Núi Xuất Vân.

Nơi đây chính là dãy núi trung tâm miền Trung của Văn Tâm Quốc, toàn bộ dãy núi chiến diện tích khoảng hơn một trăm nghìn km2, có đến hơn một nghìn ngọn núi lớn nhỏ, trong số đó có hai đỉnh núi cao nhất là Đỉnh Xuất Vân Sơn Trang và Đỉnh Trích Tinh.

Đỉnh Trích Tinh nằm thiên về phía đông của dãy núi Xuất Vân. Đỉnh núi cao sáu nghìn ba trăm mét, tuyết dầy quanh năm, trên đó duy chỉ có một đầm nước có tên là Đầm Ánh Nguyệt.

Chuyện kể rằng năm xưa chính ở nơi này Thủy Nguyệt Chân Nhân đã ngộ đạo thành công, thoát tục thăng thiên, là một câu chuyện kinh điển cho hậu thế sau này, từ đó sau này mới có Tẩy Nguyệt Phái.

Nay thì đỉnh núi này đã trở thành Đại bản doanh của Tẩy Nguyệt Phái. Dưới tác động của đại trận, băng tuyết đã dần tan, quanh năm ấm áp tựa mùa xuân, xung quanh là từng đám mây trắng muốt, đằng xa thì có sắc trắng tinh khôi của băng tuyết tương phản lại, quả thật thi vị sinh tình.

Bên ngoài Đỉnh Trích Tinh là mười chín đỉnh núi vây xung quanh, đó chính là Thập Cửu Tinh Đỉnh vang danh nổi tiếng, đồng thời cũng chính là nơi chú ngụ của Thập Cửu Thiên Khôi. Khoảng giữa Đỉnh Trích Tinh và Thập Cửu Tinh Đỉnh còn có một số những đỉnh núi nhỏ khác. Trong số đó có một đỉnh núi tương đối nổi bật, bốn bề đỉnh núi nhẵn nhụi, không có nơi có thể đặt được chân lên , càng tiến lên phía trước thì lại càng sắc nhọn, tựa như Trạc Thiên Chi Kiếm đứng sừng sững giữa trời đất, sso chính là Đỉnh Thần Kiếm.

Nói một cách chính xác thì đỉnh núi đó vốn dĩ chính là hieenjt hân của một thanh kiếm hóa thành – Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm.

Bên ngoài Thập Cửu Tinh Đỉnh là hơn ba trăm ngọn núi bao quanh lấy nhau. Nơi đây chính là quần thể những đỉnh núi quan trọng, đồng thời cũng chính là vùng đất phân bố đại bộ phận đệ tử của Tẩy Nguyệt Phái.

Bên phía Tây của quần thể những đỉnh núi còn có một dãy núi rộng lớn, đó chính là Khu tự nhiên.

Khu tự nhiên không phải là khu vực để sinh sống mà là Khu săn bắn, có rất nhiều quái vật sống tự do ở đó. Lũ quái vật này hung hãn dữ tợn hơn những con yêu quái mà đám đệ tử đã từng gặp năm xưa. Nghe nói có kyhoong ít những con yêu quái đã biết biến hình, thậm chí còn có cả những trường hợp phân thần hoặc hơn thế nữa.

Lũ yêu quái này đều là những thử thách cho các hậu bối mà Tẩy Nguyệt Phái đặc biệt lưu giữ lại, đồng thời cũng coi đó là khu chăn nuôi cho thu hoạch hàng năm. Nếu ví Tẩy Nguyệt Động Thiên là đất nhà thì Núi Xuất Vân chính là nơi chăn nuôi tự do. Tuy không được ổn định như Tẩy Nguyệt Động Thiên nhưng thường xuyên có những điều bất ngờ xảy ra.

Đương nhiên lũ quái vật đó cũng khao khát có được các vị những người tu hành. Khi bọn họ đến đây săn bắn thì chính bản thân cũng đang là đối tượng đi săn của lũ yêu quái đó. Hai bên săn bắn lẫn nhau, tìm kiếm những thứ mà mình cần. Chính điều này mới khiến cho có chuyện hàng năm đều có một số những người tu hành chết oan ở chốn này.

Tuy nhiên đây chính là con đường tu hành. Cho dù là thế sự hòa bình đi chăng nữa cũng chẳng thể nào tránh khỏi được một vài những nạn địch hại xâm lăng, đương nhiên là cần phải khởi động cơ thể để không ngừng tiến bộ.

