Đám cá chuồn cũng hoảng sợ mà chạy bừa, trên đường chạy thoát đã vô tình mang tai ương đến cho Thụy Tuyết Hào.

Từ phía đằng xa, cột nước tựa như một vòi rồng trên biển, đang ào ào cuốn tới, trên bầu trời thì sấm sét ầm ĩ, phát ra những tia sáng đáng sợ.

Trận pháp trên Thụy Tuyết Hào lúc này mới bắt đầu được khởi động, thuyền cũng chỉ vừa mới bắt đầu tăng tốc.

Nhưng trận pháp trên thuyền kỳ thực là không dùng để đọ tốc độ với yêu thú, mà chỉ là để thoát khỏi khu vực nguy hiểm, tránh đêm dài lắm mộng. Khi con rắn biển đó tiến tới gần chiếc thuyền, thì có dù tốc độ chạy của thuyền có được nâng cao đến như thế nào chăng nữa, đám thủy thủ có gào thét khẩu hiệu thế nào đi chăng nữa, những chiếc gậy chèo thuyền có nỗ lực mạnh mẽ đánh xuống mặt biển như thế nào chăng nữa thì cũng không sao so sánh được với tốc độ của con rắn biển.

Khoảng cách giữa hai bên dường như ngày càng gần hơn nữa, đám cá chuồn chết tiệt vẫn cứ lao vun vút trên khoảng trời của chiếc thuyền, con rắn biển khủng khiếp đó đang ngày càng lao tới gần. Những người trên thuyền nhìn thấy con vật khổng lồ đáng sợ đó đang chuẩn bị lao vào mình, tất cả đều không có khả năng phản kháng lại. Trong ánh mắt của mọi người đều có sự tuyệt vọng và khủng hoảng.

Chính vào lúc này từ đằng xa có một cái bóng mờ mờ đang lao tới.

Cái bóng đó mờ ảo tựa như sương khói, vụt qua bầu trời một luồng khí trắng rồi biến mất, nhưng lại chính vì đó mà con yêu quái kinh hoàng và cơn sóng dữ dội đó mới dừng lại, đồng thời phát ra âm thanh kêu gào vang dội.

Ngay tiếp sau đó, lúc mà con yêu quái rất nhanh chuẩn bị đâm xầm vào thuyền thì hàng loạt mười tám nhát đao cứ tới tấp từ không trung chém xuống.

Thanh đao được cột chặt với một sợi dây xích dài lao từ trên bầu trời xuống, xuyên qua cột nước, đâm thẳng lên người con rắn biển, nhưng lại không hề đâm xuyên người con vật kinh dị đó mà chỉ làm bắn lên trên mặt nước mười tám vệt máu tươi.

- Hí!
Con rắn biển phát ra những tiếng kêu gào phẫn nộ.

Dưới sức mạnh của tiếng hét khủng khiếp đó của con nó, mười tám thanh Vân Tùng Thiên Đao đều bị đánh tan trong tích tắc, nhưng cũng may mắn rằng chính vì sự kiện vừa rồi mà đã cứu cho chiếc thuyền trước mắt tránh khỏi mộ trận va chạm.

Đám người bọn Vân Đan Minh chính may nhờ có vậy nên mới có thể thoát nạn trận này, lúc đó mới dám thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn lên trên thì chỉ nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi y phục màu bạc đang khoát tay nhìn con rắn biển đó.

- Cũng xem như có chút bản lĩnh.
Đường Kiếp lẩm nhẩm nói.

Vân Tùng Thiên Đao có thể coi là vũ khí công kích lợi hại nhất mà hiện tại Đường Kiếp có thể sử dụng, vậy mà chẳng thể nào khống chế được con rắn biển đó.

Con rắn biển đó đương nhiên là bị kích động bởi món đòn đó của Đường Kiếp. Cái thân hình dài lớn đó của nó vươn lên khỏi mặt nước, cao đến trăm trượng, chỉ tính riêng cái đầu rắn thôi cũng đã tầm hơn mười trượng rồi, cao tựa như một tầng lầu nhỏ vậy.

Đó chính là đặc điểmcủa yêu quái trên biển, chúng sống ngoài hải dương rộng lớn, có đầy đủ nguồn tài nguyên phong phú tạo điều kiện để thoải mái sinh trưởng. Những động vật ở đây to lớn vô cùng so với những yêu vật ở trong lục địa. Thân hình to lớn khủng khiếp đồng thời cũng khiến cho bọn chúng có được sức mạnh vượt trội, cho dù là đối đầu với kẻ địch cùng cấp giới nhưng chỉ dựa vào ưu thế về thân hình thì cũng đủ khiến cho yêu thú trên biển hung hãn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Con rắn biển này mới chỉ ở trong giai đoạn Khai Trí nhưng sức mạnh của nó đã vượt xa yêu thú ở giai đoạn Khai Trí Điên Phong. Lũ Thiên Diện Hồ Ly mà muốn đo sức mạnh với nó thì tuyệt nhiên chỉ có bị nó đè chết mà thôi, một đánh một đối kháng cũng chẳng thể là đối thủ của con rắn khổng lồ này. Nhưng cũng có một bất lợi, tuy là yêu thú đang trong giai đoạn Khai Trí nhưng trí tuệ của bọn chúng tương đối kém só với những yêu vật trên lục địa. Ví dụ như con rắn biển này chẳng hạn, tuy đã là giai đoạn Khai Trí nhưng lại không biết nói chuyện, nhưng vẫn còn có những khả năng cảm thụ phân biệt cơ bản.

