Thoáng cái mà đã ba tháng trôi qua.
Quãng thời gian vừa qua, Đường Kiếp chuyên tâm tu luyện nhưng lại tiến bộ hết sức chậm chạp.
Người tu hành sau khi đã bước vào Cửu Chuyển thì mỗi một bước tiến bộ đều vô cùng khó khăn. Nếu như cần phải xác định ranh giới rạch ròi thì có thể đại ý hiểu theo cách dưới đây.
Trước khi Thoát tục, có tập luyện như thế nào cũng được, khoảng cách chỉ được phân chia bởi tốc độ; khi đã lên tới Bách Luyện nếu không tiêu hao đủ mười năm quang âm thì khó có thể đạt được kết quả. Nhưng chí ít thì cũng có thể sử dụng thảo dược để tăng thêm tốc độ. Đến khi đạt đến Cửu Chuyển gì không thể chỉ dựa vào thảo dược thôi thì là không đủ. Cho dù có là thiên tài nghìn năm xuất chúng một người thì cũng không thể nào có được kết quả trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Có những người không có đủ khả năng thì trong mười năm tu luyện không có kết quả gì cũng là chuyện thường tình. Chỉ có điều nếu chịu khó bỏ một chút thời gian ra thì kỳ thực vượt qua Cửu Chuyển cũng là chuyện có thể xảy ra.
Tới giai đoạn Khai Thức thì đã có sự khác biệt. Từ thời khắc đó thì quá trình tu luyện chắc chắn sẽ có thất bại. Tuy tỉ lệ thất bại trong giai đoạn Khai Thức này không phải là quá lớn nhưng mỗi năm trong tổng số những người tu luyện vượt qua giai đoạn Khai Thức này thì sẽ có đến 20% tổng số đó bị thất bại. Giai đoạn tiếp theo là Tam Khô Kiếp, tỉ lệ thất bại tăng lên là 40%, thông qua hai lượt tuyển chọn như vậy để có thể tiến đến được giai đoạn Điên Phong thì chỉ còn lại có một nửa tổng số người tham gia mà thôi. Qua giai đoạn này là tới giai đoạn Thiên Tâm, tỉ lệ thất bại là 60%. Chính vì thế nên thông thường chỉ có 30% tổng số người tu luyện có thể trở thành Thiên Tâm Giả.
Nhưng những điều này chỉ là trên lý thuyết, còn thực tế thì những con số này khó mà có thể đạt đến được.
Chính vì thế nên trước khi tiến đến giai đoạn Thiên Tâm, tỉ lệ thất bại vẫn còn tăng cao, tỉ lệ thành công sẽ vẫn còn giảm xuống. Mặt khác, từ lúc bắt đầu giai đoạn Thiên Tâm là cũng đồng thời sẽ có những mối đe dọa với tính mạng của bản thân, đặc biệt là hai cửa Tâm Ma và Tử Phủ. Mối nguy hiểm dồn dập, chỉ một chút xao nhãng thôi cũng có thể khiến cho bản thân bị mất mạng. Cũng chính vì thế nên không phải tất cả mọi người đều dám tiến hành Thiên Tâm Cảnh Giới, có rất nhiều người tu hành chỉ đành dừng bước ở giai đoạn Thoát Phàm Điên Phong.
Điều đó nguyên do lý giải vì sao mà Thoát Phàm có đến hơn vạn người, nhưng Thiên Tâm lại chỉ có vài trăm người.
Chỉ có rất ít người mới dám dùng sinh mạng của mình để đi theo con đường tu tiên. Mặt khác hàng năm các môn phái đã mất đi rất nhiều Chân Nhân vì không đạt được đến cảnh giới cao hơn mà thiệt mạng.
