Mật Đường, nơi thần bí nhất trong Tẩy Nguyệt Phái, đồng thời cũng là đại đường đáng sợ nhất.

Mật Đường thuộc Tẩy Nguyệt Phái, chủ yếu phụ trách công việc giám sát sự an nguy trong Văn Tâm Quốc, bao gồm cả những việc như tìm kiếm gian tế, phòng ngừa kẻ địch bên ngoài. Thậm chí cả việc thu thập thông tin tình báo cũng đều là phần việc của bọn họ. Có những lúc bọn họ gài người của mình ra bên ngoài để thám thính tình hình, ở một góc độ nào đó thì có thể coi đó như một bộ phận đặc công trong thế giới hiện đại, chỉ có điều quyền hạn càng lớn thì phạm vị quản lý lại càng rộng.

Mật Đường và Tham Đường kết hợp với nhau trở thành một đội quân phòng vệ, đảm bảo an toàn cho toàn bộ Văn Tâm Quốc. Chỉ có điều Tham Đường thì thiên về công việc bên ngoài, chủ yếu là thu thập thông tin tình báo. Còn Mật Đường thì thiên về công việc bên trong, mang tính hành động nhiều hơn. Hai đại đường này có tính chất tương đường nhau, đồng thời cũng có điểm dễ phối hợp nhau.

Đó là một đại đường mà phúc lợi trong ngoài như một, đồng thời cũng là một đại đường khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, là một đại đường chẳng có lợi lộc gì nhất trong Tẩy Nguyệt Đường. Vì quyền lực của nó tuy lớn nhưng lại có ít bổng lộc nhất.

Ngoại trừ Tham Đường thì chẳng có bất cứ ai muốn qua lại với Mật Đường.

Chẳng ai ngờ rằng Đường Kiếp lại lựa chọn Mật Đường, ngay cả đến Chủ Sự của Mật Đường, người mà từ đầu tới cuối gần như chẳng hé răng câu nào cũng bị làm cho kinh ngạc ngơ người.

Người đó tên là Triệu Tranh, nhìn vẻ ngoài trông giống một lão nông dân dáng vẻ thật thà, khi nghe thấy Đường Kiếp lựa chọn đại đường của mình thì ánh mắt của gã đột nhiên sáng rực lên.

Triệu Tranh bước lên phía trước nói:
- Đường Kiếp muốn nhập môn đại đường của ta, quả là niềm vinh dự của Mật Đường. Triệu Tranh đại diện cho Mật Đường hoanh nghênh sự gia nhập của huynh!

Câu nói này của Triệu Tranh vừa dứt thì coi như việc lựa chọn đại đường đến đây là kết thúc.

Chủ Sử của Dược Đường hậm hực dậm chân than nói:
- Lại để vuột mất món hời vào tay của Hứa Bạch Băng rồi.

Hứa Bạch Băng là người đứng đầu của Mật Đường. Trong số bao nhiêu con người ở đây chỉ có mỗi lão Chủ Sự của Dược Đường mới dám gọi đích danh người ta ra như vậy.

Những người còn lại thấy tình hình đã an bài như vậy rồi thì đều lần lượt tiến đến chúc mừng Triệu Tranh.

Sau khi đã lựa chọn xong đại đường thì là đến hồi lụa chọn động phủ.

Núi Xuất Vân có tổng cộng hơn ba trăm đỉnh núi, trong số đó có mười tám đỉnh núi chính, chính là nơi cư ngụ của mười tám đại đường, không thể xây dựng động phủ. Có sáu mươi tử đỉnh núi là nơi ở của hơn bốn trăm Thiên Tâm Chân Nhân không thuộc trong nhóm mười chín người đứng đầu của Tẩy Nguyệt Phái, con flaij cũng không được dựng phủ. Có sáu đỉnh núi có chức trách đặc biệt, cũng không được dựng phủ.

Chính vì vậy nên đám đệ tự của Tẩy Nguyệt Phái chỉ còn tập trung sinh sống ở hơn hai trăm đỉnh núi.