Con yêu nghiệt này vừa hiện thân thì ngay tức thì gào lên một tiếng lớn mà lao tới đến chỗ Đường Kiếp, đột nhiên đám mây đen trên trời bỗng lóe những tia sáng rực rỡ. Một cột sét điện khổng lồ từ trên trời đánh thẳng xuống đầu Đường Kiếp.

Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp là từ trên trời ra đòn thẳng xuống nên con rắn này cũng trả đòn như vậy, cũng giáng xuống một đòn sấm sét.

Đường Kiếp hắng giọng một tiếng, tay vung lên một cái, ra đòn Long Nhược Thủ, hình ảnh một bàn tay đỡ trên đầu hắn, ánh sáng của luồng điện đó đánh lên trên hình ảnh bàn tay đó nhưng ngay lập tức bị phản ngược lại thành một vùng tia sáng lấp lánh, rút cuộc thì cũng chẳng làm hại được đến Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười nhạt nói:
- Ngươi hãy còn tức giận à.

Con rắn khổng lồ há miệng phun ra một loạt thủy tiễn coi như là câu trả lời cho Đường Kiếp.

Những luồng thủy tiễn đó nhìn thì có vẻ như vô hại nhưng lại được phun ra từ cái miệng khổng lồ, thô to như ống súng vậy, cứng vững như cái cột vậy. Nói là thủy tiễn chứ nó như thể cột trụ tung ra tứ phía.

Ngay đến cả Đường Kiếp cũng phải biến sắc một chút, lại ra tiếp một đòn Long Nhược Thủ nữa để đánh tan đống thủy tiễn đó.

Con yêu thú rắn biển này là loại sinh vật có lợi thế về thân hình, chứ không hề nắm được tấn công bằng phát thuật. Hai đòn của nó đối với Đường Kiếp mà nói thì đều không có hiệu quả gì, cho nên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thôi thì cứ lao cả người vào Đường Kiếp.

Lúc này Đường Kiếp đang đứng ở trước thuyền, cú va chạm này của con rắn có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Đường Kiếp và cả đoàn người trên thuyền. Hắn vốn dĩ có thể né tránh, nhưng nếu như né tránh thì con thuyền đó chỉ có một con đường chết mà thôi.

Đôi mày chau lại, hai tau chuẩn bị xuất phép thuật, trỏ tay xuống mặt biển và nói lớn:
- Khởi!

Một bức tường nước đang từ nhô lên khỏi mặt biển, chặn lại con đường tấn công của con rắn.

Dừng!

Con rắn khổng lồ đâm sầm vào bức thủy tường, tựa như một mãnh hán đâm sầm vào tấm gương. Bức tường thủy vỡ vụn, ào ào nước, những giọt nước xuyên qua ánh mặt trời lung linh sáng rọi.

Con rắn biển lắc lắc cái đầu quay lại tấn công tiếp.

Đường Kiếp tiếp tục chỉ tay lên trên mặt biển:
- Khởi! Khởi! Khởi!

Từng bức thủy tường lần lượt nhô lên, một thoáng đã hình thành lên bảy tám tầng. Con rắn biển hung hãn lao tới, cứ thể đâm sầm vào mà không cần biết trước mắt có bao nhiêu chướng ngại vật, tất cả đều bị nó đè bẹp.

Lúc này khi đứng trước cản tượng hung hãn này của con rắn biển thì ngay đến cả Đường Kiếp cũng phải cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm nhủ chẳng trách Thiên Nha Hải Các lại xưng Tê Hà mạnh nhất, cũng chẳng trách bọn chúng tự nói khoác. Dù gì thì yêu quái ở đây cũng mạnh hơn những vùng khác một phần. Đối với thực lực như Đường Kiếp mà nói, đánh nhau với những quái vật vùng khác thì rất có thể đến cái thân người còn chẳng phải cử động.

Lúc này đây khi mà hơn mười bức thủy tường đều đã lần lượt bị đâm nát, con vật đáng sợ đó cứ thế hầm hầm lao tới, chẳng coi pháp thuật của Đường Kiếp là gì hết, khoảng cách với chiếc thuyền ngày càng gần.

- Mẹ nó chứ! Ta không thể tin được!
Đường Kiếp chửi thề một câu, hai tay lại tiếp tục xuất phép:
- Khởi! Khởi! Khởi! Khởi! Khởi!

Một loạt tiếng thét vang dội, có càng nhiều hơn những bức thủy tường dày đặc đang nhô lên, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, lần này là những hai mươi tầng thủy tường.

