níu giữ Đường Kiếp ở lại. Đường Kiếp thì nghĩ thấy linh khí của mình cũng đã tiêu cạn, đường dài không tiện nghỉ ngơi, thêm nữa mưa to gió lớn càng dễ bị lạc đường nên cũng đồng ý lưu lại đó.

Nghe thấy lão gia nói vậy thì bèn đồng ý ngay:
- Đa tạ lão trượng.

Vân Trường An vội vàng đáp lại:
- Đường Công tử đừng khách khí, công tử là người tu hành, địa vị tôn quý như vậy, lại có ơn cứu mạng với đám người chúng tôi. Chỉ cần công tử có yêu cầu gì, chúng tôi đều xin đáp ứng.

Đường Kiếp nghe thấy lão gia gọi mình là người tu hành thì bèn cười nói:
- Nghe những câu này của lão thì dường như đã tính có mối thân quen với người tu hành. Nếu như là người bình thường thì đã kêu là Tiên nhân, Tiên sư rồi.

Vân Trường An cười ha ha nói:
- Vân gia nhà chúng ta dù gì thì cũng là một trong ba đảo gia tộc, trong nhà cũng có một Linh sư, từ nhỏ lão đã được gặp người tu hành.

Vì Nhai Hải có nhiều đảo nhỏ vậy nên tình hình của những gia tộc và môn phái ở đây có phần không giống so với Văn Tâm Quốc. Không xét đến những gia tộc trên đất liền, những gia tộc hoặc môn phái Cử Phàm Hải Đảo, đối với bọn họ thì địa vị cao thấp sẽ được quyết định bởi những hòn đảo mà họ đang cư trú. Nếu như đảo ốc tương đối nhỏ thì cho dù có là một gia tộc hay môn phái thì vị trí chí tôn cũng chỉ là một Trưởng thôn mà thôi.

Chỉ có những hòn đảo diện tích rộng lớn, tài nguyên phong phú, nhân khẩu đông đúc thì mới có thể xưng hùng một vùng, mới có được sự công nhận của mọi người.

Chính vì vậy mà đảo ốc ở Nhai Hải đều được phân chia thành bốn loại. Loại thứ nhất là những đảo ốc có diện tích dưới năm nghìn khoảnh, những đảo nhỏ như vậy đều được gọi là Thôn Đảo. Vì diện tích có hạn nên tiền đồ phát triển cũng có hạn. Một khoảnh đất của Hải Nha tương đương với một ki-lô mét vuông. Loại thứ hai là những đảo nhỏ có diện tích từ năm nghìn đến hai vạn khoảnh, được gọi là Huyện Đảo. Loại thứ ba những hòn đảo có diện tích từ hai vạn đến mười vạn khoảnh, được gọi là Phủ Đảo. Và loại thứ tư cuối cùng là những hòn đảo có diện tích từ mười vạn đến năm mươi vạn khoảnh, được gọi là Châu Đảo.

Hải Nha có tổng cộng năm hòn đảo có diện tích mười vạn khoảnh, trong số đó có hai hòn đảo được coi là hòn đảo nguyên liệu nên không được tính trong số đó nữa, còn ba hòn đảo lớn còn lại thì đất đai phì nhiêu màu mỡ. Theo như cách nói thông thường, Tam Đảo Gia tộc chính là để chỉ những hòn đảo lớn có nguồn tài nguyên phong phú và phì nhiêu trong phạm vi Hải Nhai, bao gồm: Linh Sơn Đảo, Thiên Phàm Đảo và Minh Quang Đảo.

Chỉ có những gia tộc xưng hùng trên ba hòn đảo này mới thực sự được coi là một đại gia tộc.

Ngoại trừ ba hòn đảo đó ra thì còn có một hòn đảo cực lớn nữa đó chính là Trường Phong Đảo. Diện tích có tới hơn hai trăm vạn khoảnh, tứ bề con có vô số những hòn đảo nhỏ xung quanh bảo vệ. Đó chính là nơi cư ngụ của Thiên Nhai Hải Các, cũng là hòn đảo lớn duy nhất có diện tích hơn trăm vạn khoảnh.

Nghe nói trước kia đã từng có những hoàn đảo lớn khác nữa, nhưng đều bị những người ở Thiên Nhai Hải Các này dùng biện pháp thông thiên để phá vỡ tách rời thành những hòn đảo nhỏ tiện cho việc thống trị.

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên thường xuyên qua lại thư từ nên hắn cũng hiểu khá rõ tình hình của chốn Nhai Hải. Sau khi nghe thấy ông lão nói như vậy thì Đường Kiếm bèn ồ một tiếng thán phục và nói:
- Vậy ra chính là Tam Đảo Gia tộc, chẳng trách nào. Nhưng nếu đã là Tam Đảo Gia tộc thì sao lại chỉ có một chiếc thuyền lớn như thế này, sao lại không có một Linh sư nào đi theo hộ tống hay sao?

Đường Kiếp dứt lời, Vân lão gia bèn ngay lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

Nhìn thấy biểu hiện đó của ông lão, Đường Kiếp biết rằng mình đã vô tình chạm vào vết thương của đối phương, hắn vội vàng nói:
- Ta nhiều chuyện rồi.