Tẩy Nguyệt Phái là môn phái đạo giáo chính tông, bản thân có rất nhiều phép thuật đối kháng lại Tâm Ma, chính vì thế đã giảm bớt được những nguy hiểm rủi ro của thời kỳ Tâm Ma. Chính vì thế nên có rất nhiều Thiên Tâm trung cấp, cũng là vì muốn tạo dựng đủ nền móng cơ bản cho Chân Quân. Cũng vì duyên cớ đó nên đến nay Tẩy Nguyệt Phái cũng chỉ có bốn vị Chân Quân, số lượng tương đương với Thiên Thần Cung. Thậm chí Minh Dạ Không vẫn còn đang trong giai đoạn tu luyện Chân Quân, cho đến nay vẫn chưa hoàn thành, cũng chẳng biết kết quả thế nào.
Con đường tu tiên luôn nhiều gian nan vất vả, ngay đến cả Đường Kiếp cũng thầm tự nhủ vậy. Đừng nghĩ rằng có được mật cảnh rồi là nhất định sẽ thuận lợi tu tiên, tất cả đều mới chỉ là bắt đầu thôi.
Ngày hôm nay tu luyện được một lúc rồi, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi ngoài động:
- Đường Kiếp sư đệ có trong đó không?
Đường Kiếp bước ra ngoài xem thì nhìn thấy chỉ có một người thanh niên đang đứng đó. Đường Kiếp nhận ra ngay người này tên là Vương Vịnh, nhập phái đã được mười năm năm, tu luyện tới Tứ Chuyển. Vì động phủ ở gần nhau nên Đường Kiếp đã từng chào hỏi vài lần nên quen nhau.
Lúc này nhìn thấy Vương Vịnh, Đường Kiếp bèn mở pháp trận để mời gã vào:
- Sao hôm nay huynh lại có thời gian rảnh đến thăm ta vậy?
Vương Vịnh cười đáp lại:
- Thường Đường chủ hôm nay mở đàn giảng bài, ta muốn đến mời huynh cùng đi nghe giảng.
- Thường Đường chủ giảng bài?
Đường Kiếp ngây người một lát rồi ngay lập tức hiểu ý của Vương Vịnh muốn nói tới Thường Thiên Thủy, Phó Đường chủ thứ nhất.
Giảng bài là một hoạt động thường có của Tẩy Nguyệt Phái, đám đệ tử sau khi tốt nghiệp ở Học viện rồi, nếu như có điều gì không rõ, lại không có sư phụ để chỉ bảo cho thì chỉ có thể thông qua việc nghe giảng để giải đáp những thắc mắc của bản thân mình. Hơn nữa nghe giảng cũng cần phải tiêu hao điểm cống hiến.
Người thuyết giảng cần phải đạt được sự công nhận của bên chịu trách nhiệm Huấn Đường mới có đủ tư cách đứng giảng. Thông thường thì ít nhất phải là Chi Sự mới có đủ tư cách, bằng không thì ai cũng có thể đứng lên giảng bài, há chẳng phải là đại loạn sao?
Đó cũng chính là một phương thức để cho những người tu hành cấp cao đạt được điểm cống hiến. Thông thường thì mỗi buổi học chỉ tiêu hao của người tham gia có hơn mười điểm cống hiến thôi. Nhưng nếu một trăm người tham gia thì đã nhận được một nghìn điểm cống hiến rồi, trừ đi số tiền phải trả cho Huấn Đường của Tẩy Nguyệt Phái thì bản thân người thuyết giảng cũng phải thu về được đến 40%, cũng là bốn trăm điểm cống hiến, còn dễ dàng hơn là đi hoàn thành nhiệm vụ ở bên ngoài, mà lại còn có vẻ danh tiếng.
Đương nhiên là người thuyết giảng cũng có thể lấy giá đắt hơn một chút, chỉ có điều nếu như thu đắt hơn thì e là sẽ có ít đệ tử tới tham gia, thu nhập cũng sẽ hạ thấp xuống. Chính vì thế vấn đề này chỉ có thể do người thuyết giảng tự mình cân đong đo đếm mà thôi. Hiện tại thì giá chung trên thị trường là mười điểm cống hiến. Nếu như người thuyết giảng thuộc tầng lớp như Thập Cửu Thiên Khôi thì không thể nói trước được điều gì rồi, hai mươi điểm thậm chí là tới một trăm điểm cũng đều có thể xảy ra. Vấn đề là ở chỗ có cầu mà không có cung, Thiên Khôi không dễ gì mà chịu mở đàn giảng bài.