Đệ tử của Lễ Đường mang tới một viên cầu thủy tinh lục lăng, là ảo ảnh của hơn hai tăm phủ địa, bên trên có rất nhiều những điểm trắng, điểm đỏ không giống nhau. Điểm đỏ là những nơi đã có người ở rồi, điểm trắng là những nơi để trống.

Mỗi một cửa động thì đều có hiển thị những chữ số thể hiện đẳng cấp của động phủ và giá tiền tương ứng.

Quyết định đẳng cấp của động phủ ngoài độ đặc của Linh khí thì còn có yếu tố hoàn cảnh địa lý, diện tích lớn nhỏ v.v... những yếu tố khác nữa. Đường Kiếp nhìn thấy một động phủ nằm trên khu vực cao nhất của đỉnh núi, có thể nhìn xa trông rộng, là một thủ phủ đắc địa, ở chính nơi hội tụ của Linh khí, có lợi cho việc tu hành, hơn nữa đình viện sâu hun hút, diện tích đương nhiên rộng hơn những nơi khác mười lần, có thể coi là nơi tuyệt vời để tu hành.

Chỉ tiếc là chỗ đó tất cả mọi người đều biết, chính vì thế nên mới có đẳng cấp hạng nhất. Hàng tháng tiêu hao năm trăm điểm cống hiến khiến cho nơi đó trước tới nay chưa từng có người ở.

Đám đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái vừa mới tới, sau khi nhập môn, mỗi người được tặng mười điểm cống hiến, cá nhân xuất sắc thì được hai mươi điểm, cũng chỉ có thuê được một động phủ hạng thấp mà thôi.

Nhưng đám đệ tử này có chút không khác biệt, mấy người bọn Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh vì đã từng tham gia sự kiện Thạch Môn Phái nên tuy rằng điểm cống hiến kiếm được không cao bằng của Đường Kiếp nhưng cũng khoảng tầm một trăm điểm. Chính vì vậy nên bọn chúng có thể lựa chọn những động phủ khá hơn một chút. Điều này khiến cho đám người Lệ Vân Phàm, Vu Hằng Uy đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Chính lúc đó thì Triệu Tranh đột nhiên tới chỗ Đường Kiếp nói với hắn:
- Đỉnh Liên Hoa, Đỉnh Tú Bình, Đỉnh Thiên Khâu, Đỉnh Tiên Tuyền... chín ngọn núi đó đều là của Mật Đường.

Đường Kiếp tò mò hỏi lại:
- Chẳng phải đều nói là có thể tự do lựa chọn hay sao? Tại sao lại có sự phân chia nữa vậy?

Triệu Tranh cười nói:
- Cái chuyện phân chia động phủ này đích thực là không có những quy định cụ thể, nhưng lại có những quy tắc ngầm.

Đường Kiếp đã hiểu được vấn đề.

Bài xích dị kỷ là bản tính thiên sinh của con người. Từ giây phút đám đệ tử lựa chọn đại đường để nhập môn thì cũng chính là đã lựa chọn thế lực mà mình phải theo. Cho dù phía bề trên không để ý tới thì những người ở dưới cũng không thể chấp nhận được cái cục diện ta người lẫn lộn mà tự dưng hình thành nên hình thức của một tổ chức, chia ranh giới rõ ràng, bao bọc người của mình thành một nhóm riêng.

Quả nhiên lúc này nhìn lại thì mới nhận ra là tất cả Chủ Sự đều đang nhắc nhở đệ tử của mình phải cận trọng lựa chọn, không nên lầm tưởng rằng hơn hai trăm đỉnh núi đó bọn chúng đều có quyền tự do lựa chọn. Cũng như những người của Luật Đường và Điển Đường trước giờ không ưa nhau, nếu nhỡ không may có một đệ tử nào đó của Luật Đường lựa chọn đỉnh núi của Điển Đường thì quả đúng là chuyện đáng cười.

Không chỉ có vậy, Đệ tử và Môn hạ cũng có những sự phân chia khác biệt nhất định. Nửa núi trên các Môn hạ đều không được phép lựa chọn, cho dù có kiếm đủ điểm cống hiến đi chăng nữa thì cũng đều không được chọn. Đương nhiên nếu như thực lực của người đó đặt đến mức độ Khai thức hoặc công lao thâm hậu thì mới có thể được đặc cách tấn phong từ Môn hạ trở thành Đệ tử, lúc đó mới có tư cách lựa chọn những vị trí ở nửa trên ngọn núi.