Vân Trường An thở dài đáp lại:
- Kỳ thực thì cũng chẳng có gì, chỉ vì Vân gia gần đây đang gặp một số chuyện, nhân lực không đủ.

Đường Kiếp cũng biết rằng, công việc giao thương trên biển phức tạp và đặc biệt hơn trên lục địa nhiều. Linh sư hộ tống giao thương trên biển, chí ít cũng phải mất tới hàng tháng trời. Cũng chính vì vậy nên nếu như không phải là những chuyến hàng quan trọng thì Linh sư thường sẽ không được đi theo, bằng không thì tiền hàng chẳng đủ để trả tiền Linh sư.

Nhưng con thuyền này là thuyền năm cột buồm, mang bao nhiêu là hàng hóa như vậy. Một con thuyền hàng lớn như vậy mà không phái Linh sư đi theo bảo vệ thì chỉ có hai khả năng, hoặc là công viện buôn bán của Vân gia đã phát đạt, ngay đến một con thuyền hàng lớn như này cũng không là gì hết; hoặc là bọn họ quả thật đang rất thiếu nhân lực.

Nhìn vẻ mặt của Vân Trường An thì chẳng phải là vì Vân gia đang phát đạt hùng mạnh, Đường Kiếp mới xác nhận rằng đích thực Vân gia đang gặp phải chút phiền phức.

Đường Kiếp chẳng muốn rước lấy phiền phức vào người nên chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
- Ra là vậy.

- Đúng rồi, nghe giọng nói thì hình như công tử không phải là người Nhai Hải?
Ông lão hỏi.

Đường Kiếp đáp lại:
- Tẩy Nguyệt đệ tử, phụng mệnh tới Nhai Hải để làm một số việc.

Ông lão nghe thấy nói là đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái thì giật mình một cái, nhất thời không dám hỏi thêm nữa.

Một lát sau hai người bọn họ cùng đi tới căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho Đường Kiếp, hắn mở cửa bước vào, nhìn thấy bên trong dọn dẹp sạch sẽ, thoải mái thì bèn gật đầu tỏ ý hài lòng.

Vân lão gia nói:
- Mời công tử nghỉ ngơi ở đây, có chuyện gì cần thì cứ gọi.

- Ta biết rồi.
Đường Kiếp thản nhiên đáp lại.

Vân lão gia thấy hắn không hỏi thêm gì nữa thì bèn lui ra ngoài.

Nhìn thấy ông lão đó đi ra ngoài rồi, Y Y mới nhẹ nhàng chui ra ngoài, leo lên trên vai Đường Kiếp và hỏi:
- Ca ca, sao huynh lại nói cho ông ta biết chúng ta là người của Tẩy Nguyệt Phái? Lại còn nói là chúng ta đi làm việc công, thế há chẳng phải là đã làm lộ tẩy thân phận hay sao?

Đường Kiếp đáp lại:
- Chính là vì muốn bại lộ thân phận của chúng ta.

- Hả?
Y Y trừng mắt ngạc nhiên.

Đường Kiếp đáp lại:
- Lần này tới đây, nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm cho ra Lâm Bạch Tàng, nhưng trời rộng đất dài như thế này biết đi tới đâu mà tìm? Nói là ở Thiên Hà Đảo, nhưng đó đã là chuyện của bao nhiêu ngày trước rồi, vấn đề là hiện tại nó có còn ở đó nữa hay không. Mà cho dù có ở đó đi chăng nữa thì ngươi có biết Thiên Hà Đảo rộng bao nhiêu không?

Đường Kiếp giương bốn ngón tay ra nói:
- Bốn vạn khoảnh, một vùng rộng lớn như vậy, chúng ta dựa vào đâu mà tìm thấy nó, chỉ dựa vào cái Bách Lý Tinh Bàn này sao?

Nói đoạn Đường Kiếp cười lạnh một cái:
- Chỉ trên Thiên Hà Đảo thôi, nếu muốn tìm thì cũng phải mất tới chừng hơn mười ngày, đó còn chưa kể đến chuyện đối phương cũng di chuyển, chưa biết chừng còn đã từng đi qua chúng ta, đi tới những nơi chúng ta đã từng tìm kiếm. Vậy thì cho dù có lục tung cả mảnh đất đó nên cũng chẳng thể nào mà tìm được. Vậy nên...

Đường Kiếp ngừng một lúc rồi mới tiếp tục nói:
- Chỉ có duy nhất kế sách như đã làm ngày hôm này, tốt nhất là không phải đi tìm nó mà để cho nó tự tìm đến tới chỗ chúng ta.

Vậy ra là như thế, Y Y đã hiểu được vấn đề.

Quá rõ ràng rồi, để tăng tốc tìm kiếm cho ra Lâm Bạch Tàng, Đường Kiếp công bố thân phận của mình ở Nhai Hải để thu hút sự chú ý của đối phương. Nêu Lâm Bạch Tàng không phải là tên ngốc thì chắc chắn gã sẽ biết được lý do vì sao trong hoàn cảnh này lại có một đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái xuất hiện tại đây.

- Nhưng làm như vậy thì đám người của Thú Luyện Môn cũng sẽ biết đến huynh.
Y Y nói.