Con rắn biển vẫn cứ lao đến như vậy, nước biển cứ dâng thẳng lên trời, từng cơn sóng khổng lồ lao tới tấp xô tới khiến cho nhiều lúc thuyền còn muốn úp ngược. Mọi người hoảng hốt kêu thét, có những thủy thủ còn bị rơi xuống biển.

- Mau cứu người!
Lão gia nói lớn.

Con rắn vẫn cứ tiếp tục hung hăng lao tới trong tiếng kêu thét cứu hộ của mọi người. Nó đã phá vỡ hơn mười tầng thủy tường rồi, chỉ có điều bản thân nó cũng đã bắt đầu chóng mặt hoa mắt, cơ thể khổng lồ của nó đang lắc lư như một gã say rượu. Nó lao tới như một tên say cứ lao đến theo quán tính, nhưng chỉ vậy thôi nó cũng đã phá vỡ một phần ba tâng thủy tường bảo vệ rồi.

- Mẹ... nhà nó!
Đường Kiếp nghiến răng tiếp tục ra đòn, lại một loạt thủy tường mới nhô lên.

Lúc trước Đường Kiếp bay cả chặng đường tới đây, vốn dĩ đã tiêu tốn rất nhiều linh khí, giờ lại liên tục xuất phép thủy tường, phải nhanh chóng xuất phép nên cơ bản không thể điều tiết khí huyết, kết quả là nhanh chóng khiến cho cơ thể quá sức.

Nhìn thấy con rắn đang lao tới sau từng hồi đập tường, nhưng tốc độ của nó thì rõ ràng giảm hẳn, cái đầu khổng lồ của nó thì lại càng đổ nhiều máu hơn.

Vân Tùng Thiên Đao của Đường Kiếp không ảnh hưởng đến nó, vậy mà trận đâm thủy tường này lại khiến cho đầu óc của nó bị quay cuồng.

Nhưng trí tuệ của con vật này quá thấp kém, quá phẫn nộ, nó chỉ biết lao đến đâm sầm vào thủy tường, đôi mắt như chuông đồng của nó cứ nhìn chằm chằm Đường Kiếp và cứ thế lao đến phía trước.

Những bức thủy tường bị thân hình to lớn và sức mạnh khủng khiếp của nó đâm vỡ, số lượng đang ngày càng thưa dần đi.

Đường Kiếp cũng chẳng còn đủ linh khí để xuất phép thủy tường nữa, thôi thì chỉ đành đứng đó mà nhìn con vật gớm ghiếc đó cứ thế lao tới. Dù gì thì hắn cũng vẫn còn Y Y Thạch Tịnh Trai và những bảo bối phongg vệ khác nữa, cũng chẳng phải sợ đối phương sẽ làm hại đến mình. Chỉ có điều cứ thế này mà bị nó lao đến tấn công thì xem chừng có vẻ hơi mất mặt trước đám đông vì không có cách nào thu phục được con yêu quái cấp Khai Trí.

Thủy tường chỉ còn lại có mười hai bức mà thôi, lần đầu tiên con rắn biển đâm tường mà không bị vỡ, nó buộc phải dùng lực để tấn công lần nữa.

Khi chỉ còn lại có bày bức thủy tường thì dường như nó chẳng còn sức lực nữa, thân hình nó lắc lư trên mặt biển, sau đó mới nặng nề chìm xuống, bắt đầu dùng thân hình nặng nề của mình lao tới lần nữa.

Khi thủy tường chỉ còn lại có ba bức thì cái đầu của con vật gớm ghiếc đó chỉ toàn là máu, trán của nó đã bị rách toạc, cả cái đầu của nó khắp nơi lỗ chỗ những mảnh vỡ của thủy tường, thậm chí đến cả mắt cũng đã bị lệch sang một bên.

Nhưng nó vẫn còn cố lao tới, một lần rồi lại một lần nữa không biết mệt mỏi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Kiếp không khỏi tự mình lẩm nhẩm:
- Quả là một con quái vật ương bướng và hung dữ.

Y Y xuống bên cạnh hắn, che mắt nói:
- Không thể chứng kiến thêm nữa!

Chỉ có mỗi Thạch Tịnh Trai là vẫn cứ ngây người nhìn bức thủy tường, nhìn thấy cảnh tượng con quái thú đâm sầm vào tường thì cười nói:
- Thật đẹp!

Dừng!

Đầu của con rắn biển đêm vào bức tường cuối cùng, một hồi bảy lần va đập liên tiếp, cuối cùng cũng làm cho bức thủy tường phải vỡ vụn.

Nó ưỡn người, ngẩng đầu, quan sát Đường Kiếp tựa như muốn nói:
- Ta đã thắng rồi!

Đường Kiếp giơ ngón tay cái nên nói:
- Ngươi dũng mãnh lắm!

Con rắn biển đó dường như là vui mừng quá, dường như là muốn thừa cơ thắng tới xông lên ăn tươi nuốt sống Đường Kiếp, nó há miệng thật rộng.

Nhưng cuối cùng thì nó cũng không làm được như vậy, thân hình to lớn của nó rung lên, sau đó thì trợn ngược mắt lên và đổ sầm xuống biển một cách long trời lở đất.