Thường Thiên Thủy là Phó Đường chủ thứ nhất của Mật Đường, trên thực tế thì Hứa Bạch Băng gần như chẳng màng đến chuyện của Mật Đường thì Thường Thiên Thủy mới chính thức là chủ nhân của đại đường này. Người này hàng năm đều mở một buổi thuyết giảng. Một mặt là để dạy bảo các đệ tử của đại đường, mặt khác là để cho tất cả mọi người có cơ hội gặp mặt bản thân mình, còn về điểm cống hiến thì với thân phận của ông ta, gần như là chẳng để tâm tới.
Chính vì thế nên, sự kiện Thường Thiên Thủy mở lớp thuyết giảng là một việc tương đối quan trọng. Đương nhiên Đường Kiếp có thể không đi, nhưng cới tính cách như của hắn thì đó dường như là không thể.
Vì thế nên lúc này nghe thấy Vương Vịnh nói như vậy, Đường Kiếp vội vàng đáp lại:
- Đa ta sư huynh đã nhắc nhở, ta đi ngay bây giờ đây.
Thay bộ trang phục khác, Đường Kiếp đi cùng Vương Vịnh rời khỏi Đỉnh Tiên Tuyền để đến Đỉnh Thiên Cơ.
Lên tới Thiên Cơ Đại Điện rồi mà chỉ nhìn thấy có tầm vài chục người thôi, ngay gần của điện có bày một chiếc bàn, đó chính là nơi sẽ thuyết giảng.
Trong lòng Đường Kiếp thắc mắc lắm, hắn hỏi Vương Vịnh:
- Sao lại chỉ có vài người như thế này?
Vương Vinh trả lời:
- Vì mục đích chính là muốn hướng dẫn cho người mới nên Thường Đường Chủ thường chỉ có giảng dạy Cửu Chuyển mà thôi.
- Ra là như vậy.
Đường Kiếp nhận ra bản chất vấn đề.
Nếu như đã có những giới hạn về nội dung thì đương nhiên sẽ tạo ra những giới hạn về đám đông đến nghe giảng, lại cộng thêm vì có một số người không nhận được thông tin thông báo kịp thời nên không đến cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu từ góc độ này mà nhận xét thì có thể thấy Thường Đường Chủ cũng là một người khá bình dị, bằng không thì cứ như thân phận của ông ấy đứng ra mở đàn giảng bài, ai dám không đến xum xoe tham gia, làm kinh động đến cả hơn ba nghìn người trong Mật Đường này cũng là điều có thể xảy ra.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp có thêm chút ấn tượng tốt về vị Thường Đường chủ này.
Hắn cùng Vương Vịnh tìm một chỗ ngồi, ngay tức thì có đệ tử trực ban tới khấu trừ hai người bọn họ mỗi người mười điểm cống hiến. Thời gian giảng bài đã tới, một người từ trong điện bước ra, thân hình cao lớn khiến cho người khác phải kinh ngạc, trên đầu còn đội một cái mũ kỳ quái khiến cho ông ta trông lại càng thêm cao hơn một chút.
Người đó chính là Thường Thiên Thủy.
Vì muốn ghi nhớ lại hình dáng của người đó nên Đường Kiếp mới cố ý nhìn kỹ hơn một chút. Dường như Thường Thiên Thủy cảm nhận thấy điều này nên đã quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp, ánh mắt lạnh băng. Đường Kiếp cảm thấy toàn thân tựa như đang rơi vào một hố băng vậy, không, mà hố băng thật sự cũng không khiến cho hắn cảm thấy giá lạnh như vậy. Nhưng ánh nhìn đó của Thường Thiên Thủy đã làm tiêu tan đi tất cả sự khả năng kháng cự của hắn, toàn thân bất giác run lên lẩy bẩy. Chỉ một khoảnh khắc như vậy thôi nhưng giữa hai hàng chân mày lại xuất hiện một lớp sương mờ.