Trên thực tế thì ở một mức độ nhất định, thì ranh giới giữa Hòa bình và Đại loạn chỉ đơn giản ở chỗ là “Hòa bình” có thể khống chế được những điều tàn ác, hắc ám trong một phạm vi nhất định, còn “Đại loạn” thì hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát.

Đám người Đường Kiếp bay nhanh tới đỉnh núi cao nhất dưới sự dẫn đường của bốn tên đệ tử. Dọc đường Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh liên tục giới thiệu cho mọi người phong cảnh xung quanh. Vì hai tên đó đều là đệ tử chân truyền nên có thể coi như là thổ địa nơi đây, Liệu Hồng Yên thì chỉ được coi như đệ tử dự định chân truyền nên vẫn chưa có được cơ hội chính thức bái nhập môn hạ, chính vì thế nên bản thân gã cũng như bọn Đường Kiếp vẫn còn xa lạ với Tẩy Nguyệt Phái.

- Phía trước chính là Đỉnh Nghênh Khách, nơi đây là cửa Đông của Tẩy Nguyệt Phái, cũng chính là nơi dừng chân của những đệ tử mới đến, có nhiệm vụ tiếp đãi chuyên ti.
Vệ Thiên Xung trỏ tay về phía một đỉnh núi nhỏ trong dãy núi:
- Đã đến lúc tại nơi đó quyết định đi đâu về đâu rồi.

- Đi đâu về đâu?
Thị Mộng thắc mắc hỏi.

- Đúng vậy.
Vệ Thiên Xung gật đầu nói:
- Đó chính là cửa phân chia môn phái, hãy đế cho Thiếu Danh giải thích rõ hơn thêm. Sư phụ của Thiếu Danh, Hồng Dương chân nhân là Đường chủ của Lễ đường, là người hiểu rõ những quy tắc trong Tẩy Nguyệt Phái, cũng đồng thời là Người quản lý Lễ đường của Đỉnh Nghênh Khách. Chính vì vậy Thiếu Danh hiểu rõ vấn đề này hơn ta, một lát nữa tới Đỉnh Nghênh Khách thì gã chính là Thiếu chủ của đỉnh núi đó, mọi người biết điều mà nịnh nọt nhé.

Thích Thiếu Danh mắng Vệ Thiên Xung:
- Nhà ngươi nhiều chuyện.

Mọi người cùng cười lớn.

Thích Thiếu Danh cũng chẳng ngại ngần gì, bèn nhanh chóng giới thiệu cho mọi người.

Bước chân vào Tẩy Nguyệt Phái, không chỉ ngày nào cũng có thể yên tâm tu luyện, hơn nữa mỗi một vị những người tu hành đều có những vị trí tương ứng, có những nhiệm vụ và trách nhiệm cần phải hoàn thành. Bên trong Tẩy Nguyệt Phái có mười tám gian đại đường, bên ngoài còn thiết kế vô số tổ nhóm, mỗi nhóm một nhiệm vụ chuyên trách.

Cũng chính vậy nên việc làm đầu tiên mà những đệ tử mới cần phải làm lựa chọn cho mình một gian đại đường.

- Vậy chẳng phải mọi người hàng ngày đều bận rộn những chuyện phàm trần tục thế, chẳng có thời gian mà tu luyện hay sao?
Thị Mông thắc mắc hỏi.
Điều mà gã băn khoăn nhất chính là không có đủ thời gian để tu luyện. Nếu như nhập môn vào Tẩy Nguyệt Phái nhưng hàng ngày đều bận rộn những chuyện bề bộn phàm tục thì làm gì có thời gian để mà tu luyện nữa, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?

- Sao thế được?
Thích Thiếu Danh cười đáp lại:
- Kỳ thực thì bất kể là đệ tử đến trước hay đến sau thì mọi người cũng đều rất tự do và cũng rất thoải mái, lựa chọn là của bản thân mình mà thôi.

Thông qua sự giảng giải của Thích Thiếu Danh mọi người mới dần dần hiểu ra.

Vậy ra vì để cân bằng giữa chuyện vặt hàng ngày và tu luyện nên Tẩy Nguyệt Phái mới áp dụng Chế độ Cống hiến mà tất cả mọi người đều thân thuộc.