Một môn phái có thế lực sẽ không cắt đứt con đường từ dưới lên trên. Chính vì thế nên ngoại trừ bên ngoài Tẩy Nguyệt Phái thì bên trong Tẩy Nguyệt Phái cũng còn giữ được một số con đường để đi vào và tiến lên phía trên. Chỉ có điều là phải thông qua những con đường đó để mà đi lên, chắc chắn rằng cái giá phải trả sẽ phải nhiều hơn con đường bên trong Học viện nhiều lần, hơn nữa tiến lên cũng khó.

Dưới sự nhắc nhở của bậc tiền bối, tất cả mọi người đều không phạm phải sai lầm. Đường Kiếp ngắm nhìn một lúc, cuối cùng thì cũng đã lựa chọn một động phủ trên Đỉnh Tiên Tuyền. Chỗ đó nằm trên đỉnh Tiên Tuyền, suối nước âm u, cây cối um tùm, phong cảnh diễm lệ, Linh khí tràn trề, quả đúng là một động phủ hạng ba, mỗi tháng tiêu hao mất một trăm điểm cống hiến.

Triệu Tranh bước tới xem động phủ mà Đường Kiếp lựa chọn thì bèn mừng rỡ thán phục:
- Chỗ đẹp.

Ngược lại Đường Kiếp lại có chút ngại ngùng:
- Vốn dĩ chẳng muốn chọn chỗ tốt như vậy, nhưng nhìn thấy nơi này thật rộng rãi thoáng đãng cho nên nhất thời không kìm lòng được.

Đường Kiếp lựa chọn động phủ có góc nhìn tương đối tốt, cơ bản là có thể bao quát được toàn bộ khu vực xung quanh, thích hợp cho việc quan sát của hắn. Vậy nên cho dù Đường Kiếp có muốn khiêm tốn thì cũng không đành lòng bỏ lỡ một vị trí đẹp như vậy.

Lúc này những đệ tử khác cũng đã gần như đã lựa chọn xong xuôi hết lượt. Sau khi mọi người trao đổi vị trí động phủ bèn đi theo các Chủ Sự của mình về nơi ở, đám đệ tử cáo biệt nhau.

Đường Kiếp vỗ vai Vệ Thiên Xung:
- Bảo trọng.

Vệ Thiên Xung nhếch mép cười nói:
- Huynh yên tâm, ta thông thuộc nơi đây, có chuyện gì cần thì hãy cứ tới Đỉnh Quan Nhật tìm ta. Haizz, sư phụ không cho ta nhập môn Cung Đường mà lại buộc ta phải lựa chọn Đỉnh Quan Nhật, quả là đen đủi.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta sẽ tìm huynh.

Sau khi chào từ biệt đám người Vệ Thiên Xung, Đường Kiếp đi theo Triệu Tranh dời khỏi Đỉnh Tri Khách, hướng về hướng Đỉnh Thiên Cơ mà đi.

Đỉnh Thiên Cơ là trụ sở chính của Mật Đường, cũng chính là nơi các đệ tử trực thuộc Mật Đường xử lý công chuyện.

Vừa bay trên đường, Triệu Tranh vừa giải thích cho Đường Kiếp hiểu về cơ cấu nội bộ của Mật Đường.

Trước tiên là gồm có Đường chủ, Hứa Bạch Băng - Thiên Tâm Điên Phong, cư ngụ tại Đỉnh Thập Cửu Tinh. Cũng như Phong Hồng Loan, Hứa Bạch Băng rất ít khi xử lý công chuyện. Trên thực tế mà nói thì những vị Đường chủ của các Đại Đường đều chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, bọn họ rất ít khi quản lý, xử lý sự vụ của đại đường. Ý nghĩa thực sự của bọn họ chỉ là những cậy trụ cột của đại đường, chức trách của họ là chỉ cần tu luyện trường kỳ để có được sức mạnh chấn áp tám phương là được.

Tiếp theo là hai vị Phó Đường chủ.

Vị thứ nhất là Thường Thiên Thủy, vị thứ hai là Chúc Dung Thành.