Cũng may là dường như Thường Thiên Thủy cũng phát giác ra được điều gì đó nên đột nhiên ông ta cười một cái. Nụ cười đó tựa như mùa xuân ùa về, tan chảy băng giá. Đường Kiếp lúc này mới thoát khỏi tình trạng lạnh lẽo tột cùng đó, trong lòng không khỏi giật mình một cái. Ngay cả đối với Hà Xung và Tạ Phong Đường hắn cũng không cảm nhận được thần niệm mạnh mẽ đến như vậy, chỉ có thể nói rằng thực lực của người này hơn hẳn hai kẻ kia.
Còn đối với đám người Minh Dạ Không Phượng Hồng Loan mà nói thì bọn họ đã tu luyện đến đẳng cấp Tinh Khí nội liễm phản phác quy chân rồi thì không có những biểu hiện như vật cũng là điều bình thường.
Lúc này Thường Thiên Thủy ngồi xuống trước thư án, giọng nói rành rọt cao vang lên:
- Người ta thường nói, tu hành bắt đầu từ Linh Đài, nhưng đối với ta mà nói thì tu hành bắt đầu từ Cửu Chuyển. Đạo Cửu Chuyển tựa như cái cây muốn sống thì phải bám chặt vào đất, tu luyện những đạo lý cơ bản nhất, đó mới là điều quan trọng bậc nhất, cần phải cẩn thận lựa chọn...
Người này cũng không ưa dài dòng, bắt đầu đi thẳng vào bài giảng luôn, giảng giải từng vấn đề của Cửu Chuyển.
Nếu như nói về trình độ giảng dạy thì người này thua xa những thầy giáo trong Học viện Tẩy Nguyệt, ông ta hoàn toàn không hiểu đạo lý thâm ngấm nông trôi. Nhưng người này thân là Thiên Tâm Điên Phong, nắm bắt kiến thức nhiều hơn thầy giáo trong Học viện rất nhiều. Đặc biệt là những vấn đề mà có thể hiện tại không là gì hết những sẽ ảnh hưởng tới tương lai, các vị thầy giáo không biết, nhưng người này lại rõ từng li từng chút một.
Cũng chính vì “Đường càng đi càng hẹp” nên phải cần hiểu cho thật rõ thêm những chi tiết, tình tiết nhỏ, cố gắng giải quyết triệt để những tai họa tiềm ẩn.
Lúc này Đường Kiếp vừa nghe vừa liên tưởng đến những nội dung mà Tạ Phong Đường đã từng dạy mình. Có những điều là Tạ Phong Đường đã dạy rồi, nhưng có cũng có những điều hoàn toàn Tạ Phong Đường bỏ xót hoặc là bản thân ông ta cũng không rõ. Cứ như vậy mà so sánh qua lại thì Đường Kiếp ngày càng hiểu rõ hơn vấn đề nào quan trọng, vấn đề nào không quan trọng.
Thường Thiên Thủy giảng bài đúng một canh giờ rưỡi, Đường Kiếp chỉ có cảm nhận rằng thu hoạch lần này là không nhỏ. Hắn vốn dĩ là muốn bỏ ra mười điểm cống hiến để được gặp mặt cấp trên của mình. Nay lại thấy mười điểm cống hiến đó có phần hơi rẻ, những tản tu đó có thể học được trong một bài học thì tiến bộ quả không nhỏ.
Sau khi giảng bài xong, Thường Thiên Thủy còn cho mỗi người một cơ hội đặt ra câu hỏi, ông ta giải đáp tất cả mọi thắc mắc rồi mới đứng dậy đi.
Nhìn theo Thường Thiên Thủy đang rời khỏi, Vương Vịnh cười hỏi Đường Kiếp:
- Thế nào?