Trong môn phái quy định tất cả đều theo quy luật cung cầu, những nhu cầu trong cuộc sống hàng ngày đều dựa theo tiêu chuẩn cống hiến, bổ sung thêm linh ngân. Nhiệm vụ của các gian đại đường là cần phải nhận được những phương thức cống hiến. Cũng chính vì vậy nên ngoại trừ những đệ tử trực gác ra thì những đệ tử khác đều có thể thông qua phương thức tiếp nhận nhiệm vụ trong đại đường của mình để nhận được chỉ số cống hiến, chỉ cần đàm bảo sự sinh tồn của mình trong môn phái là được.

Hình thức nhiệm vụ của Học viện Tẩy Nguyệt chính là rập khuôn theo hình thức của Tẩy Nguyệt Phái, đồng thời cũng chính là vì muốn để cho mọi người bắt đầu làm quen.

Dựa vào thực lực của một đệ tử Tẩy Nguyệt Phái, thông thường chỉ cần chấp hành nhiệm vụ của môn phái trong vòng một tháng thì đã có thể nhận được chỉ số cống hiến đủ dùng trong một năm.

Hay nói cách khác chính là, chỉ cần lao động một tháng thì khoảng thời gian còn lại có thể tự do sử dụng.

Một công việc tốt như vậy thì tại sao lại không làm cơ chứ?

- Hóa ra là như vậy.
Nghe Thích Thiếu Danh giải thích xong thì tất cả mọi người đều thấy yên tâm hơn.

Thực tế mà nói thì bản chất của Tẩy Nguyệt Phái là một xã hội nhàn hạ thảnh thơi, người nhiều mà việc thì ít. Sư phụ và đệ tử trong phái gộp lại có đến hơn mười vạn người, trong số đó Môn hạ đã có tầm chín vạn người, Đệ tử trong môn phái có tầm một vạn người. Với một số lượng nhân lực khổng lồ như vậy cộng thêm với năng lực siêu thường của bọn họ thì những chuyện cần phải giải quyết hàng ngày quả thật vô cùng ít ỏi. Khoảng thời gian còn thừa dùng để tu luyện và giải trí. Thậm chí những công việc phải làm trong một tháng cũng chỉ là những việc đơn giản như là chạy tới một nơi nào đó để giải quyết một vài những mâu thuẫn. Nếu như tính đúng theo thời gian làm việc thì chẳng đến nổi một ngày.

Cũng chính vì lẽ đó nên những người tu hành mới có thể chấp nhận cuộc sống ở đây, bằng không vất vả trèo lên tới đây lại chỉ vì để bận rộn làm những vực lao lực thì làm gì có ai cam tâm tình nguyện cơ chứ?

Những người tu hành dựa vào uy lực võ công của mình, thu hút lấy nguồn sống của người trong thiên hạ để vỗ béo bản thân. Chỉ có một Tẩy Nguyệt Phái thôi mà đã tiêu tốn vô số sức người sức vật để cống hiến mới có được một quy mô như bây giờ.

Đừng nghĩ rằng những người tu hành tựa dựa vào sức mình để kiếm ra tiền. Chỉ tính riêng số lượng linh ngân nhận được sau khi tở thành Môn hạ chính thức đã vượt quá những gì bọn chúng phải bỏ ra. Yêu cầu tất cả những người tu hành đều phải làm việc, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn khống chế tính tình lười biếng, không kỷ cương của bọn chúng, khiến đám người tu hành phải nghe lệnh của Tẩy Nguyệt Phái, bằng không thì đến một chút ý thức tổ chức cũng chẳng có, chỉ có mỗi cái xương không thì có ý nghĩa gì.

Đó cũng chính là ý nghĩa của cống hiến, trong Tẩy Nguyệt Phái có rất nhiều thứ nếu như chỉ dùng linh ngân sẽ không thể mua được, yêu cầu phải có thêm chỉ số cống hiến mới có thể nhận được. Quy tắc này đã khắc phục triệt để tình trạng những đệ tử muốn dùng linh ngân để thay thế cho giá trị cống hiến, nhằm mục đích trốn tránh lao động. Tẩy Nguyệt Phái cần những cường giả kham khổ chịu khó, nhưng tuyệt đối không chấp nhận những cường giả không màng tưởng đến nhân tình thế sự.