Hai người này đều là Thiên Tâm Điên Phong, có điều thực lực có phần không được bằng Thập Cửu Thiên Khôi. Cho dù là vậy đi chăng nữa thì đều là những nhân vật có thể dựa vào sức mạnh của mình để bình định một tiểu môn phái

Ngoại trừ Đường chủ và Phó Đường chủ thì địa vị cao nhất trong mỗi đại đường chính là Trường Khanh.

Tất cả các Trường Khanh đều là Thiên Tâm Chân Nhân, hơn nữa tất cả đều đã vượt qua thời kỳ Tâm Ma, đồng thời cũng đã vượt qua được giai đoạn Thiên Tâm Trung Giới mới có đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ Trường Khanh.

Dưới Trường Khanh là Chủ Sự, sẽ do những Chân Nhân ở dưới thời kỳ Tâm Ma đảm nhiệm, hoặc những Điên Phong đã thoát phàm tuổi tác đã lớn cũng đều có thể đảm nhiệm chức vụ này.

Triệu Tranh đang ở trong giai đoạn đầu Thiên Tâm, lão Chủ Sử của Dược Đường thì là Điên Phong đã thoát phàm, nhưng trải nghiệm của lão ta nhiều hơn gã, thuộc vào tuýp đời này kiếp này không có cơ hội nhập Thiên Tâm, chỉ còn chờ chết.

Phía dưới Chủ Sự là Chấp Dịch và Tùng Trường.

Chấp Dịch chính là đệ tử thi hành các mệnh lệnh của cấp trên, Tùng Trường thì lại tương đương với thân phận của một đội trưởng, thường sẽ do Điên Phong thoát tục đảm nhiệm chức vụ này.

Trên thực tế thì cơ cấu tổ chức của các đại đường là gần giống nhau. Chỉ có Tam Đường của Chiến Bộ là không giống như những đại đường khác, số lượng thành viên đông nhất, tầng lớp cũng vì thế mà nhiều hơn những đại đường khác.

Lúc này Đường Kiếp mới đến thì có nghĩa là sẽ phải bắt đầu đảm nhiệm từ chức vụ nhỏ nhất, Chấp Dịch.

Cũng may là tinh thần chủ yếu của người tu hành là ở chú trọng tu luyện, ‎danh phận cũng chẳng có ý nghĩa nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ là có mối liên quan đến bổng lộc hàng tháng mà thôi thêm nữa là sự cần thiết đến lãnh đạo khi có những hoạt động tập thể mà thôi. Nếu như là những hành động cá nhân đơn lẻ thì chẳng cần thiết đến thân phận làm gì.

Lúc này Triệu Tranh đang đưa Đường Kiếp tới Đỉnh Thiên Cơ, làm cho hắn một thẻ ngọc bài để xác nhận thân phận. Thẻ ngọc bài cũng tựa như Thẻ Học viên năm xưa. Đó chính là thẻ ngọc bài chứng minh thân phận của bọn hắn, cũng chính là thẻ ra vào, đặc biệt hơn nữa là có thể ghi chép lại điểm cống hiến của người sở hữu nó. Thẻ ngọc bài của Đường Kiếp hiện đã có một nghìn điểm cống hiến, không giống như những đệ tử khác, vừa mới nhập môn, tháng đầu tiên phải đi tìm nhiệm vụ để làm mới có thể đảm bảo cho cuộc sống của mình.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, huynh đã trở thành một thành viên trong Đệ Tử Chấp Dịch của Mật Đường, mỗi tháng có thể nhận được ba nghìn linh ngân.
Triệu Tranh nhìn Đường Kiếp một cái rồi cười nói tiếp:
- Ta vốn dĩ muốn đưa huynh đi gặp các vị Đường Chủ, Trường Khanh, nhưng các vị tu giả của chúng ta đều là có chung một tính cách ưa tự do tự tại, ai nấy đều chỉ có biết đến tu luyện, rất không thích người khác đến làm phiền đến việc tu luyện thanh tịnh của mình, thông thường sẽ không chịu gặp mặt người khác. Vậy nên tuy cùng một đại đường nhưng hàng nhiều năm trời không gặp mặt được Đường chủ của đại đường cũng là chuyện thường xảy ra. Ở nơi đây, có tổ chức nhưng vô kỷ luật, huynh đừng lấy làm lạ nhé.