Đường Kiếp thật lòng nói:
- Quả là vô cùng thú vị. Trước kia khi còn ở Học viện Tẩy Nguyệt ta cũng được chỉ các Chân Nhân chỉ giáo nhiều điều, lúc đó đã cảm thấy đủ rồi, nhưng hôm nay thì mới biết rằng một người lại có những đặc điểm tu luyện khác nhau, có những độ lĩnh ngộ khác nhau. Nếu như muốn có được những thu hoạch hơn nữa thì cần phải tiếp thu kinh nghiệm và kiến thức của tất cả mọi người. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ tham gia nghe giảng của tất cả các Chân Nhân.
Nói tới đây, Đường Kiếp đột nhiên ngưng lại cúi người hành lễ với Vương Vịnh và nói:
- Đa tạ sư huynh đã chỉ bảo!
Vương Vịnh cười ha ha đáp lại:
- Huynh cũng đừng có nghĩ đơn giản như vậy, huynh nghĩ ai cũng như Thường Đường chủ sao? Cũng không phải ai cũng đại lượng tận tâm giảng bài như vậy.
Nói đoạn Vương Vịnh bèn nói cho Đường Kiếp biết, hóa ra những ngươi đến nghe giảng đều là những kẻ có học vấn. Tẩy Nguyệt Phái là một môn phái đang trong thời huy hoàng rực rỡ, tập trung đủ các thành phần tài giỏi vô dụng lẫn lộn, chắc hẳn sẽ có những kẻ chẳng phải thật tâm muốn học thuật tu tiên mà chỉ là lấy một vài những điều mà ai ai cũng biết ra để lòe người khác.
Muốn thật sự nhận được những cảm ngộ của đám người này thì không thể chỉ giải quyết trong một hai bài học được, mà phải nghe đi nghe lại. Các vị Chân Nhân cũng không thể nào giảng giải toàn bộ nội dung trong một bài giảng. Cũng có lúc lo sợ sẽ nói lộ mất, và chính trong những lần nói lộ đó đám đệ tử đã học được những thủ thuật kiến thức thực thụ.
Huấn Đường có quy định không được sử dụng thuật Phục Âm trong khi giảng bài, cũng chính là vì để cho đám đệ tử có cơ hội được học lỏm kiến thức.
Hơn nữa sau nhiều lần gặp gỡ, đám người đó đã trở nên quen thuộc với huynh rồi, không chừng còn có thể truyền thụ thêm những vấn đề quan trọng nữa.
Chính là trong những tháng ngày tích lũy như vậy mà mọi người mới học được những thứ thật sự có giá trị.
Nghe xong những lời này, Đường Kiếp cảm thấy giác ngộ được rất nhiều:
- Vốn cho rằng tốt nghiệp khỏi Học viện là chẳng còn thứ gì để học nữa rồi, nhưng tại sao sau khi nhập môn rồi lại cảm thấy dường như mới thực sự bước chân vào Học viện?
Vương Vịnh cười lớn nói:
- Bất cứ nơi đâu cũng đều có thể tu hành, sao lại có sự phân biệt giữa Học viện và Môn phái, sư đệ quá câu nệ rồi.
Đường Kiếp nghiêm nghị đáp lại:
- Là ta quá bảo thủ quan niệm cũ.
Đã hạ quyết tâm phải chăm chỉ đi tham gia các bài giảng, nên Đường Kiếp không thể chỉ có biết đến ở trong động phủ khổ luyện nữa rồi. Mỗi bài giảng tiêu hao mất mười điểm cống hiến không phải là nhiều, nhưng nếu bài giảng nào cũng đi nghe thì quả thật là con số không nhỏ.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp mới hiểu vì sao Tẩy Nguyệt Phái lại làm như vậy, nói cho đến cùng cũng là vì muốn ép cho người khác phải nỗ lực kiếm thêm điểm cống hiến, làm việc cho Tẩy Nguyệt Phái. Hắn bất giác cười một cái:
- Đã vậy thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa? Cùng vào bên trong điện xem thế nào.