Đến lúc này sau khi nghe xong những lời giới thiệu của Thích Thiếu Danh thì mọi người đều đã sáng tỏ.

Có ai đó chợt nhớ ra điều đó bèn nói lớn:
- Ồ? Ta nhớ tới chuyện Thạch Môn Phái lần trước. Đường Kiếp, chẳng phải huynh nhận được một nghìn chỉ số cống hiến hay sao? Vậy thì chẳng phải là một năm tới đây Đường Kiếp không cần phải làm bất cứ việc gì hay sao?

Thích Thiếu Danh cười nói:
- Bây giờ các ngươi mới biết à? Không phải là một năm mà là năm năm! Nếu như Đường Kiếp chịu khó dùng một cách tiết kiệm thì một nghìn chỉ số cống hiến có thể dùng được sáy bảy năm cơ đấy.

- Những chỉ số cống hiến này lại có giá trị như vậy sao?
Đám đông đều kinh ngạc.

- Còn phải xem các ngươi tiêu hao nó như thế nào.
Lần này là Vệ Thiên Xung đáp lời:
- Nếu như chỉ sống trong một Động phủ bình thường nhất thì chỉ cần tiêu hao mười chỉ số cống hiến hàng tháng, không mượn người hầu, tất cả đều đích thân xuống núi mua bán, như vậy thì đương nhiên sẽ đủ rồi. Còn nếu như có những yêu cầu cao cấp hơn, ở trên tầng lầu cao hơn, sống thoải mái tự tại, thưởng thức tất cả những thú vui thì cho dù có trong tay một vạn chỉ số cống hiến thì cũng chẳng đủ.

Thông qua những lời giới thiệu của Vệ Thiên Xung thì mọi người mới biết rất nhiều đồ vật trong Tẩy Nguyệt Phái này đều có mối liên quan đến chỉ số cống hiến.

Muốn học pháp thuật mới? Được thôi, trao đổi bằng chỉ số cống hiến. Chỉ cần có đủ chỉ số cống hiến thì Thần Tiêu Kiếm Điển cũng có thể được nhìn thấy.

Muốn ở trong Động phủ có tràn trề linh khí? Được thôi, trao đổi bằng chỉ số cống hiến. Toàn bộ núi Xuất Vân này đều có đại trận bao vây xung quanh, không chỉ có để khống chế những nguy hiểm rình rập mà còn có cả sự phân bố linh khí ở trong đó. Những Động phủ không giống nhau sẽ có những linh khí khác nhau, bao gồm năm đẳng cấp. Cấp thấp nhất là mỗi tháng tiêu hao mười chỉ số cống hiến, tiếp theo là năm mươi, một trăm, hai trăm và năm trăm chỉ số cống hiến. Nếu như chịu chi ra ba nghìn chỉ số cống hiến thì hoàn toàn có thể ở một tháng trong Động thiên nghìn năm của Tẩy Nguyệt Phái.

Muốn đi nghe giảng của Chân nhân đại sư cũng đều cần tiêu hao chỉ số cống hiến. Muốn đi tới những vùng đất bí mật của các môn phái cũng đều cần đến chỉ số cống hiến. Thậm chí muốn tìm một mảnh đất trong Tẩy Nguyệt Phái để tự mình trồng trọt cũng đều phải tiêu hao chỉ số cống hiến.

Quy mô của Tẩy Nguyệt Phái rất lớn, môn phái cũng có rất nhiều tiền. Nhưng nếu như muốn có được bất cứ món đồ nào hoặc bất cứ một dịch vụ nào thì đều cần phải tiêu hao chỉ số cống hiến.

Một nghìn chỉ số cống hiến đó của Đường Kiếp nếu như sử dụng một cách tiết kiệm thì chi tiêu trong vài năm không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn sống cho thoải mái một chút thì chỉ cần vài ngày cũng có thể tiêu hết số đó.

Đám đệ tử nghe tới đây đều ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này Đỉnh Nghênh Khách đã hiện ra trước mắt, Thích Thiếu Danh nói:
- Được rồi, mọi người đừng nói chuyện phiếm nữa nhé. Tất cả mọi người đến nơi rồi thì chú ý lời ăn tiếng nói, người của các đại đường đều đã tệ tựu đông đủ. Theo như quy định của Tẩy Nguyệt Phái thì Môn hạ không được phép tự do lựa chọn đại đường của mình, đệ tử của Lễ Đường sẽ truyền thiệp lên, gọi tới tên người nào thì người đó sẽ đi theo. Cần phải nhớ rằng, cho dù có muốn bước vào đại đường đó hay không thì tất cả mọi người đều không được phép bàn luận bất cứ điều gì. Đối với người mới nhập môn thì điều quan trọng nhất là cần phải biết tránh những phiền phức thị phi.

