Huyền Cơ Điện.

Nơi đó chính là nơi xử lý thông tin của Mật Đường, cắt đặt nhiệm vụ, thông báo nhiệm vụ. Thông thường thì những nhiệm vụ mang tính cưỡng chế cũng đều được thông báo ở đây.

Đường Kiếp đứng trước cửa điện nhìn ngắm, chỉnh lại trang phục trên người rồi mới bước vào trong điện.

Đón hắn là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài, ông ta hỏi:
- Xin hỏi là Đường Kiếp sư đệ đó đúng không?

- Vâng chính là ta.
Nói đoạn Đường Kiếp bèn đưa miếng thẻ ngọc bài cho đối phương.

Người đó nhận lấy thẻ ngọc bài, kiểm tra một lúc rồi rút ra một cuộn giấy đưa cho Đường Kiếp:
- Tại hạ là Thiết Phong, là đệ tử trực ban của tháng này. Đây là nhiệm vụ được giao cho huynh, huynh xem qua nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi ta.

Đường Kiếp mở ra xem, chỉ nhìn thấy trên đó có hình vẽ một người đàn ông trẻ tuổi.

- Đây là...
Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn Thiết Phong.

Thiết Phong đáp lại:
- Người này tên là Lâm Bạch Tàng, từng là một Ám Tử trong Thú Luyện Môn của đại đường chúng ta. Nhưng cách đây ba tháng trước, nó đã tự ý rời khỏi Thú Luyện Môn đến này vẫn không hề tìm thấy tung tích. Điều duy nhất mà chúng ta biết được là, y đang bị Thú Luyện Môn truy sát. Thông tin nhận được từ bên Khám Đường là Lâm Bạch Tàng có thể đã lấy được một tin tức hoặc một vật gì đó của Thú Luyện Đường, nhưng cụ thể giá trị ra sao thì chúng ta đều không được rõ, chỉ đành tìm bọn họ để hỏi rõ.

Đường Kiếp hiểu ra vấn đề nói:
- Trong ba tháng vừa rồi có phái người đi tìm kiếm không?

- Đương nhiên là có rồi, nhưng chỉ tiếc rằng trước khi tìm thấy được Lâm Bạch Tàng thì lại gặp phải truy binh của Thú Luyện Môn.

Ánh mắt của Đường Kiếp trở nên căng thẳng:
- Cảnh giới của truy binh Thú Luyện Môn ra sao?

- Cũng không rõ, chỉ biết rằng trước khi tin tức được truyền về thì đã biết giết chết rồi, chỉ biết rằng không có Thiên Tâm, dường như có một Khai Thức. Từ tình hình đó mà nói thì có lẽ đồ vật mà Lâm Bạch Tàng đang nắm giữ chắc cũng có giá trị vừa phải.
Thiết Phong đáp lại.

Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho Đường Kiếp phẫn nộ:
- Sắp xếp cho một Cửu Chuyển như ta đi đối phó với tu giả cấp Khai Thức hay sao? Đại đường quả thật đã sắp xếp như vậy sao?

Đối đầu với Khai Thức không khiến cho hắn lo sợ, vấn đề là ở chỗ nhiệm vụ này được sắp xếp một cách vô lý.

Cho dù có là nhiệm vụ mang tính cưỡng chế đi chăng nữa thì cũng cần phải căn cứ xem đó là ai. Thông thường sẽ không có chuyện sắp xếp cho người tu hành đi đối phó với những đối thủ bản lĩnh hơn họ.

Xét về thực lực, trong trường hợp không triệu tập bản thể, không sử dụng những quân bài như Kim Sa v.v... thì cho dù là Đường Kiếp thì cũng chẳng thể nào khống chế được một người tu hành cấp độ Khai Thức.

Đó không phải là những tán tu Khai Thức mà là Khai Thức của lục đại phái, chỉ kém có một cấp thôi nhưng thực lực thì khác xa nhau.

Thiết Phong đáp lại:
- Không phải yêu cầu huynh đi đối phó bọn họ, chỉ là lệnh cho huynh đi tìm Lâm Bạch Tàng, lấy lại món đồ mà y đã lấy được thôi.

Hóa ra là vậy.

Đó chính là ý sắp xếp của Du Nghiêm sao? Thông qua phương thức đó để che giấu đi sự chênh lệch về cảnh giới, quả nhiên là lão hồ ly.

Đường Kiếp cười nhạt trong lòng hỏi thêm:
- Nếu đã như vậy thì có cách nào để tìm thấy được nó không?

- Đương nhiên là có rồi.
Thiết Phong nói:
- Phàm là những Ám Tử được phái đi thì đều mang theo Ấn ký mật pháp, chỉ cần có vật đó thì có thể tìm thấy vị trí của nó ở trong phạm vi trăm dặm. Cũng chính thông qua Ấn Ký mà chúng ta mới biết rằng Lâm Bạch Tàng vẫn còn sống.