Trung tâm đại điện chính là Mật Đường công bố nhiệm vụ, Đường Kiếp đã vào Mật Đường được ba tháng những chưa hề đến nơi này lần nào. Lúc này đi cùng với Vương Vịnh, hai người bọn họ cùng đi vào trong điện, chỉ nhìn thấy có một quả cầu thủy tinh lục lăng đang xoay tròn, thi thoảng lại hiện ra những dòng chữ, đó chính là những nhiệm vụ trong Mật Đường, những nội dung khác nhau sẽ nhận được những điểm cống hiến khác nhau.
Theo những lời giới thiệu của Vương Vịnh, Đường Kiếp mới biết những nhiệm vụ của Mật Đường thường được phân thành hai loại, một là những nhiệm vụ trong đại đường, đó là những nhiệm vụ mà thành viên trong đại đường phải hoàn thành; một loại khác là nhiệm vụ tư nhân, cũng chính là những việc mà một số người tu hành trong Mật Đường muốn dùng một số điểm cống hiến nhất định để nhờ người khác làm cho mình.
Ngoại trừ hai nhiệm vụ đó ra thì kỳ thực vẫn còn có một loại nhiệm vụ khác nữa đó chính là nhiệm vụ của những đại đường khác, đôi lúc bọn họ sẽ phát sinh những trường hợp đặc biệt, cần đến sự giúp đỡ của thành viên trong những đại đường khác. Tất cả các thông tin đó đều được gửi tới đây.
Lúc này Đường Kiếp và Vương Vịnh cùng đang tìm kiếm những nhiệm vụ mà bản thân mình có hứng thú, từ đằng xa có một ông lão đang đi tới.
Ông già đó thân hình gầy khô, nhăn nheo. Vương Vịnh nhìn thấy người này bèn cúi người hành lễ nói:
- Đệ tử Vương Vịnh xin chào Du Tri Sự!
Đường Kiếp nghe thấy vậy thì cũng vội vàng cúi người hành lễ.
Lão họ Du đó nghe xong thì gật gật đầu cười một cách miễn cưỡng nói:
- Không cần đa lễ, ban nãy Thường Đường chủ giảng bài, ta thấy hai người các ngươi nghe chăm chú, có phần đã giác ngộ, tốt lắm, tốt lắm. Vừa hay ba hôm nữa ta cũng mở đàn thuyết giảng, ta thấy hai người các người đều rất có linh tính, không ngại thì có thể tới nghe giảng.
Vương Vịnh nghe xong thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
- Du tiền bối, đệ tử...
Lão họ Du đó sầm mặt nói:
- Sao? Xem thường Du Nghiêm ta? Hay là nhà người thấy kinh nghiệm tu luyện bốn trăm năm của Du Nghiêm ta không đủ để giảng bài cho các ngươi?
Vương Vịnh giật mình hoảng sợ:
- Đệ tử không dám!
Lão họ Du hắng giọng một tiếng nói:
- Lão phu ta xem trọng các ngươi, đừng có mà không biết nể mặt như vậy!
Nói xong lão ta bèn vung tay áo đi luôn.
Nhìn theo lão họ Du đi xa dần, Vương Vịnh thở dài một cách bất đắc dĩ:
- Haizz, thật là xui xẻo, sao lại để cho lão ta bắt gặp cơ chứ.
Đường Kiếp nhìn thấy sắc mặt khó cói của gã bèn hỏi:
- Vương sư huynh, lão ta mời hai chúng ta đi nghe giảng chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Sao huynh lại...
- Ồ!
Vương Vịnh thở dài nói:
- Huynh còn nhớ những gì ta vừa nói không? Sẽ có những người...
Đường Kiếp chợt hiểu ra vấn đề, thấp giọng nói:
- Có một số người không phải thật lòng muốn thuyết giảng, coi trọng bản thân mình, bất thụ cơ nghi?
Vương Vịnh gật gật đầu, ghé tới bên Đường Kiếp mà nói nhỏ:
- Du Nghiêm quả đúng là như vậy, huynh đừng thấy lão ta tự nhận rằng mình đã tu luyện bốn trăm năm, kỳ thực thì chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở mức độ Thoát Tục Điên Phong, cả đời này coi như chẳng có cơ hội tiến tới Thiên Tâm. Vốn cũng chẳng có gì to tát cả những lão ta lại cứ tự cho bản lĩnh của bản thân mình là bí quyết bất truyền.