- Vâng!
Mọi người nghiêm trang đồng thanh trả lời.

Nói đoạn đã tới Đỉnh Nghênh Khách.

Đặt chân lên tới đỉnh núi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là một tòa đại điện màu vàng rực rỡ.

Trước cổng điện là một quảng trường rộng lớn được trải bởi đá bản xanh, bốn bề là những hành lang điêu khắc cầu kỳ và những bậc thềm bằng ngọc, hướng mắt ra bên ngoài thì nhìn thấy tùng bách lừng lững, trên trời thì có tiên hạc đang bay múa.

Hơn chục tên đệ tử mặc áo dài trắng của Tẩy Nguyệt Phái đứng dọc hai bên quảng trường. Bọn họ đều là đệ tử của Lễ Đường. Nói đến Lễ Đường tưởng chừng chỉ là một bộ phận trong Tư Lễ Nghi, nhưng đồng thời nó cũng có nhiệm vụ đảm bảo trật tự nội bộ. Chính cái nhiệm vụ chức trách này mới làm tăng thêm quyền hạn của đệ tử của Lễ Đường. Bọn chúng tựa như đệ tử giám sát của Học viện Tẩy Nguyệt, có quyền bắt giữ, khám xét và xử lý tất cả những đệ tử vi phạm nội quy.

Có một số người đang đứng ở giữa quảng trường, đó chính là các Tri Sự, phụ trách lựa chọn nhân lực trong số đám đệ tử mới này để đưa vào các đại đường. Nếu như có thể tìm được một hai nhân vật có tài năng xuất sắc thì quả thật lại càng có thêm danh vọng uy tín.

Sự cạnh tranh trong nội bộ là một sự thật hiển nhiên đến độ không thế hiển nhiên hơn được nữa.

Đường Kiếp vừa mới đặt chân tới nơi thì trước tiên đã có một tên mập mặc áo dài trắng bước lên đón đường. Cũng chẳng thèm để ý đến mọi người xung quanh, y hành lễ với Thích Thiếu Danh một cái rồi mới nói:
- Chu Kính Hải xin chào Thích Công tử, xin chào các vị công tử.

Thích Thiếu Danh lạnh lùng đáp lại:
- Chu Kính Hải, phép tắc của Tẩy Nguyệt Phái là Tiên Tôn Hậu Bi. Nhà người hành lễ tại sao lại không chào hỏi bốn vị sư huynh trước mà lại chào hỏi ta trước? Nếu luận thứ tự thì đương nhiên phải chào hỏi bốn vị sư huynh trước, nhà người thân là Chủ Sự của Lễ Đường mà lại phạm cái lỗi nghiêm trọng như vậy à?

Chu Kính Hải thất sắc, vội vàng nói:
- Vâng, vâng, tiểu nhân biết tội rồi, mong bốn vị sư huynh đừng quở trách.

Thích Thiếu Danh không giống như Vệ Thiên Xung, những năm gần đây gã đi theo Lý Hồng Dương tu luyện, đồng thời bản thân lại có thiên phú trời ban, cộng thêm ham học chịu khổ nên rất được Lý Hồng Dương yêu quý. Chính vì lẽ đó nên đám đệ tử mới nhập môn bước vào thì Chu Kính Hải đã vội vàng xum xoe xu nịnh. Chỉ tiếc một điều là y không xu nịnh đúng đối tượng, Lý Hồng Dương trọng lễ nghĩa, Thích Thiếu Danh cũng vô cùng nguyên tắc. Vì thế nên Thích Thiếu Danh không thể chấp nhận được người trong Lễ Đường có thể phạm được lỗi lễ nghi như vậy. Chu Kính Hải quả đúng là bị người khác bắt gặp làm việc không đúng ngay tại trận mà, xu nịnh chẳng được mà còn chuốc họa vào thân, thật hối hận vô cùng.