Đường Kiếp nghe thấy câu nói “Có tổ chức vô kỷ luật” của Triệu Tranh thì giật mình hoảng sợ, cứ nghĩ là gã cũng là người vượt thời gian mà tới đây. Tuy câu nói này của gã có điểm mới mẻ, nhưng lại rất phù hợp với tình trạng hiện tại, chắc cũng là do tức cảnh mà có được câu nói đó. Đường Kiếp chỉ cười nói:
- Những đại đường khác đều có chung tình trạng như thế này sao?

Triệu Tranh vuốt vuốt cằm rồi nói:
- Ồ, ba đại đường của Chiến bộ thì lại khác. Ở bên đó có yêu cầu cao hơn. Có chiến trận là phải tập luyện, lại còn thường xuyên phải vận động tập thể. Ngoài ra, những người bên trong đại đường phải trực ban tương đối thường xuyên nên cũng có phần thân thiết với nhau hơn, không giống như bên chúng ta, chỉ có một vài người trực ban. Mật Đường ít người cũng chỉ có hơn ba nghìn Đệ tử Môn hạ, có muốn thay phiên trực ban cũng chẳng có đủ người, cho nên đành trwor thành nhiệm vụ, ai muốn đi làm thì làm.

Đường Kiếp cũng cười nói:
- Ra là như vậy, vậy cũng quả là tự do tự tại.

Triệu Tranh cười đáp lại:
- Đương nhiên là cũng có lúc cảm thấy vô cùng phiền phức. Nếu như đúng lúc cần phải sử dụng nhân lực mà lại không có đủ người thì lại phải ép buộc sắp xếp. Tới lúc đó thì không thể nào lấy lý do tu luyện ra để mà thoái thác được.

Đường Kiếp nghiêm mặt đáp lại:
- Đệ tử đã rõ!

- Vậy huynh cứ ở đây tự do tham quan nhé, có vấn đề gì thì tới tìm gặp ta.
Triệu Tranh nói.

Đường Kiếp nhận lệnh, đi dạo lòng vòng quanh Đỉnh Thiên Cơ.

Trung tâm của Đỉnh Thiên Cơ này chính là Đại Điện Trung Ương, chủ yếu là nơi phân chia nhiệm vụ. Đằng sau đại điện có một tiểu điện, có tên gọi là Huyền Cơ Điện, là nơi truyền thông tin, cũng là nơi công bố nhiệm vụ, tất cả mọi nhiệm vụ đều từ nơi này mà được thông báo ra ngoài cho mọi người.

Hai bên đều có các điện đường, lần lượt là Luyện Đơn Đường, Luyện Khí Phòng, Trận Đạo Thất và Chế Phù Điện. Những nơi này không hề có mối liên hệ nào với Dược Đường, Trận Đường của Tẩy Nguyệt Phái, tất cả đều là do tự bản thân Mật Đường xây dựng. Một mặt là để cung cấp cơ hội rèn luyện cho những đệ tử có tài năng, mặt khác là có thể tự cung cấp cho bản thân đại đường mình một số những thuốc và đồ vật cơ bản, không phải chuyện gì cũng đi hỏi Tứ Nội Đường.

Đằng sau Huyền Cơ Điện còn có một Tiểu Các Lầu, đó chính là nơi cất giữ các điển tích tư liệu tu luyện, cũng chính là kiến trúc mà mật Đường tự thiết kế xây dựng.

Tóm lại là Mật Đường cũng tựa như một môn phái nhỏ. Những môn phái khác có những thứ gì thì ở nơi đây kỳ thực cũng đều có, thậm chí ngay cả đến mảnh đất riêng cũng có, đó chính là một mảnh đất nhỏ tầm bốn trăm năm tuổi nằm dưới Đỉnh Thiên Cơ, nghe nói đó là nơi ở của hai vị Đường chủ và Phó đường chủ.