Nói đoạn bền đưa cho Đường Kiếp một tinh bàn nhỏ, vật này là dùng để tìm kiếm Ám Tử.

- Chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm thôi sao?
Đường Kiếp nhận lấy tinh bàn và hỏi.

- Chẳng còn cách nào khác.
Thiết Phong đáp lại:
- Thú Luyện Môn có phương pháp để hóa giải, nếu như truyền quá xa thì sẽ bị bọn chúng phát hiện, trăm dặm chính là phạm vi an toàn nhất.

- Hiện có biết bọn chúng đang ở nơi đâu không?

- Nhai Hải.

Đường Kiếp hơi ngây người:
- Sao lại chạy tới nơi đó? Nếu như đã đến được đó thì sao lại không thể tự mình quay về được?

Thiết Phong đáp lại:
- Đó cũng chính là điều mà chúng ta thắc mắc, có khi chỉ còn cách tìm thấy y thì mới có thể hiểu được.

Cúi đầu trầm ngâm một lúc, Đường Kiếp cuối cùng mới nói:
- Nhiệm vụ này có giới hạn thời gian hay không?

Thiết Phong lắc đầu trả lời:
- Nếu như Lâm Bạch Tàng còn chưa chết thì sẽ vẫn còn tiếp tục tìm kiếm cho tới khi nào tìm thấy thì thôi. Đương nhiên, nếu quả thật không thể tìm được thì huynh cũng có thể quay về phục mệnh, cứ luận theo việc không thực hiện được nhiệm vụ mà bị trừ mất một nghìn điểm cống hiến.

Điểm cống hiến nhận được từ nhiệm vụ này chỉ có năm trăm điểm, mà khi trừ thì lại gấp đôi lên. Đó chính là vì muốn ép mọi người phải nỗ lực làm việc, không được lơ là.

- Ta biết rồi.
Nhận lấy bức họa đó, Đường Kiếp đang định cất vào trong túi thì Thiết Phong bèn đột nhiên nắm lấy tay hắn.

Đường Kiếp không hiểu gì bèn nhìn Thiết Phong, thì chỉ thấy gã nghiêm mặt nói:
- Nhiệm vụ là do Du Tri Sự sắp xếp, chắc hẳn huynh cũng đã đoán được ra.

Đường Kiếp gật gật đầu.

Thiết Phong nói:
- Nếu như không phải là Tri Sự nhúng tay vào thì nhiệm vụ này vốn dĩ ít nhất cũng phải do đệ tử Khai Thức đảm nhiệm, hoặc là phải phái thêm một số người nữa. Nay lại ra lệnh để cho một mình huynh đảm nhiệm, ít nhiều cũng có nguy hiểm. Nhưng ta mong huynh hiểu rằng, bất kể nhiệm vụ có khó khăn cỡ nào thì lần đi làm nhiệm vụ lần này có liên quan đến tính mạng của một con người...

Đường Kiếp hít một hơi thật sâu.

Hắn nhìn Thiết Phong, đáp lại một cách nghiêm nghị:
- Xin Thiết Phong sư huynh an tâm, Đường Kiếp sẽ dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, quyết sẽ không vì tư thù mà ảnh hưởng đến tính mạng của đệ tử phái Tẩy Nguyệt.

- Vậy thì tốt rồi.
Thiết Phong buông tay.

Rời khỏi Huyền Cơ Điện, Đường Kiếp hướng nhìn trời xanh, đột nhiên cười một cái, tiếp đó tay áo vung khẽ một cái, quay trở lại Linh Cảnh Động trên núi Tiên Tuyền, thu dọn hành lý, mang theo Y Y Thạch Tịnh Trai bay về hướng Nhai Hải.

Nhai Hải thuộc miền Nam Tê Hà, nếu xét về diện tích thì Nhai Hải Quốc có diện tích nhỏ nhất trong sáu nước Tê Hà, nhưng nếu xét về diện tích biển thì lại là lớn nhất trong sáu nước. Chỉ riêng vùng biển Nam Hải cũng đủ bằng năm sáu lần Văn Tâm Quốc rồi, nơi đó có đến hàng trăm hòn đảo nhỏ với tài nguyên bất tận, hình thành nên Nhai Hải Quốc như vậy, cũng là hình thành nên một môn phái tu tiên Thiên Nhai Hải Các.

Biển cả rộng lớn mênh mông như vậy, để tìm được tung tích của Lâm Bạch Tàng đối với Đường Kiếp mà nói thì quả đúng là một chuyện khó khăn. Trong phạm vi trăm dặm trên biển sao có thể so sánh được với khoảnh cách trên mặt đất.

Cũng may là lúc trước đi tìm Lâm Bạch Tàng, đệ tử của Mật Đường đã truyền về được một địa chỉ: Thiên Hà Đảo.