Đường Kiếp cười nói:
- Cũng là lẽ thường mà, chỉ có những người nghèo mới muốn chi tiêu thật nhiều trong số tiền eo hẹp của mình, chỉ có những người không có bản lĩnh gì thì mới luôn cho khả năng của mình là số một.
Vương Vịnh tự đám vào lòng bàn tay đáp lại:
- Vấn đề ở chỗ là lão họ Du đó giảng bài chẳng có nội dung gì ra hồn đã đành, mục đích chủ yếu của lão là muốn lừa tiền của mọi người. Mọi người không đến nghe giảng của lão, lão ta bèn tìm cách đi bắt từng người đến nghe giảng. Cũng chẳng là gì, nhưng phí nghe giảng của lão ta rất cao, một buổi thuyết giảng mà đòi những hai mươi điểm cống hiến, quả thật quá đáng!
Đường Kiếp sầm nét mặt xuống.
Nói đùa gì vậy chứ?
Đừng nghĩ rằng điểm cống hiến trong Tẩy Nguyệt Phái rất dễ dàng có được.
Ban này Đường Kiếp đã đi xem nội dung của các nhiệm vụ, thường thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được khoảng tầm mười hoặc hai mươi điểm cống hiến, nhiệm vụ khó hơn thì cũng chỉ chừng hơn một trăm điểm mà thôi. Ví dụ như nhiệm vụ truy sát Ám Tử của Thú Luyện Môn, con Ám Tử đó sau khi bị bại lộ thân phận đang tự do tự tại tứ phía, nếu như bắt sống được nó thì có cơ hội nhận được một trăm năm mươi điểm cống hiến, giết chết nó thì nhận được bảy mươi điểm cống hiến.
Chỉ được biết là hiện con Ám Tử đó đang ở cùng Quỳnh Nhai, địa chỉ cụ thể ra sao thì đám đệ tử chỉ đành tự mình tìm cách để tìm ra. Vất vả khó khăn là vậy mà mới chỉ có nhận được có mấy chục hoặc hơn một trăm điểm cống hiến mà thôi, từ đó có thể thấy rằng giá trị của điểm cống hiến quả thật không nhỏ.
Nếu như là trình độ như Thường Thiên Thủy mở đàn thuyết giảng, đừng nói là mười điểm, cho dù có là một trăm điểm thì Đường Kiếp cũng chấp nhận được. Nhưng lão họ Du này bản thân chẳng có bản lĩnh gì mà còn đòi kiếm hai mươi điểm cống hiến thì quả ngang với quân ăn cướp.
Đường Kiếp trầm giọng nói:
- Lão già đó mời ta thì ta buộc phải đi sao? Nếu ta không đi thì sao?
Vương Vịnh ngay lập tức nói:
- Haizz, lão ta mời huynh tới thì chắc chắn sẽ ghi nhớ huynh. Nếu như huynh tới thì không sao; nếu như không tới thì có nghĩa là không nể mặt lão. Lão già này tuy chẳng có bản lĩnh gì những dù sao thì cũng nhờ thực lực mà leo được lên tới chức Tri Sự. Huynh nên biết rằng Tri Sự là người trực tiếp phân bổ nhiệm vụ cho đệ tử. Huynh đắc tội với lão thì chỉ cần một thủ thuật nhỏ thôi cũng đủ khiến cho huynh thê thảm.
Đường Kiếp hỏi:
- Trong môn phái này có nhiều người như vậy mà không có ai đứng ra ngăn cẳn lão ta hay sao?