Đường Kiếp đi một vòng, dường như đã hiểu rõ được cách bố trí của Mật Đường, hắn bèn quay trở lại bên cạnh Triệu Tranh, trao đổi với nhau vài câu, hướng dẫn một số việc, Triệu Tranh nói rằng hắn đã có thể về được rồi. Triệu Tranh hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, trả lại nhiệm vụ, nhận điểm cống hiến rồi về thẳng động phủ của mình mà tu luyện, lần xuất núi tiếp theo chẳng biết là khi nào.

Sự giao tiếp của những người tu hành là như vậy. Tuyệt đại đa số thời gian thì mọi người đều lặng lẽ tập luyện, lặng lẽ chấp hành nhiệm vụ. Cũng chính vì thế nên sẽ chẳng ai biết có một người nào đó đã đột nhiên rời khỏi từ lúc nào. Có lẽ phải mất một thời gian thật lâu sau thì trong một dịp ngẫu nhiên nào đó, đột nhiên nhắc tới người đó trong lúc nói chuyện thì mới biết được rằng đối phương đã từ thế hàng trăm năm rồi.

Đó chính là đời sống của những người tu hành.

Nghĩ đoạn, Đường Kiếp đột nhiên cảm động, tâm trạng nhiều cảm xúc.

Cáo biệt Triệu Tranh, Đường Kiếp bay về hướng Đỉnh Tiên Tuyền.

Tới trước cảu động phủ đã chọn, Đường Kiếp nhìn thấy có ba chữ lớn:

- Linh Cảnh Động.

- Linh Cảnh Động...
Bất nghi Linh Cảnh nan văn kiến,
Trần tâm vị tự tận tư hương huyện...
Xuân lai biến thị đào hoa thủy,
Bất tiện tiên nguyên hà xử tầm.
Đường Kiếp không kìm được lòng mà ngâm một đoạn trong Đào Nguyên Hành của Vương Duy, khẽ gật đầu tán thưởng:
- Hay lắm!

Đằng trước Linh Cảnh Động là một vầng hào quang trắng xóa bảo vệ, đó chính là bị trận pháp phong cấm lại.

Đường Kiếp lấy thẻ ngọc bài của mình lướt qua luồng sáng đó thì vầng sáng ngay tức thì biến mất, đồng thời điểm cống hiến trên thẻ ngọc bài cũng tiêu hao đi một trăm điểm.

Bước vào trong động Đường Kiếp mới nhận ra không gian của nơi đây quả thật rất tốt. Vì có Địch Trần Trận nên toàn bộ động phủ đều rất sạch sẽ, không dính hạt bụi nào. Không gian thoáng mát rộng rãi, linh khí nồng đặc, tốt hơn ở Học viện Tẩy Nguyệt rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là bên trong động phủ có thiên động khác, lại có một mảnh vườn nhỏ, ánh mặt trời từ trên rọi xuống, từ đằng xa có một dòng nước róc rách chảy vòng qua thửa vườn. Khu vườn đó là động phủ tự có, chính vì thế nên mới không cần phải nộp thêm bất cứ một thứ thuế gì. Nhưng nếu như muốn có thêm nhiều linh điền thì cần phải tới Nông Đường mua thêm và thuê người phụ trách trồng trọt.

Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói thì một mảnh vườn nhỏ như vậy là đủ rồi.

Ngay lập tức hắn rút ra một vật, đó chính là một loại thực vật sắc tựa dao.

Cái loài thực vật nảy mầm từ cây hạt đậu này hiện đã cao tầm nửa mét, hình dáng tựa như chiếc cưa, dày đặc những lưỡi cưa sắc nhọn. Lúc trước Đường Kiếp đã phải tốn bao công sức mới có thể đào được nó lên. Thứ thực vật này có một ý thức tự bảo vệ mãnh liệt, nó không ngừng từ gốc chĩa ra những lưỡi răng sắc nhọn tựa mũi giáo để chống lại sự đào bới của Đường Kiếp. Nhưng đương nhiên thì cuối cùng nó cũng không thoát khỏi bàn tay của Đường Kiếp.

Lúc này Đường Kiếp mới chôn cây đó xuống, hắn nói:
- Đến nhà rồi, trồng ngươi ở chỗ này sẽ khiến cho ngươi không thể kiếm chuyện được nữa đúng không.