Người đứng đầu trong đám đệ tử nói:
- Không cần đa lễ, trách nhiệm dẫn đường của chúng tôi đã kết thúc ở đây, công việc tiếp theo xin giao lại cho Chu sư huynh đưa bọn họ đến các đại đường.

- Xin đừng khách khí.
Chu Kính hỏi nghiêm trang đáp lại.

Lần này thì y không dám phạm lỗi thêm lần nữa, nét mặt đanh lại, cất tiếng nói lớn:
- Tất cả Môn hạ nghe lệnh, đứng ngay ngắn thành một hàng dài, nghe thấy báo danh đến người nào thì người đó đứng ra, những người còn lại đi theo ta!

Một đoàn đệ tử nhập môn lần lượt đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, đợi đến lượt được lựa chọn vào các đại đường.

Đám người Đường Kiếp đi cùng Chu Kính Hải đi vào bên trong điện, bên trong có tầm hơn mười người đang ngồi nhưng không hề có vẻ nghiêm khắc như ở ngoài kia, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, nhìn thấy bọn Đường Kiếp đi vào thì đều gật đầu cười.

Sau khi dẫn đám đông vào trong điện rồi thì Chu Kính Hải mới nói:
- Chư vị đều là những đệ tử quý giá tốt nghiệp từ Học viện Tẩy Nguyệt, sau khi nhập môn đương nhiên sẽ trở thành đệ tử chính thức, đương nhiên có thể tự do lựa chọn đại đường mà mình nhập môn. Chỉ có điều là sau khi đã lựa chọn rồi thì không được dễ dàng thay đổi, vậy nên cần phải suy nghĩ cho cẩn thận. Các vị ngồi đây đều là Chủ Sự của các đại đường, mọi người có điều gì cần thắc mắc về đại đường thì có thể đặt câu hỏi cho các Chủ Sự đây. Ta xin được giới thiệu cho mọi người làm quen, vị này là Đơn Tín của Khố Đường; vị này là Chu Cùng của Huyết Chiến Đường; vị này là Nhạc Thần cảu Thương Đường; đây là Tô Dương của Điển Đường...

Chu Đình Hải lần lượt giới thiệu từng người Chủ Sự trong điện.

Đi cùng Chu Kính Hải vào bên trong có tổng cộng mười bốn người, trong số đó có mười người là Thập Đại còn lại là Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh và Liễu Hồng Yên bốn người đó.

Mười tám đại đường mà chỉ có mười bốn đệ tử, tình thế hiện tại là nhiều thầy ít trò. Chính vì vậy nên mà mười tám vị Chủ Sự đại đường này không giống như những người đang cất những tiếng gọi điểm danh lạnh lùng ngoài kia, thái độ của bọn họ hoàn toàn thân thiện, tất cả đều niềm nở, lần lượt giới thiệu cho đám đệ tử về đại đường của mình, về những điểm ưu việt của đại đường nhà mình.

Không nói thì thôi, chứ nói tới thì quả thật khiến cho người nghe phải kinh ngạc, mở mang tầm mắt.

Trong ngoài Tẩy Nguyệt Phái đều có tám đại đường, quả thật đều có những nét đặc sắc riêng. Không nói đến những chỗ khác, chỉ riêng Lễ Đường mà nói, người ngoài không biết đều cho rằng đó chỉ là một đại đường Tư Lễ Nghi, ai có thể ngờ được bọn họ lại còn có cả quyền giám sát, chức trách không nhỏ. Cũng như vật mọi người đều cho rằng những đại đường như Khố, Nông, Trận, Dược đều là những nơi bổng lộc không cao mà không hề hay biết rằng ở những chỗ đó cũng có những phúc lợi riêng. Không kể tới những thứ khác, bọn họ gần thuộc tuyến trung ương, có rất nhiều những món đồ đều phải trước tiên qua tay bọn họ rồi mới truyền xuống dưới.

Có thể nói như thế này trong số mười sáu đại đường này thì tám đại đường bên ngoài có cái lợi của bên ngoài mang tới, tám đại đường bên trong thì kiếm lợi lộc từ chính những đệ tử của mình. Nói chung là mỗi bên đều có những cách kiếm lợi riêng.

Đương nhiên những lời này không thể bày tỏ cho tất cả mọi người cùng biết, nhưng những ám chỉ ngụ ý thì luôn có, tựu chung lại là sẽ chẳng có ai phải chịu thiệt hết.