Bất luận là hiện giờ bọn họ có còn ở đó nữa hay không thì Đường Kiếp cũng chỉ đành đi tới Thiên Hà Đảo một chuyến xem tình hình thế nào, chưa biết chừng còn có thể tìm kiếm được chút manh mối nào đó.

“Thụy Tuyết Hào”, chiếc đại thuyền năm cột buồm đang vượt sóng lớn lao đi vun vút.

Vân Đan Minh giang tay đứng trên đầu thuyền, đáng hướng mắt theo dõi đằng xa.

Phía đằng xa mây đen kịt một vầng trời dường như còn có ẩn hiện trong đó lôi điện.

Ngắm nhìn đám mây cuồn cuộn đó, ánh mắt của Vân Minh Đan sáng rực lên, gã quay người gọi lớn:
- Dực Phàm Hàng, chuyển bánh tàu, đi về hướng Nam!

- Đi về phía Nam!
Những thủy thủ trên thuyền lần lượt hô to mệnh lệnh.

Tất cả thủy thủ trên thuyền đều bắt đầu lần lượt gắng sức chạy, giương buồm hạ buồm, bận rộn quay cuồng.

Một ông lão tóc điểm bạc bước ra từ khoang thuyền, chống cây gậy đầu rồng hỏi:
- Đan Minh, có phải phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Vân Đan Minh bước tới bên cạnh ông lão, vội càng chắp tay nói:
- Lão gia sao lại ra ngoài này làm gì, ở đây mọi việc đã có tiểu nhân rồi.

Lão gia đã đi đến bên phía Vân Đan Minh, nhìn thấy một vùng mây đen, lẩm nhẩm nói:
- Vân rối trôi ngược gió, gió gào rít tựa thiên xà. Hiện tượng này chắc hẳn là do hải yêu tác quái rồi.

Vân Đan Minh nói:
- Tiểu nhân đã lệnh cho thuyền hướng về phía Nam, tránh xa vùng biển đó.

Lão gia thản nhiên nói:
- Nhưng chỉ e là thế vẫn còn chưa đủ, sai người đi khởi động trận pháo trên thuyền, nhanh chóng rời khỏi vùng biển này.

Vân Đan Minh đáp lại:
- Hải yêu cũng chỉ có địa phận của nó mà thôi, chỉ cần chúng ta không tới gần thì chưa chắc nó đã đuổi kịp được. Trận pháp trên thuyền tiêu hao Linh thạch, hao phí vô cùng, nếu mà khởi độn trận pháp thì sẽ vô cùng tốn kém.

Lão gia trả lời lại:
- Có lẽ là vậy, nhưng phải đảm bảo tính mạng của mọi người cùng với hàng hóa trên thuyền, một vài viên linh thạch nhỏ bé có đáng gì, cứ thế mà làm.

- Vâng!
Vân Đan Minh chắp tay trả lời rồi đi căn dặn người đi khởi động trận pháp, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Cả chiếc thuyển rung chuyển theo âm thanh đó.

Tiếp theo tiếng nổ đó thì nhìn thấy trong đám mây đó đột nhiên có đến hàng trăm nghìn con cá chuồn lao ra. Đám cá chuồn đó mọc thêm hai cánh, phần miệng lại còn có thêm một chiếc gươm dài sắc nhọn, nhìn như vậy thì trông giống là loài cá lai giữa cá chuồn và cá ngừ, đám cá đó bay lượn trên mặt nước.

Đồng thời cùng lúc đó, đằng sau đám cá chuồn đó đột nhiên dậy lên một cơn sóng to lớn kinh thiên động địa.

Con sóng đó to lớn như một chiếc cột, đâm thẳng đến chân trời, hòa quyện vào với đám mây đen, hình thành một cột nước khổng lồ đang xoay chuyển trên không trung.

Tiếp sau đó thì nhìn thấy có một cái đầu khổng lồ vươn ra từ cột nước đó, dũng mãnh lao về phía trước đuổi theo đám cá chuồn, mở rộng cái miệng to lớn tự như cổng thành. Chỉ một lần mở miệng đó cũng đủ để nuốt trọn một nửa đám cá chuồn.

- Rắn biển, đó chính là rắn biển!
Có người kinh hãi reo lên.

Con rắn biển đó rống lên một tiếng rồi di chuyển theo cột nước đó mà đuổi theo lũ cá chuồn còn lại.

Đám cá chuồn đáng chết đó đều đang lao về hướng Thụy Tuyết Hào, khiến cho Vân Đan Minh và lão gia đều thất sắc.

Vân Đan Minh thét lên một tiếng:
- Chết rồi,
Gã tiếp tục nói:
- Nhanh, khởi động trận pháp, rời khỏi nơi đây.

Chỉ có điều lúc này mới rời đi thì e là đã muộn rồi.