Vương Vịnh hỏi lại hắn:
- Lão ta chẳng qua chỉ là mời huynh đến nghe giảng mà thôi, chẳng có phạm phải quy định gì, ai quản lý được lão? Cho dù có là cắt cử cho huynh những nhiệm vụ nguy hiểm đi chăng nữa thì chỉ cần không bớt một điểm cống hiến của huynh thì cũng chẳng thể nào nói rằng lão ta đã vi phạm nội quy. Chỉ cần không vi phạm quy định thì sẽ không có ai có thể làm gì được lão, chính vì thế nên mọi người đều đành phải chấp nhận chuyện này thôi.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Tính cách của ta tương đối bướng bỉnh. Nếu như người khác có việc gì nhờ ta, nói chuyện ôn hòa thì ta cũng còn nể mặt. Nhưng nếu như lại dùng thủ đoạn để mà ép buộc thì dù có chết ta cũng không thuận theo. Tên Du Tri Sự đó giảng bài chẳng ra sao, ta không muốn nghe, lão ta làm gì được ta? Nếu như có nhiệm vụ gì phiền phức hoặc nguy hiểm thì cứ vứt qua đây, xem Đường Kiếp ta có dám hay không dám nhận.
Nói tới đây, Đường Kiếp bèn nhận lấy một nhiệm vụ rồi rời khỏi đó.
Nhiệm vụ mà Đường Kiếp nhận là nhiệm vụ thu thập của cá nhân. Một người nào đó muốn nhờ người khác thu thập cho mình một số linh dược quý hiếm. Không cần biết là tự mình nghĩ cách tìm được hay là dùng linh ngân để mua, chỉ cần nộp được nhiệm vụ là sẽ nhận được ba trăm điểm cống hiến.
Vì bản thân linh dược cũng có những giá trị nhất định nên đối phương mới đổi cái giá cao như vậy. Đó cũng tựa như hình thức dùng linh ngân để đổi lấy điểm cống hiến. Đường Kiếp có tiền nhưng lại không có thời gian vật nên hắn mới nhận nhiệm vụ này.
Mặc dù thế thì nhiệm vụ này cũng khiến cho hắn phải mất bốn ngày mới hoàn thành được, đồng thời còn phải tiêu tốn hai nghìn linh ngân.
Cứ tính thời gian đi rồi lại về như vậy thì khi Đường Kiếp về đến động phủ cũng là lúc bài giảng của lão họ Du kia cũng đã xong rồi.
Kỳ thực thì lần nhận nhiệm vụ này cũng là do Đường Kiếp cố ý làm vậy. Tuy hắn không sợ lão họ Du đó, nhưng với bản tính của mình không muốn để cho người khác phải mất mặt. Đường Kiếp lấy lý do đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài nên không kịp thời quay lại tham dự, cũng coi như là đã nể mặt tên họ Du đó lắm rồi. Lão ta biết điều thì không nên đến phiền hắn nữa.
Tuy nhiên thực tế đã minh chứng rằng, khả năng chịu đựng của con người luôn bị hoàn cảnh thử thách.
Hôm nay lúc Đường Kiếp đang ở trong động tu luyện thì bỗng có một mảnh giấy bay đến, bên trên có một hàng chữ lớn:
- Huyền Cơ Điện có lệnh, mau tới phụng mệnh.
Ý nghĩa của cái sự việc vừa rồi là: Nhiệm vụ cưỡng chế đã đến rồi.
Thông thường mà nói thì có hai khả năng mới cần thiết phải thông cáo nhiệm vụ mang tính chất cưỡng chế như vậy.
Thứ nhất là trong trường hợp tương đối gấp gáp, buộc phải sử dụng đến phương thức tương đối bắt buộc chứ không phải để cho đệ tử có quyền lựa chọn. Thứ hai là trong những nhiệm vụ khó thực hiện, đã để một thời gian dài nhưng không có người xử lý nên chỉ đành thông qua hình thức sắp xếp bắt buộc để bố trí cho đệ tử thực hiện.
Trường hợp thứ nhất thì còn khá hơn một chút, còn trường hợp thứ hai thì quả thật là phiền toái.
Chẳng cần phải hỏi Đường Kiếp cũng biết rằng bản thân mình đang đối mặt với tình huống thứ hai.