Ví dụ như Đơn Tín của Khố Đường đang tủm tỉm cười nói:
- Mọi người chỉ biết rằng Khố Đường là Kho bạc của thiên hạ nhưng ngoại trừ Kho bạc ra thì còn có Kho lương thực, Kho thuốc và Kho vũ khí đều là những Kho quan trọng. Có một số những món đồ để lâu không tránh khỏi bị tổn hại hỏng hóc, không thể dùng được, buộc phải bỏ. Nhưng trên thực tế thì chưa hẳn là đã không có tác dụng gì, nếu như vất đi thì quả đáng tiếc, chính vậy nên mới cần đến sự góp ý của các đệ tử.

Câu nói này của gã vẻ ngoài thì là muốn các đệ tử góp ý, nhưng thực tế thì là muốn ám chỉ rằng sẽ kiếm lợi được từ những món đồ đó. Hơn nữa, Khố Đường là nhà kho quan trọng của thiên hạ, vật gì cũng có, muốn thứ gì thì chỉ cần đến đúng kho đó là sẽ tìm thấy. Công việc thì cũng nhàn hạ, mỗi năm luân phiên trực một tháng là đã có thể nhận được một lượng cống hiến nhất định rồi. Nếu tiến hành phát hàng tồn trong kho hàng tháng thì những đệ tử trực ban cũng đã nhận được một phần tương ứng.

Tình trạng này cũng diễn ra đồng thời ở những đại đường khác, thậm chí như những đại đường thuộc bộ phận chiến đấu như Tiên Phong Đường, Huyết Chiến Đường lại còn có thêm những phúc lợi của riêng mình.

Chu Cùng của Huyết Chiến Đường bèn nói:
- Quang khu vực này thường có yêu ma hoành hành, Huyết Chiến Đường của ta thuộc bộ phận chiến đấu, chủ lực công chiến đương nhiên là không thể luôn luôn nhàn rỗi. Những khi không tham chiến thì phải cần tìm yêu quái để mà chiến đấu, phát động chiến tranh là sẽ phải cần đến một lượng lớn chi phí, không thể thiếu được sự hỗ trợ của hậu cần, ngoài ra trên chiến trường cũng có không ít lợi lộc.

Đúng là lời lẽ của lính tráng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề luôn. Nói luôn cho người nghe biết rằng, gia nhập vào đội ngũ của ta có thể tham gia đánh yêu trừ quái. Tuy có rủi ro những cũng có không ít bổng lộc, lại cộng thêm sự tiếp viện của hậu cần. Nếu như đánh thắng quái thì coi như có thể nhận gấp đôi bổng lộc.

Đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau.

Trên thực tế thì trong lòng bọn chúng, Tẩy Nguyệt Phái tương đương như một chốn Tiên Phong Đạo Cốt, mọi người đã nhập môn thì cũng như là người trong một nhà, hàng ngày có nhiệm vụ thì làm không có thì đi tu luyện, cuộc sống vô cùng nhàn hạ nhẹ nhàng.

Chẳng có ai nghĩ sẽ có những chuyện như thế này. Ngay cả đến việc nhập môn cũng phải suy nghĩ tranh đấu một hồi như vậy. Ngắm nhìn dáng vẻ của đám người này thì dường như đang coi bọn họ như những mồi săn, ai nấy đều tranh giành.

Chính vào lúc này thì vẫn chính là Thích Thiếu Danh đứng ra cười nói:
- Nếu như tất cả mọi người đều còn lưỡng lự chưa quyết định được thì để ta đưa ra quyết định làm gương. Gia sư Lý Hồng Dương của ta là người đứng đầu Lễ Đường nên đệ tử ta bất tài cũng không đi nơi nào khác, tiếp tục chọn Lễ Đường.

Nói đoạn Thích Thiếu Danh bước đến đứng bên cạnh Chu Kính Hải.

Liễu Hồng Yên tiếp lời:
- Ngọc Liễu Chân nhân đã quyết định thu nhận ta làm đệ tử, ta đương nhiên chọn Luật Đường.

Dứt lời bèn bước tới đứng bên cạnh Chủ Sự của Luật Đường.