Quả nhiên cái cây đó đã ngoan ngoãn nghe lời Đường Kiếp hơn, để mặc cho hắn trồng xuống dưới đất.

Đường Kiếp tiếp tục trồng thêm một số linh thực vật nữa rồi mới lần lượt sắp xếp đồ đạc của mình, thoáng một lát cả động phủ đã được bài trí gọn gàng.

Bên ngoài Linh Cảnh Động có trận pháp bảo vệ, bên trong đình viện thì đều có trận pháp bảo vệ. Sâu thẳm bên trong thì lại có một hòn đá lớn, ôn hòa tựa như ngọc, đó là một pháp thạch hiếm có, rất thích hợp để tu luyện, nơi đây quả là một chốn tuyệt vời.

Xong xuôi mọi việc, Đường Kiếp bèn tự mình đi dạo một vòng quanh bên ngoài núi, mang các loại Thạch Tịnh Trai về bên trong động phủ. Có được tấm thẻ bài ngọc nên hắn có thể tự do đi lại.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Đường Kiếp sẽ bắt đầu lại cuộc sống trước kia. Vì vừa mới nhập môn đã có điểm cống hiến nên hắn không phải khổ sở gấp rút tìm kiếm việc làm để lấy điểm cống hiến như mọi người mà hàng ngày chỉ cần ở trong núi tu luyện.

Thời gian đó đám người Vệ Thiên Xung, Thị Mộng đều đến thăm hỏi vài lần. Thị Mộng lựa chọn Khố Đường, phụ trách quản lý nhà kho. Đối với gã mà nói thì cũng là một chuyện tốt, Thị Mộng vốn dĩ không thiện chiến, lựa chọn nội đường làm những việc luân phiên trực ban, cũng an toàn và yên tâm. Tuy có chút thiếu chí khí, khó có cơ hội tạo tiền đồ rộng lớn nhưng lại an phận. Trên thực tế thì có không ít người trong Tẩy Nguyệt Phái sau khi đã đến được giai đoạn này thì cảm thấy bản thân chẳng có chút tiền đồ nào nền đã lựa chọn một con đường này để có thể đảm bảo cuộc sống an toàn mạnh khỏe. Ngược lại những đệ tử có tiền đồ hơn một chút thì sẽ cầu tiến, lựa chọn con đường trừ yêu diệt quái.

Bành Diệu Long, Bắc Thương Hàn cũng từng ghé qua. Một mặt là đến chúc mừng đám người Đường Kiếp đã tốt nghiệp và nhập môn, thứ nữa là muốn trao đổi thông tin để tiện liên lạc. Tuy các đại đường có những hiềm khích riêng với nhau, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm của các đệ tử.

Chẳng mấy chốc cuộc sống trở nên bình dị và yên ả.

Nhưng bên trong Cửu Tuyệt Trận thì tình hình lại hoàn toàn trái ngược.

- Ầm!

Đường Kiếp hét lên một tiếng kinh thiên động địa, tung một quyền lên không trung.

Đòn quyền nội lực mạnh mẽ, làm khuấy động oai hùng một vùng.

Một bàn tay khổng lồ đỡ lấy bàn tay sắt.

Một cú va đập khủng khiếp, thân hình cao lớn gần mười thước của Đường Kiếp tựa như một con búp bê đồ chơi bị văng tung bay lên, lộn vòng trong không trung rồi hạ đất, tạo nên một cái hố khổng lồ.

- Đường Kiếp, vô dụng thôi, ngươi không phải là đối thủ của ta!

Có một tiếng hét lớn trong không trung.

Toàn thân y sáng vàng lấp lánh tựa như Giáp Thần tái thế, tay phải từ từ thu đòn, chính vậy nên hình dáng của bàn tay khổng lồ đã dần dần biến mất.

Đường Kiếp quay người đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, cười đáp lại:
- Thật vậy sao? Sao ta lại thấy ngươi hình như đang có vẻ sợ hãi?

Hà Xung giật mình, toàn thân run lên.

Đường Kiếp không nói sai, y quả thật đang sợ hãi.

Hà Xung đã bị nhốt ở trong Cửu Tuyệt Tru Tiên này cùng với Đường Kiếp sáu năm rồi

Trong sáu năm này, tận mắt chứng kiến sự tiến bộ thực lực nhanh đến chóng mặt của Đường Kiếp. Từ những lúc đầu không có đủ tư cách để làm đối thủ của bản thân mình, đến sau này dưới sự truy sát của y đã biết hoảng loạn bỏ chạy, rồi cho đến sau này lại có thể sựa vào Phục Chế Thuật không ngừng khiêu chiến với y, và đến lúc này thì lại dám đối kháng với chính bản thân y!

Tuy Đường Kiếp vẫn chưa phải là đối thủ của Hà Xung, nhưng y muốn giết hắn cũng không phải là điều dễ dàng. Cú đấm ban nãy là y đã phải dốc toàn bộ sức lực mà cũng chỉ có thể làm cho Đường Kiếp bị trọng thương chứ không thể giết chết hắn.

Tất cả những thay đổi biến hóa đó chỉ diễn ra trong có sáu năm.

Sau sáu năm tuy Đường Kiếp vẫn không phải là đối thủ của mình những khoảng cách giữa hai người đã được nhanh chóng rút ngắn lại, tốc độ đó quả thật vô cùng đáng kinh ngạc!

Trước nay chưa từng có bất cứ một người nào có thể tiến bộ trong một khoảng thời gian ngắn đến như vậy.

Cứ đà này thì có lẽ nhiều nhất mười năm Hà Xung sẽ không phải là đối thủ của Đường Kiếp.

Nghĩ tới điều đó thì sao Hà Xung lại không cảm thấy lo sợ được cơ chứ?

Đường Kiếp nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của y thì cười ha hả nói:
- Nhà ngươi hãy cứ đợi đấy, Hà Xung, mỗi lần giao đấu với ngươi, đối với ta mà nói đều là một lần tiến bộ. Ngươi không giết chết được ta thì chỉ đành nhìn ta trưởng thành hơn thôi! Giờ ta phải đi rồi, ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể tiết kiệm sức của mình một chút được sao? Đừng để ta phải sử dụng Phục Chế Thuật một lần nữa.

Nói đoạn hai tay mạnh mẽ đấy tới:
- Cút ngay đi cho ta!

Hai tiếng nổ vang lên, Đặng Ngọc Khánh cà Đoàn lão tứ đồng thời bay ra, hai người bọn chúng đang thừa cơ đánh lén, nhưng đều không hề hay biết là đã bị Đường Kiếp phát hiện ra từ lâu.

Lúc này Đường Kiếp nhìn Hà Xung một cái lần cuối rồi cười nhạt một tiếng, quay đầu đi luôn.

Hà Xung không hề truy đuổi theo hắn.

Đợi cho đến khi đi xa rồi, Đường Kiếp mới quay đầu nhìn về phía sau xa xôi, đột nhiên mặt biến sắc, thổ huyết.

- Chó má, tên súc sinh đó quả thật ác hiểm, chút nữa là bị y đấm nát bẹp.
Đường Kiếp chửi thề.

Với tình trạng hiện tại thì không tài nào có thể đối kháng được với đám Chân Nhân như Hà Xung, cho dù chính thức đánh một trận cũng còn thua kém xa về thực lực.

Cần phải nâng cao thực lực của mình thêm một bước nữa!

Muốn làm được điều này thì buộc phải đạt được một quả Cự Thần Huyết.

Nghĩ tới đây, Đường Kiếp không khỏi hướng mắt nhìn về phía hồ nham thạch.

- Có lẽ đã tới lúc cần phải khiêu chiến thêm một lần nữa rồi.
Đường Kiếp lẩm bẩm trong miệng nói.

Suy nghĩ một lát, Đường Kiếp đã về tới chỗ ở bí mật của mình.

Đó là một sơn động bí ẩn, được che kín bởi trận pháp.

Bước vào trong động, một tiếng kêu gào thê thảm đã vọng lại

- Thả ta ra!!!

Nhìn ra phía xa thì thấy sâu bên trong vách động có một người đang bị bảy Ngọc Thạch Thú dồn đến vách núi đá.

Thất Sát Trấn Hồn Đinh!

Mai Họa Bình!