Vệ Thiên Xung xoa xoa đầu nói:
- Sư phụ của ta lại hoàn toàn trái ngược lại, ngài ấy nói rằng cứ mãi dựa vào bóng cây lớn thì sẽ không thể trưởng thành được. Ngài ấy muốn ta tự lựa chọn một đại đường nhưng buộc phải là một trong tám đại đường bên ngoài, chỉ có ở đó mới có cơ hội được chiến đấu. Hơn nữa lựa chọn đại đường nào cũng được, nhưng không được chọn Cung Đường.

Tất cả mọi người đều im lặng. Đúng thật thái độ đối với đệ tử được yêu quý và đệ tử thông thường quả là khác nhau hoàn toàn.

Nhưng đối với Vệ Thiên Xung mà nói thì cũng coi như để cho gã có cơ hội được rèn luyện.

Nghĩ ngợi một lát, Vệ Thiên Xung nói:
- Ta chọn Phụng Đường.

Đã có ba người đưa ra sự lựa chọn của mình, những đệ tử còn lại bèn không còn khách khí nữa mà lần lượt chọn cho mình một Đại Đường.

Thái Quân Dương lựa chọn Tiên Phong Đường, nơi đó chính là một trong ba đại đường chiến đấu, đồng thời cũng chính là chiến đường nguy hiểm nhất. Với trọng trách tiên phong trong mỗi trận chiến, chính vì vậy nên Tiên Phong Đường cũng chính là đại đường có nhiều bổng lộc nhất. Với tính cách của Thái Quân Dương mà nói thì sự lựa chọn này cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên, cũng chỉ có nơi này mới có thể phát huy được tác dụng của Bách Nạn Thông Kiếp mà Đường Kiếp tặng cho gã.

Lệ Vân Phàm, đệ tử ưu tú nhất trong khóa của Học viện Tẩy Nguyệt, lựa chọn Cung Đường, nơi này cũng là đại đường thường xuyên tham chiến, có điều được tự do hơn một chút.

Vu Hằng Uy, đệ tử nổi tiếng khắp học viện với tiếng tăm phòng ngự dũng mãnh của mình, lựa chọn Tuyển Đường.

Đám đệ tử ưu tú này của Học viện Tẩy Nguyệt nhanh chóng lần lượt lựa chọn được đại đường của mình, cuối cùng chỉ còn xót lại có Đường Kiếp.

Là đệ tử nổi tiếng nhất Tẩy Nguyệt Đường, nhận được sự tiến cử của Minh Dạ Không, vậy nên tất cả mọi người đều quan tâm đến sự lựa chọn của hắn.

Chu Cùng của Huyết Chiến Đường xem chừng không kiên nhẫn thêm được nữa bèn nói lớn:
- Đường Kiếp, hãy chọn Huyết Chiến Đường của ta, ta sẽ sắp xếp cho huynh một tiểu đội, đặc cách cho huynh quyền được tự do săn bắn trong khu vực núi Xuất Vân.

Người mới tới đã được làm đội trưởng, đó quả thật là một chế độ đãi ngộ quá hiếm gặp.

Có ai đó đứng bên cạnh cất tiếng nói:
- Nghe nói trình độ trận đạo của Đường Kiếp khá tốt, có thể nhập môn vào đại đường của ta để nghiên cứu sâu thêm về trận đạo. Đường Kiếp đừng xem thường đại đường của ta, việc nghiên cứu trận đạo tiêu hao rất nhiều nguồn lực đầu tư chỉ có Trận Đường của ta mới có thể đáp ứng được.

- Vậy chẳng bằng nhập môn vào Dược Đường của ta, ai có được nguyên liệu thì mới có được cảnh giới, ai có được cảnh giới thì mới có được tất cả.
Một ông lão râu dài cất tiếng vang vang, hiếm khi ông ta nói chuyện nên khiến cho tất cả mọi người đều đứng yên lặng kinh ngạc không dám phản bác lại. Sự thật đúng là như vậy, Dược Đường nắm giữ tuyệt đại bộ phận những đơn dược cao cấp nhất của Văn Tâm Quốc. Nếu để đắc tội với ông ta thì sau này đừng hòng mà được yên ổn.

Lúc này mọi người lại nhao nhác bàn luận, Đường Kiếp đột nhiên cười rồi nói:
- Ý tốt của các vị, tại hạ xin được ghi nhận trong lòng. Chỉ có điều chuyện này ta đã sớm có quyết định rồi. Ta chọn....

Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Đường Kiếp.

- Mật Đường!